Đưa tay ngoắc một chiếc taxi, Phương Uyển Nhu sau khi ngồi vào ghế sau của xe thì liền nói địa chỉ mà mình muốn đến. Chiếc taxi mau chóng lăn bánh chạy đi, Phương Uyển Nhu không nhịn được mà nở nụ cười tươi, không biết mở cửa Đường Tử Kiện nhìn thấy cô đứng trước mặt mình thì sẽ có phản ứng như thế nào đây nhỉ? Là giật mình hay mừng rỡ đây? Thật sự là rất đáng mong chờ nha. Vốn dĩ, hai ngày nữa cô mới về đến Đài Loan nhưng do hôm qua một người đồng nghiệp của cô bị ngã từ trên cầu thang xuống, tuy không ảnh hưởng gì đến xương nhưng mắc cá chân bị trật phải ở lại bệnh viện không được về. Đoàn tiếp viên thiếu mất một người, vừa hay trong ngày hôm đó công việc của cô ở bên kia cũng không có gì ngoài ăn ngủ, nên Phương Uyển Nhu tự xung phong mà nhận thay phần công việc này. Thật ra, cô làm vậy còn có thêm một lý do nữa, đó là cô rất nhớ mẹ của mình, nhớ cả vị hôn phu Đường Tử Kiện nữa.
Cẩn thận đặt phần quà được gói cẩn thận vào trong túi trên vai, Uyển Nhu mỉm cười, cô tin mẹ của mình sẽ rất thích món quà này. Đây là một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo, Uyển Nhu đã phải tích góp thật lâu mới có thể mua tặng cho mẹ mình. Người thân nhất trên đời của cô giờ cũng chỉ còn có mẹ thôi, cha cô đã mất khi cô lên 10, một mình mẹ phải bương chải từng ngày nuôi cô khôn lớn, nên bây giờ là lúc cô phụng dưỡng lại cho mẹ mình.
Còn Đường Tử Kiện, anh là học trưởng của cô từ thời đại học, năm cô học đại học năm nhất, còn Đường Tử Kiện thì đang học năm hai. Anh ta đã đứng trước toàn trường mà tuyên bố muốn theo đuổi cô. Tất nhiên Phương Uyển Nhu từ chối, vì lúc đó trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ là học, học, học và học.
Phải đến năm cô vào đại học năm ba, sau hai năm Đường Tử Kiện kịch liệt theo đuổi, Uyển Nhu mới gật đầu đồng ý, và bọn họ chính thức quen nhau.
Tính đến bây giờ, bọn họ đã bên nhau được ba năm rồi, dự kiến ba tháng nữa họ sẽ cùng nhau về cùng một nhà.
Mối tình của họ nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng chẳng dài, chỉ gói gọn trong hai từ "êm đềm."
Tính cách của Phương Uyển Nhu thì trầm tĩnh, chính chắc, biết suy nghĩ cho người khác, còn Đường Tử Kiện thì ngược lại, anh sôi nổi bốc đồng, tính khí có chút cộc cằn, nhưng đó là với người khác, còn với Uyển Nhu thì lúc nào cũng chỉ có yêu thương cùng săn sóc. Vì vậy cô rất tin tưởng anh, nên cho dù bạn học của cô có nhiều lần nhắc nhở là nên giữ chặt Đường Tử Kiện thật kỹ thì cô cũng chỉ cười cười cho qua. Với Uyển Nhu mà nói, tình yêu bền vững là được tạo nên từ niềm tin và sự chân thành. Yêu mà không tin tưởng người mình yêu, không thật lòng thì đó không còn gọi là yêu nữa, sự tin tưởng mà cô dành cho Đường Tử Kiện là tuyệt đối.
Không hiểu sao hôm nay cô rất muốn gặp anh, vào nên thay vì phải về gặp mẹ trước, cô lại nói cho người tài xế kia địa chỉ của căn hộ Đường Tử Kiện.
