Trương Đông Lương nắm lấy tay Diệp Nam Cầm càng chặt hơn, biểu tình có chút rối rắm, cuối cùng vẫn là không nhịn được nhu cầu sinh lý, hạ giọng nói: "Anh, anh muốn đi toilet, chỉ là, chân đau quá."
Diệp Nam Cầm cảm thấy buồn cười, bạn trai cô đang thẹn thùng sao? Chỉ là nhu cầu bình thường thôi mà, lại còn ngượng ngùng xoắn xít như vậy, chẳng giống tác phong tùy tiện hằng ngày của anh một chút nào.
"Em đỡ anh." Diệp Nam Cầm vươn tay ra, thoải mái đỡ Trương Đông Lương đứng lên.
Có cô giúp đỡ, Trương Đông Lương lúc đi cũng không cần dùng quá nhiều sức lực, anh cảm thấy dường như cơn đau đớn trên đùi cũng giảm đi ít nhiều.
Chờ Trương Đông Lương từ toilet đi ra, Diệp Nam Cầm lại đỡ anh trở lại giường, sau đó mới xuống dưới mua đồ ăn sáng.
Bên ngoài bệnh viện có một dãy quầy hàng thực phẩm. Diệp Nam Cầm đi đến quầy hàng bán bánh kếp, suy nghĩ một lúc rồi nói với chủ quán: "Cho tôi hai cái bánh kếp, một cái không cay, thêm hai, à không, ba trứng gà. Một cái chỉ thêm một trứng gà, không thêm hành, gừng, tỏi."
Bạn trai bị thương, phải bồi bổ thật tốt! Mua thêm hai ly sữa bò nữa, chắc là đủ rồi.
Diệp Nam Cầm trở lại phòng bệnh, đưa một phần bánh kếp cho Trương Đông Lương, sau đó đặt hai ly sữa bò lên trên bàn ăn, khẽ cười nói: "Đại công thần, ăn đi. Bữa sáng ăn tạm một chút, đợi lát Minh Xuyên đến trông anh, em sẽ về nhà hầm canh sườn cho anh."
Trương Đông Lương cảm thấy trong lòng như được rót mật ngọt, anh thậm chí còn cảm thấy, mình bị đâm một nhát mà đổi lấy được sự chăm sóc dịu dành của vợ, quả là mẹ nó đáng giá!
Nhưng mà nghĩ lại, cũng không đáng giá lắm, nếu tên tiểu tử Diệp Minh Xuyên kia mà không xảy ra chuyện, anh và cô đã sướng lên tận thiên đường rồi! Còn không phải ăn một nhát dao thế này nữa.
Đúng rồi, lần trước cũng là tên tiểu tử này tự nhiên xen ngang, phá hỏng chuyện tốt của anh, nghĩ lại lại thấy bực mình!
Nếu lại có lần tiếp theo nữa, anh nhất định đánh cái đầu chó của cậu một trận, mẹ nó cậu sắp được làm ba, còn anh thì vẫn chưa được làm gì! Cậu dám phá chuyện tốt của anh, cậu em vợ dám đùa bỡn với anh như vậy, thật là quá đáng mà!
Mặc dù Trương Đông Lương đối với Diệp Minh Xuyên đầy một bụng oán giận, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cậu lại chính là em vợ của anh chứ, đành phải chịu đựng thôi!
"Không cần phải hầm canh đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần phải phiền toái như vậy." Trương Đông Lương nhìn đến quầng thâm nhỏ ở dưới mi mắt Diệp Nam Cầm, có chút đau lòng mà nói: "Lát nữa Minh Xuyên tới, em trở về nhà ngủ một giấc đi."
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Không chỉ có Diệp Minh Xuyên và Thẩm Gia Kỳ, ngay cả ba mẹ Diệp Nam Cầm cũng tới.
"Chị đã ở đây cả một đêm rồi, mau trở về nhà ngủ một giấc đi." Diệp Minh Xuyên đi vào đầu tiên, cậu đặt một chai sữa óc chó xuống mặt đất, quan tâm hỏi: "Sao rồi anh Đông, anh đã khá hơn chút nào chưa?"
