• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Đông Lương chau mày, việc này xác thật là có chút khó làm. Nếu cẩn thận suy xét lại, những lời Thẩm Gia Kỳ nói cũng không vô lý.

Như vậy, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là Thẩm Gia Kỳ tự lấy thân mình làm con tin, đàm phán với Hàn Văn Hạo. Để cảnh sát mai phục ở bên ngoài, vào thời khắc mấu chốt thì xông vào, nhất định sẽ bắt được Hàn Văn Hạo.

Tuy rằng việc này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cậu em vợ gặp nạn, anh nhất định phải giúp!

Trương Đông Lương nói ra ý tưởng của mình, mặt Diệp Nam Cầm nhanh chóng đen đi, một bên là em trai, một bên là bạn trai, ai gặp nguy hiểm, cô cũng đều lo lắng.

Hơn nữa, em dâu đang mang thai của cô còn thân phó tham dự Hồng Môn Yến (*)!

(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

"Cái này có thể ổn sao?" Diệp Nam Cầm có chút khó xử nói: "Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Một hai phải biến em ấy thành con tin?"

Trương Đông Lương nhìn Diệp Nam Cầm, ánh mắt thập phần kiên định, anh vươn tay ra, gắt gao cầm lấy tay Diệp Nam Cầm.

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp của bạn trai, Diệp Nam Cầm thấy an tâm hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng nhìn Trương Đông Lương.

"Em yên tâm, em trai em với Gia Kỳ, anh dù có phải liều mạng cũng sẽ đem bọn họ trở về an toàn." Trương Đông Lương trịnh trọng nói, anh suy nghĩ một chút, ra vẻ thoải mái mà khuyên bảo: "Em cứ ở nhà đi, không cần cùng đi đâu. Anh bảo vệ cho hai người bọn họ cũng đã đủ bận rồi, em đi cùng, ngược lại lại cho anh thêm cái gánh nặng!"

Diệp Nam Cầm có chút sốt ruột nói: "Không được, đó là em trai của em, em không thể không đi được, thêm một người phe chúng ta càng đông hơn."

Thẩm Gia Kỳ còn một chút lý trí, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chị, nếu không thì lúc bọn em tới gặp mặt Hàn Văn Hạo, cũng sẽ có cảnh sát hiệp trợ. Chị đi theo ở rất xa bọn em, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể tùy thời cơ mà giúp đỡ lẫn nhau."

Cái này xem như là biện pháp chiết trung nhất, Trương Đông Lương và Diệp Nam Cầm đều đồng ý.

Ngay sau đó, Thẩm Gia Kỳ dựa theo yêu cầu của Hàn Văn Hạo, còn Trương Đông Lương lái xe, đi tới địa điểm đã được chỉ định. Đương nhiên, Hàn Văn Hạo đã để cho bọn họ đi một vòng, thay đổi địa điểm ba lần, Thẩm Gia Kỳ mới có thể gặp mặt Hàn Văn Hạo.

Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, xung quanh hoang tàn vắng vẻ.

Hàn Văn Hạo đối với Diệp Minh Xuyên mà ghi hận trong lòng, đã sớm không còn gì có thể xóa bỏ.

Thấy Diệp Minh Xuyên buổi tối một mình đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo nhân lúc bốn bề vắng lặng, chạy vọt tới, đầu tiên là dùng gậy đánh Diệp Minh Xuyên một cái, sau đó dùng thuốc mê tẩm trên khăn lông bịt mũi cùng miệng Diệp Minh Xuyên lại, chờ đến lúc Diệp Minh Xuyên ngất đi, liền đưa tới cái nhà xưởng bỏ hoang này.

Lúc Diệp Minh Xuyên tỉnh lại, Hàn Văn Hạo đã trói cậu vào cột nhà, trong miệng bị nhét khăn lông, không thể động đậy.

Hàn Văn Hạo nhìn Diệp Minh Xuyên bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cậu ta mang theo một nụ cười nhạo báng. Cậu ta tiến tới hết đấm rồi lại đá, vừa đánh vừa mắng chửi, cậu ta chỉ dừng lại khi chính mình đã mệt mỏi.

Diệp Minh Xuyên bị động chịu đánh, trên người nhiều chỗ bị đánh đã bắt đầu ứa máu, khóe miệng cũng chảy máu, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đấy phiến cửa sắt ra, Thẩm Gia Kỳ thấy cảnh tượng trước mặt đau lòng không thôi, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, cô ấy muốn đi tới nhìn Diệp Minh Xuyên.

Hàn Văn Hạo rút từ bên hông ra một con dao găm, kề ở bên cổ Diệp Minh Xuyên, hung tợn nói: "Cô thử tiến tới thêm một bước nữa xem, tôi liền giết chết nó."

Thẩm Gia Kỳ cùng Trương Đông Lương đứng cách đó không xa, Trương Đông Lương ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trấn định: "Người anh em, giết người sẽ phải đền mạng. Cậu có điều kiện gì thì nói với tôi."

Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn Trương Đông Lương một cái, giọng nói lạnh băng: "Lần trước chính là anh làm hỏng chuyện của tôi, lần này anh cũng lại tới sao. Thẩm Gia Kỳ, không phải tôi đã nói với cô chỉ được tới một mình sao? Cô đã đồng ý với tôi rồi, lại không làm được, cô biết hậu quả của chuyện đó như thế nào chứ. Hôm nay tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy, người mà cô yêu nhất sẽ chết trước mặt cô!"

Thẩm Gia Kỳ vội giơ tay làm cái thủ thế ngăn cản, cầu xin nói: "Đừng, Hàn Văn Hạo, anh đừng như vậy, đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện được không. Chỉ cần anh thả Minh Xuyên ra, chuyện gì tôi cũng đều đồng ý với anh. Rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi đều cho anh!"

"Tôi muốn cô, cô cũng đồng ý sao?" Cơ mặt Hàn Văn Hạo có chút run rẩy, cái tay cầm dao cũng run theo: "Cô chính là kẻ lừa đảo, phụ nữ các cô đều là kẻ lừa đảo! Cô rõ ràng biết tôi thích cô, vậy mà còn thông đồng với anh em của tôi, cùng với hắn ta ở bên nhau!"

Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy sự thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh em tốt, mẹ nó mày dám đối với tao như vậy ư? Cướp đi người con gái của tao, rất vui vẻ phải không? Mang thai con của mày, rất đắc ý phải không? Chúng mày chính là đôi gian phu dâm phụ, tao sẽ giết mày trước, rồi sau đó giết cô ta, cả một lũ cùng nhau xuống địa ngục, xem ai sợ ai!"

Trương Đông Lương trợn tròn mắt, cái ý nghĩ trong đầu nhanh chóng tan đi, thần sắc nghiêm túc, nói: "Người anh em, cái chuyện tình cảm này đều là người ta tình nguyện. Ngưu không uống thủy cường ấn đầu (*), không lý nào lại như vậy! Mặc kệ hai người có thù oán gì với nhau, nhưng Minh Xuyên cũng đã từng là anh em tốt của cậu, cậu xảy ra chuyện, Minh Xuyên khẳng định sẽ giúp cậu. Một khi đã trở thành anh em, chính là bạn bè tri kỉ cả đời, nói trở mặt liền trở mặt, làm người ta cảm thấy thật buồn lòng thất vọng!"

(*) Ngưu không uống thủy cường ấn đầu (ép một con bò uống nước bằng cách ấn đầu nó vào trong nước): ẩn dụ việc sử dụng mọi cách để ép buộc người kia phải làm theo.

"Tôi trở mặt? Đoạt thê chi hận, không đội trời chung! Là hắn ta phải xin lỗi tôi, là hắn ta làm tôi thất vọng buồn lòng! Hắn để tôi nhìn thấy hắn sống tốt như vậy, tôi cùng với một thằng cặn bã như này trở thành anh em, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm."

Hàn Văn Hạo càng nói lại càng thấy tức giận, Trương Đông Lương lại cố ý hỏi đông hỏi tay, cậu ta không thể kìm chế lại nội tâm bị đè nén nữa, bắt đầu thao thao bất tuyệt lên án Diệp Minh Xuyên.

Trương Đông Lương làm như vậy, cốt cũng là vì muốn phân tán sự chú ý của Hàn Văn Hạo. Anh tìm đúng thời điểm và tận dụng nó. Gần như là bay tới, một chân đá vào đùi Hàn Văn Hạo, đồng thời đoạt lấy con dao găm trên tay cậu ta.

Hàn Văn Hạo phản ứng lại, hai người lao vào đánh nhau kịch liệt. Thẩm Gia Kỳ thừa dịp đối phương sơ hở, vội vàng gọi điện cho Diệp Nam Cầm, đơn giản nói tóm tắt một chút tình hình hiện tại.

Diệp Nam Cầm cùng cảnh sát đều canh chừng ở bên ngoài, được thông báo tình hình, tất cả đều tiến vào.

Bên trong vô cùng hoảng loạn, Hàn Văn Hạo dùng dao găm hung hăng cắm vào đùi Trương Đông Lương, một dòng máu đỏ tươi tràn ra, nhỏ giọt trên mặt đất.

Cảnh sát khống chế được Hàn Văn Hạo, tìm hiểu một chút tình huống, rồi mang Hàn Văn Hạo đi.

Trương Đông Lương che đi cái chân bị thương, nhìn vẻ mặt Diệp Nam Cầm đặc biệt sốt ruột cùng đau lòng, miễn cưỡi cười trêu ghẹo nói: "Vợ, anh không sao, vết thương này cũng đáng giá đấy chứ. Tiểu tử này, cũng phải ngồi tù tám đến mười năm, xem như là ngồi một chỗ rồi. Về sau sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, em cũng sẽ không cần phải lo lắng."

Diệp Minh Xuyên được cởi trói, trong lòng cũng không dễ chịu gì, lôi kéo cánh tay Trương Đông Lương, tự trách bản thân, nói: "Anh Đông, đều là em không tốt, vì cứu em, anh lại bị cái tên điên kia làm cho bị thương."

Trương Đông Lương được mọi người đỡ đứng dậy, rõ ràng là chân rất đau, lại còn có tâm tình nói đùa: "Ai là anh Đông của cậu chứ, về sau không được gọi là anh Đông nữa."

Diệp Minh Xuyên gãi đầu, vô thức hỏi: "Em xin lỗi, anh Đông, em không gọi anh Đông nữa, thì phải gọi anh là cái gì ạ?"

"Gọi là anh rể!" Trương Đông Lương táo bạo nói một câu, sau đó, trong lòng chửi thầm một tiếng.

Mẹ kiếp, vết thương bị dao đâm này thật mẹ nó đau!

Diệp Nam Cầm nhìn thấy Trương Đông Lương rõ ràng đau vô cùng, lại còn miễn cưỡng chịu đựng, cô đỡ lấy anh, cảm thấy trái tim mình đều tan nát ra.

Hốc mắt cô đỏ lên, sớm đã được bao phủ bởi một tầng hơi nước, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh đừng nói chuyện nữa, nhanh lên, mau tới bệnh viện kiểm tra, có phải bị thương đến xương cốt rồi không?"

Lần này không may mắn như lần trước. Lần trước chỉ là một vết thương nhỏ, miệng vết thương cũng không sâu, chỉ quấn quanh bằng gạc vài ngày là khỏi. Lần này lại động tới gân cốt, bác sĩ kiểm tra xong, yêu cầu anh làm phẫu thuật, còn phải ở lại trong bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày.

Diệp Nam Cầm biết Thẩm Gia Kỳ sợ hãi không ít, lại còn đang mang thai, cô bảo Diệp Minh Xuyên đưa cô ấy về nhà, từ từ trấn an. Còn mình ở lại bệnh viện chăm sóc Trương Đông Lương.

Sáng sớm, ánh mắt trời tiến vào trong phòng bệnh, Trương Đông Lương tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm, lại nhìn thấy Diệp Nam Cầm ngồi trên một cái ghế gấp ghé vào mép giường, anh vô cùng cảm động lại có chút đau lòng.

"Vợ, em mau tỉnh lại đi. Tối qua lúc phẫu thuật anh phải dùng thuốc tê, buồn ngủ cực kỳ, cũng không thể quan tâm đến em, em liền như vậy mà ngủ một đêm sao?"

Diệp Nam Cầm mở mắt, nghe anh nói thế, vô thức ừ một tiếng.

"Vợ, em muốn làm anh đau lòng đúng không?" Thần sắc Trương Đông Lương mang theo một tia bực bội: "Em ngủ như vậy, nhỡ bị cảm thì phải làm sao? Anh còn đang bị thương, làm sao có thể chăm sóc em được? Em mau đứng lên, vào nằm trong chăn đi."

Trương Đông Lương ngồi dậy, chân còn có chút đau, anh dịch chuyển một chút, kéo tay Diệp Nam Cầm để cô lên giường, sau đó giúp cô đắp chăn.

May mà giường bệnh cũng không quá nhỏ, Trương Đông Lương nằm nghiêng, hai người miễn cưỡng có thể nằm cùng nhau.

Một tay Trương Đông Lương đặt ở trên gối, một tay nắm lấy tay Diệp Nam Cầm, trên mặt lộ ra sự vui mừng, khóe miệng cũng không tự giác hơi nhếch lên.

"Anh cười cái gì?" Diệp Nam Cầm bị anh nhìn chằm chằm có chút nổi da gà, quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy thế nào rồi, hiện tại khá hơn chút nào không?"

Trương Đông Lương khẽ cười một tiếng, ngữ khí ôn hoà: "Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Anh nhìn em lúc này liền tưởng tượng, về sau mỗi ngày tỉnh dậy đều có em ở bên cạnh anh, anh đều có thể nhìn em như vậy, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc!"

Diệp Nam Cầm đỏ mặt, cảnh tượng như vậy, thật ra, cô cũng đã từng nghĩ tới.

Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới, cái câu kinh điển "anh muốn lúc ngủ cũng có em, càng muốn tỉnh ngủ cũng được nhìn thấy em" cuối cùng lại thành ra như thế này. Anh muốn ngủ cùng em, kết quả phải bỏ dở giữa chừng. Lần đầu tiên tỉnh ngủ nhìn thấy em, lại là ở trên giường bệnh!

Cái cuộc sống chết tiệt này, quả nhiên là không thể đoán trước được điều gì...

"Về sau chúng ta đều sẽ như vậy." Diệp Nam Cầm nhỏ giọng nói, ngữ khí mềm mại dịu dàng.

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng khi tới tai Trương Đông Lương, lại ngọt đến tận xương tận tủy.

Tối hôm qua Diệp Nam Cầm ngủ không được ngon, bây giờ có chút mệt, cô nhắm mắt lại, ngủ trong chốc lát. Trương Đông Lương cứ nghiêng người như vậy, đôi mắt đào hoa dịu dàng nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, anh cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, vô cùng ngọt ngào.

Anh thật sự không nhịn được, cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

Khụ khụ, ở cửa truyền đến hai tiếng ho nhẹ. Diệp Nam Cầm mở to mắt, nhìn thấy bác sĩ đẩy cửa vào để kiểm tra, cô cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng xốc chăn lên xuống giường, lại sửa sang tóc tai một chút, rồi ngồi xuống ghế gấp.

Bác sĩ đi vào, như thường lệ hỏi han một chút tình hình, mặt không đổi sắc mà dặn dò: "Tiểu tử, chân của cậu bị thương, ít nhất nửa tháng nữa mới có thể bình phục được, trong lúc này không được vận động kịch liệt, phải an tâm tĩnh dưỡng. Nếu để ảnh xưởng tới xương cốt thì rất phiền toái."

Diệp Nam Cầm cảm thấy hình như mặt mình đang nóng lên, vận động kịch liệt gì đó, không phải là đang nói cho cô nghe sao?

Trương Đông Lương vui vẻ nói: "Tôi biết rồi, bác sĩ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ an tâm tĩnh dưỡng, sớm ngày xuất viện."

Tiễn bác sĩ đi xong, Trương Đông Lương sa sầm mặt mày, ở trong lòng lặng lẽ chửi thầm: Người này một hai dặn dò, sinh hoạt hạnh phúc của anh sẽ bị hoãn thêm nửa tháng nữa. Mọi người đều là chờ đến mây tan để thấy trăng sáng, chỉ có anh xuất sư vị tiệp thân (*) mà chết trước, điều đó thật đáng buồn, thực sự đáng buồn!

(*) xuất sư vị tiệp thân: ra quân không nhanh chân.

"Anh, em xuống dưới mua đồ ăn sáng nhé." Diệp Nam Cầm đứng lên đi về phía cửa.

Trương Đông Lương kéo tay Diệp Nam Cầm lại, biểu tình trên mặt thật mất tự nhiên, nói: "Em đừng đi vội, anh, anh có chuyện muốn nói với em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK