"Được rồi, trải qua một vòng trò chơi vô cùng hấp dẫn và kích thích, chúng ta cắm trại dã ngoại CP rốt cuộc đã phân xong tổ rồi. Tôi cùng Hàn Tiếu đáng yêu của chúng ta là một tổ."
Tiểu Hùng vừa nói vừa khoác lên cánh tay của Hàn Tiếu.
"Còn tôi thì cùng tổ với mỹ nữ vừa đáng yêu lại mỹ lệ là Tử Hàm." Đại Hùng cười, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, đi tới trước mặt Lâm Tử Hàm, mà Lâm Tử Hàm chỉ là mang tính tượng trưng tính mà nhấp một chút miệng.
"..."
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh, như giờ phút này, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lam Yên và Hề Thần Trạch, chờ hai người nói tiếp.
Lam Yên nghiêng đầu nhìn qua Hề Thần Trạch.
Hề Thần Trạch đứng ở đối diện cô cách đó không xa, một tay đút túi quần, thân mình đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt xa cách.
Được rồi, hắn là lão đại.
Dẩu miệng một cái, Lam Yên đi đến trước mặt hắn, học giọng Đại Hùng Tiểu Hùng: "Còn tôi? Cùng ảnh đế mặt lạnh Hề Thần Trạch là một tổ."
Phốc, nhân viên công tác ở hiện trường ghi hình phát ra một trận cười vang.
Chỉ có một người mặt đen như than ở đó.
"Chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi" được quay chính thức tại một vùng quê ven biển, từ trong nội thành đến nơi mất hơn 2 giờ đi đường. Trước khi xuất phát đi ghi hình nhân viên yêu cầu sửa sang lại dụng cụ.
Đã không có camera, minh tinh nghệ sĩ có thể tự do hoạt động.
Lam Yên đi đến trước xe bảo mẫu do công ty chuẩn bị cho, một tiếng rít gào truyền đến.
"Lam Yên.." Lý Hạ khuôn mặt dữ tợn đến đáng sợ.
"Lại là chuyện gì nữa vậy." Lam Yên đã tập thành thói quen mà đáp lời, khi nói chuyện tay còn nghịch ngợm mà chọc chọc cái khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của tiểu trợ lý nhà mình.
Tiểu Tuyết nhăn miệng, né tránh.
Lý Hạ lôi kéo cánh cánh tay của Lam Yên, đem người kéo đến trong xe, vừa lên xe liền bắt đầu lải nhải: "Chị đã nói là không cần chọc vào Hề Thần Trạch. Vậy mà em còn cố tình làm trái lời chị, vừa lên liền đi chọc eo người ta."
"Cái này chị cũng nhìn thấy được. Mắt chị tinh quá đấy." Lam Yên kinh ngạc nói, nhưng thật ra vẫn trước sau như một không thèm để ý.
"Em bớt ba hoa lại. Còn có, chuyện em với Hề Thần Trạch thành một tổ CP là như thế nào, cùng một tổ thì không nói, vậy mà còn nói người ta là mặt lạnh nữa chứ. Tiết mục này phát ra, cứ chờ bị fans của hắn oanh tạc đi."
"Còn không phải là thuận miệng pha trò mà nói một câu thôi sao, đến mức này à? Vậy thì tới đi, mắng em đi, em còn lâu mới sợ?" Lam Yên ngả người ra sau, cặp chân dài bắt chéo lại, đôi mắt nửa híp có chút buồn ngủ.
"Em không sợ nhưng chị sợ, tiểu tổ tông ơi, chị sợ em bị mắng được chưa."
"..."
Lam Yên đang buồn ngủ nên lười đáp lại.
"Còn có.."
Cứ nghĩ rằng Lý Hạ đã giáo huấn xong rồi, không nghĩ tới đó mới chỉ là bắt đầu thôi, Lam Yên thật sự nghe không nổi nữa, mở to mắt, đột nhiên đẩy ra cửa xe, đi xuống xe, ngoáy lỗ tai nói: "Trong xe có viên ngậm giúp thanh giọng đó, chị ngậm một viên đi, nói hơn cả nửa ngày rồi." Sau đó vung tay rời đi.
"Tổ tông ơi, đời trước tôi thiếu em à." Đằng sau truyền đến tiếng mắng mỏ của Lý Hạ, Lam Yên cũng chỉ cong khóe môi cười mặc kệ.
Thật ra có một người đại diện tận tình như vậy khá tốt, nhưng là Lý Hạ nói nhiều, mà cô lại không thích nghe.
