• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thượng? Di Tuệ nhíu mày đứng dậy định bỏ đi nhưng chẳng kịp đã bị Dương An Phong giữ lại. Đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn nàng mà lắc nhẹ đầu, hắn không muốn nàng đi nữa, không muốn nàng cứ như thế mà trốn tránh nữa... Nhưng nhiều nàng ở lại, tính mạng của nàng chắc chắn sẽ không còn

" Đừng đi.... Có ta ở đây bảo vệ cho nàng"

Di Tuệ đắn đo một lúc lâu rồi cũng gật đầu đồng ý. Nàng có chết cũng phải ở bên cạnh Dương An Phong. Hoàng Thượng bên ngoài cùng vài thị vệ bước vào, trên gương mặt ngoài ba mươi kia hiện rõ nét tức giận

" Di Tuệ quận chúa kháng lệnh hoàng thượng... Người đâu mau bắt Di Tuệ quận chúa vào đại lao... Giờ ngọ ngày mai xử trảm"

" Hoàng Thượng người không được xử trảm Di Tuệ quận chúa" Dương An Phong nhíu mày nói

" Ta đường đường là Hoàng Thượng của cả triều đại... Cớ sự gì mà không dám xử trảm một quận chúa... Lấy đó làm gương mà răng đe thiên hạ?"


" Người đã quên di thư của Tiên Hoàng rồi sao? Di Tuệ quận chúa tuyệt đối không được xảy ra mệnh hệ gì..." Trịnh Hoài Thương từ ngoài bước vào đứng phía trước Di Tuệ nói" Di Tuệ quận chúa mang Long mạng, vận mệnh gắn liền với thiên triều... Người tuyệt đối không được xử phạt hay xử trảm quận chúa..."

" Hoàng Thượng... Nếu người thực sự muốn xử trảm Di Tuệ... Chi bằng xử trảm luôn cả hạ thần" Dương An Phong gượng sức đứng dậy kéo Di Tuệ quận chúa ra sau lưng mình mà giữ chặt nàng

" Ngươi..." Hoàng Thượng dù nhẫn tâm đến mấy cũng không thể nhìn Dương An Phong vì Di Tuệ quận chúa mà chấp nhận rơi đầu... Nhưng mãi mãi Dương An Phong cũng chẳng biết được Hoàng Thượng yêu thương hắn biết nhường nào" Di Tuệ quận chúa... Muội nhìn xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người bảo vên cho muội... Muội nhìn xem ngay cả Dương An Phong cũng chẳng màng nguy hiểm đến cứu muội thế mà hết lần này đến lần khác muội trách Dương An Phong... Muội xem có phải muội sai rồi không?"


" Hoàng huynh... Muội biết muội không đúng... Vương Di Tuệ này dám làm dám chịu... Muốn chém muốn gϊếŧ, tùy huynh" Di Tuệ quận chúa vẫn ương ngạnh như vậy mà lên tiếng đáp lại

" Ta không hơi sức đâu mà xử tội con ranh như muội" Hoàng Thượng lắc đầu thở dài" Dương An Phong ngươi mau nghỉ ngơi cho lại sức... Ta sắp tới còn rất nhiều việc cần đến ngươi"

Đoạn, Hoàng Thượng rời khỏi Phong Tuệ cung cùng Hoài Thương. Di Tuệ nhẹ nhàng đỡ Dương An Phong lên giường nằm nghĩ... Từ trên nhìn xuống cho dù thần sắc của hắn có xanh xao đến mấy cũng bị vẻ đẹp như tranh hút hồn nàng, Dương An Phong sinh ra là để nằm dưới thân Di Tuệ quận chúa... Chỉ là trước đây nàng không cương quyết mới để hắn tung hoành một thời. Nay có cơ hội tốt như vậy có phải nàng nên để hắn hưởng thụ một chút rồi không?


" Tại sao nàng lại nhìn ta như vậy?" Dương An Phong đưa đôi mắt tinh tế của mình nheo lại nhìn nữ nhân thượng trên mà hỏi

" Bao lâu rồi ta và Phong Phong không thể thân mật với nhau nhỉ?" Di Tuệ mỉm cười đưa từng ngón tay linh hoạt di chuyển từ vành tai đến giữ ngực và dừng lại ở nút thắt y phục

" Ta vẫn còn rất đau a~" Dương An Phong nắm chặt lấy tay Di Tuệ mỉm cười" Khi khác bổn vương sẽ hầu hạ nàng thỏa đáng có được không?"

" Đó là chuyện khi khác của nhà ngươi... Hôm nay bổn quận chúa ta sẽ ăn sạch nhà ngươi... Hầu hạ lão công đến không còn thấy đau nữa"

Di Tuệ quận chúa đưa đôi mắt ma mị mà mê hoặc Dương An Phong rơi vào lưới tình của mình. Nàng cuối người đặt nụ hôn nhẹ lên môi hắn rồi di chuyển nụ hôn đến vành tai, ở đó mà liếʍ ɭáρ lộng hành. Phải! Nàng biết rất rõ từng chi tiết nhạy cảm trên người dưới thân nên đã dễ dàng khiến Dương An Phong hạ thể ướt đẫm.
Nàng một tay giữ lấy tay Dương An Phong một tay cởi bỏ y phục trên người hắn miệng không ngừng thả dấu hôn ái tình xuống vùng cổ trắng ngần" Chỉ cần ta không chạm đến vết thương ~ Ngươi sẽ thấy rất thoải mái a~"

" Di Tuệ nàng có phải rất quá đáng rồi không?"

========

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK