Nghe anh nói chuyện năm năm trước, Doãn Sắt vẫn luôn cúi đầu, mãi cho đến khi Lục Dĩ Trạch nói hết lời muốn nói.
Tay của cô vẫn luôn nắm thật chặt miệng ly cà phê, trong lòng dâng lên các loại cảm xúc rối rắm, cũng không biết bước kế tiếp nên làm cái gì. Uống ực một hớp cà phê vào trong bụng, mặc dù lưỡi có chút nóng nhưng vẫn cứ tiếp tục uống vào.
Cuối cùng để ly xuống, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch: "Vậy sau đó Liên Tiếu thế nào?"
"Sau khi xuất viện xong nhờ váo mối quan hệ, đưa con bé đi học đại học ở tỉnh B. Đúng theo sở thích của nó học ngành biểu diễn, cũng ở nơi đó, Liên Tiếu đã gặp được Tần Tử. Hiện tại con bé đã tốt nghiệp một năm rồi, chủ yếu đang làm người mẫu."
Lục Dĩ Trạch đơn giản kể một chút tình trạng gần đây của Lục Liên Tiếu.
Nghe anh nhắc đến Tần Tử, nét mặt Doãn Sắt lại ảm đạm hơn một chút: "Cha anh hình như rất thích Tần Tử đấy."
Không khí vốn đang nặng nề, sau khi Doãn Sắt nói xong câu này lại hòa hoãn hơn rất nhiều, bởi vì lúc này Lục Dĩ Trạch cười. Còn đưa tay lên xoa mặt Dõn Sắt, nói với cô: "Nhưng anh thích em hơn."
Lại dùng lực bóp bóp, không quên kèm thêm một câu "Không phải là em đang nằm mơ đâu”. Sau đó thu tay về, nhìn Doãn Sắt đang xoa mặt nhìn mình chằm chằm, anh cười vui vẻ đến sung sướng, trong lòng cô đang mờ mịt tối tăm cũng sáng sủa hơn nhiều.
Năm năm trước Lục Dật Phàm đã nói với anh rất nhiều lần không thể lui tới vói Doãn Sắt, nhưng cả trái tim đều đã cho cô, không thu về được nữa rồi thì phải làm thế nào đây?
Cũng may là năm năm sau cô quay trở lại đúng hẹn, các phương diện cũng trở nên tốt hơn so với trước kia. Cũng làm cho anh có tự tin hơn, tin tưởng hơn, chỉ cần bọn họ cùng nhau cố gắng, cha mẹ anh hoặc là cha cô một ngày nào đó sẽ thay đổi cái nhìn về hai người bọn họ.
Chẳng qua nếu như giờ phút này muốn hỏi Lục Dĩ Trạch thích Từ Sắt Sắt giống tomboy trước kia hơn hay là thích Doãn Sắt hoàng hoa khuê nữ giống như bây giờ hơn, chỉ sợ đáp án của anh vẫn là người trước.
Bởi vì cô là một cô gái khác người, lao lực vất vả mất ba năm theo đuổi anh như vậy. Khi những người khác đều đã bỏ qua, chỉ có cô là không từ bỏ. Khi những người khác đều nói Từ Sắt Sắt thích Lục Dĩ Trạch chính là một chuyện cười, cô chỉ nói là các người cứ thoải mái đi, cuối cùng phải khóc nhất định là các người.
Cho nên vào một ngày nào đó khi Lục Dĩ Trạch nhận ra mình có thể thật sự thích Từ Sắt Sắt, anh đã cười thật lâu. Lại cảm thấy Lục Dĩ Trạch anh không thể bị cô đánh bại sớm như vậy sớm, cho nên mới kìm nén câu nói "Anh thích em" kia lâu như vậy.
Cứ như vậy, vẫn kìm nén đến bây giờ.
Khuôn mặt cô gái trước mặt đỏ bừng, không biết là do anh bóp, hay là vì nghe thấy lời nói của Lục Dĩ Trạch nên thẹn thùng, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, tức giận nhìn anh.
Lục Dĩ Trạch cười đứng lên, đi tới bên cạnh cô, muốn kéo cô một cái: "Anh dẫn em đến một chỗ."
Một bàn tay của cô bắt được tay vịn ở chỗ ngồi không chịu đi, một cái tay khác bắt được Lục Dĩ Trạch tỏ vẻ vô lại: "Lặp lại những lời anh vừa nói với em một lần nữa."
