Ban đầu Châu Phóng còn giãy giụa, đấm thùm thụp vào lưng hắn, nhưng cô đau lòng phát hiện, đánh hắn chỉ làm đau tay mình, quả thật là da dày thịt béo, không thể trông cậy vào việc hắn cảm giác được đau đớn của con người, chỉ có thể tuyệt vọng từ bỏ.
Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn luận, Châu Phóng cảm thấy mặt mũi già nua của mình muốn vứt đi hết rồi, vừa thấy có người tới liền dán chặt vào lưng Tống lẫm không nhúc nhích, làm bộ say bất tỉnh nhân sự. Lúc này mới hơi giảm bớt một chút sự chú ý của mọi người.
Tống Lẫm hoàn toàn làm lơ động tác của Châu Phóng, giờ phút này hắn chỉ có duy nhất một mục đích. Hắn không hỏi một tiếng, trực tiếp khiêng Châu Phóng vào phòng tổng thống hắn hay ở, vẻ mặt ngoan tuyệt thường thấy của bọn buôn người.
Châu Phóng từ lúc vào cửa liền nổi điên. Một khác Tống Lẫm buông cô ra, cũng là giây phút cô tựa như quả bóng thổi căng phồng quá mức, nổ mạnh.
Cô thấy cái gì liền đem cái đó ném vào người Tống Lẫm, mặc kệ là nhẹ hay nặng, sang quý hay tiện nghi, tóm lại, chỉ sợ ném mà hắn không đau.
Châu Phóng tưởng tượng đến tiểu thịt tươi quản trị viên, lại nghĩ đến ánh mắt mọi người lúc đi đến đây, nhất thời càng nóng giận "Anh kêu ai lăn cơ chứ? Người nên lăn nhất chính là anh!"
Cô lười dong dài với hắn, dời chân muốn đi ra khỏi phòng, lại bị cánh tay cứng rắn của Tống Lẫm kéo lại.
Hắn hẳn là cũng nổi giận, không thèm quan tâm cô có đau hay không, Tống Lẫm bắt lấy cổ tay cô, kéo một cái, trực tiếp ấn cô trên tường.
Châu Phóng cật lực giãy dụa, nhưng sức lực nam nữ cách biệt quá xa, hiên tại đã không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng hắn, thể hiện sự bất mãn trong lòng.
Từ lúc vào cửa, Tống Lẫm một câu cũng không nói, chỉ là dùng ánh mắt chứa đủ loại cảm xúc, tỉ mỉ đánh giá Châu Phóng, ngũ quan, tóc, thậm chí là mỗi một tấc da thịt, sâu trong ánh mắt vậy mà lại toát ra một tia may mắn vì mất mà tìm lại được, lại có loại phẫn nộ do đồ vật của mình bị kẻ khác mơ ước.
Mặt hai người dựa vào nhau thật sự rất gần, thân thể cũng hầu như dán sát vào nhau, Châu Phóng có thể trực tiếp cảm nhận được phản ứng cơ thể của Tống Lẫm, mặt lập tức đỏ, cô thẹn quá hóa giận.
"Tống Lẫm, anh có còn liêm sỉ không hả?" (nguyên tác có biết xấu hổ không)
Tống Lẫm cúi đầu dán sát vào tai Châu Phóng, bên tai cô truyền đến thanh âm trầm thấp, hắn chậm rãi nói "Anh không cần liêm sỉ, anh chỉ cần em!"
Lỗ tai Châu Phóng nóng lên, mắt vừa mới nhìn hắn, ngũ quan của Tống Lẫm đã phóng đại trước mắt cô.
Bờ môi của hắn có chút lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với cơ thể nóng rực kia. Hắn trằn tròng mà ôn nhu hôn lên bờ môi Châu Phóng, hắn thậm chí còn không vội vã tiến đến, chỉ là ôn nhu lại bá đạo bày tỏ cảm xúc của mình đối với Châu Phuóng, có điều Châu Phóng không hiểu nổi, nhưng lại có chút chờ mong.
