Nhưng mà có lẽ, đó cũng không phải là kết cục.
. . . . . .
Doãn Sắt lấy lại tinh thần, nhìn căn phòng bừa bãi, buồn bực.
Một bữa tiệc êm đẹp lại kết thúc như thế này, bởi vậy, Lục Dật Phàm lại càng không thể đồng ý chuyện của cô và Lục Dĩ Trạch nữa rồi, khiến cho dũng khí và sự tự tin mà vất vả lắm cô mới lấy lại được cũng bị tiêu diệt mất.
Cô muốn gọi điện cho Thi Dương, bắt lấy anh khiển trách một trận, nhưng bây giờ Thi Dương còn đang ở trên máy bay, điện thoại di động tắt máy, hoàn toàn không thể liên lạc được.
Thật không ngờ, Thi Dương lại ném cho mình tấn thuốc nổ Tiết Hà này ở Trung Quốc còn mình thì chạy về nước trước.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức giận, muốn trả thù cũng không phải là không thể, Doãn Sắt lập tức gửi email cho mẹ mình là Doãn Nhạn Chi, nội dung trống không, chỉ viết sáu chữ đơn giản trên tiêu đề——"Dạy dỗ Thi Dương cho con".
Doãn Nhạn Chi nhanh chóng gửi lại email, phía trên còn viết đơn giản hơn so với Doãn Sắt ——"Nhất định".
Để điện thoại di động xuống, Doãn Sắt đứng lên đi tới bên cạnh Tiết Hà, nắm chặt quả đấm, nhấc chân, nhẫn nhịn không dùng sức lực như mấy ngày trước đá vào đầu gối anh, bản tính hoàn toàn bại lộ, giải tỏa tất cả bực bội ra ngoài.
"Tiết Hà, cậu, cái tên trời đánh, một lần nữa, tất cả đều bị cậu phá hủy!"
Năm năm trước đã vậy, năm năm sau cũng thể. Cũng bởi vì Tiết Hà, khiến cho cô và Lục Dĩ Trạch chỉ kém chút nữa là thành công thì ngay lập tức bị ngăn cản, biến thành vô ích.
Doãn Sắt nắm chặt quả đấm uất ức vô cùng, trong hốc mắt đều là nước mắt, cố nén không khóc, một mình đi ra khỏi phòng, không muốn ở lại chỗ này nữa. còn lại Lục Dĩ Trạch đang vỗ vỗ lưng Tiết Hà an ủi, sau đó đi theo Doãn Sắt, kéo tay cô, chở cô về Thiên Trạch.
Trên đường đi, Doãn Sắt vẫn luôn khóc, so với khi nghe tin mình không trúng tuyển năm năm trước còn thảm hơn.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán gà rán, Lục Dĩ Trạch dừng xe lại, nhìn mắt Doãn Sắt đã sưng lên nói: "Buổi trưa chưa ăn gì, anh đi mua chút thức ăn cho em, bổ sung thể lực rồi khóc tiếp."
Ngược lại khiến Doãn Sắt cười rộ lên, lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng nhìn vào gương.
Lục Dĩ Trạch thấy thế, đi mua đồ ăn nhanh khoai tây chiên các thứ, đưa cho Doãn Sắt qua cửa xe: "Tạm thời chỉ có chút ít này thôi, anh nhớ là em thích."
Ngồi vào trong xe, tiếp tục lái về phía Thiên Trạch.
Dọc theo đường đi, hai người chẳng hề nói một câu, không khí trong xe có chút căng thẳng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ do Doãn Sắt ăn thứ gì đó phát ra. Lục Dĩ Trạch ấn nút bật rađio trong xe, trong xe mới náo nhiệt chút.
"Mới vừa kết thúc cuộc thi thiết kế thời trang lớn ở thành phố S, cuối cùng, sau khi thảo luận và bình chọn, người phát ngôn của Thiên Trạch, Lục Liên Tiếu tiểu thư và ban giám khảo đã công bố danh sách giành giải thưởng."
Sau khi Doãn Sắt nghe được tên mình đứng thứ nhất qua đài xong, buông đồ ăn xuống, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch: "Tại sao em không nghe thấy tên Tô Khiết và Tần Tử?"
