• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Di Tuệ đường đường là quận chúa Vương Triều, cao cao tại thượng thế nào lại bị một nữ tướng quân Dương An Phong khi dễ đến vậy? Thân phận dưới một người trên vạn người thì làm sao nàng có thể chịu đựng được lời nói kiêu ngạo của Dương An Phong?

" Dương An Phong ngươi đừng có nằm mơ là ta động tình với ngươi" Di Tuệ quận chúa vô cùng phẫn uất đập mạnh tách trà lên bàn, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ tức giận không kèm được, chỉ hận hắn không ở đây để nàng bóp chết tên kiêu ngạo như hắn.

" Di Tuệ quận chúa, ngươi cả uống trà cũng nghĩ đến Dương An Phong ta, ta cảm thấy rất an lòng nha" Dương An Phong từ ngự hoa viên bước đến nơi Di Tuệ đang an tọa cười giễu cợt nàng

" Ngươi..." Di Tuệ liếc mắt nhìn người trước mặt một cái liền xoay mặt sang hướng khác, ngữ âm đầy cáu gắt " Tốt nhất ngươi đừng phiền đến bỗn quận chúa, nếu không ta để ngươi chết không toàn thây"


Dương An Phong bước đến chỗ Di Tuệ, đặt tay lên vai nàng, cuối mặt đến tai nàng nói nhỏ " Vậy thử hỏi, quận chúa tại sao lại nghĩ đến An Phong ta?"

Di Tuệ nhíu mày đẩy An Phong rời xa mình một chút " Ta là đang nghĩ làm sao có thể một kiếm gϊếŧ chết ngươi"

An Phong nhếch môi rút thanh kiếm Hoàng Thượng ngự ban ra đặt vào tay Di Tuệ " Nếu ngươi thấy việc gϊếŧ chết ta vui đến thế thì đây... Dương An Phong ta cam tâm tình nguyện chết dưới tay người mình yêu thương" Lùi lại hai bước, Dương An Phong từ từ nhắm mắt chờ đợi án tử của quận chúa dành cho mình, An Phong biết rất rõ Di Tuệ sẽ không dám ra tay, bởi nếu nàng dám thì đã ra tay từ rất lâu rồi

" Khốn kiếp...." Di Tuệ thực sự không chịu được thái độ khi dễ của Dương An Phong đối với mình. Nàng tức giận đứng dậy định thực sự một kiếm gϊếŧ chết Dương An Phong nhưng mũi kiếm vừa đến chạm đến y phục của hắn thì ngừng lại


An Phong từ từ mở mắt ra nhìn mỹ nhân uất ức đến mắt ngấn lệ trước mặt không khỏi cảm thấy buồn cười, liền lấy lại thanh kiếm đút vào võ, bước đến ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn kia

" Quận chúa, bỗn vương thực xin lỗi... Là ta sai rồi... Ta không nên trêu đùa, khi dễ ngươi như vậy..."

Trong khi An Phong đang thăng hoa trong vui sướng khi ôm người mình thương vào lòng thì mọi chuyện không dễ dàng như nàng nghĩ. Vương Di Tuệ nhíu mày, đẩy mạnh An Phong ra bĩu môi

" Tên khốn kiếp nhà ngươi... Nghĩ bỗn quận chúa dễ bị lợi dụng như thế sao? Ta nói cho ngươi hay, bỗn quận chúa từ nay không muốn thấy ngươi nữa... Nếu ngươi còn đeo bám ta, ta sẽ một kiếm gϊếŧ chết ngươi"

Đã bao nhiêu lần với ngữ khí hâm dọa đấy của Di Tuệ dành cho An Phong rồi? Nàng cứ nói sẽ gϊếŧ chết hắn, nhưng chưa bao giờ nàng ra tay được. Trước đây nàng muốn gϊếŧ ai thì người đó lập tức sẽ chết, nhưng từ khi Dương An Phong xuất hiện, hắn chính là ngoại lệ.


Đoạn, nàng cùng vài tiểu cung nữ bỏ đi. Dương An Phong lắc đầu, những câu nói này của Di Tuệ quận chúa nàng đã nghe đến quen tai rồi, nó không còn là lời hâm dọa nữa, mà chỉ đơn thuần là câu cửa miệng mỗi khi Di Tuệ tức giận với An Phong.

Dương An Phong ngồi xuống bàn, rót một tách trà đinh tử hương nhâm nhi. Tam công chúa một mình từ phía xa nhìn thấy Dương An Phong liền vui mừng bước đến. Thiên Lâm công chúa cực kỳ thích thú với con người văn võ song toàn như Dương An Phong, chỉ vừa tròn hai mươi hai trăng tròn đã là tướng quân của triều đình, không chỉ am hiểu binh thư yếu lược, tường tận về sử sách mà còn có khả năng về sáo trúc, những bài sáo An Phong thổi lên không bài nào không lay động lòng người. Khắp hoàng cung rộng lớn này không nữ nhân nào không động lòng với Dương An Phong chỉ tiếc nàng luôn khước từ kể cả với Thiên Lâm công chúa.
" Dương An Phong, ngươi một mình ở đây làm gì vậy?"

" Ta chính là đang muốn an tĩnh một chút" Dương An Phong nhã nhặn rót một tách trà cho Thiên Lâm công chúa đáp lại " Cung nữ của công chúa đâu?"

" Bọn cung nữ ấy thực sự rất phiền phức, luôn theo sát ta phía sau, bắt ta làm cái này, hành lễ cái kia thực sự rất mệt nên ta đã hạ lệnh cho bọn họ vào Ngự Thiện Phòng chuẩn bị điểm tâm cho ta " Thiên Lâm công chúa hoạt bác tinh nghịch như vậy, không thích bị ràng buộc trong rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc một chút An Phong cũng không thể động lòng

" Công chúa, người không sợ nguy hiểm sao?" An Phong tùy tiện tìm một vài câu hỏi để trò chuyện cùng nàng

" Nếu ta gặp nguy hiểm, ta tin chắc ngươi sẽ xuất hiện để cứu ta"

Thiên Lâm tin chắc vậy không sai, từ nhỏ Dương An Phong luôn xuất hiện khi nàng gặp nguy hiểm. Nàng nhớ lúc nàng mười tuổi, tinh nghịch trốn khỏi hoàng cung chạy vào rừng,lúc trèo cây hái quả không cẩn thận ngã xuống bẫy của những gã đi săn, tưởng chừng như nàng sẽ mất mạng ở đấy nhưng không ngờ Dương An Phong xuất hiện cứu nàng, còn xé vạt áo băng lại vết thương của nàng, cõng nàng dầm mưa chạy về hoàng cung. Về đến hoàng cung còn thay nàng chịu phạt, Dương An Phong luôn quật cường như vậy quỳ gối trên vỏ gai xuất ba canh giờ.
" Hảo, ta chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc để cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm" Dương An Phong cười tươi nhìn Thiên Lâm, An Phong luôn xem Thiên Lâm là tiểu muội muội mà hết lòng bảo vệ, nhưng nàng mãi cũng không biết Thiên Lâm vốn không muốn xem An Phong là tỷ tỷ để được sủng ái.

*******

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang