"Nha, em rốt cuộc là thích thân thể của hắn hay là con người của hắn vậy?".
Lam Yên đi qua cầm lấy chiếc điện thoại trên tay trợ lý tiểu Tuyết, nhìn lướt qua thân hình để trần của người đàn ông trong hình, mí mắt giật giật, tầm mắt thẳng tắp nhìn lên mặt tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết còn nhỏ tuổi, chỉ mới 19 tuổi thôi, nên bị Lam Yên không biết xấu hổ mà hỏi như vậy, mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng biện minh:
"Mọi thứ của Hề Thần Trạch em đều thích cả."
Lam Yên bĩu môi nói: "Mấy tấm ảnh chụp trên tạp chí của hắn, từng khối từng khối cơ bắp đều là photoshop, em có biết không?".
Tiểu Tuyết bất mãn mà nói: "Sao chị biết được, chị đã nhìn thấy rồi à?".
Nghe tiểu Tuyết hỏi vậy, cô đắc ý nghiêng người dựa vào trên thân xe bảo mẫu bên cạnh, nhướn lông mày, khóe miệng cười gian manh: "Đó là.."
"Đương nhiên" hai chữ đó còn chưa kịp nói ra, trước mắt đã xuất hiện một cái bóng đen, cảm giác có chút không ổn Lam Yên theo bản năng dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc áo phông màu xanh lục và một chiếc quần thể thao màu đen, hai tay đút trong túi, thong thả bước đi để lại cho người đằng sau một bóng lưng lạnh lùng.
Thật là biết diễn mà.
Lam Yên lặng lẽ mắng trong lòng, giây tiếp theo cô quay lại nói với hoa si tiểu Tuyết: "Có nhìn thấy không, đây là thần tượng Hề Thần Trạch của em đó. Nhìn thấy người khác mà không chào hỏi câu nào, một chút lễ phép cũng không có."
Một chút lễ phép cũng không có. Hề Thần Trạch còn chưa đi xa lại nghe thấy Lam Yên ở phía sau quở trách mình, bước chân của hắn dừng lại một chút, "cơ bắp từng khối từng khối đều là photoshop" âm thanh châm chọc đó cũng xông vào tâm trí hắn, thật làm người khó chịu.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng cười nhạo: Tiểu nha đầu này, mới có bốn năm không gặp, càng ngày càng độc miệng.
Hừ nhẹ một cái, hắn lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ban đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt Lam Yên nhìn theo hướng Hề Thần Mặc rời đi. Người đại diện Lý Hạ không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào, cầm điện thoại của mình giơ lên trước mặt Lam Yên, click mở bảng hot search trên Weibo.
"Tự em nhìn xem bảng hot search trên weibo đi." Lý Hạ sắc mặt âm trầm đưa điện thoại cho cô.
Lam Yên biết mình lên hot search chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, đẩy ra chiếc điện thoại của Lý Hạ, dẩu miệng từ chối: "Em lười xem đến nó."
Lý Hạ trừng mắt Lam Yên một cái rồi bắt đầu đọc: "Top 1: Ảnh đế Hề Thần Trạch."
"Hứ" Lam Yên mặt tràn đầy khinh thường.
"Top 2: Lam.. Yên.. hút.. thuốc trên.. phố." Mấy chữ cuối cùng Lý Hạ nghiến răng nghiến lợi mà đọc ra.
Lam Yên mắt cũng không nháy lấy một cái, vẫn thản nhiên mà cuốn lấy tóc mai của mình: "Chỉ là hút thuốc thôi mà, chuyện này đã lên hot search bao nhiêu lần rồi, được rồi, đưa kính râm cho em, em phải đi quay tiết mục rồi."
Lần nào cũng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, lần nào cũng làm theo ý cô. Lý Hạ giận sôi máu, mặt đen lại vài phần. Tiểu Tuyết ở bên cạnh nhìn cũng không dám hé răng.
Lý Hạ không lấy kính râm cho Lam Yên, cô cũng lười phải tranh cãi với chị ấy, xua xua tay: "Không cho thì thôi, em đi đây."
Nhưng cô vừa mới đi được một bước đã bị kéo trở lại.
