Trong lòng Chu Phóng khinh bỉ một phen, nhưng người ta đã giúp cô một lần, nói chuyện cũng rất tôn trọng, nói một tràng được.
Bửa cơm này ghi nợ hơn hai tháng, trong hai tháng tháng này, cảnh sát tra được Vương phó tổng chạy trốn ra nước ngoài rồi, hơn nữa còn là chuyển nhà đi trốn, có thể thấy được việc này đã được ủ mưu từ lâu. Trợ lý nhịn không được hỏi "Chu tổng, chị định cứ như vậy mà bỏ qua à? Không truy cứu nữa sao?"
Nguyên liệu của bên phía Tống Lẫm so với các đơn vị cung ứng khác giá cao hơn không ít, lại làm gấp nên phải bỏ thêm tiền, vụ làm ăn này tổn thất gần một trăm vạn.
Chu Phóng suy tư một chốc lại nói "Thôi vậy, xem như bỏ tiền ra học một bài học. Ngã một lần lại khôn ra một ít."
Nhìn bóng dáng trợ lý rời đi có chút phẫn uất, Chu Phóng khẽ thở dài một hơi.
Coi như là lòng dạ đàn bà đi, mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, dù sao cũng đã cùng chăn chung gối lâu như vậy, bây giờ đưa hắn vào tù... Chu Phóng không tuyệt tình như thế. Hơn hai tháng nay, Uông Trạch Dương gọi cho cô không ít cuộc, hắn nói hắn đi bệnh viện kiểm tra rồi, vô sinh không phải cô mà là hắn.
Tinh trùng của hắn rất yếu, hầu như không có khả năng thụ thai.
Biết hắn sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi, cần gì phải ép hắn đi vào tuyệt lộ chứ?
Chu Phóng cảm thấy bản thân thật ra vẫn luôn là người lương thiện.
Hồi mới chia tay, cha mẹ đối với vấn đề này đều không đề cập tới, sợ chọc tới chỗ đau của con gái. Nhưng gần nửa năm nay, con gái chuyện gì cũng không có, vẫn sinh long hoạt hổ chạy nhảy khắp nơi, hai vị lão nhân gia bắt đầu sốt ruột.
Lúc ăn cơm, Mẹ Chu cầm chiếc đũa gõ vào bát cơm của Chu Phóng "nghe cha mày nói công ty dạo này làm ăn rất tốt?"
Chu Phóng há mồm lùa cơm, đầu cũng không thèm nâng "Cũng được, ban đầu vốn là con làm mà."
"Ai thèm quan tâm chuyện làm ăn của mày, mẹ muốn hỏi chuyện riêng của mày cơ." Mẹ Chu không có quanh co làm gì, nói thẳng "Sắp ba mươi đến nơi rồi, mày định cả đời này chết với cái công ty của mày à?"
Chu Phóng gắp một đũa đồ ăn, trong lòng suy tư lời mẹ nói, ngẫm lại cũng có đạo lý, vẫn nên đi tìm một người đàn ông.
Cô dùng gương mặt vô cùng bĩ bựa mà mà hỏi "Sao vậy mẹ? Có mối tốt muốn giới thiệu cho con gái cưng của mẹ hả?"
Mẹ Chu cầm đũa đập qua, nhưng Chu Phóng nhanh tay lẹ mắt lại né được.
Mẹ Già thân thương kích động mắng ầm lên "con nhóc này càng ngày càng không đứng đắn, nói chuyện càng ngày càng không giống phụ nữ. Lúc trước không cho mày qua lại với thằng họ Uông kia, mày không nghe, còn đính hôn, còn ở chung, làm cho ai ai cũng biết, mày bây giờ làm sao gả chồng đây hả?"
Chu Phóng thấp giọng lầm bầm "con còn không định lấy chồng đâu."
"Cái gì? Mày không muốn gả? Mày muốn chọc mẹ tức chết phải không? Chu Phóng, con nha đầu thúi này! &^(&)"
Chịu đựng mẹ Chu suốt hai giờ, cuối cùng Chu Phóng ở dưới ngọn roi nhặt về được cái mạng nhỏ của mình. Dĩ nhiên là nhờ việc thỏa hiệp, đồng ý đi xem mắt con trai của chị hàng xóm của chiến hữu của bạn của ba cô. (ôi giời ơi)
Cuối tuần, mãi mới có thể nghỉ ngơi, vậy mà Chu Phóng còn phải đi gặp cái gì mà Con trai của chị hàng xóm của chiến hữu của bạn của cha cô. Chu Phóng vì tỏ vẻ tôn trọng, còn cố tình mặc một cái váy đen ôm người dài đến đầu gối, trên mặt còn trang điểm một ít.
