Tiếng điện thoại làm Vi tỉnh giấc… với tay tắt điện thoại… Vi vươn vai ngáp dài… “Ưm… sáng hôm nay trời đẹp thật !” định ngồi dậy đi đến gần cửa sổ thế nhưng… không hiểu sao hôm nay cơ thể Vi cảm thấy đau nhức kinh khủng… Vi nhăn mặt trở mình… chợt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Vũ đang nằm ở phía đối diện…
“Vẫn còn đau lắm à ?”
“Ơ ?” Tới lúc này đây Vi chợt mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua… Vi và Vũ đã… A a a a… xấu hổ quá đi mất… Vi cố giấu mặt vào chăn…
Hành động của Vi khiến Vũ không thể nhịn được cười “Còn xấu hổ gì nữa ? Từ bây giờ… cậu thuộc về tớ hoàn toàn rồi nhé !” Vũ cười ranh mãnh, cố kéo chăn xuống để nhìn cho được khuôn mặt của Vi lúc này đang đỏ như không thể đỏ thêm được nữa…
“Cậu… cậu… sao cậu lại nói thế ? Không… không phải cậu không thích phụ nữ sao ?” Vi ấp a ấp úng như đứa trẻ vừa tập nói… thật sự… khi hỏi ra câu này Vi rất sợ phải nghe câu trả lời của Vũ…
“Đúng ! Tớ không thích phụ nữ…” vẫn là câu trả lời tối qua… Vi cảm thấy uất ức kinh khủng… sao lại thế ? Vũ coi Vi là cái gì mà làm như vậy ? Không lẽ Vi là người dễ dãi giống như vậy à ?
Nhìn biểu hiện như sắp khóc của Vi, Vũ hiểu ngay Vi đang nghĩ gì… không để Vi tiếp tục hiểu lầm…Vũ liền nói tiếp…
“…nhưng tớ yêu cậu, ngốc ạ !”
Vi ngơ ngác ngước lên nhìn Vũ, ánh mắt tỏ vẻ như mình vừa nghe nhầm cái gì thì phải ?
“Cậu… cậu vừa nói gì ?”
“Này ! Đừng dụ tớ lập lại nhé ! Không có lần thứ 2 đâu !”
“Cậu… nói yêu… yêu tớ sao ? Tức là yêu như những người thân trong gia đình ấy hả ?”
“Cậu nói gì thế ? Không lẽ hôm qua cậu nói cậu thích tớ cũng là thích như thế à ?” Một cảm giác thất vọng bỗng trỗi dậy trong lòng Vũ… khuôn mặt Vũ trở nên căng thẳng…
“Không… tất nhiên là không phải ! Nếu vậy thì tớ đâu phải đau khổ như thế chứ !”
Nghe câu nói này của Vi, Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm… “Vậy sao cậu lại hỏi tớ câu đó ? Cậu không tin tưởng tớ à ? Nếu yêu cậu như người thân thì tớ sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu !”
“Như vậy là như thế nào ?” Vi vẫn còn ngây thơ
“Thì… như tối qua ấy…” Vũ cười gian
Hiểu ra vấn đề… mặt Vi lại đỏ bừng… vậy… vậy là Vũ thật sự yêu mình sao ? “Nhưng… sao cậu nói cậu không thích phụ nữ ?”
“Tớ phải thích phụ nữ thì tớ mới được yêu cậu hả ?” Vũ nhăn mặt tỏ vẻ suy nghĩ
“Ơ ? Tớ là phụ nữ mà !” Vi lại càng thấy khó hiểu
“Tớ không cần biết… tớ vẫn không thích phụ nữ… nhưng với cậu thì khác… tớ yêu cậu… tớ muốn cậu phải ở bên cạnh tớ… từ đây cho đến khi cậu sinh con… rồi cho dù đến khi con chúng ta lớn lên đi nữa thì cậu vẫn là vợ tớ… tớ sẽ không bao giờ ly hôn với cậu… cậu hiểu chứ ? Cậu không muốn như vậy sao ?”
Từng câu nói của Vũ nghe qua có vẻ rất độc tài nhưng đối với Vi đây lại là những câu nói vô cùng ý nghĩa… dù có mơ Vi cũng không dám mơ tới… Vũ đã thật sự thích Vi rồi… Là sự thật chứ không phải mơ… Vi bật khóc trong vui sướng…
“Đừng khóc !” Vũ dịu dàng lau đi những giọt những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi “Cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy ! Cậu cũng muốn như thế chứ ?”
Nước mắt vẫn không ngừng rơi… Vi nở nụ cười hạnh phúc khẽ gật đầu “Tớ muốn lắm ! Đương nhiên là tớ muốn thế !”
Vũ không nén nổi hạnh phúc… ôm chặt Vi vào lòng…
Cuối cùng… Vũ cũng đã có một gia đình như Vũ hằng mơ ước…
--------------------------------
“Thơm quá ! Cậu đang nấu gì thế ?” Mặc dù hôm nay là chủ nhật… Vũ và Vi cũng không đi đâu chơi cả… Vi nói muốn ở nhà nấu ăn cho Vũ, đã lâu lắm rồi Vi không nấu…
“Thôi kệ ! Ở nhà cũng được, miễn sao có Vi ở bên cạnh thì có thiếu gì trò để chơi” Vũ khoái chí thầm nghĩ (Tg: ẹc… các tình yêu không được nghĩ bậy đấy nhá =_= )
“Món cậu thích đấy ! Cậu qua đây nếm thử xem !” Vi cười tươi rói
“Ừm… ngon rồi đấy !” Vũ nếm thử món sườn chiên xả Vi đang nấu trong khi tay thì vòng qua ôm lấy eo của Vi, còn cằm thì đang gác lên vai khiến Vi cảm thấy rất bất tiện… nhưng… không muốn Vũ buông ra chút nào… >_
“Vi này !” Vũ chợt thì thầm vào tai Vi khiến Vi cảm thấy hơi bối rối
“Gì… gì thế ?”
“Mình đổi cách xưng hô nhé !” giọng Vũ vẫn trầm ấm thì thầm bên tai
“Đổi… như thế nào ?” Mặt Vi đã bắt đầu đỏ
“Thì đổi như những cặp vợ chồng khác vẫn xưng hô với nhau ấy !” Vũ xoay người Vi lại, tỏ vẻ nài nỉ “Đổi nhé !”
Vẻ mặt của Vũ lúc này quả thật khiến Vi không thể nào từ chối, nhưng mà… hơn 10 năm xưng hô như thế… bây giờ nói đổi làm sao mà đổi được… ngại chết… >_
“Thế… những cặp vợ chồng khác xưng hô như thế nào ?” cuối cùng Vi cũng phải chịu thua
“Đương nhiên là anh-em rồi, với lại cậu không được gọi tên tớ nữa, vợ thì phải gọi chồng là ông xã hoặc anh yêu” Vũ cười vui vẻ vì sắp đạt được mục đích “Giờ gọi thử xem nào !”
“Bây giờ luôn sao ?”
“Không bây giờ thì chừng nào ? Ngoan ! Mau gọi đi cưng ! Không thôi anh hôn đấy !” nụ cười của Vũ lại càng sâu hơn, thể hiện nét mặt gian ơi là gian
“Ông… ông xã ?” Vi ngượng đỏ cả mặt, lấy 2 tay che mặt, không dám nhìn thằng vào mắt Vũ lúc này
“Ngoan lắm, bà xã của anh !” Vũ cười tươi rói, gỡ 2 tay Vi ra khỏi mặt, hôn chụt lên môi Vi “Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ đổi cách xưng hô luôn nhé !”
“Ơ… cậu…” thấy Vũ trừng mắt thể hiện sự đe dọa “Em mà không đổi là anh hôn nữa đấy” Vi bối rối nhìn xuống đất giọng lí nhí
“Anh nói em gọi anh sẽ không hôn mà ! Anh chơi ăn gian !”
“Anh đâu có bảo thế ! Anh chỉ nói là nếu em không gọi anh sẽ hôn thôi mà… chứ đâu có nói em gọi anh sẽ không hôn đâu !” Vũ cười ranh mãnh
“Anh… anh ăn hiếp em ! Em không chơi với anh nữa !” Vi giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác
Vũ ôm lấy khuôn mặt Vi quay về phía mình, ánh mắt Vũ bỗng trở nên nghiêm túc “Không lẽ em không muốn anh hôn em sao ?”
Vi bị sự nghiêm túc của Vũ khiến cho trở nên thật thà hơn, ngượng ngùng lắc đầu…
Vũ mỉm cười thỏa mãn… rồi ngay lập tức cướp lấy làn môi ngọt ngào của Vi bằng một nụ hôn thật mãnh liệt cho đến khi cả 2 đều không thở nổi…