"Đem quân lên phụ trợ đi, lạy chúa, người anh em, cậu đang chủ động dâng đầu tặng cho bọn nó à?"
"Mẹ kiếp, quân địch xông đến từ bốn phía, áp lực đường giữa, áp lực."
Cuối hè đầu thu, trong tiệm net Đông Lương.
Lúc này đã hơn 9 giờ, một đám thanh niên đang chiến đấu dữ dội trên máy tính.
Diệp Minh Xuyên điên cuồng gõ lên bàn phím cùng con chuột, ván game kết thúc, cậu ngửa ra ghế, giận dữ thở dài. Đập một phát mạnh xuống bàn, miệng phun ra một câu thô tục. Vào thời điểm cậu định ngồi dậy chơi tiếp thì bả vai bị một người chụp lấy.
Diệp Minh Xuyên quay đầu nhìn, trên mặt tràn ngập ý khinh thường: "Cô đến đây làm gì?"
Thẩm Gia Kỳ mím môi, đáy mắt có chút rung động, môi khẽ run rẩy, nhưng giọng nói lại vô cùng mềm mại: "Anh, em đang mang trong mình giọt máu của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em. Anh, anh đã hứa với em rồi, anh sẽ cưới em."
"Mẹ kiếp." Diệp Minh Xuyên chửi thề một câu, đột nhiên từ trên ghế bật dậy, cùng Thẩm Gia Kỳ bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt vô cùng lạnh lùng, không một chút dịu dàng: "Cô mang thai thì liên quan gì đến tôi? Mẹ kiếp, không phải đúng không?"
Giọt nước mắt trong suốt của Thẩm Gia Kỳ không thể kìm nén được nữa, từng giọt, từng giọt rơi xuống, vỡ vụn trên nền nhà.
"Diệp Minh Xuyên, đồ khốn nạn. Anh biến tôi thành ra như thế này, có phải bây giờ anh mặc kệ tôi đúng không? Anh có ý gì hả, anh muốn chia tay với tôi sao?
"Đúng, tôi muốn chia tay với cô đấy, cô không phải muốn tới để đòi tiền hay sao?" Sắc mặt Diệp Minh Xuyên có chút dữ tợn, duỗi tay rút 500 tệ từ trong ví ra, vứt xuống trước mặt Thẩm Gia Kỳ, gằn từng chữ một, nói: "Cầm tiền đi phá thai, cút."
Thẩm Gia Kỳ đứng bất động tại chỗ, chỉ có tiếng khóc vẫn còn nức nở không ngừng. Âm thanh trong tiệm net dần nhỏ xuống, rất nhiều người ngẩng đầu tò mò nhìn về phía này.
"Bốp" một tiếng, Diệp Minh Xuyên giơ tay lên tát Thẩm Gia Kỳ một cái, vẻ mặt không chút kiên nhẫn: "Tôi nói cô cút đi, có nghe hay không?"
"Cái tên khốn này, đây là bản chất thật của cậu à, cậu đang làm cái mẹ gì thế? Ỷ mình là đàn ông mà muốn bắt nạt một cô gái thế nào cũng được à, cậu có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh nhận sao?"
Ông chủ của tiệm net Đông Lương, Trương Đông Lương ở cách đó không xa chứng kiến toàn bộ sự việc, vô cùng bất bình, khuôn mặt lạnh lùng, hung hăng lao đến đấm một cái vào mặt Diệp Minh Xuyên.
"Mẹ kiếp, đây là chuyện giữa tôi và cô ta, anh là cái mẹ gì mà xen vào?" Diệp Minh Xuyên tức giận, định giơ tay phải lên phản kích lại, liền bị Trương Đông Lương gắt gao giữ chặt, không thể động đậy.
"Đây là tiệm net của tôi, cậu ở trên địa bàn của tôi mà làm loạn, cậu nói tôi phải mặc kệ? Sao vậy, người anh em, muốn cùng tôi đánh lộn hả? Đi, đi ra bên ngoài, bên ngoài chỗ rộng hơn, đừng ở chỗ nhỏ hẹp này, ảnh hưởng đến anh em tôi chơi game."