Một nụ hôn này kéo dài thật lâu, lâu đến mức Châu Phóng cảm thấy thời gian tựa như dừng lại, lại giống như Oxi trong không khí đều bị Tống Lẫm cướp đi. Cả người bắt đầu thăn hoa, thân thể cũng dần dần mềm nhũn.
Chỉ có cặp mắt kia, vẫn quật cường như cũ.
Tống Lẫm bế Châu Phóng lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hắn cúi người nhìn cô, cởi ra áo khoát và áo sơ mi đang vướng bận hắn, lộ ra nửa người trên cường tráng đầy cơ bắp của hắn. Loại hình ảnh mãnh liệt đánh sâu vào thị giác này khiến Châu Phóng cảm thấy thân thể có chút nóng nên, cô không muốn cứ như thế mà khuất phục, xoay người đi.
Tống Lẫm cưỡng bách cô đối mặt với hắn, cúi đầu áp vào trán cô, cô dùng tay liều mạng chống lại, cuối cùng bị hắn mạnh mẽ kéo hai tay vòng ra sau người hắn, từ ngăn cản biến thành 'ôm' hắn.
Bàn tay Tống Lẫm cách một lớp vải mà thuần thục vuốt ve hai ngọn đồi của cô một cách ái muội, Châu Phóng bất an vặn vẹo, hy vọng ngăn cản động tác của hắn.
Hai tay hắn luồng ra sau lưng cô, nhấc chiếc eo nhỏ lên, lưu loát đẩy làn váy xòe lên đến chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, không đợi cô kịp thích ứng, Tống Lẫm nhanh tay vén lên tầng che đậy cuối cùng, trực tiếp tiến hành bước tiếp theo.
Tiến vào quá đột ngột, hạ thể chưa kịp chuẩn bị khiến Châu Phóng khó chịu ưm lên một tiếng, Tống Lẫm cúi đầu hôn lên lông mày, chóp mũi của Châu Phóng. Quần lót ren một bên cọ sát vào nơi mẫn cảm, nhưng Tống Lẫm dường như hài lòng với loại kích thích này, động tác bên dưới càng lúc càng nhanh.
Cảm giác thống khổ xen lẫn kích thích khiến Châu Phóng nhịn không được dùng sức cấu vào lưng Tống Lẫm, không bao lâu cô liền cảm giác được đầu ngón tay có cảm giác dính ướt, cô đã cấu đến mức lưng Tống Lẫm chảy máu, mà Tống Lẫm không hề có chút biểu hiện đau đớn nào, chỉ là thay đổi phương pháp tra tấn cô, buộc cô đầu hàng.
Hẳn là do lâu rồi không có chim cò với nhau, hai người đều nghẹn một bụng tà hỏa, toàn bộ quá trình vô cùng kịch liệt, khiến cho lần lên giường này không giống lên giường, ngược lại càng giống lên đấu trường.
Tống Lẫm vốn mỗi lần hành sự vẫn không thích để lại dấu vết gì, lại ngay tại thời khắc cảm xúc kích động nhất, lưu lại một vệt hickey đỏ đến chói mắt ở chỗ dễ thấy nhất trên cổ Châu Phóng.
Cảm thấy cổ truyền đến cảm giác đau đớn, Châu Phóng lập tức đoán được Tống Lẫm làm cái gì, tức giận cắn chặt vào đầu vai của hắn...
Tống Lẫm kéo ra ngăn kéo đầu giường, phát hiện bên trong không có món đồ nên có (ba con sói), làn da hai người dán chặt một chỗm càng khó tự khống chế.
Vào một khắc high đến đỉnh điểm, Tống Lẫm kịp thời rút ra.
Ngón tay Châu Phóng chạm vào dung dịch nóng ẩm trên bụng, đột nhiên từ trong trạng thái kích tình mãnh liệt, tỉnh táo trở lại.
