Trên sàng tháp trống trơn, trong điện không có một bóng người, sau đó, chỉ nghe một trận tiếng bước chân dồn dập.
“Bệ hạ tỉnh! ” tiểu thái giám cuống quít đem chén thuốc trong tay đặt lên bàn, vội vàng chạy đi tìm thái y. Hoàng đế ngồi dậy, tay tại trên đệm gấm bên người không ngừng vuốt ve, chỉ là phía trên kia từ lâu đã không có khí tức người kia. “A Ngôn...”
“Bệ hạ...” Chu công công nghe tiếng vội vàng tới rồi.
“A Ngôn đâu.” Thanh âm của hoàng đế không ngừng run rẩy.
“Bệ hạ, công tử y...”
“A Ngôn đâu! ” hoàng đế từ trên giường nhảy xuống, hai mắt huyết hồng, gần như gào thét.
“Công tử đi! ” Chu công công lão lệ tung hoành, phác thông một tiếng quỳ rạp dưới đất.
“Cái gì?”
Công tử từ hai ngày trước liền xuất cung. Chu công công cố nén nghẹn ngào, một lát, lẳng lặng mở miệng.
“Bệ hạ hôn mê hai ngày, trong ngày ấy, công tử bị người mang đi ra ngoài, đặt lên lên xe ngựa, tống xuất cung đi. Lúc này, sợ là đã…”
“Đã thế nào. “Trong con ngươi hoàng đế thản nhiên, không nhúc nhích nhìn người trên đất.
“Đã...” Chu công công cố nén trong lòng đau, khóe mắt tràn ra nước mắt lưng tròng.
“Đã... Xuống mồ vi an. “
Oanh —- tiếng sấm vang lên.
Trời âm u trầm trầm. Trong mưa, chỉ nghe tác tác tiếng vó ngựa. Trên người hoàng đế bị mưa giội ướt đẫm, tóc quan mất trật tự, thẳng đến hướng Huyền Vũ môn.
Dọc theo đường đi người ngăn cản, đều bị chém dưới kiếm, máu xen lẫn trong nước mưa.
Bên ngoài Lâm phủ, treo lụa trắng, giống như mới vừa tổ chức xong tang sự, đóng cửa không ra. Nghe được hoàng đế đến, người Lâm phủ vội vàng ra nghênh đón quỳ tại trên mặt đất, Lâm Tương quỳ gối trong mưa, khuôn mặt tiều tụy. “A Ngôn ở đâu.” Người trên lưng ngựa, sắc mặt trắng bệch, cả người ướt đẫm, ánh mắt đỏ như máu, sợi tóc che nửa khuôn mặt. Từ xa nhìn lại, thoáng như la sát.
“Tiểu nhi...” Lâm Tương quỳ gối dưới móng ngựa, như quỷ hồn.
“Tiểu nhi, ngày hôm trước đã hạ táng.”
“Táng ở nơi nào. “
“Phần mộ của Lâm gia.” Lâm Tương lẳng lặng đáp, vô nửa phần dao động.
“Tiểu nhi đãi ở trong cung, người không mang điềm lành, lần này chết, là tiểu nhi vô phúc, mong bệ hạ, không cần thương nhớ.”
Mưa càng rơi xuống càng lớn.
Người trên lưng ngựa từ lâu siết chặc tay, nắm tay khanh khách rung động, trong khe hở có máu tươi chảy ra.
“Ngươi, chôn y?” Hoàng đế lẳng lặng nhìn chằm chằm người trên đất, không người hồi đáp.
“Ngươi nói y, là người không có phúc?” Hoàng đế xuống ngựa, từng bước một đi tới trước Lâm Tương.
“Y về Lâm phủ, còn chưa quá ba ngày, ngươi, chôn y?” Trong mắt của Hoàng đế không dút dao động, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, tự có thể đâm xuyên tim.
“Bệ hạ!! ” lão quản gia khóc quỵ leo đến bên chân hoàng đế.