Lúc trang điểm, Chu Phóng ở trong gương nhìn thấy chính mình, cảm thấy rất khổ sở. Năm đó khi còn đọc sách, Chu Phóng vẫn nghĩ cả đời này sẽ vì người đó, người mà cô yêu nhất giữ gìn vẻ xinh đẹp, vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc bản thân.
Nhưng nhiều năm nay, những sóng gió đã trải qua nói cho cô biết đời này chỉ vì một người hồng trang là chuyện viễn vông. Bởi vì một người phụ nữ, cả đời này có thể gặp được rất nhiều rất nhiều đàn ông.
Trên thế giới này chuyện gì cũng có thể tin, thứ duy nhất không thể tin chính là tình yêu.
Tình yêu loại này, là độc, là độc chỉ có phụ nữ mới trúng.
Chu Phóng đến điểm hẹn, phát hiện người đàn ông kia đã đến rồi. Mặc áo sơ mi màu lam nhạt, mang kính, nhìn cứ như bệnh nhân vừa từ trong bệnh viện chạy ra. Mép tóc còn cao hơn các vị a ca ngày xưa, hình thể thì hơi béo, hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng của Chu Phóng, nhưng ngẫm lại, cô cũng không còn nhỏ, lại còn từng đính hôn, cũng không thể lại kén cá chọn canh.
Cô mỉm cười chào hỏi liền ngồi xuống.
Người đàn ông kia cầm menu, tự chủ chọn đồ uống cho cô. Trong lòng Chu Phóng không vui, cô vốn là người cường thế, nào thích bị người khác cường áp mình?
Cô tự thôi miêng mình nhịn một chút, biết đâu người này còn có ưu điểm.
Cô vừa nghĩ thế thì nghe được người đàn ông kia dùng giọng điệu dõng dạc mà thao thao bất tuyệt " Chu tiểu thư, cô hẳn là nghe ba mẹ cô nói rồi, tôi còn chưa kết hôn, lại công tác cho xí nghiệp nước ngoài. Nghe nói cô từng đính hôn, lại còn ở chung nhiều năm? Thật rõ ràng, ưu thế tìm đối tượng của tôi lớn hơn cô nhiều."
Khóe miệng Chu Phóng không tự chủ mà giật giật, trong lòng vô cùng thắc mắc ba mẹ đi nơi nào tìm đến một vị con trai cưng đến đây vậy? Lớn lên với cái dạng đức hạnh này còn có mặt mũi trực nam nham ( đàn ông gia trưởng, thường hay chỉ trích, luôn tự cho mình là đúng)?
Ai ngờ hắn còn nói tiếp "điều kiện kinh tế của cô tốt hơn tôi, tôi rất hài lòng với điều kiện kinh tế của cô, tôi chỉ hy vọng trước khi kết hôn cô mua cho cha mẹ tôi một căn hộ, đứng tên tôi, để tôi xem thành ý muốn kết hôn của cô đối với tôi."
"..." Chu Phóng ngẩn đầu nhìn thoáng qua mặt "A Ca", nhịn không nổi nữa. "Ngại quá, anh họ gì?"
"Tôi họ Chu, nói nãy giờ sao cô còn chưa nhớ rõ tên tôi?"
"Không quan trọng!" Chu Phóng xua xua tay "Trư đại ca, ngại quá. Hai chữ thành ý này tôi bị khuyết tật."
Chu Phóng đứng lên, từ trong ví tiền tùy tiện lấy mấy tờ ném trên bàn "Hy vọng đời này sẽ không gặp lại."
Cứ ngỡ cuộc đời cô có xui xẻo mấy thì cũng chỉ gặp một vị "cực phẩm" như vậy là được, nhưng không! Mấy cái cuối tuần sau đó cô vẫn liên tiếp gặp được đủ loại "cực phẩm". Cuối cùng thành ra mỗi lần ăn cơm đều giống như chịu cực hình. Cái loại tâm trạng chịu đựng như thế này, thật sự giống như đang chờ ngày xuống mồ vậy.
Mẹ Chu lại lải nhải bên tai, không ngừng quở trách "Con làm sao vậy hả? Gặp nhiều người vậy mà một người cũng không được? Còn muốn dựa vào cảm giác chọn chồng? Nhìn lại ngày xưa xem, kén cá chọn canh, cuối cùng như thế nào?"