Lý Hạ nghiêm túc mà căn dặn: "Thời điểm quay tiết mục, quản tốt cái miệng của em lại, nói ít làm nhiều cho chị. An bài tiết mục game show này chính là để lấy lại hình tượng cho em. Em xem những minh tinh mà ở game show không làm được tốt, mỗi người đều bị dư luận nói thành dạng gì rồi? Còn có, Hề Thần Trạch hôm qua mới vừa được trao cúp Ảnh đế, nên hiện tại hắn là diễn viên nổi bật nhất trong giới, với hơn 5000 vạn fans, còn em chỉ có 500 vạn fans, em tốt nhất là đừng đi trêu chọc hắn. Chọc vào hắn, em coi chừng bị đám fans của hắn xé xác đó, rõ chưa?".
Lam Yên chỉ chăm chú thưởng thức bộ móng tay mới của mình, toàn bộ những gì Lý Hạ nói, một câu cô cũng không để trong đầu.
"Biết rồi, biết rồi"
Cô xua xua tay, không kiên nhẫn mà đẩy tay Lý Hạ ra, sau đó vặn eo thon nhỏ đi đến hiện trường thu chương trình "Chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi".
Nhớ rõ?
Nhớ rõ cái rắm ấy? Cô sẽ dùng hành động của mình để nói cho Lý Hạ biết, toàn bộ giới giải trí này chỉ có cô dám mắng Hề Thần Trạch, mà sau cô cũng sẽ chẳng ai dám làm điều này.
"Chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi" là một tiết mục phát sóng trực tiếp, nội dung cũng rất đơn giản. Đó là, nam minh tinh và nữ minh tinh tham gia tiết mục sẽ tạm thời ghép thành CP, cùng nhau cắm trại, cùng nhau tham gia trò chơi và hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là lần ghi hình đầu tiên trong mùa 2 của "chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi". Tổ tiết mục bố trí địa điểm gặp mặt của các minh tinh tại thành cổ của thành phố A. Nghĩ như vậy, Lam Yên lại cảm thấy có chút mới lạ, rõ ràng là cắm trại dã ngoại mà lại ghi hình ở thành cổ.
Lam Yên đứng trước cửa thành cổ, người của tổ tiết mục đã nhắc nhở cô trước là thời khắc mà cô mở cánh cửa này thì tiết mục cũng bắt đầu thu luôn.
Cô đối với mấy cái gameshow luôn là vô cảm, nhưng lần này Hề Thần Trạch cũng tham gia, cái này lại làm Lam Yên đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Cô hứng thú dâng trào, nâng tay lên chuẩn bị mở cửa ra. Nhưng đột nhiên lại có một nữ nhân nhanh hơn cô, giành trước một bước mở ra cánh cửa đó. Khi bước vào cánh cửa đó, cô ta còn cố ý mà ngáng chân cô một cái.
Do bị vướng vào chân mà thân mình cô lung lay suýt ngã, nếu không phải tay cô túm chặt lấy cánh cửa thì cô đã bị ngã dập mặt rồi.
Đứng vững lại, Lam Yên giương mắt nhìn sang nữ nhân đó. Không nghĩ tới, cô ta thế mà quay đầu lại tặng cho cô một gương mặt tươi cười, cô nhìn cái mặt đó mà cảm thấy thật ghê tởm: Ta khinh, Lâm Tử Hàm, MD đến chỗ nào cũng gặp phải cô, cô cứ chờ đó.
Ôm cả một bụng khí tức, Lam Yên vặn vặn cổ chân, đứng yên một lúc lâu đợi cho chân mình bớt đau một chút rồi mới thẳng người đi vào.
"Vì sao Lâm Tử Hàm luôn thích gây khó dễ cho chị Lam Yên vậy?". Bên này, tiểu Tuyết nhìn thấy màn vừa rồi, không giữ nổi bình tĩnh mà tức giận dậm chân hỏi.
Tiểu Tuyết tốt nghiệp sơ trung* thì học trung chuyên*, sau khi tốt nghiệp trung chuyên thì làm chuyên viên trang điểm cho Lam Yên, từ khi được nhận vào làm đến nay mới chỉ có một tuần, mà đã không ít lần nghe thấy lần Lâm Tử Hàm và trợ lý của cô ta ở trong công ty nói xấu Lam Yên. Nhưng cô vẫn không hiểu được tại sao Lâm Tử Hàm lại ghét Lam Yên đến vậy.
