Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào Của Thống Lĩnh Mafia - Phương Uyển Nhu - Đường Tử Kiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới, Phương Uyển Nhu đang nhíu chặt mày lại nhìn người đàn ông da đen, tên này rõ ràng là đang muốn làm khó cô mà. Hít sâu một hơi cô cố gắng nói lý lẽ với tên đó :


_"Thật sự là tôi không biết uống rượu, nếu không... Tôi dùng ly cocktail này uống với anh vậy. "


Vừa nói, cô vừa nâng ly cocktail của mình lên, muốn tỏ ý mời hắn. Nhưng cái tên Jack này dường như muốn lớn chuyện hay sao ấy, hắn vung tay lên ly cocktail đang ở trên tay Uyển Nhu không giữ được mà rơi xuống nền gạch bóng loáng. Tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên khiến kéo theo không ít sự chú ý của mọi người. Tên da đen tức giận quát ầm lên :


_"Mẹ... Con điếm thối tha, dám không nể mặt tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng mong thoát ra khỏi đây, đêm nay tao nhất định sẽ chơi chế mày thì thôi.


Trong đôi mắt xinh đẹp của Phương Uyển Nhu ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, đời này cô ghét nhất là ai dám nói mình là thứ đĩ điếm. Lúc này cô bỗng nhớ đến cảnh tượng buồn nôn của vị hôn phu Đường Tử Kiện của mình và người đàn bà kia, thật sự rất kinh tởm rất dơ bẩn, nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến cho cô buồn nôn đến chết rồi. Vậy giờ đây tên này lại còn nhắc đến từ "Điếm " trước mặt cô? Bây giờ thì cô bất chấp tên này có thế lực và chỗ dựa của hắn có lớn đến đâu đi chăng nữa, Phương Uyển Nhu đứng bật dậy, cánh tay phải vung lên thật cao và....


"Chát... Chát... "


_"Đây là do anh đã xúc phạm đến tôi. "





Hai cái tát này Phương Uyển Nhu đã dùng hết sức lực của mình để đánh hắn ta, tay của cô còn cảm giác thật đau, thật rát, nhưng gương mặt cô lúc này lại lạnh lùng như gió đông đang rít gào, Như là còn bất ngờ vì bị đánh tên Jack đứng như trời trồng không nói được gì. Phải đến khi hai bên mặt truyền đến sự bỏng rát hắn ta mới hoảng hồn, gầm lên như một con thú dữ :


_"Mẹ kiếp... Con đĩ mày dám đánh tao? Tao phải giết mày... "


Hắn ta hất văng cái bàn của đám người Uyển Như đang ngồi, đưa tay định nắm tóc của Uyển Nhu, nhưng ngay lúc này một cánh tay hữu lực đã tức thời đưa ra, kéo Phương Uyển Nhu đang đứng ngây ngô lùi lại phía sau. Mà cũng tại thời điểm đó, tên da đen không biết bị gì, hắn ta đột nhiên bị hất ra phía sau mà cánh tay đang định túm tóc Uyển Nhu cũng bị bẻ quặp ra sau lưng, kế tiếp là giọng nói lưu manh của một người đàn ông :


_"Haizzzz... Jack à... Trước khi muốn gây sự, mày cũng phải tìm hiểu chủ nhân ở đây là ai chứ? "


Tên Jack giờ phút này cũng không biết mình đã đắt tội đến ai, hắn ta chỉ biết, bây giờ hắn đang bị mọi người xung quanh xì xầm cười nhạo mình. Từ lúc hắn làm thân được với tên quản lý của KING, hắn đi tới đâu mà không được người ta nhường nhịn, nịnh nọt chứ? Vậy mà bây giờ tại cái nơi mà hắn có thể gọi là địa bàn của mình, hắn lại chịu sự khinh khi cùng chế nhạo của đám người này? Hắn thề hôm nay phải giết chết cái tên đang kiềm tay mình này, nhưng trước tiên người hắn phải ra tay là con đĩ không biết sống chết kia.


Tên Jack gầm lên :


_"Bitch..... Bỏ tao ra.... Nếu không...."


Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu, thì ngay lập tức


"Rắc... "


_"Aaaaaa... "


Tiếng xương bị bẻ gãy nghe thật chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng hét như bị cắt tiết của tên Jack. Trình Quân cười lạnh :



VietWriter.vn



_"Nếu không thì sao?.. Chó cậy gần nhà mà còn muốn vênh váo sao?... Mẹ kiếp, tao sẽ cho mày thấy cái cảnh lên mặt với chủ nhà, có hậu quả như thế nào? "


Dứt lời, Trình Quân búng tay một cái, ngay lập tức một người con trai thân hình cao lớn đang vừa lôi vừa kéo một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi, rồi không nương tình mà đẩy anh ta ngã xuống bên cạnh tên Jack. Thấy mặt người đàn ông đang nằm chật vật bên cạnh mình, tên Jack kinh hãi, miệng lắp bắp không nói thành câu :


_"Anh... Anh... "


Sắc mặt người đàn ông kia xám ngắt, anh ta không suy nghĩ nhiều mà vung tay lên váng cho tên Jack một quyền vào mặt với lực đạo rất mạnh. Không dừng lại ở đó, hai chân anh ta vừa đá vừa dậm lên người của tên da đen, miệng liên tục mắng chửi :


_"Mẹ nó.... Tất cả là tại mày, đồ ăn hại, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, là đừng có làm gì quá đáng ở nơi này, vậy mà mày lại không chịu nghe lời tao, giờ thì tự rước hoạ vào thân thì thôi ...mày còn lại làm liên lụy đến tao? Mẹ kiếp... Hôm nay tao phải giết mày.... "


Trình Quân đứng im không có ý định ngăn cản, đợi đến lúc tên quản lí ngừng đánh, mới nhàn nhạt ra lệnh cho tên đàn em lúc nãy :


_"Xử lý bọn họ theo luật. "


Tên quản lý nghe xong khuôn mặt nhất thời trắng bệch, anh ta liên tục gào thét van xin :


_"Lão đại, xin anh tha mạng.... Tất cả là do thằng chó này, tôi không biết gì hết, xin anh tha mang cha tôi, tôi trên còn có mẹ già, dưới còn có con nhỏ.... Xin anh... Lão đại.... "


Tên Jack thì bị đánh đến cha mẹ cũng nhận không ra, giờ phút này hắn như một cái xác chết bị lôi kéo đi. Mãi đến khi tiếng thét của tên quản lý dần dần biến mất, mọi chuyện mới từ từ bình ổn lại. Hoàng Kỳ Phong từ đầu tới cuối vẫn không hé miệng nói ra một chữ, trong đầu hắn giờ vẫn còn hình ảnh lúc nãy, lúc Phương Uyển Nhu ra tay đánh tên Jack. Khuôn mặt cô lúc đó tuy lạnh lùng và có phần hung dữ, nhưng với hắn mà nói, nó lại thu hút đến lạ. Nhất là ánh mắt, một ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu nhưng giấu trong sự tĩnh lặng đó là một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Một khuôn mặt quật cường, dù đứng trước kẻ mạnh hơn mình, cũng không hề e sợ. Lần đầu tiên sau ba lần đối diện khuôn mặt của Phương Uyển Nhu, hắn cảm thấy cô rất thú vị. Cô gái này, hắn muốn có được... Nhưng mà cô việc gì phải trang điểm đậm như vậy chứ, để bình thường không phải đã đẹp rồi sao? Sau này không cho phép đụng tới mấy thứ hóa mỹ phẩm kia nữa.