Chu Phóng biết mẹ đang nói đến Uông Trạch Dương, nhắc đến chuyện này, Chu Phóng thật sự đuối lý.
Từ kết quả bi thảm của Chu Phóng cho thấy, làm người, nhất định không được đi sai đường, bởi vì chỉ cần sai một lần, sau này dù có thế nào cũng sẽ không ai tin tưởng linh cảm của bạn.
"Mẹ" Chu Phóng hơi nhụt chí, yếu ớt nói "Con không lấy chồng không được sao? Cái nhà này hết chỗ chứa con rồi hả?"
Chu Phóng còn ảo tưởng mẹ Chu sẽ dịu dàng an ủi mình, thật không ngờ bà lại tạt cho cô một gáo nước, lạnh đến tim gan pheo phổi đều muốn héo lại "Dĩ nhiên, mẹ mày không trơ mắt nhìn đứa con gái duy nhất sau này trở thành gái lỡ thì được."
"Vậy mẹ cũng phải giới thiệu cho con một người có phẩm chất tốt một chút chứ."
"Mày còn muốn phẩm chất gì nữa? Mỗi người giới thiệu cho mày đều có gia thế trong sạch, điều kiện kinh tế mặc dù không bằng mày, nhưng cũng không kém mà!"
"Vậy vừa mới gặp nói được hai câu thì bắt con mua nhà cho cha mẹ hắn chẳng lẽ con phải gật đầu đồng ý?"
"Cái đó là ngoài ý muốn một chút, vậy thằng nhóc quân nhân thì sao?"
"hờ hờ, con gái mẹ còn chưa kịp mở mồm hắn đã nói với con là hắn có nhu cầu tình dục rất cao, mỗi tuần ít nhất cũng phải năm lần. Đầu óc tên này nhất định có bệnh."
Mẹ già thân thương bị Chu Phóng nói cho nghẹn lời, nhưng vẫn không từ bỏ "Vậy còn thằng bé luật sư Tiểu Hỏa mày gặp tuần trước thì sao? Mẹ thấy thằng bé đó thật đáng tin mà."
"Hắn?" Chu Phóng trợn mắt một cái "Hắn làm gì mà tới xem mắt? Vừa tới liền bảo con cho hắn làm cố vấn pháp luật cho công ty, đã vậy còn đòi một năm một trăm vạn!" Càng nói, Chu Phóng càng cảm thấy ấm ức "Mẹ, tha cho con đi. Mấy vị tinh anh này con gái mẹ thật sự nuốt không nổi, để cho người nào khác có đủ khẩu vị đi được không?"
"Con ranh! Đúng là mắc nợ mày mà!" Mẹ Chu tức giận đùng đùng xoay người trở về phòng.
Cuối cùng cũng được thanh tịnh vài giây.
Bị mẹ Chu ép cho cơ hồ không còn đường xoay sở, Chu Phóng cũng quay sang không ngừng thúc giục tiểu Lý tìm nhà cho cô, có điều yêu cầu tìm nhà của cô thật sự quá nhiều, đã đi nhìn vài căn, bàn bạc thật lâu nhưng vẫn không có cái nào khiến cho cô vừa lòng, trong lòng Chu Phóng cũng rất sốt ruột.
Hôm nay sau khi tan tầm liền lái xe đi tìm Tần Thanh, hai người hẹn nhau đi dạo phố. Vừa thấy Tần Thanh, Chu Phóng nhịn không được điên cuồng mắng, trút hết uất ức tích tụ trong ngực.
Cuối cùng, Tần Thanh lơ đãn nhìn nhìn bộ móng mới sơn màu đỏ tươi của mình, nói "Dạo này xui xẻo nhỉ? Chị mày vừa gặp được cực phẩm, vầy đi, tao đem mày đi xem bói nha. Chỗ đó gần đây nổi tiếng lắm nha."
Bản thân Chu Phóng trước giờ không mê tín, cho nên trước giờ cũng không thích cái loại kiếm tiền thần côn (giả thần giả quỷ) này.
Trong một không gian chật hẹp lại để đủ kiểu tượng đồng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, còn xông hương khói mịt mù khiến người ta choang váng, Chu Phóng chỉ có thể thấy được ông thầy tướng số này tuổi còn rất trẻ, mặt mũi không tệ.
Vừa ngồi xuống, Chu Phóng liền nhịn không được mà đánh giá vị Thần côn trước mặt.