Bất luận vào thời điểm nào, hắn đều không thật sự ý loạn tình mê.
Hắn là Tống Lẫm!
**
Châu Phóng cũng không biết bản thân vì sao lại trở nên để ý tiểu tiết như thế. Trước kia xem 'Quote ngôn tình', nói phụ nữ trong tình yêu, thành do chi tiết, bại cũng do chi tiết.
Những lời này không phải là giả.
Cho dù tỉnh lại trong vòng tay Tống Lấm, Châu Phóng vẫn có môt loại cảm giác không yên ổn như đạp lên mây.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng gạo chui vào phòng, đầu tóc Tống Lẫm trải qua một đê lăn lộn, hện tại trở nên mềm mại lòa xòa trên trán hắn, làm hắn trở nên bất đồng so với một Tống Lẫm vẫn luôn xa sắc bén mà xa cách, cả người rốt cuộc cũng có chút cảm giác ấm áp của nhân gian.
Tắm rửa xong, hai người đều một thân thoải mái tươi mới, mới khoan thai rời khỏi khách sạn.
Tống Lẫm lái xe đưa Châu Phóng về nhà. Trải qua một đêm lăn lộn, Châu Phóng đã sớm không còn sức lực cùng hắn kịch liệt đối kháng, ngoan ngoãn dựa vào ghế lái phụ.
Tống Lẫm cảm thấy lúc này Châu Phóng thật ngoan ngoãn, yên tĩnh, chính là bộ dáng hắn thích nhất.
Châu Phóng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía trước.
Đến giao lộ, đèn đỏ, Tống Lẫm dừng xe, hai người cùng nha an tĩnh thầm đếm con số không ngừng thụt lùi kia.
Chờ đợi thật lâu, Tống Lẫm đột nhiên quay đầu, liếc nhìn Châu Phóng một cái, nhàn nhạt nói "Sau này đừng mặc váy này nữa."
Châu Phóng có chút kinh ngạc, Tống Lẫm sao lại đi quan tâm cô mặc gì?
"Tại sao?"
"Váy này, giống thảo nguyên."
Châu Phóng không hiểu ra sao, cảm thấy những lời này của Tống Lẫm thật sự không đầu không đuôi.
Đèn đỏ lần này phá lệ dài, hơn một trăm giây, đếm nửa ngày mới khó khăn qua hơn một nửa, cô nhìn thoáng qua Tống Lẫm một cái, hắn vậy mà vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô nhât thời có chút kinh ngạc.
"mắt tôi có ghèn à?"
Tống Lẫm bị câu nói của cô chọc cười, khóe miệng cong cong.
Qua vài giây, hắn hỏi "Em gặp Lâm Chân Chân rồi à?"
Châu Phóng không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện Lâm Chân Chân. Sau khi hai người trả qua chuyện tối qua, vấn đề nghiêm túc đầu tiên hắn nói lại là chuyện của Lâm Chân Chân? Châu Phóng không muốn thừa nhận, giờ phút này cô có chút mất mát.
Ngữ điệu hạ xuống, nhàn nhạt trả lời "gặp trong bửa tiệc một lần."
"không cần quan tâm cô ta."
"hả?"
Đèn đỏ kết thúc, xe lại lăn bánh, Tống Lẫm đánh tay lái đi qua giao lộ, hắn mới nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu "Chỉ là một kẻ râu ria, không đáng bận tâm."
"..."
Mãi đến lúc về đến nhà, Châu Phóng mới kịp phản ứng lại, câu nói cuối cùng của Tống Lẫm kia, thế nhưng đang giải thích quan hệ của hắn và Lâm Chân Chân với cô!
Mặc kệ là nghiêm túc hay là có lệ, trong lòng Châu Phóng đều dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào.
Dây dưa với người đàn ông này lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được, hai chân vẫn luôn đạp trên mây, rốt cuộc cũng có cảm giác đạp trên đất bằng.
