• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Phóng cảm thấy cuộc đời mình là một vở kịch vô cùng hoang đường.

Ngay lúc công ty đang ở thời điểm phát triển nhất, ủy quyền cho Uông Trạch Dương, về nhà trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị hôn lễ và tĩnh dưỡng thân thể để mang thai.

Mấy năm nay cô dường như quên mất hẹn hò là gì. Tế bào lãng mạng của Uông Trạch Dương có thể xem như hoàn toàn tuyệt chủng, lúc đầu chính là dựa vào sự chân thành và kiên nhẫn mới cưa đổ được Chu Phóng, yêu đương rồi dĩ nhiên cũng không có khả năng đột biến gen, trở thành người đàn ông lãng mạn được.

Đang lúc trời nóng chảy cả mỡ, Chu Phóng nhận được một cuộc hẹn về tình về lý đều không thích hợp.

Người hẹn cô cũng chẳng mấy xa lạ, chính là em gái Tuesday của Uông Trạch Dương- Thẩm Bồi Bồi.

Nửa năm trước, Chu Phóng đã phát hiện trong túi áo vest của Uông Trạch Dương có một cây son đã qua sử dụng, màu hồng đào phổ biến của thiếu nữ. Chu Phóng cầm cây son kia tô trên mu bàn tay một chút, lại cảm thấy ghê tởm không chịu được. Mặc cho Chu Phóng tự lừa mình như thế nào chăng nữa, cũng không thể phủ nhận sự thật vị hôn phu của mình cắm sừng mình rồi.

Quan hệ giữa Chu Phóng và Uông Trạch Dương không giống những cặp tình nhân khác, hai người bọn họ không chỉ là người yêu, mà còn là cộng sự trong công việc.

Ở bên nhau nhiều năm, hai người cũng quen đem hình thức hợp tác trong công việc dung hòa vào cuộc sống thường ngày. Có vấn đề thì ngồi xuống công bằng mà giải quyết.

Về vấn đề này, Uông Trạch Dương mang khuôn mặt nhìn qua khiến người khác có cảm giác an toàn mà thản nhiên thừa nhận với Chu Phóng, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà nói: "Chúng ta ở bên nhau cũng 5 năm rồi, đính hôn cũng đã hai năm mà em vẫn không có thai, mẹ anh muốn anh và em chia tay. Anh quen cô ta chỉ muốn mượn bụng cô ta sinh một đứa nhỏ để có thể kết hôn với em sớm một chút."

Uông Trạch Dương lại có thể nói ra những lời này, quả thật khiến Chu Phóng cạn lời.

Hắn là độc đinh của nhà họ Uông, sau khi cô cùng Uông Trạch Dương đính hôn, mẹ hắn yêu cầu cô phải có thai mới được kết hôn, còn nói là phong tục địa phương không thể làm trái. Chu Phóng dĩ nhiên bất mãn, nhưng cô cũng đã ở bên cạnh Uông Trạch Dương nhiều năm, cảm thấy cảm tình ổn định nên cũng không xem trọng một tờ giấy chứng nhận kia. Hơn nữa chuẩn bị kết hôn cũng rất nhiều việc, cần gì phải vội.

Ai ngờ đâu việc này lại khiến cho hắn lấy cớ ra ngoài cắm sừng cô?

Tính cánh Chu Phóng giống như tên của cô, cầm lên được liền bỏ xuống được. Ngay lúc cô biết Uông Trạch Dương ngoại tình, tình cảm cô dành cho hắn liền từng phút từng giây được cô thu về. Năm năm thanh xuân lãng phí ở chỗ một kẻ không xứng đáng, không thể lại càng lãng phí nhiều hơn.

Chu Phóng an tĩnh ngồi trên sofa, gương mặt đều mang theo mỉm cười, một lúc sau, cô vô cùng bình tĩnh nói: "Chuyện chia tay thì dễ tính rồi, còn chuyện công ty thì hơi phiền phức, tìm luật sư giải quyết đi!"

Có lẽ Uông Trạch Dương không nghĩ tới Chu Phóng sẽ dùng thái độ nhẹ nhàng thờ ơ như thế mà nói chia tay, hắn trừng mắt lên liếc Chu Phóng một cái lại tàn nhẫn nói: "Có giỏi thì chia tay đi, anh đứng tư cách pháp nhân của công ty, nhãn hiệu cũng là của anh, để anh xem xem em có bản lĩnh lấy lại công ty hay không."