Hạ Thuỵ Hân nhìn vào đáy mắt Hoàng Kỳ Phong, cô ta chợt có cảm giác bất an, ánh mắt này của hắn cô ta là lần đầu tiên nhìn thấy. Một nỗi lo sợ không tên chợt dâng lên trong lòng, cô ta cảm thấy cô gái kia không đơn giản. Không cam lòng trở thành người vô hình, Hạ Thuỵ Hân bước lên ngăn cản tầm mắt của Hoàng Kỳ Phong, cô ta thân mật kéo tay hắn, giọng nói mang theo sự ngây thơ, hiền thục :


_"Anh Phong, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, mọi người đang đợi chúng ta ở trên đấy. "


Hoàng Kỳ Phong nhíu mày nhìn cánh tay cô ta đang níu lấy vạt áo mình, hàn khí ngay lập tức từ người hắn toả ra khiến cho người khác phải e sợ không dám đến gần, giọng hắn âm hàn cực điểm, nhìn Trình Quân ra lệnh:


_"Lên nói với bọn họ, tôi về trước, chi phí hôm nay cứ tính hết cho tôi. "


Nói xong, mạnh mẽ kéo tay Phương Uyển Nhu ra khỏi KING. Bỏ lại khuôn mặt như bị dội một gáo nước lạnh của Hạ Thuỵ Hân. Mặc dù cô ta biết hắn không thích mình, nhưng mà hành động như thế này, có phải rất quá đáng hay không? Dù gì thì cô ta cũng là một đại tiểu thư của Hạ Gia, sao hắn lại có thể đối xử với cô ta như thế? Lại còn, nếu như muốn đi, tại sao lại kéo tay người con gái kia làm gì? Ý nghĩ này khiến cho một người vốn không để mọi chuyện vào mắt như Hạ Thuỵ Hân mà nói, đã quá sức chịu đựng của cô ta rồi. Hắn không phải là ghét động chạm vào người khác sao, mà đây lại là con gái nữa? Sự lạnh lùng hiện rõ lên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Hạ Thuỵ Hân, cô gái kia? Cô ta nhất định phải điều tra thật rõ ràng mới được.





Bị một người đàn mình mới gặp lần đầu kéo đi không có mục đích, Phương Uyển Nhu lúc đầu là nghệch mặt ra, sau đó liền vùng vẫy muốn rút tay lại :


_"Buông tay... Này... Này... Anh muốn kéo tôi đi đâu? Mau thả tay tôi ra... Này anh có nghe không hả? "


Hoàng Kỳ Phong mặt lạnh, không nói không rằng cưỡng chế nhét Phương Uyển Nhu vào chiếc Roll Royce của mình, sau đó liền đóng sầm cửa xe lại, đi vòng qua cửa phía ghế lái chính, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, không cho Phương Uyển Nhu có cơ hội mở cửa ra ngoài. Hắn làm liền một mạch, nhấn ga chạy đi. Mặc cho tiếng hét của Phương Uyển Nhu đang vang vọng bên tai mình:


_"Nè... Anh muốn làm gì, mau thả tôi ra.... Nè, anh có nghe không vậy hả? Mau dừng xe lại cho tôi...


"


Khuôn mặt hắn vô cảm, lạnh lùng đến đáng sợ, hắn lái xe đến một đoạn đường trên một sườn đèo, xung quanh tuy rằng có rào chắn ngăn cản nhưng quả thật với một cô gái chưa từng rơi vào hoàn cảnh này như Phương Uyển Nhu mà nói, nhìn rất đáng sợ.


Môi cô run rẩy, lắp bắp hỏi :


_"Anh... Anh muốn làm gì? Tôi... Tôi nhớ mình chưa từng gặp anh, càng không làm gì có ảnh hưởng đến anh, tại sao anh lại bắt cóc tôi? "


_"Bắt cóc? "


Hoàng Kỳ Phong nhướng mày khinh bỉ, hắn từ khi nào lại làm mấy cái việc bắt cóc nhỏ nhặt này cơ chứ?


_"Không phải bắt cóc, vậy anh đưa tôi đến đây làm gì? "


Phương Uyển Nhu trong lòng khẽ thở phào một cái, không phải bắt cóc là được rồi, cô chỉ sợ mẹ mà biết tin mình bị bắt cóc, chắc sẽ khóc đến thương tâm cho mà xem.


_"Ngắm cảnh. "


Hoàng Kỳ Phong nhàn nhạt phun ra hai chữ. Khoé môi Phương Uyển Nhu giật giật, ngắm cảnh? Ngắm cái em gái anh ấy. Ban đêm ban hôm ở đây nhìn thấy cái gì mà ngắm chứ? Lên tới đây mà không bị mất phương hướng, rồi ngã xuống đèo là đã tạ ơn trời phật lắm rồi. Còn ở đó mà ngắm với chả cảnh.


Mặc dù Phương Uyển Nhu ngay lúc này rất muốn lên tiếng mắng chửi, nhưng vì bây giờ quyền sinh quyền sát của cô đang nằm trong tay anh ta, vậy nên cô chỉ có thể giả vờ đáng thương nói :


_"Anh có thể đưa tôi đến chỗ khác để ngắm cảnh được không? Tôi ... Tôi rất sợ độ cao. "


_"Sợ độ cao? Phải không? "


Hoàng Kỳ Phong nhướng mày, ý tứ rõ ràng không tin, sợ độ cao là cái quái gì? Thế cái người tiếp viên hàng không ăn nói nhỏ nhẹ, khôn ngoan rành rỏi mà hôm qua ở trên máy bay hắn gặp đâu rồi? Cô ta có thể nào là người có đa tính cách hay không?


_"Đúng vậy, tôi rất là sợ độ cao nha. "


Phương Uyển Nhu lờ đi ánh mắt chế giễu của hắn dành cho mình, dù sao để có thể thoát khỏi nơi này, và nhất là thoát khỏi hắn, vậy thì cho dù hắn không tin cũng phải tin lời của cô nói mà thôi.


_"Muốn đi chỗ khác? Được thôi, đồng ý với tôi một chuyện tôi liền đưa cô đi."


Hoàng Kỳ Phong nhếch mép, muốn lừa hắn sao? Trình độ của hắn không thấp đến vậy đâu.


_"Chuyện gì? "


Phương Uyển Nhu chớp mắt nhìn hắn, người đàn ông này sao cô càng nhìn càng cảm thấy hắn ta gian xảo nhỉ?


_"Đồng ý kết giao với tôi, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết. Sau một... À không... Sáu tháng, nếu như cảm thấy tôi và cô hợp ý, thì có thể ngay sau đó liền tiến tới kết hôn. "


Hoàng Kỳ Phong lúc đầu định nói một năm, nhưng cảm thấy một năm có vẻ hơi lâu nên nhất quyết sửa lại thành sáu tháng. Như vậy, khi đó nếu như sau sáu tháng mà cô vẫn không chấp nhận tình cảm của hắn, vậy thì hắn có thể tiền trảm hậu tấu, mang cô trở thành người phụ nữ của mình, đến lúc đó cho dù cô không đồng ý cũng phải đồng ý thôi. Dù sao người mà cô lấy làm chồng, nhất định chỉ có thể là anh ta mà thôi.


Phương Uyển Nhu nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông trước mặt. Anh ta...anh ta mới vừa lúc nãy nói cái gì vậy hả? Đây là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh sao? Sao cô lại cảm thấy ù ù cạc cạc không hiểu gì hết vậy trời. Nuốt nước miếng đánh ực một cái, cô nhìn anh ta cười vỡ lỡ :


_"Anh... Anh chắc là đang đùa thôi phải không? Haha.... Anh đùa vui lắm, tôi cũng suýt nữa thì tin là thật đấy. "


Hoàng Kỳ Phong không trả lời, anh mắt sắc nhọn nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng, cô nghĩ xem là tôi có đang đùa không?