"Ừ, anh thích em hơn." Lục Dĩ Trạch nói theo yêu cầu của cô một lần nữa. Đây là lần đầu tiên anh nghe lời trước mặt Doãn Sắt như vậy.
Doãn Sắt có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Dĩ Trạch kéo lên: "Nếu như em thích anh sẽ nói cho em nghe mỗi ngày. Nhưng điều kiện tiên quyết là, em phải đồng ý quen anh."
"Này, Lục Dĩ Trạch ——" Còn chưa nói hết lời, đã bị anh kéo đến tầng một.
Quả nhiên anh dẫn cô đến chỗ ở đại sảnh đó, chỉ vào nơi đang sửa chữa nói: "Đây chính là quầy chuyên doanh của em, một tuần sau là có thể trang hoàng xong."
Bởi vì lúc trước đã tới, cho nên Doãn Sắt cũng không vui mừng bao nhiêu, nhưng lại vì không để cho Lục Dĩ Trạch thất vọng, vẫn biểu hiện rất vui vẻ, vẫn không quên phân tích vị trí địa lý của chỗ này: "Khu vực rất tốt, khách hàng vừa vào cửa là có thể thấy."
"Thừa dịp còn chưa treo bảng hiệu lên, có muốn đổi lại tên hay không?" Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt qua hỏi, "Về sau em đi theo anh, dù sao vẫn không thể gọi cái tên này nữa?"
Doãn Sắt suy nghĩ một chút, nét mặt giả bộ suy nghĩ sâu xa hỏi: "Anh cứ xác định em sẽ đi theo anh như vậy sao? Anh không cảm thấy tên của chúng ta tổ hợp lại với nhau —— nói thí dụ như gọi là ‘Sắt Trạch’, sẽ không cảm thấy rất quê mùa sao?"
Lục Dĩ Trạch có lẽ cảm thấy đúng là như vậy, không nói gì nữa, lại nghe thấy Doãn Sắt ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Lại nói, nhãn hiệu cũng đã đăng ký rồi, đổi tên cũng rất phiền toái."
Doãn Sắt cười ngây ngô nhìn quầy chuyên doanh nhỏ đang được lắp đặt thiết bị, ánh mắt Lục Dĩ Trạch nhìn sang lại phía đối diện.
Như hắn dự liệu, Tần Tử đang đứng ở bên đó nhìn sang bên này.
Đối mặt với ánh mắt của Lục Dĩ Trạch, cô lập tức cúi đầu. Mắt nhìn chằm chằm bản thiết kế để ở trên bàn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện của Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch.
Phải nói đối với người tên Doãn Sắt này, Tần Tử đã sớm nghe được từ trong miệng Lục Dật Phàm, ít nhiều cũng hiểu một số chuyện xảy ra giữa bọn họ. Mà sự tồn tại của Tần Tử, thế nhưng cũng chỉ là công cụ để Lục Dật Phàm ngăn cản Doãn Sắt và con trai mình ở chung với nhau.
Ban đầu Lục Dật Phàm vì bức bách con trai, từng nói tất cả mọi chuyện năm năm trước lại cho Tần Tử, khiến Tần Tử sau khi thật sự không giải quyết được Lục Dĩ Trạch, lại lấy chuyện này uy hiếp anh đi vào khuôn khổ.
Nào có thể đoán được khi Tần Tử thật sự uy hiếp Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch vốn không tính toán, nhưng vẫn như bị đánh một cái, lúc đó vừa cảm thấy có thiện cảm với thái độ cũng không tệ của Tần Tử cũng thất vọng hoàn toàn, còn nói với Lục Dật Phàm: "Cha hoàn toàn không thể uy hiếp được con, cha cứ để cho cô ta nói với Liên Tiếu đi."
"Cha, con thật sự tò mò, nếu như Liên Tiếu biết, cha có được lợi gì không? Lấy chuyện của Liên Tiếu để làm lợi thế, con thật sự rất thất vọng đối với cha."
Trong sự việc lần đó, Tàn Tử chịu đủ thua thiệt, từ đó về sau Lục Dĩ Trạch cũng không vui vẻ hòa thuận với cô nữa. Về phần Lục Liên Tiếu, căn bản cũng không muốn giúp đỡ cô thực hiện quyết định của mình, tất cả tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vốn cho là chỉ cần nỗ lực nhiều hơn, Lục Dĩ Trạch nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về cô, có lẽ sẽ yêu mình, nhưng Doãn Sắt lại đột nhiên trở lại vào lúc này.