"Nghe nói cậu đoán mệnh chuẩn lắm?"
Người đàn ông kia dùng giọng nói dễ nghe đáp "Tôi không đoán mệnh, tôi chỉ lộ ra một chút thiên cơ, mỗi người ngộ tính bất đồng, hiểu như thế nào là việc của bạn."
Chu Phóng cười cời "Vậy cậu tính cho tôi thử một lần, nếu đoán trúng, tôi sẽ tin cậu."
Người đàn ông kia mím môi nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng dùng thái độ vô cùng nghiêm túc hỏi "Sổ số kỳ sau là số mấy?"
Người đàn ông kia còn chưa trả lời, Tần Thanh đã nhịn không nổi nữa rống lớn "Chu Phóng, Cút! Cút ra ngoài chờ!"
Chu Phóng ủ rủ đi ra bên ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua cái cửa hàng bé tẹo kia, trong lòng thầm mắng "Con quỷ nhỏ Tần Thanh này, chắc chắn là nhìn trúng thằng nhóc bói toán kia! Còn tưởng cô không biết sao? Còn muốn trâu già gặm cỏ non, con nha đầu chết tiệt!
Chu Phóng nghi Tần Thanh vào đây, tám phần là phải ở bên trong thật lâu, dứt khoát xoay người đi dạo phố. Đi được một chốc lại cảm thấy mêt, tùy tiện chui vào một cửa hàng, tìm gì đó uống tạm.
Cửa hàng này trang hoang không tệ, vừa tinh xảo vừa mang cảm giác văn nghệ, không gian thoáng đãn, nằm trong một con phố nhỏ nên không có quá nhiều người.
Sofa hình bán nguyệt màu đen có thể ngăn cản tầm mắt của người khác. Có điều tầm mắt có thể cản nhưng âm thanh không thể. Thật ngại quá, những lời người sau lưng nói, nửa chữ đều không lọt khỏi tai Chu Phóng.
Trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn màu cam nhu hòa phủ xuống, xuyên qua cửa sổ mà rơi trên bàn chạm vào ly cafe đã bắt đầu nguội trên bàn. Tiếng khóc thút thít vẫn luôn đứt quãng mà phát ra, âm thanh thảm thiết như vậy mà người đàn ông ngồi đối diện lại không có chút cảm xúc gì cả.
"Nếu không có việc gì nữa, tôi đi đây." Ở trong giọng nói của người đàn ông kia có thể nghe ra được sự lạnh lùng xa cách.
Cuối cùng, Chu Phóng nghe được âm thanh quần áo ma sát phát ra khi đứng dậy, chất liệu dường như rất tốt.
Cô theo bản năng ngẩn đầu, liền thấy được đường cong hàm dưới mang theo vẻ lạnh lẽo của Tống Lẫm.
Tầm mắt của hắn thẳng tắp nên không nhìn thấy Chu Phóng, nhưng người phụ nữ kia nhìn thấy hắn đứng lên liền lập tức đuổi theo, bắt được cánh tay của Tống Lẫm. Lúc này Chu Phóng mới thấy rõ người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu thút thít mang dáng vẻ thế nào.
Tóc dài ngang hông uốn thàng kiểu tóc quăn vừa hiện đại vừa quyến rũ, gương mặt như họa, ánh mắt buồn thảm, có điều sắc mặt lại thiếu vài phần huyết sắc.
"Lẫm ca, anh không thể bỏ đi như vậy được. Ngoại trừ anh tôi không biết tìm ai giúp tôi bây giờ!"
Nếu là bình thường, Chu Phóng nhất định âm thầm mắng người đàn ông này không ra gì, một đại mỹ nữ như vậy mà hắn cũng làm mặt lạnh cho được. Nhưng người đàn ông này lại là Tống Lẫm, người vừa giúp Chu Phóng dập tắt ngọn lửa cháy xém lông mày. Người phụ nữ này hẳn là nợ phong lưu của Tống Lẫm nha, xem ra cô cũng nên nhân lúc này báo ân một chút.
Chu Phóng đột nhiên đứng dậy, cứng rắn kéo tay người phụ nữ kia ra, thân mình chen vào giữa hai người, ngăn cách Tống Lẫm và cô ta.
"Cô làm gì vậy hả? Tống Lẫm là bạn trai của tôi!" Chu Phóng khi nói ra lời này, khí thế rất mạnh, ngay cả Tống Lẫm đứng sau lưng cũng bị dọa cho sửng sốt.