Mẹ Diệp cũng đi theo vào, ngữ khí chậm rãi mang theo một tia xin lỗi: "Đông Lương, cảm ơn con đã cứu Tiểu Xuyên của chúng ta! Đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy mà sáng nay mới nói cho dì. Con bị thương thành ra như vậy mà nó còn có tâm tư về nhà ngủ, không biết một cái gì cả, con đừng trách móc nó nha!"
Trương Đông Lương thấy thái độ của mẹ Diệp đối với mình đã chuyển biến tốt hơn, vội vàng cười nói: "Không sao đâu dì ạ, chỉ là một vết thương nhỏ, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi ạ. Minh Xuyên bị đả thương, Gia Kỳ đang mang thai lại phải nhìn thấy những chuyện đáng sợ như vậy, con chỉ giúp đưa bọn họ trở về thôi ạ. Minh Xuyên, đã khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Minh Xuyên ra vẻ là không sao, xua tay tùy tiện nói: "Anh Đông, em chỉ bị thương ngoài da, xoa một chút dầu là khỏi, nhưng còn anh phải tĩnh dưỡng một thời gian đó."
Mẹ Diệp ngồi ở mép giường nhìn Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương và ba Diệp nhìn nhau, anh cảm nhận được khí chất nho nhã toát ra từ người đàn ông trước mặt, anh nghĩ thầm, quả không hổ danh là giáo sư đại học, thoạt nhìn trông thật đẹp đẽ thanh lịch, một chút cũng không giống mẹ Diệp.
"Tiểu Trương, lần trước Tiểu Cầm đưa con về nhà, lúc đấy chú đang đi công tác nên không thể gặp con được. Hôm nay chúng ta xem như là đã gặp mặt. Minh Xuyên với Tiểu Cầm, còn cả dì con nữa đều đã kể về con với chú. Mọi người nói con vóc dáng cao, lớn lên rất đẹp trai, nhân phẩm tốt, hôm nay chú nhìn con mới cảm nhận được, bọn họ một chút cũng không nói sai."
"Bây giờ mọi người đều tự do yêu đương, chú dì cũng không phải người cổ hủ, sau này có rảnh thì con đến nhà chơi nhé."
Trời ạ, hạnh phúc tới quá bất ngờ! Ba vợ, con còn chưa kịp tấn công, ba đã tự mình phá trước. Em vợ, mẹ vợ, ba vợ, ba ngọn núi lớn như vậy hoàn toàn có thể vượt qua dễ dàng thế sao? Quá vui vẻ!
Trương Đông Lương lại càng cảm thấy, lần này bị đâm quả là đáng giá! Nhìn xem, gia đình nhà vợ đều tới thăm anh, nói chuyện cũng thật dễ chịu. Ngày đại hỷ có lẽ không còn xa nữa?
Bởi vì nhà mẹ đẻ của Diệp Nam Cầm đều ở đây, Trương Đông Lương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh quy củ dựa vào trên gối, cười nói chuyện với mọi người.
Cũng may, ba mẹ Diệp chỉ nói chuyện một lúc, thấy bác sĩ tới thay bình truyền cho Trương Đông Lương thì đưa Thẩm Gia Kỳ và Diệp Nam Cầm về trước để anh nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Minh Xuyên và Trương Đông Lương, Trương Đông Lương cũng không tỏ ra khách khí nữa, anh ngồi ngay ngắn bắt đầu hỏi tội Diệp Minh Xuyên.
"Minh Xuyên, có chuyện này anh muốn hỏi cậu, có phải cậu có thành kiến với anh rể của cậu đúng không?"
Diệp Minh Xuyên ngơ ngác hỏi: "Anh rể, ý anh là gì? Em, em là trăm phần trăm ngưỡng mộ anh, anh vì giúp em mà còn không tiếc cả mạng sống của mình. Có trời đất chứng giám, trăng trời quan sát, em tuyệt đối không có thành kiến với anh!"
Trương Đông Lương ồ một tiếng, nhướng mày hỏi: "Thế sao mỗi lần anh cùng chị cậu ở một chỗ là cậu lại xảy ra chuyện, sao, cậu là tiên tri à, cứ vào thời khắc mấu chốt là cậu lại chen ngang?"