Mặc kệ người đàn ông này có bao nhiêu đồn đãi, mặc kệ hắn khi gần khi xa, chợt lạnh chợt nóng, phụ nữ một khi động tậm liền tính vạn kiếp bất phục, cũng không biết quay đầu là cái gì.
Chỉ có thể ở trong lòng chờ mong, hắn đối với mình đặc biệt.
Có chút ngốc đúng không? Nhưng đây chính là bộ dáng của phụ nữ trong tình yêu.
**
Chiến tranh thương mại điện tử ngày 11-11 chính thức khai hỏa, Công ty Châu Phóng chuẩn bị 1000 kiện sản phẩm, hơn 300 loại đặc biệt cung cấp cho '11-11', ngày mười tháng 11, toàn bộ nhân sự đều tử thủ trong công ty. (1 kiện gồm nhiều đồ nha mấy mẹ)
Còn mấy tiếng nữa là đến 0 giờ, tuy là Châu Phóng biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng khẩn trương vô cùng.
Buổi tối, Tống Lẫm gọi điện hẹn cô ăn cơm, Châu Phóng mới biết được, ngày 10 tháng 11, thời gian cuối cùng chuẩn bị cho đại chiến 11-11, Tống Lẫm vậy mà vẫn còn có thể tan làm đúng giờ, mà cô, suốt đêm tăng ca, cả người đã mỏi mệt đến cực điểm.
Không hẹn được Châu Phóng, Tống Lẫm cũng không nói cái gì, trong điện thoại, Tống Lẫm dặn dò "Em đừng quên ăn cơm, trước ngực đã không có bao nhiêu thịt, nếu gầy nữa, thật sự không còn gì."
Châu Phóng lười quan tâm hắn, cô càng quan tâm hắn làm sao có thể giờ giờ khắc khắc đều ngay ngắn trật tự, đâu vào đấy.
"Thành phố này nhiều người gây dựng sự nghiệp như thế, anh không có tiền lại không có bối cảnh, vậy bí quyết thành công của anh là gì?"
Tống Lẫm nghe thấy Châu Phóng hỏi vấn đề nghiêm túc như thế, nhịn không được nở nụ cười.
"Chắc là do tài năng bẩm sinh."
"...Lăn!"
Tiếng cười sang sảng của Tống Lẫm truyền qua ống nghe "thế giới này chính là như thế, anh là đàn ông, đàn ông vốn mạnh mẽ hơn so với phụ nữ, cho nên trên người đàn ông dài hơn một miếng thịt, phụ nữ thiếu một miếng thịt, vừa lúc phù hợp."
Châu Phóng cạn lời... "Không chơi lưu manh sẽ chết?"
Tống Lẫm thu hồi tươi cười, dừng một chút nói "Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, Châu Phóng, em còn quá non."
...
**
Châu Phóng vốn cứng đầu cứng cổ, điều này ai ai cũng biết, càng bị Tống Lẫm em thường, càng phải làm cho hắn xem.
Một lần nữa cắm đầu vào công việc, Châu Phóng đến mỗi một bộ phận thay phiên giám sát, toàn bộ công ty đều bởi vì thái độ nghiêm túc của Châu Phóng mà sĩ khí tăng vọt.
Trợ lý cả ngày chạy khắp nơi, buổi tốt quay về công ty, ở văn phòng nhìn thấy Châu Phóng không có về nhà, vẫn là quần áo của hôm trước, vẻ mặt kinh ngạc "Châu tổng, hôm nay công ty muốn nhân cơ hội quay clip tuyên truyền, không phải đã nói với chị rồi sao?"
"ừ, hình như có nói."
Trợ lý cạn lời, ghét bỏ mà nhìn quần áo luộm thuộm trên người Châu Phóng "Vậy chị mặc cái quáy gì thế? Không phải nói với chị về nhà một chuyết sao?"
"ừm" Châu Phóng vẫn luôn lướt web, cũng không ngẩng đầu lên.
"ừm là sao chứ?" trợ lý cảm thấy mình sắp phát điên.
