Vốn dĩ căn phòng đang yên tĩnh, thanh âm Hề Thần Trạch đột nhiên xông vào.
"Em đối với cơ bắp tôi thật sự cảm thấy hứng thú nhỉ."
Lam Yên sợ tới mức lập tức ngồi dậy, cô giật mình mà nhìn về phía Hề Thần Trạch.
Ban ngày dưới đèn, khuôn mặt góc cạnh của Hề Thần Trạch bị chiếu đến càng thêm mê người, mũi cao thẳng vẽ ra một đạo chỉ bạc, mày kiếm lộ ra chính khí, môi mỏng màu hồng mím thành một đường, khuôn mặt như điêu khắc kia câu lấy trái tim người nhìn.
"Ngắm đủ rồi sao?" Hề Thần Trạch vào đến, chân dài giơ ra đóng cửa lại.
Lam Yên thu hồi tâm mắt sáng quắc đang xem người nào đó lại. Giả bộ như không có việc gì, ho khan hai tiếng hỏi: "Tới nơi này làm gì? Không phải đang giận, không để ý tới tôi sao?"
Mặt sau lại bỏ thêm một câu: "Khi nãy tôi xin lỗi, không phải anh còn bày ra bộ dáng kiêu ngạo đó sao."
Hề Thần Trạch nhăn mi, không đáp lại lời nói của cô, mà là đem cái ly trong tay cứng rắn mà nhét vào tay cô.
Lam Yên nhìn cái ly trong tay, bên trong là chất lỏng màu cam, nhìn vào khiến cho người ta ghê tởm, càng miễn bàn đến cái hương vị kia, một mùi vị gay mũi.
Cô che lại cái mũi, mặt nhăn lại, đem cái ly thẳng tắp đẩy về phía Hề Thần Trạch, "Lấy ra, mau lấy ra, ghê tởm muốn chết."
Đôi tay Hề Thần Trạch đút trong túi quần, cự tuyệt tiếp nhận cái ly.
"Uống mau." Hắn biểu tình lạnh lẽo, ngữ khí lại càng nghiêm khắc.
"Không uống, khó ngửi muốn chết." Lam Yên cố chấp nói.
"Đây là canh gừng, xua đuổi hàn khí. Tôi bảo bà chủ khách sạn nấu cho em." Lúc này đây, Hề Thần Trạch ngữ khí nhu hòa xuống, kiên nhẫn mà khuyên bảo, "Uống xong rồi ngoan ngoãn mà ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai dậy thì sẽ khỏi ốm thôi." Khi nói chuyện, cái tay khớp xương rõ ràng của hắn phủ lên cái trán của cô.
Thân mình Lam Yên cứng lại không nhúc nhích, mặc cho tay hắn sờ cái trán đã thấm một tầng mồ hôi mỏng của cô.
"Phát sốt sao lại không nói cho người đại diện và trợ lý của em, để cho bọn họ chuẩn bị thuốc cho em?"
"..."
Lam Yên không còn lời gì để nói, tính cô chính là vậy, mặc kệ là sinh bệnh hay là chịu ủy khuất, cô đều không thích nói cho người khác, cái gì cũng đều tự mình chịu lấy.
Lúc này, cô khẽ cười lừa gạt hắn, nói: "Khổ nhục kế đó, đây là tôi đối sử dụng khổ nhục kế với anh đó, anh không biết sao?"
Sau đó cô lại ra vẻ đắc ý dào dạt mà nâng cằm lên: "Anh xem, anh không phải đã tha thứ cho tôi sao, lại còn cố ý đưa canh gừng cho tôi nữa."
"..."
Cô đùa dai nói, Hề Thần Trạch nghe, bất đắc dĩ cười, đáy mắt lại là đau lòng vô hạn đối với cô.
Cô sinh bệnh không nói, cũng giống như cô một mình một người thừa nhận sự nhục mạ của cộng đồng mạng.
Hắn giống như không hiểu cô, rồi lại như hiểu cô. Đây là một loại tồn tại thật vi diệu.
Hề Thần Trạch rút về tay, cong ngón tay lau đi mồ hôi lây dính trên trán cô, một hồi lâu không nói chuyện.
"Số điện thoại của anh là gì?" Lam Yên một tay bưng cái ly, một tay nhặt lên di động đột nhiên hỏi.
"Vẫn là số trước đó."
"Không thay đổi?" Lam Yên kinh ngạc.
Hề Thần Trạch dựa lưng ở vách tường cạnh mép giường Lam Yên, âm mũi nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.
"Nhưng mà tôi quên mất rồi."
"18*********" hắn lười biếng mà đọc một chuỗi số.
"Linh linh linh.." tiếng ca du dương vang lên ở trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, là Lam Yên gọi, cô đem điện thoại dán ở bên lỗ tai.