(- Sơ trung*: Là cấp 2 ở bên trung quốc
- Trung chuyên*: Là trường trung đẳng chuyên nghiệp, nó là kiểu trường dạy nghề đó. Ở đây mình nghĩ là tiểu Tuyết đi học nghề trang điểm)
Ở trong mắt tiểu Tuyết, tuy rằng Lam Yên rất yêu diễm, ngang ngược và thích quấy phá người khác. Nhưng chị ấy là một người tốt, ít nhất từ trước tới nay cô chưa nghe thấy chị ấy nói xấu sau lưng ai bao giờ.
Bởi vì..
Chị ấy sẽ nói xấu trước mặt người ta luôn.
Giống như hai ngày trước đó, Lam Yên vừa mới chụp xong tạp chí trở lại công ty, đang chờ thang máy, không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà gặp Lâm Tử Hàm cũng vừa trở về công ty.
Cô liếc nhìn Lâm Tử Hàm từ trên xuống dưới một vòng rồi từ từ mà nói một câu: "Tốt bụng nhắc nhở cô một chút, hình như chân cô dạo này thô hơn rồi."
Lâm Tử Hàm ngơ ra, trong chớp mắt muốn phản bác lại Lam Yên thì cửa thang máy đã đóng lại.
"A.. Lam Yên." Một tiếng hét tức giận vang lên ở phía sau.
Nhưng tiểu Tuyết không nghĩ là Lâm Tử Hàm ghét Lam Yên là bởi vì câu nói đó của Lam Yên.
"Cô ta vì cái gì mà lại không thích chị Lam Yên vậy?" tiểu Tuyết lại hỏi Lý Hạ một lần nữa.
"Cô ta.. còn có thể là vì cái gì nữa". Lý Hạ từ từ kể lại: "Nửa năm trước, Lam Yên và Lâm Tử Hàm cùng nhau diễn một bộ phim về thể loại thanh xuân vườn trường tên là" Chúng ta "và cùng nhau xuất đạo. Nói đến cũng lạ, trong phim" Chúng ta "nhân vật mà Lam Yên diễn là một người tính tình cổ quái, là một thiếu nữ lưu manh, dám yêu dám hận. Mà nhân vật Lâm Tử Hàm diễn lại là một cô gái hiền lành và dịu dàng. Kết quả, Lâm Yên đã trở nên nổi tiếng mà Lâm Tử Hàm vẫn vậy. Hơn nữa cả hai đều ký hợp đồng cùng một công ty, càng trùng hợp chính là cả hai đều 23 tuổi, sinh nhật lại cùng một ngày. Vì thế nên khó tránh khỏi việc bị truyền thông và các fans đem ra so sánh với nhau. Lam Yên là kiểu người không nghiêm túc, cả ngày cà lơ phất phơ, nên con bé chẳng bao giờ để ý đến những cái đó. Nhưng Lâm Tử Hàm thì lại khác, cô ta quá hiếu thắng và ích kỷ." Lý Hạ vừa nói vừa lắc đầu, rồi sau đó lại tức giận mà nói: "Chị làm người đại diện nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên chị gặp người nghệ sĩ như Lam Yên vậy, cứ hai ngày ba bữa là lên hot search, lại còn không phải là chuyện tốt gì nữa, nhưng cố tình fans lại đuổi theo con không bỏ. Có lẽ, fans chính là thích trong xương cốt cái tính tình của con bé, cái tính cách tự do không có kỷ luật đó."
Sau khi nghe xong, tiểu Tuyết vui tươi hớn hở, cười nói: "Em cũng thích chị Lam Yên."
"Hắt xì!"
Lam Yên hắt xì một cái, trong lòng đang lẩm bẩm nghĩ ai lại nói xấu sau lưng cô rồi. Cào cào cái mũi, ngẩng đầu lên, Lam Yên phát hiện mình đã thành công mà hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong tổ tiết mục "Chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi'."