Châu Phóng phất phất tay với trợ lý " Ừm có nghĩa là việc này không quan trọng."
"Nhưng mà chị chính là hình tượng của công ty a."
Châu Phóng ngẩng đầu, thực nghiêm túc mà nói với trợ lý "Sản phẩm mới là hình tượng của công ty chúng ta, nhớ kỹ chưa?"
...
Đến 0 giờ, Châu Phóng thủ vững 24 giờ, thời gian đó chỉ vào lúc mệt nhất, ở văn phòng nghỉ ngơi 2 tiếng, tới gần 12 giờ, đa số người đều có thể nghỉ ngơi, hành lang trên công ty ngủ đầy người.
Bộ phận chăm sóc khách hàng vẫn còn thủ vững, Châu Phóng vẫn luôn đứng bên cạnh.
430 vạn đơn hàng, quả nhiên là ngày có đơn hàng cao nhất nâm, toàn bộ công ty nhìn thấy số liệu này đều thật cao hứng. Chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng cũng không uổng phí.
Nhìn đơn hàng trang chủ hiển thị không ngừng nhảy lên, đơn đặt hàng thành công không ngừng tăng cao, đáy lòng kiên định của Châu Phóng cũng cảm thấy vui mừng, bất luận người khác đánh giá cô như thế nào, cô chỉ làm chuyện mình cảm thấy đúng.
Còn một phút cuối cùng, hẳn sẽ không có biến động lớn, Châu Phóng vỗ vỗ bả vai nhân viên chăm sóc khách hàng gần nhất, xoay người về văn phòng.
Cô vừa mới quay người lại, liền nghe thấy tiếng kinh hô như nổ tung của toàn bộ phận.
"Trời ạ! Có biến!"
Châu Phóng kinh ngạc quay đầu lại.
Ngay vài giây trước khi '11-11' kết thúc, Châu Phóng thấy đơn hàng trên trang chủ hiển thị từ 430 vạn nhảy lên tới 520 vạn.
'11-11' thuận lợi kết thúc, con số đơn hàng dừng tăng.
Châu Phóng nhíu mày "sao lại thế này? Ai duyệt đơn?"
Nhân viên chăm sóc khách hàng cao hứng kêu to "không phải duyệt đơn, là thật sự có khách lớn đến!"
"ai?"
Người bên dưới click mở đơn đặt hàng, lớn tiếng đọc diễn cảm, càng đọc càng kinh ngạc "... Tống Lẫm? Tiền trả rồi, đây là tài khoản tiết kiệm riêng của hắn?"
520 vạn.
Tống Lẫm, hắn muốn làm gì?
Người lưu lại văn phòng ríu rít thảo luận, Châu Phóng xoay người trở về văn phòng.
Kéo rèm cửa ra, ngẩn đầu nhìn bầu trời màu xanh đen, đầy sao điểm xuyết bên trên. Thành thị này đã tiến vào đêm khuya, đã không còn ồn ào náo động ban ngày, trong lòng nhiều hơn một phần an bình.
Gọi vào số của Tống Lẫm, Châu Phóng cưỡng chế đáy lòng vừa chờ mong lại thấp thỏm, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Anh đặt đơn 90 vạn hàng hóa của công ty em?"
Tống Lẫm phỏng chừng đoán được Châu Phóng sẽ gọi điện thoại tới, trước sau vẫn luôn khí định thần nhàn "Dù sao cũng quen biết, giúp em một phen, đẩy cho đơn hàng của em lên top 3."
"Con số này có ý tứ gì?" 520, con số này, ai có thể không mơ màng? Tay Châu Phóng xoắn chặt góc áo, cô phải thừa nhận, giờ phút này, cô có chút khẩn trương, ngoài miệng lại giả vờ không để ý mà thử thăm dò "Sao? Anh muốn theo đuổi em hả?"
Tống Lẫm cười, ngữ khí ôn nhu "Không được sao?"