Mãi suy nghĩ miên man, phải đến lúc người tài xế taxi liên tục gọi Uyển Nhu thì cô mới hoàn hồn, phát hiện xe đã dừng trước căn hộ riêng của Đường Tử Kiện rồi. Anh từng nói anh mua căn hộ này để cho hai người sau khi cưới nhau sẽ dọn đến đây, và còn cả mẹ của cô nữa. Thấy anh biết suy nghĩ đến mẹ của mình, sự tin tưởng cùng tình yêu của Uyển Nhu dành cho anh càng thêm cao hơn nữa.
Sau khi trả tiền cho taxi, Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn căn hộ, cô mỉm cười "Tử Kiện , em về rồi. "
Tay cô kéo chiếc va-li đi từng bước uyển chuyển vào trong thang máy rồi nhấn phím lên tầng căn hộ của Đường Tử Kiện, cử chỉ liền mạch lưu loát, cứ như cô rất quen với công việc này vậy. Nhưng thật ra, số lần cô đến đây phải đếm trên đầu ngón tay, đa số đều là do Đường Tử Kiện năn nỉ hết lời cô mới đồng ý, mà thời gian ở lại đây cũng không quá 30 phút.
Thang máy "tinh" một tiếng mở ra, Uyển Nhu lấy trong túi xách ra một cái thẻ từ, đây là chìa khóa mà Đường Tử Kiện trước đó đã đưa cho mình. Cô quét thẻ lên màn hình nhỏ nằm ở bên trái cánh cửa, chỉ nghe "tít" một cái, cánh cửa được mở ra. Uyển Nhu không tiếng động vào trong, sau đó mang cửa khép lại, nhưng dường như không khí ở nơi này có gì đó khác với những lần mà cô tới. Lần này dường như mọi vật trong căn phòng rất bừa bộn, còn có quần áo rơi đầy từ sofa cho đến sàn nhà, trực giác như mách bảo cho Uyển Nhu biết có chuyện gì đó xảy ra. Sau khi nhìn kỹ đống quần áo rơi vãi dưới sàn, sắc mặt Uyển Nhu hơi tái đi, dưới sàn là một chiếc quần lót bằng ren hình chữ T, màu đỏ bắt mắt, nhìn thôi cũng biết chắc chắn là quần lót của nữ.
Ngay lúc này, ở tầng trên lầu chợt phát ra tiếng nói ỏng ẹo của một người con gái.
_"Ưm... cả đêm hôm qua anh làm người ta mệt gần chết rồi đó... Vậy mà giờ lại muốn nữa sao? "
Trái tim Uyển Nhu như ngừng đập, giờ phút này đôi chân của cô như bị xiềng xích lại, nặng nề đến không thể bước đi được. Uyển Nhu cố gắng lê từng bước, đi lên cầu thang, cô cầu nguyện, đây tất cả đều là hiểu lầm, mọi chuyện sẽ không như cô nghĩ.
Đứng trước cánh cửa khép hờ, Uyển Nhu cơ hồ có thể nhìn thấy mọi việc diễn ra bên trong. Trái tim cô chết lặng, tấm lưng kia, cô không thể nào nhìn lầm được. Tấm lưng của người đàn ông luôn nói yêu cô, người đàn ông mà lúc nào cũng nói, nơi này chỉ dành cho cô dựa dẫm. Vậy mà giờ đây, nó lại đang được một bàn tay trắng nõn, móng tay màu đỏ bắt mắt ôm lấy.
Phương Uyển Nhu cố gắng hết sức có thể để giữ bình tĩnh cho bản thân. Bề ngoài cô là một cô gái ôn nhu dịu dàng nhưng tính cách của cô thì rất cứng rắn không chịu khuất phục. Từ lúc cô quen Đường Tử Kiện cho đến nay, một giọt nước mắt cũng chưa bao giờ rơi trước mặt anh ta. Đối diện với anh, khuôn mặt cô lúc nào cũng treo một nụ cười dịu dàng, khiến cho anh nghĩ cô vẫn mãi hồn nhiên không biết gì. Vậy nên tất nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ, hít sâu một hơi, Phương Uyển Nhu môi nở một nụ cười ngọt ngào, cô mở cửa ra, tự mặc niệm trong lòng, phải bình tĩnh.