Nụ cười trên môi Phương Uyển Nhu cứng đờ .... Mẹ nó, đụng phải kẻ biến thái thật rồi.


Một lúc lâu sau, thấy cô bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, Hoàng Kỳ Phong thở dài bất đắc dĩ, thôi vậy dù sao đây cũng là lần đầu cô và anh chính thức gặp nhau. Nếu như làm quá có thể sẽ khiến cho cô hoảng sợ mà giữ khoảng cách với hắn, vậy thì càng thêm khó khăn cho việc theo đuổi vợ yêu rồi. Vậy nên, hắn hít một hơi thật sâu, cố trưng ra một bộ mặt mà hắn cho là dễ nhìn nhất, khẽ vuốt tóc cô cất giọng lạnh lùng nhưng không xa cách :


_"Đừng hoang mang, tôi chỉ là muốn nói, từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi em. Muốn kết giao với em mà thôi, không có ý gì hết. "


'Tôi có thể không hoang mang được sao? Đùng một cái tự dưng ở đâu lại lù lù xuất hiện một người đàn ông nói muốn kết giao rồi kết hôn với anh. Nếu là anh, anh có hoang mang không hả? Này là còn chưa nói đến chuyện, cái bản mặt này của anh, có biết là rất doạ người không? Vừa nhìn thấy thôi cũng đủ khiến cho người ta hoảng hồn rồi đó. '


Nội tâm Phương Uyển Nhu rít gào. Nhưng ngoài mặt vẫn là một khuôn mặt uỷ khuất cùng vô tội. Cô khẽ gật gật đầu. Hoàng Kỳ Phong như trút được một gánh nặng, hắn thở phào :


_"Tôi đưa em về. "


Nói xong liền nhấn ga, rồi từ từ đánh tay lái quay đầu xe lại, chạy xuống đoạn đường sườn đèo.





Sau khi luyến tiếc để Phương Uyển Nhu vào khách sạn, Hoàng Kỳ Phong mới lái xe rời đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Mạnh Du Đình thấy bạn thân về thì vội vàng hỏi thăm đủ điều, biết được Phương Uyển Nhu không sao thì mới nhẹ nhàng thở phào, dù sao việc rắc rối mà Uyển Nhu gặp phải ngày hôm nay cũng đều là do cô mang đến. Cô hứa từ nay về sau sẽ không ép buộc, lôi kéo Phương Uyển Nhu đến những nơi như vậy nữa đâu, một lần cũng đã đủ khiến cho người bạn luôn luôn ngoan hiền của cô sợ khiếp vía rồi, mà cô cũng bị dọa không kém đâu.


Lúc nghe bạn trai của mình, David nói về thân phận của người đã mang Phương Uyển Nhu đi, cô thật sự là bị dọa đến mức suy tim. Người đàn ông kia danh tiếng vang xa đến toàn cầu, cô chỉ là một tiếp viên hàng không nhỏ nhoi mà cũng nghe không ít về bối cảnh cùng với uy danh của anh ta, như thế cũng đủ biết thân phận anh ta có bao nhiêu đáng sợ rồi. Vậy mà bạn thân của cô lại bị anh ta lôi lôi kéo kéo đi, lúc đó cô cũng chỉ biết cầu trời khẩn phật cho bạn của mình không bị ảnh hưởng gì, nếu như không thì cả đời này cô phải sống trong dằn vặt cùng với tự trách rồi. Thật may là Phương Uyển Nhu đã an toàn quay về, không xảy ra chuyện gì, thật sự rất may mắn.


Hai người nói chuyện thêm vài câu thì cùng nhau lên giường nằm ngủ, bọn họ còn có một chuyến bay thật dài vào ngày mai. Mà, Phương Uyển Nhu không hề biết, chào đón cô trở về là một chuyện cũng rắc rối không kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang