“Ừm… thì tại đột nhiên tớ muốn thức sớm ấy mà...” nói đúng hơn là không thể ngủ thêm được nữa, rõ ràng là tối hôm qua Vũ không hề chợp mắt… “Cậu đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, tớ nấu xong rồi này !”
“Ừm…” Đột nhiên Vi nhớ đến nụ hôn hôm trước nên lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng “tớ… tớ đi ngay đây !”
“Vi này…”
“Sao ?”
“Về nụ hôn hôm trước… tớ xin lỗi… cậu quên đi nhé… tớ… tớ không có ý gì cả… tóm lại là cậu coi như không có việc gì xảy ra được không ?” Vũ ngập ngừng
“Cậu đùa à ? Làm sao mà tớ quên được chứ khi mà bây giờ trong đầu tớ và cả trong tim tớ nữa đều đầy ấp hình ảnh của cậu cả rồi. Cậu biểu tớ làm sao quên đây chứ ?” Thật sự Vi đã rất muốn hét vào mặt Vũ như thế… nhưng rồi Vi chợt nghĩ... hành động của Vũ phải chăng chỉ là do nhất thời bồng bột ? Sau đó lại cảm thấy hối hận nên Vũ mới bảo Vi phải quên đi như thế… nếu giờ nói ra tình cảm của Vi ngay lúc này chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng cho Vũ à ?
Vi cố gắng gượng cười rồi quay lưng lại với Vũ “Không cần cậu nói… tớ cũng đã quên từ lâu rồi… chỉ là 1 nụ hôn thôi mà… cậu không cần phải để tâm nhiều thế !” Nói rồi Vi vội đi vào phòng, cố gắng ngăn cho dòng nước mắt đang trực trào ra ngoài…
Đau quá ! Thật sự rất đau ! Vi ước nếu có thể thoát ra được thứ tình cảm bế tắc này thì hay biết mấy…để Vi có thể chấp nhận được việc Vũ không thích phụ nữ… và cũng để Vi chấp nhận được việc Vũ sẽ không bao giờ yêu Vi…
Vi cố gắng dồn nén tiếng khóc của mình để không phải nấc lên thành tiếng…
Ở bên ngoài… Vũ cũng chẳng sung sướng gì hơn… Vũ cảm thấy sốc khi Vi nói rằng Vi đã quên nụ hôn đó, tim Vũ bỗng nhiên đau nhói… Vũ không hiểu thứ cảm xúc này là gì… nhưng Vũ quyết sẽ chôn chặt nó vào lòng…
-------------------------------------
Hôm nay Vũ lại về trễ… Có phải Vũ cố ý tránh mặt mình không nhỉ ? Vi nhíu mày, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu… Không phải 2 đứa đang rất vui vẻ sao, sao bỗng dưng lại thành ra thế này ? Có phải là do Vũ đã phát hiện ra tình cảm của mình rồi không nhỉ ?
Không lẽ nào… Mình… mình phải làm sao đây ? Đi hỏi thằng Vũ sao ? Không được ! Lỡ như Vũ vẫn chưa biết thì chẳng khác nào là mình tự khai báo ? Nhưng nếu Vũ không biết thì tại sao cậu ấy lại tránh mặt mình ?
Đang nghĩ ngợi miên man thì Vi giật mình vì nghe thấy tiếng động bên ngoài… là tiếng mở cửa… Vũ đã về… Vi đành giả vờ ngủ… Vi sợ phải đối mặt với Vũ trong lúc này…
Tiếng bước chân của Vũ nhẹ nhàng bước vào phòng rồi đi vào phòng tắm…
10 phút sau… Vi nghe tiếng nước ngừng chảy và lại nghe thấy tiếng bước chân Vũ nhẹ nhàng đi thẳng ra phòng khách…
Đã mấy ngày nay rồi… Vi biết Vũ không ngủ trong phòng… Tạo sao vậy nhỉ ? Không lẽ... đúng là Vũ đã biết được tình cảm của Vi rồi sao ? Vậy đây chính là câu trả lời ? Những giọt nước mắt nóng hổi lăn ra từ khóe mắt khiến Vi không thể nào chợp mắt nổi…
2:00 Am… Vi vẫn không thể nào ngủ được… hình ảnh của Vũ đã lấp đầy tâm trí của Vi rồi… Vi không thể nào dứt ra được nữa…
Nhưng... Vi quyết định chấm dứt sự căng thẳng này… Vi không muốn khiến Vũ phải khó xử thêm nữa… Trò chơi vợ chồng có lẽ đã đến lúc kết thúc ở đây rồi… Ngày mai thôi… Vi và Vũ sẽ là 2 cá thể độc lập, chứ không còn được người ta biết đến với tên gọi là vợ chồng nữa… Vi sẽ ra đi… đến một nơi không có Vũ… ở đó… chắc chắn Vi sẽ đau khổ… sẽ khóc rất nhiều… nhưng đây sẽ là cách tốt nhất cho cả 2…
“Con à, mẹ nhất định sẽ một mình nuôi dạy con thật tốt ! Con đừng trách mẹ nhé !” Vi đưa tay sờ vào bụng mình… “Giờ mẹ con mình ra chào tạm biệt ba nhé !” Nói rồi Vi bước xuống giường đi ra phòng khách…
Vũ đã ngủ say… ngắm nhìn gương mặt tuấn tú và bình yên của Vũ… bỗng những kỉ niệm cùng những tháng ngày sống cùng Vũ chợt ùa về khiến Vi bật khóc… sợ sẽ đánh thức Vũ… Vi chạy vội ra ban công… đổ gục xuống và khóc nức nở…
...sáng mai Vi nhất định phải ra đi trước khi Vũ thức dậy… nếu không chắc chắn Vũ sẽ không đồng ý để Vi ra đi như thế… nhưng… sẽ không còn cách nào tốt hơn cho cả hai… Vi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn được nữa cả... xin lỗi Vũ… Nước mắt của Vi lại không ngừng tuông rơi…
Bỗng nhiên…
...một bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy Vi… khiến Vi sợ hãi quay đầu lại… đúng là Vũ… sao Vũ vẫn chưa ngủ ?
“Sao cậu lại khóc ?” Vũ không khỏi đau lòng khi thấy bộ dạng của Vi lúc này…
“Tớ… không sao cả… sao cậu chưa ngủ ?” Vi cố gắng lảng tránh ánh mắt của Vũ
“Cậu nói dối… lần trước cũng vậy rồi lần này cũng vậy… sao cậu luôn giấu tớ thế hả ? tớ không đáng để cậu tâm sự à ?”
“Không… không phải thế…”
“Vậy thì tại sao ?”
“Tớ… tớ…” ánh mắt của Vũ làm Vi cảm thấy sợ, những giọt nước mắt khó bảo lại không chịu nghe lời cứ đua nhau mà tuông ra… Vi biết mình không thể giấu Vũ được nữa...
“Vì… tớ… không thể xem cậu như bạn thân được nữa… tớ… tớ đã thích cậu mất rồi… tớ biết cậu sẽ không chấp nhận nhưng tớ không thể nào dứt ra được nữa… tớ…”
Chưa nói hết câu thì Vi đã không thể nào nói tiếp được nữa… vì môi Vi đã bị khóa chặt bởi nụ hôn của Vũ… quá bất ngờ… Vi kinh ngạc đến nói không nên lời… cũng không biết tại sao Vũ lại làm vậy… nhưng quả thật… nụ hôn của Vũ khiến đầu óc Vi trở nên mê mẫn… không thể suy nghĩ được gì nữa cả… Vi cũng không thể thở được nữa… thế sao nụ hôn đó vẫn triền miên như không bao giờ dứt…
Cuối cùng Vũ cũng chịu rời khỏi làn môi Vi trong tiếng thở năng nhọc… nhưng tay thì vẫn ghì chặt Vi vào lòng…
“Tại sao… cậu…” Vi vẫn chưa thể lấy lại nhịp thở
“Cậu có hiểu câu nói vừa rồi của cậu nghĩa là gì không ?” Vũ dịu dàng thì thầm bên tai Vi
“Ơ ?” Vẫn còn bất ngờ vì nụ hôn lúc nãy… Vi chưa thể định thần lại được…
“Nghĩa là… cậu sẽ phải mãi mãi ở bên cạnh tớ… tớ sẽ không buông tay cậu ra nữa… cậu hiểu chứ ?”
“Ơ… tớ…” Vi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy có phải có nghĩa là Vũ cũng thích mình không nhỉ ?
Không đợi Vi trả lời… đôi môi nóng bỏng của Vũ lại một lần nữa tìm lấy làn môi của Vi… nhưng nụ hôn lần này rất khác… mãnh liệt hơn… mạnh mẽ hơn… khiến đấu óc Vi lại một lần nữa rơi vào u mê… đến khi Vi ý thức được vấn đề thì Thiên Vũ đã ẵm Vi vào phòng và nhẹ nhàng đặt Vi lên giường…
“Sao lại… như vậy là quá nhanh rồi !” Vi vô cùng kinh ngạc, đôi mắt thể hiện chút sợ hãi, Thiên Vũ hiện tại rất khác với ngày thường… Vi biết chuyện gì sẽ xảy ra… tuy đây không phải lần đầu tiên của 2 đứa… nhưng quả thật lần trước Vi chẳng nhớ gì cả… nên đối với lần này, Vi thật sự có chút lo sợ…
“Không nhanh chút nào ! Cậu có biết tớ đã phải kiềm chế như thế nào không ? Chính vì thế tớ rất sợ gặp cậu, cậu có biết không hả ?” Vũ tỏ vẻ đau khổ nhớ lại những ngày phải chịu đựng vừa qua… không được gặp Vi… Vũ nhớ Vi đến phát điên… nhưng Vũ sợ rằng khi gặp rồi thì bản thân lại không tự kiềm chế được mà làm những chuyện khiến Vi phải khóc… Nhưng giờ thì sức chịu đựng của Vũ đã đến giới hạn rồi Vũ muốn có Vi ngay lúc này…
Thì ra mấy hôm nay Vũ tránh mặt Vi là vì lý do như thế, không phải là vì Vũ chán ghét Vi… bỗng dưng Vi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng…
“Nhưng mà… không phải cậu không thích phụ nữ sao ?” Vi chợt nhớ đến
“Đúng vậy ! Tớ không thích phụ nữ !”
“Vậy tại sao…”
Không để Vi nói hết câu… Vũ lại tiếp tục tấn công Vi bằng những nụ hôn vội vã nhưng vô cùng mãnh liệt, khiến cơ thể Vi dường như trở nên tê dại, không còn chút sức lực nào… một cảm giác kì lạ trỗi dậy, làm cho Vi cảm thấy như không thể kiểm soát bản thân được nữa đồng thời cũng quên mất cả phản kháng…
Đêm nay… căn phòng nhỏ bỗng trở nên nóng bỏng khi 2 con người không còn bị ngăn cách bởi chiếc gối ở giữa nữa…