Trong đó Tiểu Hùng và Đại Hùng càng là một đường hướng phía cô đi đến. Chuẩn bị nghêng đón cô.
Tiểu Hùng và Đại Hùng là một cặp nghệ sĩ hài. Fans của bọn họ còn thân thiết mà đặt biệt danh cho họ là "Tổ hợp nhiệt tình".
Tiểu Hùng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, người hơi béo và có chút lùn. Đại Hùng nhìn dáng vẻ chắc cũng hơn 30 tuổi rồi, dáng người cũng na ná Tiểu Hùng người béo béo tròn tròn, nhìn thật đáng yêu.
"Ôi! Nhìn xem! Là ai tới kìa?" Tiểu Hùng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, kéo giọng hoan hô.
"Là Lam Yên.. là đại mỹ nhân của chúng ta.. Lam.. Yên!".
"Không sai, là Lam Yên, tân tiểu hoa đán Lam Yên!"
Tiểu Hùng và Đại Hùng một người nói một người đáp, làm Lam Yên không khỏi cảm thấy mình đến nhầm chỗ rồi.
Rõ ràng cô chỉ là một tiểu minh tinh mà bị họ thổi phồng lên trời luôn.
Lam Yên có chút xấu hổ mà liếc mắt qua Đại Hùng và Tiểu Hùng một cái, cũng nhìn thoáng qua Lâm Tử Hàm đứng ở bên cạnh Đại Hùng luôn là cái thái độ khinh thường cô, Lâm Tử Hàm ngẩng cao đầu, mắt nhìn không nhìn đến cô, mà cái mặt càng không biết là hướng đi nơi nào.
Lam Yên cười lạnh một tiếng rồi mặc kệ cô ta. Rồi ánh mắt cô rơi xuống trên người Hề Thần Trạch vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh.
Người đàn ông đó ở dưới ánh mặt trời, hai tay đút túi, thần sắc nhạt nhẽo yên lặng. Tất cả những ầm ĩ xung quanh dường như không hề liên quan đến hắn, hắn đem chính mình cô lập với xung quanh, mắt lạnh nhìn mọi người và mọi vật.
Hắn luôn là dáng vẻ như vậy an tĩnh cùng trầm mặc, cô so với bất kỳ ai càng rõ ràng hơn, cho nên bốn năm trước cô chính là thích trêu chọc hắn.
Hiện tại, không biết cô lại nháo hắn, hắn có thể cảm thấy tức giận hay không, nhưng nhìn hắn luôn là cái biểu tình đạm mạc, cô luôn có một loại xúc động muốn phá vỡ cái biểu tình đó của hắn.
Hề Thần Trạch cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía mình, đầu mới quay nhẹ sang một bên, hắn cùng cô ánh mắt ở trong nháy mắt chạm nhau, không khí chợt tĩnh lặng trong giây lát, đôi mắt hắn tối lại, híp nửa con mắt nhìn về phía Lam Yên quét mắt từ trên xuống dưới một cái.
Trên người cô mặc váy ngắn trễ vai màu xanh biếc có đai đeo, lộ ra bờ vai ngọc trắng nõn mượt mà, làn váy chỉ dài đến đùi, làn váy lay động theo gió, tiếp theo là đôi chân dài trắng muốt và mịn màng.
Hề Thần Trạch nhìn qua hai mắt tối lại, hầu kết lăn lăn, rồi sau đó hắn giả vờ như chưa có gì, tầm mắt từ trên người cô dời đi.
Lam Yên trước tiên là đi đến trước mặt Đại Hùng và Tiểu Hùng, cùng hai người khách sáo ân cần thăm hỏi một phen, sau đó mới đi đến trước mặt Hề Thần Trạch.
Khi cô tới gần, một mùi hương nhà nhạt bay đến hòa quyện trong hơi thở của Hề Thần Trạch, làm cho cảm xúc của hắn hơi xao động, nhưng thoạt nhìn lại vẻ mặt hắn vẫn đạm mạc như cũ.
Lam Yên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Hề Thần Trạch nhất quán lạnh lẽo không cảm xúc, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên một cái, lại bắt đầu có ý định quấy phá. Giây tiếp theo, tay cô vòng tới eo hắn, không kiêng nể gì mà chọc hai cái.