Lục Dĩ Trạch chuyển động tay lái, xe rẽ vào ga ra tầng ngầm Thiên Trạch: "Sauk hi tham gia vòng đầu, dẫn đầu cuộc bình chọn Tô Khiết đã bảo trợ lý rút lui khỏi cuộc thi hộ mình, nghe nói là hành trình quá vội, sẽ không kịp."
"Về phần Tần Tử, anh cho cô ta một khoản tiền đuổi cô ta đi rồi."
Dừng xe lại, anh xuống xe mở cửa cho Doãn Sắt, Lục Dĩ Trạch đi ra sau cô ôm cô vào trong ngực, mùi tóc thơm ngát xâm nhập vào hơi thở của anh, Lục Dĩ Trạch cảm thấy rất thoải mái.
"Sắt Sắt, không thể không nói, tình yêu của em thật sự rất đáng quý."
Anh nói nhỏ bên tai cô, lập tức nhìn thấy Doãn Sắt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt không thể tin được.
"Chỉnh trang lại quần áo đi, sau đó chúng ta cùng đi lên, các vị giám khảo đều đang đợi gặp." Cười nói với cô xong, anh buông cô ra, nắm tay Doãn Sắt đến tận chỗ ban giám khải cuộc thi thiết kế.
Lục Liên Tiếu đã thay bộ đồ sườn xám cá chép Trung – Tây kết hợp của Doãn Sắt, tiến hành chụp hình với nhiếp ảnh gia và giới truyền thông. Sau khi chụp xong, thấy anh trai và Doãn Sắt tới, vừa gọi vừa đi qua.
Môi màu hồng đào, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh. Lục Liên Tiếu kết hợp với bộ quần áo này thật sự rất đẹp, ngay cả nụ cười đó cũng có cảm giác dung nhập vào lòng người.
"Rất đẹp." Lục Liên Tiếu cười nói với Doãn Sắt, khi vừa mới bắt đầu đánh giá lựa chọn, cô tiến vào gian phòng trưng bày mười bộ trang phục tham gia tranh cử, đúng là bộ trang phục họa tiết cá chép này đã thu hút cô.
Doãn Sắt nhìn cô, cũng cười khẽ.
Nếu như không phải bởi vì một chút ký ức trước kia đã bị lãng quên thì hôm nay, ba người này đứng chung một chỗ nhất định sẽ càng trở nên hòa hợp.
"Tần Tử đang đợi tôi ở đây...Tôi đi một chút sẽ trở lại." Lục Liên Tiếu chỉ chỉ vào Tần Tử đang đứng phía sau nhìn bọn họ.
Sau khi Lục Liên Tiếu đi qua, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch đều nhìn sang bên đó. Bên kia hình như Tần Tử đang tạm biệt Liên Tiếu, trong tay đang cầm một bản thiết kế, đưa cho Lục Liên Tiếu, lại ôm lấy cô.
Một lúc sau, ban giám khảo từ bên trong phòng đi ra, nhắc Doãn Sắt và Lục Liên Tiếu cùng đến hội trường khen thưởng, Lục Liền Tiếu chính thức chào tạm biệt Tần Tử.D~Đ!LQĐ
"Khi nào nhớ thì gọi điện thoại cho mình." Cô ôm chặt quyển vở trong tay.
Tần Tử gật đầu một cái, nhìn Lục Liên Tiếu và Doãn Sắt vào phòng, đi tới trước mặt Lục Dĩ Trạch muốn nói gì đó, Lục Dĩ Trạch lại lên tiếng sớm hơn cô.
"Cửa hàng Car¬rie’s ở Thiên Trạch đã bị thu hồi rồi, nhưng nghe nói cô đã tìm được người hợp tác ở thành phố B?"
Nếu phải đi, tốt nhất là phải xa một chút, càng xa càng tốt, khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn, Lục Dĩ Trạch nghĩ như vậy. Nếu như Tần Tử chuyển sang thành phố khác, đối với tất cả mọi người, đều là chuyện tốt.
Tần Tử gật đầu, giọng nói có chút ê ẩm: "Tin tức của tổng giám đốc Lục tới thật là nhanh."
Trước khi đi vẫn hỏi Lục Dĩ Trạch một vấn đề: "Em nghe nói trước kia Liên Tiếu đã từng giúp Doãn Sắt theo đuổi anh, nhưng tại sao từ sau em quen biết cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng giúp em?"