Một người con cưng của giới thượng lưu nới trở về từ nước Pháp, thu hoạch vô số giải thưởng lớn. Nghe tên Doãn Sắt nhiều từ miệng của các nhà thiết kế nên thuộc, từ khi ra đời tới nay cô ta chính là con gái của quan chức cấp cao, người gặp Lục Dĩ Trạch sớm hơn cô chính là cô ta, cho dù là ở phương diện nào mình cũng không thể so sánh được.
Hôm nay ở Thiên Trạch, hai người cứ trắng trợn tay cầm tay đứng ở trước mặt cô như vậy, mà quầy chuyên doanh của Doãn Sắt nghe lời đồn đãi là sắp thay thế được địa vị của cô, cô không biết nên làm thế nào đây.
Trước mặt là một bộ đồ thiết kế mới vừa vẽ xong, thật sự là một tác phẩm hỏng bét, đã thật lâu cô chưa có linh cảm để thiết kế ra sản phẩm mới. Vo chỗ giấy vẽ trước mặt này lại, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện đã không thấy hai người kia đâu.
**
Bất tri bất giác thời gian đã qua hơn hai giờ, gần tới mười một giờ rưỡi, Lục Dĩ Trạch còn có cuộc họp quan trọng, không tiếp Doãn Sắt lâu hơn được, liền đưa Doãn Sắt đến cửa Thiên Trạch.
Phía trước, ra ra vào vào đều là người mua, trước cửa hỗn loạn, anh lôi kéo cô đi tới một bên.
Hôm nay Doãn Sắt được nghe Lục Dĩ Trạch nói chuyện năm năm trước, tâm tình lúc tốt lúc xấu, tổng thể là tương đối nặng nề, lại không muốn rời xa Lục Dĩ Trạch sớm như vậy, cúi đầu tỏ vẻ mất hứng.
Lục Dĩ Trạch lại véo mặt cô, ôm lấy cô hôn lên trán cô một cái, hỏi: "Ngày mai ký hợp đồng em có tới đây không?"
Doãn Sắt lắc đầu một cái, anh lại hỏi: "Lúc trang trí quầy chuyên doanh em sẽ đến đây chứ?"
Doãn sắt ôm chặt Lục Dĩ Trạch, lại lắc đầu, mới nói: "Ngày mai phải đi nước Pháp, có một fashion show mời em làm khách quý, có thể phải một tuần sau mới trở về."
Lục Dĩ Trạch cười cười, nói bên tai cô: "Vậy anh chờ em."
Sau khi nói tạm biệt, Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt ngồi lên xe taxi mới trở về Thiên Trạch.
**
Sáng ngày thứ hai, sau khi Thi Dương đưa Doãn Sắt mới lái xe tới Thiên Trạch.
Lục Dĩ Trạch đã đứng ở đây đợi một lúc lâu, thấy Thi Dương đến, câu hỏi đầu tiên chính là: "Sắt Sắt đã lên máy bay chưa?"
Thi Dương nở nụ cười gật đầu một cái, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, rốt cuộc thì cũng hiểu tại sao năm năm này, em gái anh lại có thể nhớ mãi không quên một người đàn ông như vậy.
Bởi vì Lục Dĩ Trạch giống như có loại sức hút có thể hiểu rõ tất cả, hơn nữa tin chắc rằng Doãn Sắt sẽ luôn luôn thích mình, cho nên cho dù là Doán Sắt lôi kéo Thi Dương anh xuất hiện trước mặt Lục Dĩ Trạch, cũng không đủ để thành uy hiếp đối với anh ta.
"Chúng ta ký hợp đồng thôi." Thi Dương kéo cái ghế trước bàn ra, ngồi xuống.
Lục Dĩ Trạch đưa hợp đồng tới, chỉ là hợp đồng ngày hôm qua cộng thêm điều khoản, phía trên viết là "Mỗi quý ‘Thi Sắt’ cần thiết kế một bộ trang phục, làm người phát ngôn cho Thiên Trạch, mà tương ứng Thiên Trạch cũng sẽ để ‘Thi Sắc’ là nhãn hiệu cao cấp hàng đầu."
"Tôi thừa nhận trong chuyện này tôi có thiên vị, nhưng mà quả thật là Sắt Sắt cũng có thực lực như vậy." Lục Dĩ Trạch giải thích.
Là một hợp đồng vô cùng có lợi, Thi Dương lập tức ký tên mình vào đó.
Trước khi đi, Thi Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Dĩ Trạch: "Nếu như mà tôi nhớ không lầm thì tôi đã từng gặp anh ở Pháp."
Có một dạo cứ vào sáng sớm mùa đông, Thi Dương sẽ thấy một nam sinh đứng ở đầu đường nhìn về phía nhà mình. Người nam sinh kia choàng một cái khăn quàng cổ thật dầy, đứng ở xa cũng không thấy rõ diện mạo, cứ đứng trong tuyết.
Khi đó Doãn Sắt còn ở nhà họ Thi, gian phòng lầu hai, sáng sớm mỗi ngày, cố định thời gian thích đi chạy bộ.
Thi Dương vốn cho rằng cậu ta là bạn học của Doãn Sắt ở nước Pháp, bởi vì ái mộ cô cho nên mới phải như thế. Cũng vì dọa lui người kia, đứng xa xa trước mặt cậu ta, anh ôm lấy Doãn Sắt giống như một người anh trai nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Nhưng liên tiếp một tuần cậu ta đều đứng ở nơi đó, cho dù Thi Dương có làm cái gì mỗi ngày vào thời gian, cậu ta đều sẽ xuất hiện ở nơi đó.
Đợi đến khi Thi Dương muốn tiến lên hỏi xem rốt cuộc cậu ta là ai, hoặc là trông như thế nào, cậu ta lại đã rời đi.
Hôm nay nhìn Lục Dĩ Trạch đứng ở cái bàn đối diện, trong đầu anh bỗng nghĩ tới cậu nam sinh năm đó, tư thế đứng giống nhau, ngay cả loại cảm giác đó cũng giống nhau.
Lúc này, nắng ấm ngày xuân từ cửa sổ thủy tinh rọi vào chiếu lên lưng anh, cả căn phòng đều yên lặng, Lục Dĩ Trạch không có phủ nhận, chỉ nói là: "Cám ơn mọi người trước kia đã chăm sóc tốt cho Sắt Sắt."
Lại hỏi Thi Dương: "Không biết tổng giám đốc Thi có tính ở lại Trung Quốc không?"
Thi Dương biết Lục Dĩ Trạch vẫn còn lo lắng mình sẽ gây uy hiếp với anh ta, chỉ là mình vẫn luôn quan tâm chăm sóc yêu thương Doãn Sắt giống như anh trai đối với em gái, nếu như thật sự yêu thích có lẽ sẽ cạnh tranh một phen, nhưng mà có lúc cảm giác của con người chính là như vậy, dù thế nào anh cũng không thích hơn.
Anh lập tức cười nói: "Chờ Sắt Sắt hết bận tôi sẽ trở về ngay."
Cũng có thể là gặp được đúng người ở Trùn Quốc sẽ không đi nữa.
Suy nghĩ một chút vẫn nói đùa, nói cho anh nghe câu nói mà mẹ Doãn Sắt đã nói với anh trước khi trở về nước một lần: "Mẹ Sắt Sắt nói, nếu như cuối năm nay tôi không thể giúp Sắt Sắt gả ra ngoài, sẽ không để cho tôi trở về."
Sau khi Lục Dĩ Trạch nghe xong những lời này, chân mày hoàn toàn giãn ra, trái tim lơ lửng cũng hoàn toàn để xuống. Khi Thi Dương chuẩn bị đi, đơn giản nói một chút hoạt động gần đây.
"Chủ tịch Tiết đã xác định sẽ tổ chức hoạt động thiết kế thời trang ở Thiên Trạch, thời gian là vào tháng sau, Sắt Sắt là nhà thiết kế của S. Y, hi vọng hai người có thể cân nhắc."
Tham gia thi đấu, nếu như có thể được giải nhất, rồi sau đó lập tức có thể thành công, làm cho ‘Thi Sắt’ nổi tiếng. Thi Dương không ngốc, biết như vậy đối với Thi Sắt và S. Y đều là có ích mà vô hại, cười nói "Được", nghĩ tới còn có chuyện khác phải làm, sau khi nói tạm biệt Lục Dĩ Trạch lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi Thi Dương đi, Lục Dĩ Trạch kéo ghế ngồi trước bàn làm việc của mình qua, ngồi ở chỗ đó hồi lâu, ngón tay đập mặt bàn, phát ra tiếng "cạch cạch" nhẹ vang lên, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng bấm điện thoại nội tuyến.
"Gọi Tần Tử tới phòng làm việc của tôi một chuyến."