Trong cung Thái hậu, trước sau như một đốt an thần hương. Một chuỗi phật châu ở trên ngọc ban chỉ xoay tròn, trên án bày kinh văn.
“Thái hậu. ” Tiết cô cô đến gần.
“Duẫn công tử tới. “
Lão thái hậu mở mắt ra, thở dài, “Khiến hắn vào đi. “
“Vâng.”
“Thần tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an. ” Duẫn Tử Lan mặc khác với đẹp đẽ quý giá ngày xưa, một thân tố bào, tóc đen dùng ngọc trâm buộc lên, rất là thanh sảng tự tại.
“Tử Lan a. ” thái hậu hí mắt cười, Duẫn Tử Lan nhất thời như con mèo nhỏ nhào tới đầu gối đầu gối thái hậu.
“Cô.” Duẫn Tử Lan mềm kêu một tiếng, lão thái hậu liền cười không khép miệng được, vội vàng sai người mang thêm điểm tâm vào.
“Tử Lan nhớ người.” Duẫn Tử Lan tự cầm khối điểm tâm bỏ vào trong miệng cái miệng nhỏ ăn, một bên tròng mắt ủy khuất.
“Hoàng biểu ca hắn tổng không để ý tới ta. “
“Ai,” thái hậu thở dài, “Chuyện này từ từ sẽ đến, Lâm ca ca ngươi a ở trong lòng hắn cắm rễ quá sâu, còn có một hoàng tử ở bên người, hạ tình xưa khó quên, ngươi nếu như không chịu thua kém, đợi vào cung có vị phần cũng sinh nhi tử, đến lúc đó địa vị của ngươi tự nhiên không phải nói.”
Duẫn Tử Lan nghe vậy cúi đầu, lặng lẽ đỏ mặt.
“Cô dự định... Phong Tử Lan vị phân gì vậy.”
Thái hậu không nói.
Giang Nam Hoài Dương, cảnh sắc di nhân. Vùng ngoại ô, có tòa chung linh sơn, tứ quý thường xuân. Có người nói từ xưa đến nay ở qua thật nhiều văn nhân mặc khách, lưu lại không ít kỳ đàm thú sự, nghe nói còn ở qua một vị quân vương, thoái vị sau cùng ái nhân dắt tay ở đây, từ nay về sau cộng du sơn thủy thế gian, từ kim loan bích vũ, đến khói lửa nhân giân.
“Ca ca!” chỉ nghe một tiếng gọi nhất thanh thúy, thiếu niên tiếng kêu càng lúc càng gần, hai chân chạy qua đường nhỏ giữa núi, giật mình chim trên cây.
Cách đó không xa một tòa nhà tranh, ngoài hàng rào có trồng nhiều đóa hoa dại, thiếu niên ngắt một bó, đưa tay đẩy ra cửa gỗ.
“Ca ca! ” thiếu niên hưng phấn mà chạy vào tiểu viện, tìm kiếm người đang đan giỏ trúc.
“Đã về rồi. ” người nọ ngẩng đầu cười, như gió xuân trăm dặm.
“Ca ca...” Thiếu niên vui sướng kêu, đem đồ ăn mới vừa mua về đặt ở trên bếp.
Ngón tay dài nhọn thuần thục xuyên qua các nẹp trúc, trên tay có vài đạo vết mờ nhưng đã không quá rõ ràng, nhìn ra được người này, vốn không phải người nơi đây.
“Đói bụng không.” thanh bố y sam công tử giơ tay xoa xoa trên đầu thiếu niên, “Ta lập tức đi làm cơm. “
“Không vội không vội.” thiếu niên cười hắc hắc, từ trong lòng lấy ra một cái bọc.
“Ca ca đoán đoán đây là cái gì?”
Thiếu niên từ từ mở ra, bưng đến trước mặt y.
Mứt quả ghim thành xâu bị bỏ đi cái que, thiếu niên nhặt lên một viên, đưa tới bên môi y.
“Đệ ngày hôm nay ở trấn trên mua, ngọt không ngọt?”
“Thật ngọt.” Công tử mỉm cười, nhai viên sơn tra kia, giơ tay lên cũng đút cho thiếu niên một viên, thiếu niên nheo lại mắt.
“Ca ca, đệ ngày hôm nay xuống núi mua thức ăn, nghe được một tin tức.”
“Chuyện gì?”
Thiếu niên cười thần bí, lấy ra một tờ giấy nhiều nếp nhăn.
“Đây chính là đệ thật vất vả trộm được, thật là nhiều người chen nhau, không có biện pháp. “
“Thế nhưng... Phía trên này viết cái gì, đệ nhưng một câu xem không hiểu. Ai ca ca, trên đó viết cái gì nha. ” thiếu niên cười hì hì đưa qua cái cổ, công tử đặ tờ giấy ở trên đầu gối vuốt thẳng, nhìn chữ phía trên.
Con ngươi ôn hòa nhàn nhạt đảo qua trang giấy. Một lát, giỏ trúc trên đầu gối bịch rơi xuống.
“Ca ca...?” Thiếu niên không giải thích được, chỉ cảm thấy rất là đột nhiên.
“Không có việc gì. ” công tử thản nhiên nói, tái nhợt cười, xoay xe đẩy đi vào nhà bếp, vứt giấy vào trong lửa.
“Ai, ca ca! “
Thiếu niên nhìn y, từng điểm từng điểm đem giấy đốt sạch, thẳng đến đốt tới tay của mình.
“Ca ca!! ” thiếu niên hoảng hồn, vội vàng múc tới nước đem ngón tay y ngâm ở trong nước, người nọ chỉ là ngơ ngác nhìn lò bếp, trong mắt vô thần.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy...” Thiếu niên gấp đến độ muốn khóc lên, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mở cửa!” Tiếng nói rất là hùng hậu, thiếu niên lau nước mắt, vội vàng chạy đi mở cửa.
“Ca, huynh ngươi đã về rồi. “
Trẻ tuổi tiều phu đem bó củi trên người đặt ở cạnh cửa, sau đó đi vào trong viện.
“Ngươi... Đã về rồi. ” Thanh Y công tử như ở trong mộng mới tỉnh, ngơ ngác quay đầu, mỉm cười.
“Ngươi, đây là thế nào?” Tiều phu nhíu mi.
“Không có việc gì...” Thanh Y công tử cười, “Ta đang muốn chuẩn bị làm cơm mà, tiểu Bảo nói ngươi đã trở về, ta, ta bên này còn chưa chuẩn bị gì.”
“Không cần.” tiều phu đi lên trước đem xe đẩy đẩy ra khỏi phòng bếp, “Ta làm.”
Thanh Y công tử ngồi ở trong tiểu viện tử, một mình nhìn chằm chằm hàng rào.
Tiểu Bảo không biết nên cùng huynh trưởng nói cái gì, chậm rãi đi qua tìm thanh y công tử.
“Lâm ca ca... Ngươi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy a. ” tiểu Bảo không biết làm sao.
Thanh Y công tử nhìn khuôn mặt ủy khuất của thiếu niên, quay đầu, chậm rãi xoa mắt cho hắn.
“A... Không có việc gì, ca ca nhớ lại, một ít chuyện cũ...”
“Chuyện cũ?”
“Chuyện cực kỳ lâu trước đây, vốn nên bị gió cát vùi lấp, chẳng biết tại sao, hôm nay bỗng nhiên hiện ra ở trước mắt ta, ta thật không biết... Nên làm thế nào cho phải. “
“Ca ca...” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên.
Gió mát phất qua, thổi qua khuôn mặt mặt tái nhợt của người nọ.
Tiều phu rất nhanh múc ba chén mì đặt ở trên bàn nhỏ trong viện.
“Ăn cơm rồi! ” tiểu Bảo chạy tới, một đôi đũa trúc chỉnh tề, sau đó mang ghế đến, đoan chính mà ngồi, như trong ngày thường công tử dạy hắn như vậy.
Thanh Y công tử yên lặng chuyển động xe đẩy, đi tới bàn nhỏ.
Ba người như ngày xưa như nhau, yên lặng ăn mì, tiểu Bảo hữu thuyết hữu tiếu, nói mình hôm nay ở trấn trên gặp phải chuyện mới mẻ, Thanh Y công tử ngước mắt cười yếu ớt, tiều phu lẳng lặng ăn.