Hai người bên trong đang lúc cao trào lại nghe tiếng mở cửa, người phụ nữ kia giật mình, hét toáng lên một tiếng, rồi vội kéo lấy chiếc chăn che lại cả người trần như nhộng của mình. Đường Tử Kiện cũng mất hứng, anh ta quay lại xem là ai dám quấy rầy mình? Nhưng... Một khắc khi nhìn thấy kỹ người đang đứng trước cửa, khuôn mặt anh ta thoáng chốc cứng đờ, rồi giật mình hoảng hốt, vội vàng bật ra khỏi người phụ nữ kia, kéo chăn che đi nửa thân dưới của mình lại, giọng nói run rẩy :
_"Uyển... Uyển Nhu... Em... Em ...về khi nào? "
VietWriter.vn
Phương Uyển Nhu cười dịu dàng giọng nói vẫn ôn nhu như mọi ngày, xem như là mình chưa nhìn thấy gì:
_"Tử Kiện ...anh xong việc chưa? Chúng ta nói chuyện một chút được không? "
_"À... Được... Em... Em đợi anh một chút. "
Nhìn thái độ của Phương Uyển Nhu như thế, Đường Tử Kiện chợt cảm thấy bối rối, anh ta biết lúc nãy cô đã nhìn thấy tất cả rồi.... Thế nhưng thái độ của cô như thế này là sao? Rồi anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, thái độ bình tĩnh lại không ít. Anh ta nghĩ rằng, Phương Uyển Nhu biết sớm hay muộn gì thì cô ấy cũng là vợ của anh ta, là Đường thiếu phu nhân của Đường Gia. Còn chuyện này chỉ là do sinh lý đàn ông thôi, dù sao người đàn bà này anh ta chỉ chơi qua đường mà thôi, còn người anh ta muốn lấy làm vợ chỉ có Phương Uyển Nhu, chuyện này Đường Tử Kiện có thể chắc chắn.
_"Vậy em xuống phòng khách chờ anh. "
Phương Uyển Nhu dịu dàng nói, rồi xoay người đi xuống lầu, từ đầu tới cuối không nhìn mặt người đàn bà đang lấy chăn che giấu thân thể loã lồ của cô ta một cái. Càng không nhìn mọi thứ bừa bộn trong phòng, nhìn làm gì chỉ để bẩn mắt mà thôi.
Đường Tử Kiện nhanh chóng lấy một bộ quần áo trong tủ ra, mặc vội vào rồi đi xuống lầu, không hề nhìn người đàn bà trên giường một cái. Mà ánh mắt của người đàn bà lúc nãy còn hoảng hốt thì ngay sau khi Đường Tử Kiện bước ra khỏi phòng, đã thay thế bằng khuôn mặt gian xảo. Ngày này Lâm Mỹ Ngọc mong chờ đã lâu rồi, đến hôm nay đã có thể lật ngửa ván bài này lên rồi. Hừ, Phương Uyển Nhu là hoa khôi học đường? một tiếp viên hàng không hạng ưu thì sao? Ngay cả người đàn ông của mình mà cũng giữ không được, vậy thì còn lên mặt cái gì chứ? Mở tủ lấy một cái áo sơ mi của Đường Tử Kiện mặc vào, cô ta nhếch mép cười khẩy rồi cũng đi ra khỏi phòng.
Bên dưới phòng khách, nụ cười của Phương Uyển Nhu vẫn giữ trên môi. Sau khi Đường Tử Kiện ngồi xuống ghế, cô lấy từ trong va-li của mình ra một hộp quà màu xanh, được gói lại cẩn thận, đưa cho Đường Tử Kiện nói :
_"Tặng anh, kỷ niệm ba năm quen nhau. "
_"Uyển Nhu... Anh... "
Cầm lấy món quà, Đường Tử Kiện chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, muốn nói nhưng là không biết nói gì? Chỉ biết nhìn Uyển Nhu mà thôi.
Lúc này từ phía cầu thang đang có một người đi xuống, vừa nhìn thấy người kia, Phương Uyển Nhu không kiềm được mà nhíu mày lại. Lâm Mỹ Ngọc, người này cô biết, còn chẳng phải là cô bạn đã từng rất thân với cô từ hồi đại học hay sao? Nhưng đây cũng chỉ là đã từng mà thôi. Sau này vì lý do kia mà Lâm Mỹ Ngọc đã chuyển trường, cho đến hôm nay mới gặp lại. Không ngờ lại trong hoàn cảnh này.
Đường Tử Kiện cầm hộp quà trên tay, đang suy nghĩ là mở bây giờ hay là đợi sau khi anh giải thích với Uyển Nhu rồi mở. Thì ngay lúc anh ta đang mất tập trung thì hộp quà trên tay bỗng biến mất, Lâm Mỹ Ngọc ở bên cạnh đã lấy đi, còn rất nhanh tay mà mở ra, xem thứ bên trong là gì?
Một chiếc khăn quàng cổ bằng len rơi xuống, được phối hai màu đen trắng đan chéo vào nhau rất đẹp, rất mềm mịn. Nhìn thôi cũng biết đây là được đan bằng tay rồi. Sau khi nhìn thấy đó là gì, Lâm Mỹ Ngọc liền bật cười trào phúng :
_"Haha... Phương Uyển Nhu, tôi không ngờ tính khí keo kiệt của cô cho đến bây giờ vẫn không đổi, tặng quà cho người mình yêu mà chỉ tặng một cái khăn len tầm thường, rẻ rách này sao?"
Nói xong cô ta liền đưa bàn tay thon dài của mình lên, trên đó có một chiếc nhẫn kim cương to chói mắt, giọng hả hê nói :
_"Nhìn đi, đây là do Tử Kiện tặng cho tôi đấy. Có phải rất đẹp rất to không? "
_"Lâm Mỹ Ngọc, cô câm miệng lại cho tôi. "
Đường Tử Kiện tức giận quát lên, người đàn bà này gan cũng to thật. Dám ở trước mặt anh ta mà thị uy với Uyển Nhu? Cô ta có phải bị điên rồi không?
Lâm Mỹ Ngọc bị Đường Tử Kiện quát cũng không để ý, ánh mắt cô ta chỉ chăm chăm nhìn Phương Uyển Nhu. Cô ta không tin, một người con gái sau khi biết chồng sắp cưới của mình ngoại tình, lại còn bị tình địch lên mặt mà không biết tức giận là gì? Cô ta muốn Đường Tử Kiện nhìn thấy điểm thất thố của Phương Uyển Nhu, muốn cô ấy mất mặt.
_"Đúng là rất to, rất đẹp, lại còn rất sáng nữa. Đặc biệt rất hợp với cô. "
Phương Uyển Nhu khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không vui không buồn nói, cười nhẹ một chút cô lại nói :
_"Có thể nói cho tôi biết, hai người đã quen nhau bao lâu rồi không? "
_"Một năm rồi. "
Lâm Mỹ Ngọc ngẩng mặt kiêu ngạo nói với Phương Uyển Nhu. Nhìn thấy cô không những không tức giận mà ngược lại, lại nở nụ cười với mình, cô ta cảm thấy thật khó chịu. Hừ muốn giả vờ à? Để tao xem mày còn giả vờ được bao lâu nữa?
Phương Uyển Nhu gật gật đầu, xem như mình đã hiểu, rồi cô lại nhìn Đường Tử Kiện. Giọng vẫn nhẹ nhàng :
_"Tử Kiện ... Chiếc khăn này em tặng anh, xem như quà chia tay của chúng ta. Anh muốn giữ lại hay bỏ đi thì tùy. Từ nay về sau, hai chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.... À.. Còn cái này nữa nhỉ, em cũng xin trả lại cho anh.
Nói xong cô lấy trong túi xách của mình ra một chiếc hộp màu đỏ nhỏ nhắn, bên trong là chiếc nhẫn màu trắng với viên kim cương cực lớn nằm ở trên, bao bọc chung quanh là những viên kim cương nhỏ khác, khiến cho chiếc nhẫn này càng thêm sáng chói. Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, sự ghen ghét đố kị lại dâng lên trong lòng Lâm Mỹ Ngọc. Chết tiệt, cô ta không ngờ rằng chiếc nhẫn của mình đã to mà chiếc nhẫn của Phương Uyển Nhu lại còn to gấp đôi của cô ta nữa chứ? Khốn kiếp, vì cái gì mà cô ta luôn thua con nhỏ mồ côi cha, nhà lại còn nghèo khổ thiếu trước hụt sau, Phương Uyển Nhu này cơ chứ?
_"Bây giờ nó không thuộc về em nữa. Em nghĩ cô Lâm đây sẽ hợp với nó hơn là em.... Xin phép, em đi trước. "
Phương Uyển Nhu nói xong, cũng không để cho Đường Tử Kiện nói lời nào, Phương Uyển Nhu đứng lên cầm túi xách còn tay còn lại thì kéo va-li ra khỏi căn hộ của anh ta. Nơi này, cô tuyệt đối sẽ không quay lại một lần nào nữa. Thì ra chồng sắp cưới đã phản bội cô một năm rồi, vậy mà cô vẫn ngu ngơ không biết gì? Thôi vậy, kết thúc như thế này cũng tốt, dù sao cô vẫn còn là chính bản thân mình, biết sớm còn hơn biết muộn. Về thôi, về với mẹ nào.
_"Uyển Nhu... Uyển Nhu... Đừng đi... Anh có thể giải thích... "
Đường Tử Kiện ngay sau đó liền đuổi theo Phương Uyển Nhu, thấy cô vẫn không quay lại một cái, anh liền không suy nghĩ mà ôm chặt lấy cô vào lòng. Giọng cầu xin :
_"Uyển Nhu... Thật xin lỗi... Anh chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới qua lại với cô ta... Em tin anh đi, anh thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa... Chúng ta đã sắp cưới rồi mà... Uyển Nhu.... "
_"Tử Kiện .... "
Phương Uyển Nhu khẽ gọi.
_"Ừ... Anh đây... Uyển Nhu... "
Đường Tử Kiện cứ nghĩ là lời nói của mình đã cảm động được cô, nên càng ra sức ôm chặt lấy Uyển Nhu hơn nữa.
Phương Uyển Nhu không đẩy anh ta ra, nhàn nhạt mở miệng :
_"Người anh bẩn . "
Chỉ ba chữ, cũng đủ khiến cho tâm tình Đường Tử Kiện rơi xuống đáy vực. Tay anh ta từ từ buông thõng, cuối cùng là thu lại ở hai bên chân mình, nhưng hai tay đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Phương Uyển Nhu nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc, mà có thể từ bây giờ không còn thân thuộc nữa, khẽ nói :
_"Bảo trọng. "
Nói xong, cô khoan thai bước đi, bỏ lại Đường Tử Kiện đứng đó như một cái xác vô hồn. Hai tiếng bảo trọng kia, như là dấu chấm hết cho tình yêu của họ. Ánh mắt anh ta sáo rỗng, chỉ biết cúi đầu nhìn đôi chân không còn sức lực để bước đi của mình.
Vừa về đến nhà, Phương Uyển Nhu đã trông thấy mẹ của mình đang ngồi trên ghế sofa xem TV, khuôn mặt của bà hiền từ của bà khiến cho cơn sóng đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng cô, giờ phút này bình lặng không ít. Hít thở sâu một hơi Uyển Nhu cố gắng để cho giọng nói của mình vẫn như mọi ngày :
_"Mẹ, con về rồi. "
Mẹ Phương vừa thấy con gái lý ra phải hai ngày nữa mới về, mà giờ lại đứng trước mặt mình, trên mặt không giấu nổi sự bất ngờ, cùng vui vẻ :
_"Oh... Con về rồi đấy à? Sao về sớm thế? Mẹ cứ nghĩ là ngày kia con mới về ? "
_"Mẹ... Con gái về sớm người không vui sao?
Uyển Nhu giả vờ giận dỗi.
_"Làm sao mà không vui cho được chứ? Mẹ chỉ là bất ngờ thôi, nào đến đây, con mới về, vậy có muốn ăn gì không? Để mẹ làm cho con. "
Mẹ Phương thân thiết vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, giọng ôn nhu hiền từ. Từ khi chồng bà qua đời vì bạo bệnh, bà đã cố gắng gồng mình chịu cực chịu khổ, vẫn ở vậy nuôi nấng đứa con gái duy nhất của mình nên người, chưa hề mở miệng than vãn một câu nào. Đến bây giờ con gái đã khôn lớn nên người rồi, bà cảm thấy cuộc đời này của mình, không hề uổng phí một chút nào cả.
_"Mẹ, con hơi mệt, nên về phòng nằm nghỉ một lát, khoảng 2 giờ nữa mẹ gọi con dậy nhé. "
Phương Uyển Nhu cười cười, nói với mẹ. Quả thật chuyến bay này, dường như đã rút hết sức lực của cô, đã thế ....chuyện kia cứ như một giọt nước tràn ly, khiến cho cô cảm thấy mình như không thể gắng gượng được nữa.
_"Thế con mau lên phòng nghỉ đi, đang mệnh mỏi thì đừng tắm, đợi khi nào trong người thoải mái rồi hãy tắm nhé, kẻo bệnh đấy. "
Mẹ Phương ân cần quan tâm, nhìn con gái mệt mỏi như thế bà cảm thấy thật xót xa.
_"Dạ. "
Uyển Nhu gật đầu, đang định bước lên phòng thì chợt nhớ món quà kia, nên dừng lại, lấy trong túi xách của mình ra một chiếc hộp, sau đó nắm nhẹ lấy tay của mẹ mình, đặt chiếc hộp ấy vào lòng bàn tay bà, giọng dịu dàng :
_"Mẹ, sinh nhật vui vẻ. "
Nói xong rồi hôn lên má bà một cái, mới nâng gót lên lầu, nhìn chiếc hộp quà được gói cẩn thận, mẹ Phương cười bất đắc dĩ. Cứ nghĩ rằng con bé đã quên, rồi chứ, đứa con gái này của bà, quả thực làm bà rất tự hào.
Sau khi vào phòng, Uyển Nhu nằm lên chiếc giường riêng của mình, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà. Có lẽ khi người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cô rất lãnh cảm, rất thờ ơ. Nhưng đó chỉ là ở bên ngoài, còn sâu trong nội tâm của cô, thì đang dâng lên từng cơn đau đớn kịch liệt, có ai hiểu không? Bị phản bội, đau không?
Đâu phải cứ bị phản bội là phải la hét phải làm lớn chuyện lên. Người ta thường nói, im lặng là nỗi đau đớn tột cùng của người phụ nữ. Điều này rất đúng với cô.
Uyển Nhu vẫn giữ tư thế như vậy, cảm giác như giờ phút này tâm trí của cô đã trôi về một nơi rất xa. Cô cứ nằm yên lặng như thế, chỉ có nước mắt đang từ khoé mắt cô chảy xuống hai bên thái dương không ngừng. Cô... Khóc không thành tiếng....