Lúc này là 23 gườ 59 phút ngày 12 tháng 2.
Theo thời gian chuẩn bị đến gần cô càng cầm chặt cây nến hơn, mắt nhìn về phía kim chỉ giây đang từ từ dao động, cuối cùng đếm ngược nhìn nó đi tới ngày 13 tháng 2.
"3, 2, 1. . . . . . Đến!"
Chút ít sáp nến chảy dọc theo thân nến nhỏ xuống, tay có chút nóng, cô kêu đau buông cây nến trong tay xuống, quay đầu lại nhìn căn hộ đã bị cô bán, hiện nay điện nước cũng đã bị cắt hết này, bất đắc dĩ chép miệng.
Bên trong căn phòng tối tăm, cô chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn loáng thoáng ngoài cửa sổ và ánh nến mỏng manh trong phòng khách. Dựa vào những tia ánh sáng ấy, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Thi Dương: "Thu dọn xong chưa?"
Đầu kia rất nhanh đã trả lời lại: "Vẫn còn đang dọn dẹp, buổi sáng ngày mai gặp."
Cô cười ấn vào nút khóa, trên màn hình khóa là hình của một nam sinh lại một lần nữa đập vào mắt cô.
Lục Dĩ Trạch.
Là người cô yêu thích, vội vàng theo đuổi thời niên thiếu.
Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, tính cả hôm nay, không nhiều không ít vừa đúng năm năm, không bao lâu nữa là cô có thể trở về nước rồi.
Cô vụng trộm nghĩ: Lần này trở về, là sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Năm năm sống ở nước Pháp, thật sự là quá đủ rồi. Cô cũng không muốn sống uổng phí thêm một lần năm năm hoặc là nhiều hơn năm năm nữa.
Suy nghĩ một chút vẫn nên mở khóa, ấn lên nút màu đỏ xác định xóa tấm hình khóa kia.
Nhìn hình ảnh của người thiếu niên mình cất giữ trong di dộng năm năm từ từ biến mất, màn hình cũng biến thành khoảng không gian đen kịt, cô cười cười, lầm bầm lầu bầu.
"Tóm lại là muốn nhìn thấy."
Để điện thoại lên trên mặt bàn, cô nghiêng người thổi tắt cây nến, lần mò theo tường từ từ trở lại gian phòng của mình.
**
Lục Dĩ Trạch tỉnh lại từ trong mộng đã là sáng sớm, tiếng chuông đồng hồ báo thức của điện thoại di động vẫn vang lên không ngừng, anh đưa một cái tay vẫn quấn ở trong chăn ra, cầm lấy di động, híp mắt dùng ngón tay ấn nút tắt đồng hồ báo thức, rời giường.
Lúc này thời gian là 7 giờ ngày 14 tháng 2, cách thời gian anh đi làm vẻn vẹn có một giờ, vẫn đủ thời gian.
Anh nhìn cái ngày kia, mím môi nở nụ cười nhẹ.
Trong trí nhớ của anh vào ngày 13 tháng 2 năm năm trước, anh đang ở phi trường đưa Doãn Sắt đi. Lúc ấy phi trường to như vậy, đi qua đi lại đều là người về hoặc là người đi đều có người đi cùng, chỉ có một mình Doãn Sắt đi ra nước ngoài.
Cô bé kia, người nhà cũng chưa có tới, tự mình kéo rương hành lý cúi đầu đếm ô vuông ở lối vào, chờ đợi thời gian lên máy bay đến, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh.
Khi nhìn thấy Lục Dĩ Trạch đến tiễn lên máy bay thì trên mặt cô bỏ qua vẻ lo lắng, cười híp mắt đi về phía Lục Dĩ Trạch nói: "Bọn họ không đến không sao cả, Lục Dĩ Trạch anh có thể đến tiễn tôi là tốt."
Trên mặt cô gái là nụ cười ấm áp, lúc ấy là tháng hai, gió lạnh cuối đông đầu xuân thổi đến, hình như cũng bị nụ cười của cô sưởi ấm lên.
Chẳng qua là lúc đó Lục Dĩ Trạch nhìn cô nói cái gì, thời gian quá lâu, lâu đến nỗi anh đã lãng quên. Việc duy nhất anh nhớ rõ đó là trước khi lên máy bay Doãn Sắt đã phất phất tay nói với anh: "Lục Dĩ Trạch, năm năm sau chúng ta cùng nhau trải qua lễ tình nhân nhé."
Không ngờ năm năm đã trôi qua nhanh như vậy, nếu như Doãn Sắt nói lời giữ lời thì hẳn là lúc này cô đang trên đường trở về nước rồi.
Anh không tiếp tục suy nghĩ nữa, từ trên giường đứng lên đi vào trong phòng tắm rửa mặt một lúc. Sau khi ăn điểm tâm ở nhà xong, thay âu phục, lái xe đến Thiên Trạch.
**
Bí thư Lưu ngày trước đi theo cha bây giờ cũng đã đến tuổi về hưu, trợ lý mới của Lục Dĩ Trạch - Phương Thành sáng sớm hôm nay đã đi tới phòng trợ lý trình diện.
Trước khi đi lão Lưu còn dặn dò anh một số việc cần lưu ý, Phương Thành đều cầm bút viết từng việc một.
Tám giờ rưỡi, trợ lý mới đi tới phòng làm việc của Lục Dĩ Trạch.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Trạch cộng thêm danh hiệu thành viên hội đồng quản trị, Lục Dĩ Trạch lúc này đang ngồi nhìn máy vi tính, không biết bận rộn cái gì bỗng ngẩng đầu lên.
Trong mắt Phương Thành, người đàn ông ngồi ở chỗ đó có một loại cảm giác nói không ra lời, diện mạo có vẻ chỉ lớn hơn mình có hai tuổi, tuy nhiên ở trong dáng vẻ thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc ấy giữa lông mày lại có một loại lão luyện sắc bén âm trầm.
Anh bị ánh mắt này làm cả kinh, lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Nhưng mà đã trải qua thời gian dài huấn luyện, năng lực ứng đối của anh rất tốt, ngay lập tức sửa sang lại suy nghĩ, đầu tiên là trực tiếp giới thiệu mình với người lãnh đạo: "Tổng giám đốc, tôi là trọ lý mới đến trình diện Phương Thành."
Lục Dĩ Trạch gật đầu, trực tiếp nói vào trọng điểm: "Trước khi đi bí thư Lưu có nói gì với anh không?"
Phương Thành dừng việc dò xét Lục Dĩ Trạch, suy nghĩ một chút: " Tập đoàn S.Y nước Pháp lập tức sẽ mua một quầy chuyên doanh ở cửa hàng bách hoá Thiên Trạch, nghe nói là sản phẩm cao cấp mới sắp ra đời, đầu tiên là muốn vào Thiên Trạch."
Anh cầm tập hồ sơ hôm qua đã thu thập đầy đủ tư liệu, đặt lên trên bàn của Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch sau khi xem qua hai lần lại tiếp tục nhìn chằm chằm về phía anh chờ anh nói tiếp.
Phương Thành bị Lục Dĩ Trạch nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, lại lạnh cóng lần nữa: "Tối hôm nay, tổng giám đốc của S. Y, Thi Dương tiên sinh muốn mời ngài và những người phụ trách của các công ty cao cấp khác cùng đi ăn tối tại khách sạn Rig ở trung tâm thành phố."
Có thể cho rằng Phương Thành đã nói xong, Lục Dĩ Trạch gật đầu một cái, nhìn về phía phần tài liệu kia.
—— Thi Dương, người Pháp gốc Hoa, con trai độc nhất của Thi Minh, người sáng lập ra tập đoàn S.Y nước Pháp.
Xem tới đây Lục Dĩ Trạch phát hiện Phương Thành vẫn như đứng ở chỗ cũ không có ý muốn rời đi, nhìn về phía anh từ từ hỏi "Còn có chuyện gì khác sao?"
Anh gật đầu một cái, nhưng bởi vì không nghĩ ra lại lắc đầu.
Phương Thành vẫn nhớ, hình như còn có một chuyện rất quan trọng bí thư Lưu dặn dò anh nhất định phải nói, thế nhưng anh lại bởi vì quá khẩn trương mà đột nhiên quên mất.
"Không có việc gì, thì mau đi đi." Lục Dĩ Trạch cuối cùng nói.
Phương Thành đi tới cửa chợt nhớ lại câu nói mà bí thư Lưu đã dặn dò, lập tức xoay người nói với cấp trên.
"Tổng giám đốc Lục, tôi nhớ ra rồi."
Lục Dĩ Trạch lại ngẩng đầu lên một lần nữa, lập tức nghe thấy Phương Thành nói.
"Bí thư Lưu dặn tôi nói cho ngài, hôm nay Doãn tiểu thư trở về nước."
Lục Dĩ Trạch vốn đang nhíu mày khi nghe những lời này lập tức buông lỏng xuống, trợ lý mới tới này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười.
"Đi làm việc đi."
Khúm núm nói một tiếng "Vâng", Phương Thành đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Dĩ Trạch.
Thế mà khi Lục Dĩ Trạch đi tới khách sạn Rig, ngồi vào chỗ của mình xong, nhìn Doãn Sắt ngồi đối diện mặt đối mặt với anh trên bàn tròn, anh mới phát hiện kế hoạch của mình sai lầm rồi.
Khuôn mặt cô gái được trang điểm tinh xảo tự nhiên, đôi mắt to và sáng, ánh mắt thoạt nhìn trong veo giống như nước gợn sóng lăn tăn. Mái tóc đen nhánh uốn xoăn nhẹ, dài đến tận hông, khi cười lên cả người có vẻ dịu dàng trang nhã.
Thấy Doãn Sắt như thế, thật sự rất khó so sánh cô với cô nàng tomboy năm năm trước.
—— Lúc ấy cô gái đó tóc ngắn, sôi nổi và to gan, cô ấy còn nói cô tên là Từ Sắt Sắt.
Mà chuyện khiến anh một lần nữa không thể tưởng tượng được là tổng giám đốc S. Y Thi Dương ngồi bên cạnh cô giới thiệu: "Đây là nhà thiết kế nổi tiếng chúng tôi mời tới từ nước Pháp, chuyên gia thiết kế thời trang Doãn Sắt, Doãn tiểu thư, cô ấy sắp phụ trách sản phẩm thiết kế mới nhất của công ty chúng tôi."
Trên mặt anh ta còn mang theo nụ cười, ở trong mắt Lục Dĩ Trạch là vô cùng thoải mái, ngay sau đó Lục Dĩ Trạch liền nghe thấy câu nói mình không muốn nghe nhất: "Đồng thời, Doãn tiểu thư cũng là bạn gái của tôi."
Những người khác đang ngồi cũng nâng ly rượu trên bàn lên chúc phúc cho bọn họ, chỉ có ánh mắt của Lục Dĩ Trạch vẫn nhìn chằm chằm Doãn Sắt ngồi đối diện, ngồi yên bất động.
Ban đầu Doãn Sắt vẫn nhìn về phía Thi Dương, nghiêng đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lục Dĩ Trạch, trong ánh mắt kia tràn đầy không tin và khiêu khích, cho nên cô cười hỏi anh: "Thế nào, tổng giám đốc Lục không chúc phúc cho chúng tôi sao?"
Sau khi Lục Dĩ Trạch nghe xong lắc đầu một cái, trực tiếp đứng lên bưng ly rượu lên uống hết nửa ly rượu đỏ: "Làm sao có thể."
Để ly rượu xuống, anh và mọi người lên tiếng chào hỏi, đi vào nhà vệ sinh.