Hề Thần Trạch lại hoảng loạn mà móc ra điện thoại trong túi quần, một dứt khoát mà tắt đi cuộc gọi của Lam Yên.
Lam Yên khóe môi cong lên: "Quyến luyến notebook?" Ngữ khí cô nghịch ngợm giương lên.
Hề Thần Trạch im lặng mà nhìn chăm chú vào cô, biểu tình không có lấy một tia gợn sóng, giây tiếp theo, lại đẩy cửa ra đi luôn.
- -
Bốn năm trước, mùng bảy tháng bảy âm lịch, là ngày lễ Thất Tịch. Hôm đó, Hề Thần Trạch không có thông báo đóng phim nên ở nhà.
Thời gian giữa trưa, bên ngoài mặt trời lên cao, trong chung cư ánh mặt trời lại bị bức màn dày nặng che đậy, phòng khách một mảnh u ám.
Lam Yên nằm ở trên sô pha, trong miệng nhai kẹo que, Hề Thần Trạch ngồi ở một chỗ khác trên sô pha, dựa vào trên sô pha.
Hai người đang xem phim điện ảnh tình yêu kinh điển là 《 quyến luyến notebook 》. Bộ phim này là Lam Yên nghe bạn học đề cử, nhàn rỗi không có việc gì làm, bản thân cô cuộn tròn trên sô pha nhìn lên, kết quả Hề Thần Trạch không có chuyện gì cũng ngồi xuống. Cho nên, hai người không hẹn mà cùng mà ngồi ở phòng khách, cùng nhau xem phim.
"..."
Lam Yên thấp giọng phát ra lời cảm thán, bởi vì nam chính trong phim Noah vì hẹn được nữ chính Allie nên bò lên trên chiếc bánh xe quay kiểu cũ, kết quả bị Allie ngồi ở trên bánh xe quay lột quần.
"Này cũng quá tàn nhẫn rồi." Lam Yên còn đang tấm tắc khen ngợi.
Nghe được cô tự mình nói thầm, Hề Thần Trạch nghiêng đầu nhìn Lam Yên, không còn lời nào để nói mà lắc đầu.
Đón nhận ánh mắt Hề Thần Trạch, Lam Yên liếm liếm khóe môi, "Sao vậy? Anh cũng muốn thử cảm giác bị lột quần sao?".
"Trẻ con." Hề Thần Trạch đem gối dựa bên cạnh ném về hướng Lam Yên.
Gối dựa rơi xuống trên đùi Lam Yên, cô vừa nhấc chân, cái gối lại lăn trở về bên cạnh Hề Thần Trạch.
Phim còn đang tiếp diễn, nam nữ chính ở bên nhau, rất nhiều cảnh hôn dần xuất hiện, Lam Yên bất giác nâng chân bắt chéo, chân còn rung rung lên. Nhưng Hề Thần Trạch thật ra lại xấu hổ, hắn ho nhẹ vài tiếng sau đó đứng lên hướng phòng bếp đi.
"Một đại nam nhân thẹn thùng cái gì." Lam Yên mỉa mai.
Hề Thần Trạch từ phòng bếp ra tới, trong tay cầm một ly nước lạnh, nghe được câu này của Lam Yên, mặt lập tức đen lại, còn bị sặc một ngụm nước.
Lam Yên thấy thế, cái khó ló cái khôn mà bịa một cái lý do, "Tôi nói chính là nam chính trong phim."
Nghe vậy, Hề Thần Trạch lúc này mới áp xuống lửa giận trong người, ngồi trở lại sô pha, cầm ly nước trong tay đặt ở trên bàn trà. Kết quả vừa mới buông cái ly, Lam Yên duỗi tay liền đem ly nước lấy đi, ừng ực đem toàn bộ nước trong ly uống hết, cuối cùng còn ợ một tiếng.
Hề Thần Trạch hỏa lại tới nữa, "Tê" một tiếng, hai tròng mắt nửa híp nhìn Lam Yên, tràn đầy không kiên nhẫn.
"Không phải anh cũng đoạt lấy kẹo que của tôi sao? Tôi chỉ uống một ngụm nước của anh thì bi làm sao chứ?" Lam Yên nhấc nhấc mí mắt.
"..."
Hề Thần Trạch á khẩu không trả lời được.
"Nếu em là một con chim." Allie ở trong lòng ngực Noah, gắt gao ôm cổ Noah.
"Nếu em là một con chim, thì anh cũng là một con chim." Noah trả lời.
Lam Yên nhìn chằm chằm hình ảnh trên phim, mũi chân chọc chọc eo Hề Thần Trạch, học Allie ngữ khí đối với hắn nói: "Nếu tôi là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới."
Ánh mắt Hề Thần Trạch dừng lai ở hình ảnh nam chính và nữ chính đang ôm nhau, nghe được Lam Yên hỏi, khóe miệng lôi kéo, "Nếu cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, vậy thì trên thế giới này chắc là chỉ có mình cô là phụ nữ."
Hắn vừa mới nói xong, cô một chân đá vào bên hông hắn. Nói có quá hay không, nói nhẹ không nhẹ. Hắn hai tay vòng ở trước ngực, lười biếng mà dựa trên sô pha, khóe miệng cười chưa dừng lại.
Tình càng sâu đậm, thân thể càng thân mật tới gần bắt đầu toát ra ngọn lửa nhỏ.
Hình ảnh trên phim từ ấm áp bắt đầu chuyển biến, nam nữ chính ở trong phòng ốc cũ nát, một mảnh vải đỏ trải trên mặt đất, Noah và Allie bắt đầu mà cởi ra từng lớp từng lớp quần áo trên người, cho đến khi hai người trần trụi mà đối diện nhau.
Trong màn hình hai thân thể bởi vì yêu mà cực nóng, giao hòa ở bên nhau.
Phòng khách, yên tĩnh chỉ có âm thanh của cặp đôi chính trong phim, còn có tiếng hít thở phập phồng của Hề Thần Trạch và Lam Yên.
Hình ảnh chân thực không che, nhìn trong phim hai người nhìn nhau, rồi sau đó quay đầu đi.
Lần này Hề Thần Trạch không có đứng dậy rời đi, hắn biết nếu là hắn lại rời khỏi, Lam Yên sẽ lại chê cười hắn. Cho nên đánh cược tôn nghiêm đàn ông của hắn, hắn giả bộ lạnh nhạt, thẳng tắp mà ngồi yên ở vị trí cũ, chính là không nhúc nhích một chút.
Lam Yên liếc mắt thấy Hề Thần Trạch, thấy hắn nhìn đến hình ảnh lộ liễu như vậy không có phản ứng gì, cô cũng bưng cái ly bất động.
Thời gian đang trôi dần, hình ảnh trong phim cũn đang từng ngày từng ngày thay đổi.
Thời điểm phim chuẩn bị kết thúc, Lam Yên lại đỏ hốc mắt, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, vốn dĩ trong phòng khách đang yên tĩnh lại tràn ngập từng tiếng nức nở ngắt quãng của cô.
Hề Thần Trạch thấy thế, có chút thất thố, chỉ có thể im ắng mà đem giấy đưa tới trước mặt cô.
Lam Yên rút ra giấy nặng nề mà lau nước mũi một chút, đột nhiên người ngồi dậy quỳ gối trên sô pha, lẻn đến trước mặt Hề Thần Trạch, cô nói: "Hề Thần Trạch, hôm nay là Lễ Tình Nhân, anh làm bạn trai tôi một ngày đi."
"..."
Hề Thần Trạch thần sắc khẽ biến, yên lặng mấy giây, tay nâng lên hướng tới sau ót Lam Yên nặng nề mà búng một cái, "Xem một bộ phim nên đầu óc hỏng rồi?"
"Ô ô.. tôi quá cảm động. Tôi cũng muốn cảm thụ một chút tình yêu giống Noah và Allie như vậy." Lam Yên nức nở, ngày thường chơi xấu, hết giận thì không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Lúc này, nhăn lại cái mũi, nói chuyện thanh âm ôn nhu giống như là tiểu nữ sinh làm nũng.
Hề Thần Trạch nhìn Lam Yên, bộ dạng đáng thương như vậy của cô, thật sự quá khó gặp. Lúc ấy, hắn sửng sốt hoảng thần, vô ý thức mà đáp "Ừ".
Vừa nghe, Lam Yên cao hứng, lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đột nhiên không hiểu ra sao mà đoạt lấy điện thoại của Hề Thần Trạch.
Hề Thần Trạch cạn lời, cúi người muốn lấy lại điện thoại, kết quả Lam Yên ngửa thân mình ra sau nằm ở trên sô pha, chân dài nâng lên, cái chân trắng nõn nho nhỏ chống lên ngực hắn, "Tôi phải đặt cho chúng ta một tiếng chuông tình nhân."
Hề Thần Trạch: "..."
Một hồi lâu sau, Lam Yên đổi xong tiếng chuông cho điện thoại của Hề Thần Trạch, lại đi đổi cái của cô, chuẩn bị xong mới đem điện thoại ném cho Hề Thần Trạch.
Hề Thần Trạch bắt được di động, trên mặt không có cảm xúc. Lúc này, "Linh linh linh.." một khúc dương cầm ưu nhã vang lên, là 《 quyến luyến notebook 》 cắt trong bài hát mà Allie đánh.
Di động trong tay rung lên, hắn giương mắt nhìn lên, Lam Yên đưa điện thoại của cô lại gần sát bên tai, cười lên vui vẻ.