Rõ ràng Lục Liên Tiếu cũng nói mình là người bạn tốt nhất của cô, nhưng tại sao vẫn luôn chỉ là lời nói trên đầu môi?
Lục Dĩ Trạch cười, nguyên nhân chỉ sợ cũng chỉ có anh biết, giải thích rất đơn giản: "Có lẽ là bởi vì, chỉ có Doãn Sắt mới có thể hết mình vì Lục Liên Tiếu, ngay cả phóng hóa giết người cũng có thể."
Rốt cuộc thì đã hiểu mình khổ tâm vì tình bạn này như vậy, cuối cùng chỉ có khổ tâm mà không hề bỏ ra cái gì, cho nên từ đầu đến cuối, cũng chỉ cô độc chiến đấu một mình.
"Lục Dĩ Trạch, cho dù tôi có rời khỏi đây, hai người cũng không thể ở chung một chỗ."
Đây là câu nói cuối cùng Tần Tử để lại cho Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch lơ đễnh, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, cũng theo ra khỏi cửa chính Thiên Trạch.
Anh cần về nhà một chuyến, phải nói rõ ràng những gì anh nghĩ với Lục Dật Phàm.
Xe lái rất nhanh, Lục Dĩ Trạch cũng đã nghĩ xong phải nói như thế sẽ tốt hơn.
Nói hết tất cả ý tưởng của mình với cha, nếu như cha đồng ý, vạy thì tốt nhất, nếu như không đồng ý, anh cũng không từ bỏ.
Đạp chân ga, tốc độ của anh nhanh hơn.
Lúc về đến nhà, Liên Ngọc Thanh và Lục Dật Phàm bởi vì chuyện buổi trưa gặp lại Tiết Hà mà chiến tranh lạnh.
Một bên là Liên Ngọc Thanh mềm lòng, cảm thấy đã lâu như vậy mọi chuyện cũng nên buông xuống, một bên là Lục Dật Phàm nghĩ đến lúc đó chỉ vì Tiết Hà chọc tới người không nên dây vào mới làm liên lụy tới Lục Liên Tiếu, cộng thêm Từ Sắt Sắt lúc đó đầu óc kích động, thiếu chút nữa liên lụy con trai mình. Sau đó còn có chuyện Tiết Hải Đằng và Từ Chấn Phi mấy năm nay, ngoài mặt tỏ vẻ giúp đỡ nhưng bên trong thì thầm xem thường mình, đã cảm thấy làm thế nào cũng không thể tha thứ cho hai nhà Tiết - Từ.
Lục Dĩ Trạch cũng đến trước mặt cha, thẳng thắn nói tất cả: "Cha, con vẫn thích Sắt Sắt giống năm năm trước."
Lục Dật Phàm ngồi ở ghế sa lon, ngẩng đầu lên, con trai đứng ở trước mặt ông, bất tri bất giác đã như vậy cao lớn, bất tri bất giác cũng không còn nghe lời ông nữa.
"Cho tới bây giờ con cũng không suy nghĩ đến những người khác trong nhà họ Lục này sao? Huống chi Thi Dương ——"
Lục Dĩ Trạch lắc đầu một cái, nói cho ông biết sự thật: "Thi Dương chỉ là tấm bia mà thôi, anh ấy là anh trai Sắt Sắt, giữa bọn họ không có gì cả. Cha, một ngày nào đó sẽ Liên Tiếu sẽ nhớ ra tất cả, đợi đến khi nó nhớ lại, phát hiện chị dâu của mình là người khác, cha nghĩ nó có thể tiếp nhận được sao?"
Lục Dật Phàm vẫn cố chấp như cũ: "Con gái của Từ Chấn Phi, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý. Con gái của nhà họ Từ, muốn người như thế nào mà không có, tại sao lại cố tình thích con trai nhà họ Lục ta?"
"Hại một đứa con gái của ta còn chưa đủ, còn phải hại cả con trai của ta nữa sao?"
"Cha ——" Lục Dĩ Trạch ngắt lời ông, trên mặt tỏ vẻ tức giận, "Xin cha đừng nói Sắt Sắt như vậy."
Lục Dật Phàm đứng lên, cau mày nổi giận với anh: "Con phải hiểu rõ rằng, năm năm trước, nếu không phải nó gọi điện thoại hẹn Liên Tiếu đi ra ngoài, cầm gạch đánh người, Liên Tiếu sẽ biến thành như bây giờ sao?"