Diệp Minh Xuyên nhìn phía sau Trương Đông Lương, xung quanh có một đám người, tất cả đều như "hổ rình mồi" nhìn cậu chằm chằm.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Diệp Minh Xuyên dùng sức thoát khỏi tay Trương Đông Lương, buông xuống một câu tàn nhẫn: "Anh cứ chờ đấy."
Sắc mặt Trương Đông Lương có chút trầm xuống, trong giọng nói đầy ý khinh thường: "Sao, còn tính gọi các anh em của cậu tới đánh nhau à, cậu có muốn tôi giúp cậu một chút không. Cậu nói xem, đây là cách con người hành sự à? Đem con gái nhà người ta lên giường, làm người ta bụng mang dạ chửa, cậu còn đánh người ta nữa, cái đồ chết tiệt nhà cậu! Tôi nói cho cậu biết, đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nữa, gặp cậu thêm một lần nào tôi sẽ đánh cậu từng đấy lần."
Chờ đến khi Diệp Minh Xuyên đi rồi, Trương Đông Lương quay đầu nhìn Thẩm Gia Kỳ, thuận miệng khuyên nhủ: "Em gái, dây dưa với cái loại người này, không đáng giá. Nghe anh đây nói này, gả cho cậu ta không tốt chút nào, cậu ta sẽ nghĩ về tương lai của hai người được bao lâu chứ, đừng để bị lừa bởi cái loại cặn bã này."
Thẩm Gia Kỳ trầm mặc không nói, cúi đầu, bước nhanh ra khỏi tiệm net.
Tần Phong vỗ lên bả vai Trương Đông Lương, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng: "Anh Đông, đừng nhìn nữa, người đều đã đi xa rồi. Đêm mai có trò hay, có đi không?"
"Không đi, không có hứng." Trương Đông Lương huơ huơ tay, liếc mắt nhìn Tần Phong: "Này, cậu có thời gian rảnh rỗi như này thì đi giúp ba cậu kinh doanh rồi trở thở người giàu có nhất thế giới đi. Sau đó, giới thiệu cho tôi một cô gái. Anh cậu vẫn còn cô đơn, ngày ngày phải nhìn cậu cùng người yêu chơi trò tình ái. Chiếu cố một chút tới "cẩu độc thân" là tôi đi, được không?"
Tần Phong đánh lên ngực Trương Đông Lương một cái, nhướng mày, cười lớn: "Có chuyện tốt làm sao không thể không nhớ tới anh em chứ? Được thôi, có một vài người em, vẫn còn độc thân, để em xem sau đó giới thiệu cho anh."
"Được đó người anh em, cố lên." Hai mắt Trương Đông Lương sáng lên, chỉ về phía quầy, hào sảng nói: "Vì cậu đã nói vậy, trên quầy có bao nhiêu đồ ăn, cứ tùy tiện lấy về mà ăn."
"OK." Tần Phong lên tiếng, ngồi xuống ghế, tiếp tục chơi trò chém giết trong game.
Tiệm net của Trương Đông Lương nằm ở phía Đông Bắc thành phố, trên tầng hai được ngăn thành hai gian phòng nhỏ, đây chính là ký túc xá của nhân viên. Ngày thường anh ở một gian, hai nhân viên còn lại ở một gian.
Phòng của anh bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một cái giường. Trên bàn có rất nhiều tạp chí thanh xuân.
Ít ai biết rằng, Trương Đông Lương, người thường được mọi người cho rằng là một người đàn ông cục cằn cao 1m85, người Đông Bắc, thật ra lại rất thích xem tạp chí thanh xuân, hơn nữa, đặc biệt thích sưu tầm những bức chân dung vẽ tay khác nhau về vẻ đẹp thời cổ xưa.
Lúc này, anh đang nằm nghiêng ở trên giường, hai chân bắt chéo, đường cong trên mặt ôn hòa hơn rất nhiều, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng lấp lánh, chuyên chú nhìn vào một trang trên tạp chí.
Anh ngước mắt nhìn đến tên họ của người họa sĩ, Cầm Hạ: "Quả nhiên là cô ấy, không biết phải nói như thế nào, nhưng nhìn phong cách vẽ, đường cong này đẹp đẽ này, khẳng định là cô. Có thể vẽ ra mỹ nhân như này, họa sĩ chắc hẳn cũng là một mỹ nữ."
Trương Đông Lương thưởng thức bản vẽ xong, tiếp tục xem câu chuyện phía sau, thần sắc không chút thay đổi, cuối cùng thở dài và đi đến kết luận: "Cô gái này cũng thật đáng thương, cả đời đều vì người khác tính toán, đang là Quý phi, lại phải chết, đúng là ngốc nghếch mà."
Quán bar Sao Trời.
Lúc Diệp Nam Cầm đẩy cửa bước vào, trong phòng đã chật kín người, Tần Phong hét lên: "Em gái, mau tới đây, các cậu còn ngồi đấy làm gì, mau ra chỗ khác ngồi, để em ấy ngồi ở đây."
Trương Đông Lương ngẩng đầu nhìn về phía người con gái đang đứng ở cửa, mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt trong veo, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nụ cười trên môi như gãi ngứa vào tâm can người khác. Có lẽ là do tới vội, trên mặt có chút ửng hồng. Thoạt nhìn, quả thực là một cô gái vô cùng đáng yêu.
Diệp Nam Cầm nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Trương Đông Lương, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Nam Cầm khẽ mỉm cười, sau đó ngồi xuống.
Bữa tiệc rượu này là do Tần Phong mời khách. Anh ta vốn là "phú nhị đại" (*), luôn đối xử với người khác rất hào phóng. Hơn nữa cô người yêu của anh ta, Hàn Linh Linh, chủ biên của một tạp chí, cũng muốn giới thiệu bạn trai mình cho những người chị em tốt. Cho nên, Tần Phong cũng gọi những người anh em của mình tới, Hàn Linh Linh cũng mang theo bạn bè, mọi người liền tập hợp lại tổ chức một bữa tiệc rượu.
(*) phú đại nhị: hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", dùng để chỉ những cậu ấm cô chiêu được sống trong cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước. Hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Đều là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi, nói chuyện một hồi, có người đề nghị chơi trò sự thật hay thử thách, mọi người liền nhất trí trầm trồ khen ngợi.
Mọi người quây lại thành một vòng tròn lớn, ván thứ nhất, Diệp Nam Cầm thua, Tần Phong hưng phấn hỏi: "Em gái, em thật may mắn, nói đi, em chọn sự thật hay thử thách?"
"Sự thật là gì?" Diệp Nam Cầm ngước mắt lên nhìn về phía Tần Phong, bộ dạng hiền lành ngây thơ, cười hỏi.
Tròng mắt Tần Phong khẽ chuyển động, giọng nói không có chút ý tốt nào: "Sự thật chính là, những người con trai ở đây, người mà em muốn nhất..."
Không đợi Tần Phong nói xong, Trương Đông Lương đi tới, đánh anh ta một cái, trêu chọc nói: "Tiểu tử xấu xa này, anh nói cho cậu biết, lời nói đứng đắn một chút, đừng đào hố cho con gái nhà người ta nhảy vào."
Tần Phong trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đẩy anh sang một bên, tiếp tục hỏi: "Trong những người con trai ở đây, em cảm thấy ai đẹp trai nhất."
Tần Phong cho rằng, Diệp Nam Cầm chắc chắn sẽ nói, những người con trai ở đây đều tuấn tú, hoặc sẽ nói là, Tần Phong anh đẹp trai nhất.
"Người con trai bên cạnh anh, đẹp trai nhất." Đôi mắt trong veo của Diệp Nam Cầm nhìn thẳng vào Trương Đông Lương, ánh mắt vô cùng dịu dàng, làm mọi người cảm thấy trong mắt cô như phát ra ánh sáng.
Mọi người ở đây nhìn Diệp Nam Cầm rồi lại nhìn Trương Đông Lương, một vài tên con trai cố ý ồn ào, phát ra những âm thanh mờ ám: "Ồ..."
"Em gái, cảm ơn, vô cùng cảm ơn. Hôm nay xem như tôi đây rửa sạch oan khuất. Lần nào mọi người cũng nói rằng Tần Phong đẹp trai hơn tôi. Hôm nay cuối cùng cũng có người nhìn ra, các người nhớ kĩ cho tôi, Trương Đông Lương đây, đẹp trai nhất."