Uông Trạch Dương biết rõ công ty là bảo bối, là tâm huyết của Chu Phóng, bởi vì lằn nhằn về quyền sở hữu công ty, chuyện chia tay của bọn họ đã là điều chắc chắn nhưng vẫn không thể giải quyết. Hơn nữa ở bên nhau đã nhiều năm, có rất nhiều thứ rối bòng bong, phút chốc không thể nào tách ra được.

Chu Phóng không vội nhưng thật ra em gái Tuesday Thẩm Bồi Bồi gấp như có người đốt lửa sau đít, ba ngày hai bận gọi điện thoại cho cô, hỏi cô tại sao còn không chia tay đi. Cô cũng bất đắc dĩ vô cùng, công ty và nhãn hiệu Uông Trạch Dương đều cắn chết không chịu nhả. Có phải cô không muốn chia tay đâu.

Tuy rằng nói chuyện nhẵn mặt với Thẩm Bồi Bồi rồi nhưng gặp mặt thì là lần đầu tiên. Chu Phóng trước khi ra ngoài liền nhìn mình trong gương thật lâu. Cô không hề cố tình trang điểm lộng lẫy, chỉ mặc một cái váy màu đen bình thường, tóc tai cũng tùy tiện, ngay cả trang điểm đều không làm.

Không phải cô tự tin, mà cô đã hai mươi tám, tiểu tam Thẩm Bội Bội kia chỉ mới hăm ba, cô cho dù phấn son lộng lẫy cũng không so được với vẻ mỹ lệ của tuổi thanh xuân, vậy sao không đơn giản một chút chứ.

So với Tuesday xếp hàng đầy cả thành phố thì Thẩm Bội Bội chắc chắn là mặc hàng cao cấp. Cô ta trẻ tuổi, còn là một con rùa biển lớn (du học nước ngoài trở về), gia thế tốt, mặt mày cũng xinh đẹp.

Hai người ngồi đối diện nhau, không hẹn mà cùng lựa chọn váy màu đen, Thẩm Bồi Bồi trang điểm rất nhạt, trên mặt đều là collagen tươi mới của tuổi trẻ, lúc nhìn Chu Phóng, thái độ cũng rất bình tĩnh.

Đợi Chu Phóng ngồi xuống, cô ta mới sử dụng tư thái tuyệt đẹp bưng lên ly cafe trước mặt nhấp một chút: "Trước khi gặp cô tôi đã nghĩ cô rất xinh đẹp, quả đúng là như thế, tôi đoán ánh mắt của Dương nhất định không kém."

Chu Phóng ưu nhã đặt hai tay đan chéo vào nhau trên chân, cười khẽ "Cái gì dê cái gì ngựa cơ? Sao cô toàn quen biết súc sinh thế!"

Thẩm Bồi Bồi không nghĩ tới Chu Phóng sẽ nói như thế, đôi mắt đẹp hơi trừng, biểu cảm trên mặt cũng hơi hơi có chút phẫn nộ, ngữ khí trở nên nghiêm túc "Cô muốn như thế nào mới đồng ý chia tay? Dương không yêu cô nữa!"

Chu Phóng nghe thấy âm thanh nũng nịu của Thẩm Bồi Bồi liền thầm nghĩ "âm thanh này ở trên giường nhất định có thể kêu đến khiến cho đàn ông sướng muốn chết, giận dữ cũng vẫn dễ nghe, thảo nào Uông Trạch Dương kềm không được, quan niệm sạch sẽ cũng vứt đi."

Chu Phóng vẫn duy trì độ cong trên khóe môi, thong thả nhìn khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Bồi Bồi nói " Thẩm tiểu thư, lời cô nói hình như sai sai. Sao lại nói hắn không còn yêu tôi? Làm như tôi còn yêu hắn lắm không bằng." Cô mím môi "Cô yên tâm, rác rưởi như hắn ai nhặt về tôi cũng cảm ơn, tôi đâu phải ruồi bọ đâu chứ. Đâu có bị điên mà giữ hắn khư khư không chịu buông?"

"Cô!" Thẩm Bồi Bồi mở to hai mắt nhìn, "sao cô có thể nói anh ấy như vậy? Anh ấy là vị hôn phu của cô!"

Chu Phóng mỉm cười "Cũng biết điều đó hả?"

Thẩm Bồi Bồi hiểu được ý của Chu Phóng, cắn môi, nửa ngày mới gọi "Chu Tỷ..."

Chu Phóng hết hồn "Đừng gọi tôi là chị nha, tưởng còn đang ở thời cổ đại thê thiếp thành đàn hả? Thể loại như Uông Trạch Dương xứng chắc?"