"Nếu cha của nó không phải là Từ Chấn Phi, hiện tại người đang ngồi trong ngục giam của thành phố S sẽ là nó hoặc không thì là con đấy.”
Trong trí nhớ, đêm tối năm năm trước, khi Lục Dĩ Trạch chạy tới hiện trường, trong tay Từ Sắt Sắt cầm gạch còn nhỏ máu, người đàn ông không rõ tên tuổi đã té xỉu trên đất, không biết là sống hay chết.
Lục Liên Tiếu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tay run run, cũng không biết là như thế nào, nhìn Tiết Hà, bịt kín bụng anh, miệng vãn nói "Thật xin lỗi", "Thật xin lỗi, em không cố ý".
Cảnh tượng khi đó Lục Dĩ Trạch vẫn không thể quên được, đen tối và máu tanh. Nhưng anh cũng không thừa nhận rằng Từ Sắt Sắt đã làm sai, nếu như khi anh chạy tới hiện trường, nhìn thấy em gái mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đó, nhất định anh cũng sẽ làm như vậy.
"Cũng không cần nhắc tới Doãn Sắt trong nhà này, cha cũng không muốn nhìn thấy, hoặc là nghe thấy tất cả mọi thứ có liên quan đến nó."
Lục Dật Phàm nói xong, đi qua bên cạnh Lục Dĩ Trạch, trở về phòng, "Bùm" một tiếng đóng cửa phòng của mình lại.phuonganhlqd
Lục Dĩ Trạch nghe thấy tiếng đóng cửa phòng vang lên, trở về phòng lấy rương hành lý ra thu dọn một chút, lúc đẩy rương hành lý đi ra nói một câu về phía cửa phòng cha, giọng nói rất lớn, là cố ý nói cho Lục Dật Phàm trong phòng nghe.
"Cha nói cha không muốn thấy tất cả mọi thứ có liên quan đến Doãn Sắt, mà Sắt Sắt đã từng nói với con con chính là tất cả của cô ấy, như vậy chắc cha cũng không muốn nhìn thấy con nữa, con dọn ra ngoài ở cũng tốt lắm."
Lục Dật Phàm ngồi trên giường ở trong phòng, nghe thấy con trai lần đầu tiên dùng cái này loại giọng này để nói chuyện, trong lòng chợt run lên. Lại nghe thấy một tiếng đóng cửa vang lên, đi tới cửa, vừa mở ra mới phát hiện Lục Dĩ Trạch đã đi thật rồi.
**
Ban đêm, Doãn Sắt gọi một cuộc điện thoại cho Lục Dĩ Trạch, nghe có vẻ tâm tình Doãn Sắt bởi vì đoạt giải mà tốt hơn nhiều.
"Lục Dĩ Trạch, anh đang ở đâu, em hết bận rồi, mời anh ăn cơm tối thôi."
Lục Dĩ Trạch cũng không tốt, thật không tốt, giọng nói hơi thiếu sức: "Anh đang ở một phòng nhỏ gần Thiên Trạch."
"Em nghe Phương Thành nói anh trở về nhà, anh không ở nhà sao?" Doãn Sắt hỏi.
Lục Dĩ Trạch vẫn trả lời giống câu trước: "Không ở nhà, ở trong phòng anh."
Doãn Sắt mới chú ý tới trọng tâm mà Lục Dĩ Trạch nhấn mạnh: "Phòng của anh?"
Lúc này Lục Dĩ Trạch mới kể hết chuyện hồi xế chiều ra, cuối cùng còn nói với Doãn Sắt: "Anh chuyển ra ngoài ở, là một căn hộ nhỏ ở gần Thiên Trạch. Nghe nói chỗ ở phải có ít nhất hai người mới gọi là nhà, ở chỗ này, phát hiện chỉ có một mình anh, cho nên anh gọi nó là phòng của anh."
"Vậy có ra ngoài ăn cơm tối không?" Doãn Sắt đói bụng rồi, không quên trọng tâm cuộc gọi.
Nhưng Lục Dĩ Trạch vẫn đảo lại, hỏi ra vấn đề mà mình đã suy đi nghĩ lại vô số lần.
"Có muốn ăn cơm, nhưng mà Sắt Sắt, vì để cho phòng biến thành nhà, em có tới đây sống với anh không?"