“Lão gia hắn cũng không muốn a, đó là nhi tử hắn yêu nhất, hắn thế nào bỏ được hạ táng… là người mang y ra khỏi cung đã hạ táng, bệ hạ khai ân a! “
Chỉ nghe một tiếng âm thanh trầm đục lão quản gia bị đá ra thật xa, hoàng đế rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm bổ về phía đỉnh đầu Lâm Tương.
Kiếm chỉ cách người một phân.
Tay của Hoàng đế liên tục run, Lâm Tương thờ ơ, hoàng đế quăng ngã kiếm, một tay túm lấy người.
“Y không chết, y căn bản là không có chết!!” Hoàng đế khóc rống, hung hăng xé rách y phục người kia, “Các ngươi vì sao nói y đã chết, vì cái gì!! Ngươi chẳng lẽ không biết y sợ lạnh, sợ tối nhất sao, các ngươi vì sao chôn y, vì sao làm như vậy!!” hoàng đế gào thét đem người ném ở trong vũng nước mưa, Lâm Tương thẳng tắp dậy, như trước cúi thấp đầu.
“Bệ hạ —-!!”
Chỉ thấy hoàng đế phi thân lên ngựa, sau đó nghênh ngang mà đi, người Lâm phủ hoảng hồn, vội vàng kêu lên gia đinh, theo sát phía sau.
“Lão gia!!” Thân hình Lâm Tương lả đảo, quản gia vội vàng đỡ lấy. Lâm Tương hai tấn hoa râm, trên mặt mũi già nua không biết là mưa hay là vệt nước mắt.
“Ngươi cưng chìu cưng chìu như thế, nếu ta mất, ngươi làm thế nào?” Trong màn ấm, Lâm Thanh Ngôn khép sách lại, cười xoa vai hắn.
“Tất nhiên là tìm ngươi, cùng trời cuối đất. “
“Còn là đừng.” Lâm Thanh Ngôn lắc đầu. Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, không phải là hai nơi không gặp sao?
“A Diễn, ta sẽ không rời đi ngươi. ” trong mộng, người nọ nhàn nhạt nhíu mi.
“Giá –!!” Móng ngựa một đường chạy về phía thành tây.
“Lão gia! Lão gia! Không xong! ” gã sai vặt xuống ngựa, vội vàng chạy vào Lâm phủ.
“Bệ hạ... Bệ hạ đi Lâm gia tổ lăng rồi!!”
“Cái gì!!” mọi người một mảnh kinh hoảng.
Khắp bầu trời mưa gió, người minh hoàng trên mộ phần cầm trong tay cái xẻng liều mạng xúc bùn đất, bàn tay đỏ tươi. Người bên cạnh quỳ xuống đất khóc cầu, lại không vì vậy dao động chút nào. Bùn đất vẩy ra, gỗ đâm vào trong ngón tay, không cảm giác đau đớn.
Gia đinh Lâm gia quỳ ở bên ngoài, nhìn hoàng đế từng xúc từng xúc đào huyệt lên, tạo thành một gò đất.
“Bệ hạ... Van xin người, thiếu gia y đi... Người liền ban thưởng y một chút ngủ yên đi... Gia đinh già đấm ngực giậm chân, hoàng đế như khúc gỗ, chỉ là từng xúc từng xúc đào lên bùn đất, đào người hắn yêu nhất.
“Bệ hạ!!” Lâm Tương xuống lưng ngựa, hai chân run rẩy chạy đến mộ phần vừa quỳ xuống đất vừa cầu xin, mũ cánh chuồn đã rơi ra, hai tấn hoa râm.
“Cút!!” Hoàng đế một cước đạp đi, tiếp tục như điên rồi vậy đào đất, hai mắt đỏ tươi.
Mưa gián đoạn rơi xuống, chu vi chỉ nghe sàn sạt tiếng cây, không có người nào tiến lên khuyên, thỉnh thoảng vài tiếng nức nở kêu khóc, rốt cục nghe được một tiếng trầm đục.
Đầu xẻng giống như chạm đến một thứ gì, hoàng đế ngồi xổm người xuống, xúc đến móng tay huyết hồng.
Đó là một quan tài đen như mực. Chỉ lộ ra một góc trơn nhẵn.
“Bệ hạ, không được a, trăm triệu không được a...” Lão thái giám ôm lấy chân của hoàng đế khóc đấm ngực giậm chân, đám người cũng đều khóc rung trời rung đất, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.
“Mở nắp.” Hoàng đế lẳng lặng nói, trong con ngươi nhàn nhạt. “Bệ hạ!!”
“Mở nắp.” Hoàng đế rống giận, thanh âm ở trong mưa gió run rẩy, gần như khàn giọng, đế mệnh khó vi phạm, vài tên thị vệ cuối cùng phải tháo dây thừng buộc quan tài, nỗ lực kéo lên quan tài.
“Dừng tay!” Chỉ nghe hét lớn một tiếng, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người bước nhanh đi tới, bọn thị vệ nhất thời rút đao ra khỏi vỏ.
“Tần thái y... ” Lão thái giám mở to mắt.
“Lớn mật!!” Thị vệ hét lên, người nọ nhàn nhạt đi lên trước.
“Người đều chết, bệ hạ, còn muốn như thế nào nữa.”
Hoàng đế quay đầu, lẳng lặng nhìn thẳng người tới.
“Y sinh tiền người liền chưa từng nhiều làm bạn cùng y, mà nay mất, không chỉ không để cho y sống yên ổn, còn muốn tới đào mộ y. Bệ hạ, người cũng thật là nhẫn tâm.”
“Câm miệng!” Đao gác ở trên cổ, người nọ chỉ là nhàn nhạt cười cười, hai mắt hoàng đế huyết hồng.
“Y khi còn sống, nghĩ muốn cái gì nhất, nói vậy người, bệ hạ, so với ai khác đều rõ ràng. Hôm nay y liền nằm ở trong cái quan tài này, người còn muốn đem y đào lên mang về cung đình của người, chôn ở trong địa ngục thâm cung gặp quỷ kia, khiến y hài cốt không còn sao!
“Nói bậy!” Hoàng đế rống to hơn, trong mắt tơ máu dần dần ngưng tụ, như muốn bắn ra máu.
“Ta nói bậy? A...” Người nọ nhẹ khẽ cười cười.
“Người luôn miệng nói thương y, như vậy lúc y hoài thai bảy tháng bị người hạ độc, người ở đâu? Y ban đêm hai chân đau đến ngủ không yên, cả người rút gân, người ở nơi nào? Ngươi nói trong mắt trong lòng chỉ có y, vậy ngươi hậu cung những người đó đều là cái gì! Thanh Ngôn suốt đời đều vì ngươi, y đều vì ngươi chặt đứt hai chân, ngươi vì sao còn không buông tha y!”
Hoàng đế khẽ nhếch môi run rẩy, chỉ thấy người nọ quỳ xuống, hai tay giơ lên mũ cánh chuồn của mình.
Thần làm Thái y viện thủ, chỉ vì y ở trong cung, hôm nay không có bảo vệ y, tất nhiên là không dám lại kham trọng trách, nay từ chức Thái y viện thủ, cho bệ hạ trách phạt. Chỉ là... Y chết có rất nhiều điểm đáng ngờ, bệ hạ cùng với tại đây thương tâm, còn không bằng sớm điều tra rõ chân tướng.
“Ngươi nói... Cái gì.” Tay của Hoàng đế chậm rãi nắm chặt.
“Y, đi rất an tường.”
Hạt mưa rơi ở trên mặt, đế vương trẻ tuổi yên lặng nhìn chăm chú vào quan tài, rốt cục cúi người lên tiếng khóc lớn, tê tâm liệt phế, đinh tai nhức óc.