Thiên trường địa cửu hữu tẫn thì, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
***
Bên cửa sổ nhỏ, một người ngồi lẳng lặng, người nọ ngòi quay lưng, cầm cuốn sách, tâm cũng không ở trong sách. Yên lặng ngưng mắt, nhìn xa xa,
Tư chi phán chi, hà hề quân về.
Không thấy dung nhan, liền cảm thấy tao nhã nho nhã, khiêm tốn thân cận. Người này thường thường ở bên cửa ngắm nhìn, nhưng lại không thể đi của bên ngoài của sổ một bước. Chỉ vì y, không thể đứng dậy.
“Công tử… Công tử?” Gã sai vặt khẽ gọi, người nọ lấy lại tinh thần.
“Ừ?” Tuyệt mỹ dung nhan sinh ra một tia trong sáng, cũng không giảm vài phần tái nhợt.
“Bệ hạ đã trở về.”
“Nga…” Công tử quay đầu cười khẽ, tay che miệng.
“Không biết lần này bệ hạ trở về lại dẫn theo thứ tốt gì.” gã sai vặt giả vờ thần bí.
“Khụ, còn không mau ngâm nước trà đi.” Công tử ho nhẹ một tiếng.
“Vâng, vâng.” Gã sai vặt cười chạy đi.
Thảm mềm trên bụng chảy xuống, công tử muốn đưa tay lấy nó, lại vì hoài thai gần đủ tháng, không cúi được người.
Bất đắc dĩ chỉ phải vịn tay vịn của ghế, chậm rãi quỵ ngồi dưới đất.
“Thanh Ngôn!” Người một thân minh hoàng trường bào đi vào cánh cửa, một cái ôm lấy người trên đất.
“Tất cả nói bao nhiêu lần, trên mặt đất lạnh, thế nào còn không nghe lời như vậy, lại bị thương bị bệnh nhưng như thế nào cho phải!”
Công tử ngẩng đầu cười, lập tức ôn hòa cúi đầu nghe răn dạy, trên mặt hơi ửng hồng, người mặc minh hoàng trường bào ôm y trở về trên giường, cởi ra vạt áo trước người.
“Tháng lớn như vậy, y phục thế nào cũng không tìm cái vừa người, người trong cung ngươi đâu? Đều không muốn giữ lại sao.”
“Làm sao sẽ.” Thanh y công tử kéo tay của người bên cạnh, mắt như trăng rằm, con ngươi sáng như sao.
“Còn có, đai lưng không được thắt chặt như thế, đồ ăn không được ăn quá mặn, phải nhiều phơi nắng, không được cả ngày ở bên trong ngủ, còn có…”
“Được rồi được rồi.” Thanh y công tử mỉm cười, xoa tuấn nhan nhiều ngày không gặp hơi có chút thô ráp, ngón tay nhẹ trượt
“Còn nói ta mà, bệ hạ vừa hồi cung, cũng không đi tắm tẩy trần, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
“Thế nào? Ngươi ghét bỏ ta?” Trên tuấn nhan tràn đầy ủy khuất.
“A…” Thanh y công tử thở dài, đỡ gò má có chút râu nhọn.
Môi hơi lạnh chạm vào nhau, ngực sinh một dòng nước ấm. Nhiều ngày không gặp, nỗi nhớ như mũi tên. Tay mảnh khảnh khoác trên cổ rắn chắc, ngón tay mang kén xoa lưng nhỏ bé và yếu ớt.
Hoàng đế ôm người trong lòng hôn lên, thẳng đến người trong lòng thở hồng hộc, sắc mặt đỏ lên, mới có thể bỏ qua.
“A Diễn.” Thanh y công tử khẽ gọi.
“Đêm nay… Ở lại Hành Vu điện đi.” dứt lời, một đôi ngọc mâu lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt ửng đỏ.
“Tự nhiên.” hoàng đế ôm chặc người, trong lòng, như muốn nhu đến ngực.”Không đến nơi này, ta còn có thể đi đâu.”
Hai người gặp nhau, chỉ xưng ta ngươi, không có quân thần, đây là quy củ, cũng là vô cùng thân mật.