. . . . . .
Vòi nước cảm ứng vẫn chảy nước rào rào, Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt trong gương đang đứng ở phía sau mình, ngừng rửa tay. Xoay người, nhìn cô.
Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh dài chấm đất, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Trạch nhìn thấy cô mặc váy.
"Năm năm không gặp, Sắt Sắt, em thay đổi rất nhiều."
Nhìn Lục Dĩ Trạch không khác xưa là mấy, Doãn Sắt hồi phục rất nhanh: "Nhưng anh một chút cũng không đổi."
Cô đi tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch, để tay ở dưới vòi nước cảm ứng, nước chảy ra có chút lạnh lẽo. Cô làm bộ ra vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh đứng bên cạnh Lục Dĩ Trạch.
"Liên Tiếu nói nó rất nhớ em, mẹ cũng nói nhớ em." Lục Dĩ Trạch nói tiếp.
Doãn Sắt quay đầu đi nhìn về phía anh, khóe miệng thoáng cười: "Nói cách khác, anh cũng không nhớ tôi một chút nào."
Trong đầu xuất hiện cảnh tượng năm năm trước cô vô số lần tỏ tình tất cả đều bị Lục Dĩ Trạch cự tuyệt, lại nghĩ đến hôm nay anh không có chút cảm giác nào khi nghe tin cô hẹn hò với Thi Dương, hơi nổi giận một chút.
"Lục Dĩ Trạch, thế nhưng tôi không nhớ các người một chút nào."
Quả nhiên, tính cách của cô vẫn khó chịu như trước.
Lục Dĩ Trạch cười mà không hề báo trước, đưa tay kéo Doãn Sắt sang, khi cô còn chưa phản ứng kịp vì sao anh lại cười, đã ôm cô vào trong ngực. Lại khi Doãn Sắt còn chưa kịp giãy giụa, đã nghiêng người hôn lên môi cô.
Dịu dàng hôn, phủ lên môi cô chỉ cảm thấy mềm mại và thoải mái. Đây là lần đầu Lục Dĩ Trạch chủ động như vậy, chủ động đến nỗi khiến Doãn Sắt sửng sốt, chỉ lặng lẽ thừa nhận.
Cô trợn tròn mắt nhìn Lục Dĩ Trạch lúc này, anh nhắm mắt xem ra tâm tình không tệ, không biết làm sao tim của mình lại nhảy rất nhanh.
Vốn cho là năm năm đã trôi qua rồi, kiềm chế một chút, thu liễm, bớt phóng túng một chút sẽ tốt hơn rất nhiều, không ngờ một cái hôn của Lục Dĩ Trạch lại làm cho thành lũy của cô hoàn toàn hỏng mất.
Nụ hôn kết thúc, Doãn Sắt thở hổn hển, trên mặt còn hiện lên hồng, Lục Dĩ Trạch ôm cô khẽ cười nói bên tai cô.
"Nhưng mà Sắt Sắt, anh nhớ em lắm."
Ngoài cửa sổ, "Bùm" một tiếng, bắt đầu đốt pháo hoa, trên bầu trời trải rộng đều là trái tim tình yêu màu đỏ, Lục Dĩ Trạch ghé vào tai của nàng bên cạnh lại nhẹ giọng nói một câu.
"Lễ tình nhân vui vẻ."
Doãn Sắt đẩy anh ra, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lập tức xoay người quay trở về.
Lục Dĩ Trạch vẫn đứng ở chỗ bồn rửa tay, nhìn vào trong gương đôi môi của anh đã bị son của cô dính vào có chút đỏ, rút giấy ra, chậm rãi lau, ý cười trên khóe môi không giảm.
Khi trở lại bàn ăn lần nữa, Doãn Sắt và Thi Dương quả nhiên đã không còn ở đây, nhưng mà liên hoan vẫn tiếp tục.
Lục Dĩ Trạch ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện với những đối tác làm ăn hợp tác sau này, giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.