Trương Đông Lương siết chặt nắm tay lại nhìn Diệp Nam Cầm, hơi cúi người, sau đó đứng thẳng lên, tinh thần vô cùng hăng hái, kiêu ngạo nói.
Tần Phong bĩu môi, nói một cách khinh bỉ: "Sao, anh Đông, không tìm thấy miền Bắc à? Con gái người ta chỉ khách khí thôi, anh còn muốn trèo cao."
Sau một hồi cười đùa, ván thứ hai, Trương Đông Lương thua.
Trên mặt Tần Phong không thể giấu được ý cười, nắm lấy cơ hội, giễu cợt nói: "Bảo anh khoe khoang, bảo anh kiên nhẫn mà không nghe, thua rồi, chọn đi, sự thật hay thử thách?"
Trương Đông Lương ngẩng cao đầu, giọng nói dứt khoát như một vị anh hùng: "Là đàn ông phải làm việc của đàn ông. Tôi á, tôi càng thích sự khiêu chiến, chọn thử thách."
Tần Phong lập tức nói tiếp: "Các cô gái ở đây, anh chọn một người, xin phương thức liên lạc. Nếu cô ấy không cho, anh sẽ bị phạt ba ly."
Trương Đông Lương cùng Tần Phong trao đổi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên, trong lòng đều hiểu đối phương muốn nói gì.
Anh không một chút do dự đi đến trước mặt Diệp Nam Cầm, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng: "Em gái, giúp một chút, cho tôi xin phương thức liên lạc."
Hàn Linh Linh ôm bả vai Diệp Nam Cầm, cười trêu chọc nói: "Nam Cầm, đừng cho anh ta, để anh ta bị phạt rượu."
Diệp Nam Cầm nhìn người con trai trước mặt, anh cao 1m85, đầu tóc được cắt ngắn vô cùng sạch sẽ, gương mặt thon gầy, đôi mắt ẩn chứa sự đào hoa, trông vô cùng đẹp mắt.
Trên người mặc một chiếc sơ mi cotton màu xám đậm cùng quần cạp cao màu đen, trông thân hình càng cao ráo hơn.
Diệp Nam Cầm chớp mắt, nụ cười trên môi mang theo một tia giảo hoạt: "Anh Đông, cho anh cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."
Trương Đông Lương vung tay lên, giọng nói vô cùng dũng cảm: "Điều kiện gì, em nói xem. Võ có, núi đao biển lửa, xuống gặp Diêm Vương. Văn có, dây chuyền vàng, vòng tay bằng ngọc, một ngày đưa em đi ăn BBQ ba lần. Em gái, những điều tôi nói, tùy em chọn, chỉ cần em giúp tôi."
Mọi người nghe những lời này xong thì cười lớn lên. Tần Phong tận dụng thời cơ mà bổ sung thêm: "Em gái, đừng trách móc, anh ấy á, cứ nhìn thấy mỹ nữ là bắt đầu khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết lại nghĩ anh ấy nói khoác."
Mi mắt Diệp Nam Cầm cong lên, chỉ vào ba chai bia trên bàn, trên mặt mang theo ý cười xấu xa, nói: "Anh Đông, anh uống hết ba chai bia này, tôi sẽ cho anh phương thức liên lạc."
Tần Phong vươn tay phải, giơ ngón cái lên, vẻ mặt hào hứng nói: "Em gái, em sử dụng chiêu này cũng thật tàn nhẫn. Nhận thua uống ba ly, không nhận thua, uống ba chai! Thế nào, anh Đông, có thể làm không?"
Không biết là lời nói của ai: "Anh Đông, đừng chùn bước, xông lên.
Trương Đông Lương ước lượng dung tích của một chai bia, sau đó dùng ngón tay, ném nắp chai xuống đất. Anh ngẩng đầu 45 độ, hé miệng, từng giọt bia màu cam vàng rơi xuống, hầu kết giật giật, một chai bia đã xuống bụng.
Diệp Nam Cầm không chớp mắt nhìn anh uống xong một chai bia, nhịn không được chửi thầm: "Anh chàng đẹp trai này quá gượng ép. Một người đàn ông hấp dẫn như vậy, có thể muốn sao? Có thể sao?"