Tiếng điện thoại báo thức làm Vi sực tỉnh. Nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi làm, nhưng Vi không muốn đi làm một chút xíu nào. Đầu Vi nhức như búa bổ, hôm qua đúng là Vi đã uống quá nhiều rồi, đến nỗi không còn nhớ làm cách nào mà mình về được đến… nhà… Nhà sao ?? Hình như đây đâu phải nhà mình ??
Vi bật dậy, nhìn xung quanh, khung cảnh lạ hoắc, mà hình như…. đây là khách sạn thì phải. Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, Vi ngay lập tức nhìn vào chăn… Ôi thôi rồi, sao lại vậy chứ, do tác hại của rượu bia đây mà >_
Vi nhỏm người dậy để cố nhìn cho được khuôn mặt của người bên cạnh.
“Á á á á á á…..” Tiếng thét kinh hoàng của Vi làm chấn động cả tòa nhà và tất nhiên cũng làm người bên cạnh thức giấc.
“Này ! Cậu làm gì mà mới sáng sớm đã la om sòm lên thế ?”
“Cậu…cậu… sao lại là cậu được chứ ???”
“Gì mà sao lại là tớ ? Cậu nói gì… thế ?” Chưa nói hết câu Thiên Vũ đã nhận ra vấn đề…
“A a a a a a a….” Tiếng thét kinh hoàng thứ 2 của buổi sáng đen tối.
“Sao… sao… lại như thế ??”
Vi mếu máo: “Tớ cũng chả biết nữa, chỉ nhớ là tối qua đã uống rất nhiều… rồi chuyện sau đó thì… có trời mới biết !!!”
“Nhưng… nhưng mà cậu biết tớ không có khả năng đó mà !!”
“Đương nhiên là tớ biết chứ ! Cậu vốn đâu có thích con gái nhưng mà sao chúng ta lại… À mà đúng rồi, hay là do hôm qua chúng ta say quá mà trời lại nóng nữa nên chắc… chỉ cởi đồ ra cho mát và… ngủ thôi nhỉ ?” Ánh mắt Vi nhìn Vũ Thiên ánh lên tia hi vọng
“Ừh hi vọng là thế” Thiên Vũ ỉu xìu
Rồi đột nhiên cả 2 ánh mắt cùng hướng về cái vệt đỏ đỏ vô cùng nổi bật trên nền gra trải giường màu trắng. Vi nghẹn ngào không nói nên lời và cũng nhận ra rằng giả thuyết lúc nãy mình đưa ra đã hoàn toàn sai. Chuyện mà cả Vi và Thiên Vũ mong là đừng xảy ra đã thật sự xảy ra rồi. Vi đã làm cái chuyện mà Vi cho trái đạo đức với thằng bạn thân suốt 10 năm nay. Người mà Vi biết rằng cả đời này nó sẽ không giờ hứng thú với phái nữ. Trời ạ ! Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ ! Vi thầm mong tất cả những chuyện này chỉ là mơ, nhưng mà… đó lại là sự thật khi Vi cố nhéo vào má mình và thấy đau khủng khiếp >_
“Này… tớ… tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu” Sau một hồi suy tư, cuối cùng Thiên Vũ cũng lên tiếng “Chúng ta kết hôn nhé”
Mặc dù đang rối trí nhưng nghe câu nói của Thiên Vũ cộng nét mặt vô cùng nghiêm túc của tên này cũng khiến Vi không khỏi bật cười.
“Hahaha… cậu đùa đấy à ?? Cậu còn trẻ mà sao đầu óc lại như ông già thế ? Đây là thời đại gì rồi ? Chuyện này cũng không có gì to tát lắm đâu, huống hồ chi tớ cũng đâu có bắt cậu chịu trách nhiệm. Cứ coi như là tình một đêm của 2 kẻ cô đơn đi. Xong rồi thì coi như không có chuyện gì xảy ra nữa nha. Không có tìm tớ đòi nợ nữa à !” Vi nheo mắt nhìn Thiên Vũ rồi bước xuống giường nhặt quần áo đi vào phòng tắm.
Thiên Vũ ngơ ngát nhìn theo, có phần cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi cảm giác tội lỗi vì đã lỡ lấy đi thứ quý giá của nhỏ bạn thân T_T
“Này ! Cậu đừng ỉu xìu vậy nữa, tớ đã nói là không sao mà, sau này cậu mà còn nhắc tới chuyện này nữa là tớ đánh chết đấy ! Biết chưa !” Vi nhìn Thiên Vũ bằng cặp mắt hâm dọa làm Thiên Vũ cũng phải bật cười.
“Được rồi ! Được rồi ! Cứ coi như không có chuyện gì là được chứ gì ? Mình vẫn là bạn thân chứ ?”
“Tất nhiên rồi, ngốc ạ !”