- -
Tiểu tuyết đứng ở dưới gốc cây đại thụ, đang ngơ ngác mà nhìn cách đó không xa.
"Hắc, em đang nhìn gì vậy?" Lam Yên từ phía sau đẩy vai tiểu Tuyết một cái, tiểu Tuyết bị dọa đến cả người run rẩy một chút.
Lam Yên nhìn cười một cái, chớp mắt, rồi sau đó nhìn theo ánh mắt tiểu tuyết, khóe miệng lại nhấc lên cười cười, thì ra.. tiểu trợ lý của mình đang nhìn lén Hề Thần Trạch.
"Còn nhìn nữa là em thành hòn vọng phu luôn đó." Cô tiếp tục trêu chọc tiểu Tuyết.
Tiểu tuyết mấp máy môi, không nói lời nào.
Lúc này, Hề Thần Trạch đứng ở trước chiếc xe bảo mẫu màu đen, thân mình dựa lên thân xe, đôi tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lạnh lùng. Bên cạnh còn có một thân ảnh hồng diễm, chính là tiểu yêu tinh Lâm Tử Hàm.
Lam Yên lấy đầu lưỡi đẩy đẩy môi, kéo tay tiểu Tuyết nói: "Đi, chị mang em đi gặp thần tượng của em."
"Hả?"
Chưa đợi tiểu Tuyết phản ứng lại, Lam Yên đã lôi kéo cô nàng hướng Hề Thần Trạch đi đến.
Lam Yên không trực tiếp đánh gãy câu chuyện của Lâm Tử Hàm và Hề Thần Trạch, mà là dừng ở đuôi xe, mà học theo Hề Thần Trạch cả người dựa vào trên thân xe. Còn tiểu Tuyết thì e thẹn mà đứng ở bên cạnh, không dám động.
Hề Thần Trạch thấy Lam Yên đã đến, khóe miệng hơi dương lên ý cười nhỏ không nhìn kỹ thì không thể thấy được. Mà Lâm Tử Hàm lại khó chịu mà nhíu chặt mày, hiển nhiên việc Lam Yên đột nhiên đến, đã phá hoại kế hoạch quyến rũ Hề Thần Trạch của cô. Nhưng mà ngay lập tức cô ta chuyển sang bộ dạng hâm mộ đến mê muội nhìn vào Hề Thần Trạch nói: "Em thật sự rất thích xem phim của anh. Anh chính là thần tượng của em."
Cái giọng nói nũng nịu ngữ đó, Lam Yên ở bên này nghe, cả người đều nổi hết da gà luôn rồi.
"Phải không?" Hề Thần Trạch nhìn lướt qua Lâm Tử Hàm, ánh mắt dời đi không còn nhìn cô ta nữa. Giọng điệu khi hỏi chuyện cũng không tốt mấy.
Lâm Tử Hàm rõ ràng có chút giật mình, cô nói chuyện với hắn đều luôn nhỏ nhẹ, mềm mại như vậy mà, thế nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý. Vì vậy, giọng cô nói chuyện càng mềm nhũn hơn: "Thật sự, em đặc biệt thích anh nhất là khi anh diễn vai người cảnh sát phòng chống ma túy, vừa anh dũng lại vừa chính khí."
"Cảnh sát phòng chống ma túy? Hề Thần Trạch chỉ diễn duy nhất một bộ, nhưng mà trong bộ đó hắn đóng chính là vai tội phạm cướp bóc chứ không phải là cảnh sát." Tiểu Tuyết vẻ mặt nghi hoặc mà nói thầm ở bên tai Lam Yên.
"Haha.." Lam Yên không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lâm Tử Hàm nghe thấy quay đầu lại nhìn Lam Yên, trong mắt tất cả đều là tức giận.
Lam Yên buông tay nhún nhún vai, như muốn nói "Tôi cái gì cũng chưa làm, hai ngươi tiếp tục nói chuyện đi".
Khi Hề Thần Trạch nghiêng đầu quay lại đây, Lam Yên ném cho hắn một ánh mắt xem thường, Hề Thần Trạch cong cong khóe miệng, lười biếng tản mạn.
Cuối cùng Lâm Tử Hàm nhanh chóng lườm nguýt Lam Yên một cái, khi thu hồi tầm mắt nhìn về phía Hề Thần Trạch khi lại là một bày ra gương mặt tươi cười, cô ta nhỏ giọng nũng nịu nói: "Chúng ta không cần bị những người khác quấy rầy đến."