Diệp Minh Xuyên suy nghĩ cẩn thận, sau đó liền hiểu ra, cố gắng nhịn cười, nhưng mà không thể nhịn được mà bật cười lớn, lời nói có chút trêu chọc: "Chỉ là tình cờ thôi. Anh rể, anh yên tâm, bảo đảm không có lần sau."
Trương Đông Lương thở dài, đột nhiên nghĩ đến con Husky của mình, hôm qua anh đã bỏ bê nó, xong bây giờ phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng, mà con chó trong nhà lại đang mòn mỏi chờ anh trở về chăm sóc nó nữa!
Cũng không biết, Cầu Cầu của anh bị bỏ đói đã biến thành cái dạng gì nữa, biết đâu thừa dịp anh không ở nhà, nó liền biến nơi đó thành cái ổ chó?
Trương Đông Lương cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tần Phong: "Đang ở đâu đấy?"
"Em vừa mới rời nhà, đang định hỏi anh ở đâu. Anh Đông, anh lại nhớ em sao? Hiện tại anh đã có vợ rồi, anh suốt ngày nhớ em như vậy không sợ vợ anh ghen sao?"
Tần Phong suốt ngày cợt nhả như vậy Trương Đông Lương cũng đã quen rồi, anh thô bạo nói: "Mẹ nó anh muốn đánh cậu một trận lắm rồi đấy, cậu tới bệnh viện đi, anh đang ở trong này, nhanh lên, còn lề mề nữa là không gặp được anh đâu."
"Cái gì cơ, anh Đông, sao anh phải tới bệnh viện, bệnh viện nào, phòng nào, anh không nói rõ ra làm sao em tới tìm anh được?"
Sau khi nói rõ tên bệnh viện cùng phòng bệnh, Trương Đông Lương tắt máy.
Không lâu sau đó, Tần Phong tới nơi, thấy Trương Đông Lương nằm trên giường đắp chăn, tay còn cắm kim truyền. Tần Phong vội vàng bổ nhào tới, khoa trương hỏi: "Anh Đông, sao anh lại thành ra thế này, bị tai nạn xe sao?"
"Cậu mong anh xảy ra chuyện gì à?" Trương Đông Lương nhíu mày, sau đó đơn thuần đem mọi chuyện đã xảy ra tóm tắt lại rõ ràng.
Tần Phong hớn hở lắng nghe câu chuyện "ly kỳ" này, anh ta nhìn Trương Đông Lương bằng ánh mắt sùng bái, giọng nói cũng trở nên đê mê hơn: "Anh Đông, mẹ nó anh cũng quá điên khùng rồi, mẹ kiếp, xảy ra chuyện như vậy mà anh còn không gọi cho em. Chúng ta cùng tới xử nó, có em ở đấy, cậu ta cũng không thể làm anh bị thương. Nhìn xem, hậu quả của việc không có em là anh bị thương đó!"
"Anh có chuyện cần nhờ cậu." Trương Đông Lương mới nói được nửa câu, còn chưa kịp nói nốt nửa câu sau đã bị Tần Phong nhảy vào miệng.
Tần Phong hiên ngang nói: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt...Cậu em vợ của anh, anh cứ ở đây tĩnh dưỡng là được."
Vốn dĩ Tần Phong định nói ba chữ "vợ của anh", lại ngại có Diệp Minh Xuyên ở đây, không thể nói giỡn được đành phải sửa lại miệng.
Trương Đông Lương thật sự không thể nhịn được, nâng tay trái không phải cắm kim truyền lên đấm một cái thật mạnh vào ngực Tần Phong, sau đó mới tiếp tục nói: "Chân của anh bị thương, mấy ngày nữa phải ngồi yên ở trong phòng giam này. Trong nhà còn mỗi con chó, không có ai quản nó, mấy ngày tới cậu giúp anh trông nom nó đi."
Tần Phong vỗ vỗ vào vai Diệp Minh Xuyên, cố ý châm ngòi mà trêu chọc: "Minh Xuyên, cậu có nghe thấy không, trong lòng anh Đông chỉ nghĩ đến con chó ở nhà, anh ấy một chút cũng không nghĩ đến chị cậu, cậu thấy có quá đáng không? Hay là chúng ta xông tới cho anh ấy một trận, xả giận giúp cho chị cậu."
Diệp Minh Xuyên cũng phối hợp hùa theo: "Được đó, cũng có hơi quá đáng, nhưng mà em không dám đánh đâu, chị em mà biết được sẽ không tha cho em. Hay là, anh Phong, anh đánh đi, em ở đằng sau cổ vũ cho anh."
Tần Phong hừ một tiếng, khịt mũi nói: "Anh đánh? Cậu xem ánh mắt giết người anh ấy nhìn anh kìa. Anhh mà đánh ý, chờ đến lúc anh ấy bình phục, đảm bảo tra tấn anh đến chết. Nhất thời đánh người ta xong sau này có khi bị ném vào lò thiêu ý!"
Bọn họ cùng nhau nói thêm vài câu nữa, Tần Phong chấp nhận đề nghị, cầm lấy chìa khóa cửa nhà Trương Đông Lương rồi rời đi.
Tới giữa trưa, Diệp Minh Xuyên định xuống dưới mua cơm, không nghĩ tới Diệp Nam Cầm lại đem theo bình giữ nhiệt đi vào.
Nhìn thấy Diệp Nam Cầm, trong lòng Trương Đông Lương vừa vui lại vừa tức giận. Vui vì vợ anh thật quan tâm tới anh. Bực vì vợ anh không ngoan, không chịu nghe lời anh ở nhà nghỉ ngơi, một hai muốn hầm canh cho anh, làm anh đau lòng vô cùng.
"Không phải anh đã bảo em không cần hầm canh mà ở nhà nghỉ ngơi sao?" Trương Đông Lương có chút không vui, ngữ khí mang theo tia trách móc.
Ánh mắt Diệp Nam Cầm tràn ngập sự dịu dàng, cô nhìn Trương Đông Lương khẽ cười nói: "Ăn nhiều một chút mới nhanh chóng bình phục được."
Trương Đông Lương cũng không đành lòng mà mắng cô, nhẹ nhàng nói: "Ăn cơm xong em nhất định phải về nghỉ ngơi đó."
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, mở nắp bình giữ nhiệt ra rồi đưa cho Trương Đông Lương một cái muỗng.
Diệp Minh Xuyên nhìn thấy có mỗi canh không, mặc dù đủ chất dinh dưỡng rồi nhưng không thể no được, cậu nói với Diệp Nam Cầm là đi xuống dưới mua cơm.
Trong phòng bệnh chỉ còn Diệp Nam Cầm và Trương Đông Lương, Trương Đông Lương mở to mắt, lông mày nhếch lên, dường như có điều gì muốn nói.
"Vợ, sáng giờ anh vẫn luôn truyền dịch, giờ tay đều tê nhức hết cả rồi, em cứ để đó đi, lát nữa anh sẽ uống."
Diệp Nam Cầm nhìn chén canh sườn trong tay, có chút khó khăn nói: "Lại để lát nữa, nguội rồi sẽ không uống được nữa đâu. Anh vẫn nên uống lúc nó còn nóng đi, nếu không, em, em giúp anh uống."
Trương Đông Lương dường như chỉ chờ những lời này, mặt mày tươi tắn như nở hoa, trong ánh mắt bộc lộ sự hưng phấn vì thực hiện được mưu kế, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Vợ, em thật tốt. Anh phát hiện ra anh càng ngày càng yêu em rồi! Yêu đến tận xương tận tủy, không thể kìm lại được nữa."
Nói xong câu đó, người đàn ông vùng Đông Bắc cao 1m85 Trương Đông Lương mặt mày hớn hở, há miệng thật to, thoạt nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa ngây ngô.
Diệp Nam Cầm bật cười, cô cảm thấy biểu cảm ngốc nghếch lúc này của Trương Đông Lương thật giống Trư Bát Giới thấy được cảnh xuân rực rỡ!