"Được, tôi không gọi cô là tỷ, vậy cô nói đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng buông tha anh ấy?"

Chu Phóng bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng nói với cô nhiều lần rồi, tôi muốn công ty! Trả công ty cho tôi hắn cút đi nơi nào tôi không quan tâm!"

"Cô biết rõ công ty là mạng của Dương mà còn đòi hỏi như thế? Dùng tiền bồi thường được chứ?"

"Cái gì? Bồi thường? Công ty là của tôi, không có ba tôi hắn nằm mơ mà mở công ty!"

Thẩm Bồi Bồi thấy thái độ kiên quyết của Chu Phóng thì nhấp môi suy tư chốc lát, lại ngẩn đầu, ánh mắt hơi nhíu lại hỏi "Cho cô công ty cô chia tay ngay lập tức chứ?"

Chu Phóng nhún vai "Đương nhiên"

"Tôi thật sự yêu anh ấy, tôi không quan tâm anh ấy có tiền hay không, tôi chỉ hy vọng năm 24 tuổi có thể gả cho anh ấy, sinh con cho anh ấy. Anh ấy thích trẻ con tôi sẽ sinh cho đến khi anh ấy vừa lòng mới thôi."

Chu Phóng nhìn biểu tình nghiêm túc thần thánh của Thẩm Bồi Bồi mà chịu không nổi nữa mới mở miệng đánh gãy lời của cô ta: "Hai người sinh đông như lợn tội cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ cần công ty."

Thẩm Bồi Bồi liếc nhìn Chu Phóng một cái "Hy vọng cô nói được làm được" Cô ta nói một cách kiên định " Tôi sẽ giúp cô có được công ty, nhưng cô nhất định phải tuân thủ ước định."

Thật ra lúc đó Chu Phóng cũng không đăt lời nói của Thẩm Bồi Bồi trong lòng. Một con nhóc mới bước sang đầu hai ở trước mặt cô đạo hạnh quá kém. Cô cười khẽ đáp lại "Đương nhiên, chỉ cần cô có thể làm cho công ty về tay tôi."

Ngay lúc đó cô cũng không nghĩ đến Thẩm Bồi Bồi lại có thể giúp cô lấy được công ty, hơn nữa còn là thắng triệt để.

Gặp Thẩm Bồi Bồi xong, Chu Phóng thật sự cảm thấy ghê tởm, vì vậy mà lượng vài vòng trên phố mới về nhà.

Cầm theo túi lớn túi bé, Chu Phóng vẫn luôn ngẩn đầu nhìn vầng thái dương, mãi đến khi trước mắt tối sầm mới nhắm hai mắt lại.

Trong cái thành phố không lớn được bao nhiêu này, đính hôn và kết hôn hầu như chẳng có gì khác biệt, bao nhiêu năm nay vẫn xưng chồng gọi vợ với nhau. Quan hệ của bọn họ, họ hàng gần xa ai ai cũng biết. Tình cảm tan vỡ dĩ nhiên Chu Phóng không muốn. Nhìn Thẩm Bồi Bồi, Chu Phóng nhịn không được mà nhớ về chính mình ngày xưa. Cô quen Uông Trạch Dương năm 23 tuổi. Trước khi quen biết hắn, cô từng có một mối tình đầu đau khổ đến tận ruột gan pheo phổi. Người đó đem những năm tháng tốt đẹp nhất của cô, tình yêu tốt đẹp nhất của cô, tất cả tất cả mang đi, bay qua biên giới, đi đến bên kia đại dương.

Ngay lúc cô đau khổ nhất, lạc lõng nhất, Uông Trạch Dương xuất hiện. Nói là tình yêu sâu đậm chi bằng nói là cảm kích, là cứu rỗi, là cảm giác người chết đuối bắt được tấm ván gỗ.

Sau khi tốt nghiệp, cả hai không màn gia trưởng khuyên can mà đính hôn. Vì gây dựng sự nghiệp, Chu Phóng mặt dày năn nỉ cha nhờ xưởng gia công của cha mà bắt đầu làm trang phục nữ bán. Ban đầu là mô phỏng theo các loại kiểu dáng đang thịnh hành của thiếu nữ, sau đó mới bắt đầu tự làm, đăng ký nhãn hiệu, tốn ba năm thời gian, công ty mới có quy mô ban đầu. Sau khi làm ăn ổn định, hai người liên danh mua nhà, mua xe. Uông Trạch Dương so với đàn ông cùng tuổi xem như ưu tú, đối với Chu Phóng quan tâm tỉ mỉ. Đây cũng là lý do Chu Phóng không thích mẹ Uông nhưng vẫn đồng ý "bác sĩ bảo cưới".

Nhưng không ngờ đã hai năm mà Chu Phóng vẫn không có, Uông Trạch Dương lại rất thích trẻ con, quan niệm truyền thống lại rất nghiêm trọng. Sau khi việc kinh doanh ổn định, hắn lại bắt đầu tin vào lời đồi nhảm nhí, cảm thấy Chu Phóng có vấn đề.

Chu Phóng theo mẹ Uông đi kiểm tra tất cả đều bình thường. Bác sĩ khuyên cô phải thả lỏng, chuyện con cái phải thuận theo tự nhiên, gấp cũng không được. Chu Phóng cũng vì vậy mà thả lỏng. Không ngờ Uông Trạch Dương lại gấp đến mức đi cắm sừng cô.

Nói không đau lòng chính là nói dối, nhưng đau lòng thì có ích gì cơ chứ?

Đau lòng hay không thì vẫn phải tiến về phía trước, cô đã 28 tuổi, sớm đã không phải là con nhóc năm đó bị đá chỉ biết khóc lóc.

Uông Trạch Dương đang ngồi trên sofa xem TV, thấy Chu Phóng mang theo đồ đạc về nhà liền buông remote đứng dậy giúp cô cầm túi lớn túi nhỏ. Hắn như thế, săn sóc đến mức khiến người khác không nỡ nghi ngờ hắn, dường như nghi ngờ đối với hắn chính là khinh nhờn.

Nhìn bóng dáng đó, Chu Phóng có một hai giây yếu ớt ảo tưởng nếu như mọi việc đều như ban đầu, không có gì phát sinh thì tốt biết bao.

Đáng tiếc chuyện gì không muốn đều đã xảy ra, cô có yếu ớt cũng vô dụng.

"lâu lắm rồi mới thấy em đi dạo phố, sao hôm nay tự nhiên nổi hứng vậy? Hôm nay em đi dạo ở đâu?"

Chu Phóng lạnh lùng đáp "Thẩm Bồi Bồi hẹn tôi gặp mặt."

Uông Trạch Dương sửng sốt một chút liền thu hồi gương mặt tươi cười "Sao không nói với anh? Em đi gặp cô ta làm gì chứ?"

Chu Phóng khinh thường nhìn hắn rồi cười một cách lạnh lùng "Anh sợ tôi đánh cô ta à? Yên tâm đi, tôi không có động thủ, dù sao tôi cùng từng học qua đại học, là người có học thức."

Uông Trạch Dương khẽ nhíu mày " Em biết rõ anh không có ý đó. Em không cần đi gặp cô ta, anh sẽ không vì cô ta mà chia tay với em. Anh trước giờ chỉ yêu có mình em."

Uông Trạch Dương tiến tới muốn ôm cô, nhưng Chu Phóng lại ghê tởm lùi về phía sau "Bớt nói yêu không yêu đi. Yêu đương cũng đều bị anh làm cho ghê tởm!"

Uông Trạch Dương bi thương nhìn Chu Phóng "Chu Phóng, anh từ lúc quen biết em, đối với em như thế nào, lẽ nào em không nhìn thấy? Nếu anh không yêu em, sao anh lại phải đối tốt với em như vậy chứ?"

Chu Phóng khịt mũi cười " Anh tốt với tôi như thế nào? Cắm sừng tôi? Cảm ơn anh giúp tôi cao lên nha!"

"Em không thể nói chuyện với anh một cách đàn hoàn sao? Em đối với anh luôn luôn cường thế như vậy mà anh vẫn yêu em. Tự anh cũng cảm thấy bản thân mình hèn mọn!"

"Anh đúng là hèn mọn, không hèn mọn làm sao có thể cùng tiện tam thành một đôi chứ?" Chu Phóng lười cãi nhau với Uông Trạch Dương, bỏ lại một câu rồi xoa xoa bả vai đi về phòng.

Từ khi biết Uông Trạc Dương có tiểu tam, hai người bọn họ đã chia phòng. Cô đi vào phòng muốn đóng cửa nhưng Uông Trạch Dương đã nhanh chân cản lại.

Uông Trạch Dương cao lớn, sức lực cũng lớn, bắt lấy Chu Phóng, giống như nổi điên gặm cổ cô. Hắn đẩy bả vai của Chu Phóng, cô làm sao chịu được sức lực của hắn, nãy giờ vẫn bị đẩy lui về phía sau.

"Anh không biết tởm là gì à? Buông ra!"