Tay còn ý đồ kéo cổ tay áo của Hề Thần Trạch, kết quả bị Hề Thần Trạch vẻ mặt lãnh đạm mà ngăn lại
"Cô còn có chuyện sao?" Hắn ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
"..."
Trong chớp mắt không khí xung quanh trở nên an tĩnh lại, Lâm Tử Hàm thấp giọng, xấu hổ mà trả lời: "Hết rồi, rất vui khi ở trong tiết mục gặp được anh."
"Ừ, tôi cũng rất vui." Hề Thần Trạch lạnh nhạt đáp lại một câu, đứng thẳng người, hướng về phía Lam Yên đi đến.
Lâm Tử Hàm sững sờ ở tại chỗ, không biết làm sao.
"Tìm tôi có chuyện gì à?" Hề Thần Trạch hơi cúi người, ánh mắt dừng ở trên mặt Lam Yên. Ngữ khí không mặn không nhạt, hắn xưa nay đã như vậy.
"Tôi ư?" Lam Yên chân rung rung, tinh quái mà trả lời, "Tôi ở chỗ này hóng chuyện không được à?"
"..."
Không có được câu trả lời thật sự, Hề Thần Trạch xoay người muốn đi. Nhưng mới vừa quay người lại, quần áo lại bị người kéo lấy.
Hắn biết là Lam Yên túm chặt hắn, hắn thân mình hơi dừng lại, xoay người lại làm bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng mà trong mắt đối với cô lại chứa chứa đầy sự dung túng.
"Đứng thẳng người lên, không được nhúc nhích." Lam Yên hất hất tóc mái, ra lệnh nói.
Hề Thần Trạch cạn lời với cô, hỏi: "Làm gì?"
"Bảo anh đứng thẳng người thì cứ đứng thẳng đi, ở đâu ra nhiều làm gì vậy chứ?" Lam Yên dường như không còn kiên nhẫn.
Đuôi lông mày sắc bén của Hề Thần hơi nhướng lên một chút, cả người lại thật sự thẳng sống lưng mà đứng đó, tuy rằng đôi tay lại lười biếng nhác mà để trong túi.
Lam Yên vừa lòng gật gật đầu, sau đó gọi tiểu trợ lý ở phía sau: "Tiểu Tuyết.. lại đây, nhanh lên, chị thật vất vả giúp em bắt được Hề Thần Trạch, em còn không nhanh lên nắm chặt cơ hội cùng hắn tâm sự.
" Như vậy không.. không tốt lắm. "
Tiểu Tuyết ngượng ngùng xoắn xít. Lam Yên xem đến không kiên nhẫn, nói:" Em không phải thích người ta sao? Nhanh lên qua đây. "Nói rồi một phen kéo tiểu Tuyết qua, đem người kéo đến bên người Hề Thần Trạch.
Hề Thần Trạch không vui mày nhíu chặt lại. Hắn tưởng là cô có chuyện muốn tìm hắn, nhưng mà cô lại tìm mọi cách muốn đem người khác đẩy đến trước mặt hắn.
Trong lòng vừa buồn vừa tức, hắn xoay người liền đi, lần này là thật sự đi rồi.
" Hề Thần Trạch, anh làm gì vậy? Chạy cái gì mà chạy? "Lam Yên đuổi theo.
"... "
Hề Thần Trạch không trả lời.
Lam Yên bước nhanh, che ở trước mặt hắn" Anh bị làm sao vậy? Lại tức giận cái gì chứ? "
Hề Thần Trạch liếc liếc mắt nhìn cô một cái:" Tránh ra. "Giọng nói có chút lạnh, Lam Yên nghe trong lòng nghẹn muốn chết, vươn chân liền hung hăng đá vào cẳng chân hắn một cái, sau đó tức giận đùng đùng lôi kéo tiểu Tuyết mà đi.
" Tôi.. "Hề Thần Trạch lại nghẹn một hơi.
" Trạch đại nhân, anh từ chối lời mời đóng phim, tham gia tiết mục này chính là vì để bị đánh bị mắng sao? "Tiểu Sơn từ trong xe bảo mẫu ló đầu ra hỏi.
Tiểu Sơn là trợ lý của Hề Thần Trạch, bởi vì ngày thường Hề Thần Trạch luôn là một bộ dáng lạnh lùng, cho nên nhân viên công tác bên cạnh, đều thích gọi hắn Trạch đại nhân, vừa dễ gọi lại còn mang theo ý vị trêu chọc.
"... "
Hề Thần Trạch đóng mạnh cửa ngồi vào xe bảo mẫu, hé ra cửa sổ xe nhìn bóng dáng của Lam Yên, im lặng.
Tiểu sơn lúc này cũng im lặng lại không nói nữa.
- -
《 chúng ta cùng nhau cắm trại dã ngoại đi 》 lại bắt đầu quay. Hề Thần Trạch dẫn đầu ngồi xuống xe buýt mà tiết mục tổ chuẩn bị.
Lam Yên đi theo phía sau Đại Hùng Tiểu Hùng, là người cuối cùng lên xe.
Chờ cô lên xe, Tiểu Hùng và Hàn Tiếu, Lâm Tử Hàm và Đại Hùng đã có đôi có cặp mà ngồi cùng nhau, chỉ có Hề Thần Trạch là một mình ngồi ở cuối xe, chỉ còn lại một cái ghế trống ở bên trong, cạnh cửa sổ.
Lam Yên bình thản mà đi đến trước mặt Hề Thần Trạch, lấy mũi chân hơi dẫm lên chân hắn một cái, tức giận mà nói:" Tránh ra để tôi đi vào. "
Hề Thần Trạch ngồi yên không nhúc nhích.
" Tránh ra để tôi đi vào. "Lam Yên hơi trầm giọng nhấn mạnh lại.
Hề Thần Trạch chân dài chống đỡ Lam Yên, vẫn không động đậy.
" Ha.. "Lam Yên hít sâu một hơi, nếu không phải này bốn phía đều có giấu cameras, cô thật đúng là có thể trực tiếp đi qua trên đùi hắn. Sau lại nghĩ lại, nhớ đến Lý Hạ nói với cô một đống lời nói kia, cô cảm thấy ở trước cameras, cô vẫn nên ít khi dễ Hề Thần Trạch thì tốt hơn, nếu không đánh lén, vậy.. haha haha..
" Làm phiền anh tránh ra một chút được không? "Lần này, giọng nói của cô mềm nhẹ, trên mặt còn treo một nụ cười lấy lòng.
Hề Thần Trạch cúi đầu, khóe miệng lộ ra tươi cười, rồi sau đó đem đôi chân thon dài nghiêng sang một bên.
Lam Yên chen đi vào, vừa mới ngồi xuống, mặt lập tức thay đổi, hướng về Hề Thần Trạch đá một cái.
Hề Thần Trạch mặt hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn Lam Yên.
Lam Yên lại dùng ngữ khí ôn nhu mà hỏi:" Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao? "Chỗ góc chết của màn ảnh, chân cô còn đang dẫm lên chân Hề Thần Trạch, mà trước màn ảnh, mà ánh mắt cô lại mang theo lo lắng quan tâm hỏi hắn.
Màn trình diễn này quá xuất sắc.
Hề Thần Trạch lắc đầu, dù sao hắn cũng đấu không lại cô. Dứt khoát đem mặt hướng về nơi khác.
Nói đến diễn kịch, ai có thể diễn giỏi hơn hắn. Rõ ràng lo lắng Lam Yên say xe, cho nên đem vị trí cạnh cửa sổ nhường cho cô, còn mình ngồi ở vị trí bên cạnh. Chờ đến khi Lam Yên tới, lại giả vờ như không muốn cho người khác ngồi.
" A.. nhiệm vụ đến rồi đây! "Tiểu Hùng kinh hỉ mà hô lên.
Lam Yên tò mò mà nhìn qua.
" Nơi này có ba nhiệm vụ, trên mỗi tờ nhiệm vụ có ghi ba con số khác nhau là 1, 2, 3. Tiểu Hùng và hai vị nữ khách mời mỗi người chọn một số, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ và hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng phải chú ý một chút, khi bốc được tờ nhiệm vụ không được để bạn nam nhìn thấy nội dung của nó. "Đạo diễn nói.
" Thần thần bí bí, khẳng định không phải là chuyện tốt gì! "Lam Yên khẽ lẩm bẩm, đột nhiên đứng lên, giơ lên cao tay giành trước một bước hô:" Ta chọn 1 "
" Được."Đạo diễn nói rồi, cầm tờ nhiệm vụ đặt xuống tay cô, Lam Yên nhận được tờ nhiệm vụ mở ra.
Nhiệm vụ:
Đi quay ở nông thôn trong vòng hai tiếng rưỡi, và làm cho bạn nam cùng đội đỏ mặt ba lần.
Lam Yên: .