Người phụ nữ kia căn bản không để ý đến Chu Phóng, chỉ nhìn chằm chằm Tống Lẫm "Lẫm ca, Em bị ung thư."
Chu Phóng còn tưởng cô ta sẽ nói lời gì đó khiến cô lui bước, không ngờ mở miệng liền nói ra những lời như thế.
Phim Hàn Quốc hả má?
Cô cười khúc khích, dùng vẻ mặt không đứng đắn nói "Tôi chỉ còn một quả thận đây nè." Không đợi cô gái kia trả lời, liền nói tiếp "Cái kia tôi bán rồi, mua di động."
Tống Lẫm nãy giờ vẫn im lặng, lại bị một câu này của Chu Phóng chọc cho nhịn không được phải cười ra tiếng.
Người phụ nữ kia vừa thấy Tống Lẫm cười, ánh mắt trở nên ảm đạm, bỏ qua hai người bọn họ, cầm túi xách rời đi.
Lát sau Tống Lẫm cũng cất bước rời đi, Chu Phóng nhìn sắc mặt hắn không đúng lắm, nhịn không được mà đi theo hắn, hắn vẫn trầm mặc không rên một lời, hai người cứ như thế đi đến bãi đỗ xe.
"Có lái xe không?" Tống Lẫm xoay người hỏi một cách tự nhiên.
Chu Phóng theo bản năng lắc đầu.
"Lên xe."
Cũng không biết tại sao, Chu Phóng vốn là phải chờ Tần Thanh, không cách nào lí giải mà chui vào xe của Tống Lẫm.
Một chiếc xe thật sạch sẽ, không có mùi hương khó chịu nào, Chu Phóng cảm thấy việc này có vài phần kì diệu.
"người cũ của anh hả?" Cô hỏi
Tống Lẫm an tĩnh lái xe, chỉ hơi gật nhẹ đầu.
"muốn quay lại với anh sao?"
"Không phải" Khóe miệng Tống Lẫm kéo lên một đường cong nhẹ, một nụ cười tự giễu "Tìm tôi vay tiền."
Chu Phóng mở to hai mắt nhìn "Vay tiền? Nói đến thảm như phim Hàn Quốc như thế, chỉ vì muốn tiền?"
Chu Phóng nói xong mới ý thức được người đàn ông độc mồm này hiếm khi như hôm nay, một lời đều không nói. Biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn kia khiến người ta xem không hiểu, không thể nói rõ, nhưng dường như không phải là khổ sở.
"Sao vậy? Chị ta không phải muốn quay lại, cảm thấy mất mát hả?"
Một câu này rốt cuộc làm cho Tống Lẫm có vài phần phản ứng. Vừa vặn gặp đèn đỏ, Tống Lẫm dừng xe, hai tay chống trên bánh lái, đầu dựa vào ghế nghiêng sang phía Chu Phóng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Chu Phóng, dùng thanh âm dễ nghe đến mức khiến người ta muốn hoài thai mà nói "Lẽ nào thời kì mãn kinh thì sẽ nói nhiều lời nhãm nhí sao?"
Chu Phóng bị mấy từ "Thời kì mãn kinh" làm cho nổi điên!
Lần thứ mấy rồi? Hắn nói bốn chữ này lần thứ mấy rồi hả?????
"Anh không biết tôn trọng phụ nữ là gì hả? Anh có phải đàn ông không hả?"
Nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của Chu Phóng, Tống Lẫm đột nhiên cười lên.
Chờ hắn quay đầu, Chu Phóng như lâm đại địch, trong lòng không ngừng suy tư không biết hắn có nói thêm vài lời độc địa không. Cô thời thời khắc khắc chuẩn bị, thua người không thua trận!
Không ngờ, hắn đột nhiên duỗi tay qua bắt lấy cánh tay Chu Phóng, đem đặt ở ngã ba đường của hắn, dùng vẻ mặt đặc biệt thiếu đánh hỏi Chu Phóng "Em nói xem tôi có phải đàn ông hay không?"
Hắn vốn muốn trêu Chu Phóng một chút, phụ nữ bình thường gặp cảnh này, tám phần sẽ vô cùng sợ hãi mà rút tay về, đỏ mặt mắng lưu manh.
Nhưng Chu Phóng là ai?
Cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang vài phần dụ dỗ, ngẫn đầu cười với Tống Lẫm.
Bàn tay còn nhẹ nhàng sờ sờ Tiểu Tống Lẫm, hài hước nói "Đúng là đàn ông nha."