Uông Trạch Dương cũng tức lên : "Anh đã đồng ý chia tay bao giờ? Ngày nào anh không đồng ý, ngày đó em còn là vị hôn thê của anh! Có giỏi thì em báo cảnh sát đi. Anh muốn xem xem cảnh sát có đi quản chuyện bạn trai ngủ với bạn gái hay không!"

Chu Phóng vừa đẩy vừa đánh Uông Trạch Dương, hắn cũng đỏ mắt, không quan tâm mặt bị tát hai cái đỏ hồng lên mà nâng tay chụp lấy váy Chu Phóng ý đồ xé rách quần áo của cô.

"Uông Trạch Dương anh không biết hai chữ sạch sẽ viết thế nào à? Anh quan hệ bừa bãi là chuyện của anh. Mẹ nó bà đây không muốn!" Chu Phóng cũng điên lên, dùng sức cắn vào đầu vai Uông Trạc Dương, hắn bị đau nên hơi nới tay, Chu Phóng liền nhân cơ hội này tàn nhẫn đá vào giữa hai chân hắn. Uông Trạch Dương lập tức quỳ xuống, khuôn mặt đỏ như trái gấc, nổi đầy gân xanh, hai tay gắt gao che lại hạ thể.

Nhìn bộ dạng hắn nằm trên mặt đất quằn quại, co rút như con tôm, Chu Phóng bỗng dưng cảm thấy sản khoái lạ kỳ.

Chu Phóng nhìn hắn, tia quyến luyến cuối cùng tan biến.

"Tín nhiệm và tha thứ đều dành cho người xứng đáng. Anh, không xứng!"

Sự tình xảy ra ngày đó làm Chu Phóng cảnh giác, cô sợ súc sinh Uông Trạch Dương nổi máu cầm thú, vì vậy liền thu thập hết đồ đạc trở về nhà của cô. Cha mẹ đối với chuyện của cô dĩ nhiên nắm rõ mười mươi, hai vị lão nhân gia cộng lại cũng hơn trăm tuổi nhưng đối với cô vẫn là xem sắc mặt hành sự, chuyện chia tay của cô nửa chữ đều không dám hỏi.

Chu Phóng chia tay, cảm thấy có lỗi nhất chính là chia mẹ. Lúc trước hai người họ không thích Uông Trạch Dương, trước nay vẫn luôn phản đối cô ở bên hắn. Chu Phóng lại là trời sinh thích làm phản, càng cấm cô càng thích làm. Lúc đó Chu Phóng cảm thấy cô và Uông Trạch Dương chẳng khác gì Romeo và Juliet.

Sự thật cho thấy con cãi cha mẹ trăm đường con hư, đáng tiếc nước đổ khó hốt.

Sau khi Chu Phóng về nhà, Uông Trạch Dương mỗi ngày đều gọi điện làm phiền. Cô dĩ nhiên kiên quyết không nhượng bộ chuyện công ty. Cảm tình thất bại, cô không cho phép ngay cả sự nghiệp cũng phải chắp tay nhường lại. Mà Uông Trạch Dương lại nhằm điểm này mà cắn chặt không tha.

Lúc trước yêu đương thắm thiết, Chu Phóng đối với Uông Trạch Dương trăm phần trăm tín nhiệm, quyền pháp nhân và nhãn hiệu đều lấy tên hắn đăng ký. Bây giờ hắn không chịu thả người, bắt cô đưa năm ngàn vạn khiến Chu Phóng lâm vào bế tắc.

Đang lúc cô hết đường xoay sở, Thẩm Bồi Bồi lặng yên chơi lớn một lần, quả thực là kinh thiên động địa, vô pháp tưởng tượng. Lúc sự tình nháo nhào cả lên, Chu Phóng hoàn toàn không biết gì cả, đang vô cùng tận hưởng mà nằm trên giường của mình đắp mặt nạ, nhắm mắt dưỡng thần.

Chị em tốt Tần Thanh gọi điện tới ngay lúc cô đang lim dim buồn ngủ, người đang lâng lâng trên mây bỗng nghe được giọng điệu kinh hãi thế tục của Tần Thanh "Chu Phóng, Trời ạ, mau mở máy tính mau mở mái tính! Video làm tình của Chồng mày cùng con Tuesday kia truyền trên mạng hot vcl kia kìa."

Chu Phóng còn đang mơ màng không hiểu "Giỡn cái gì vậy má?"

Cô sửng sốt hai giây, đột nhiên đề cao giọng "GIỠN CÁI GÌ VẬY MÁ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang