Gia đình Chúc Mịch Hồi là kiểu nhà giàu mới nổi, ba cô chỉ có bằng cấp hai, dẫm phải cứt chó nên mới phát tài, mấy năm nay làm ăn ngày càng lớn, nhà từ thành phố tuyến bốn chuyển đến khu thành thị tấc đất tấc vàng ở thành phố lớn, từ căn hộ bình thường thành căn biệt thự hạng sang.
Chúc Mịch Hồi ngồi tại chỗ của mình, ánh mắt lạnh băng nhìn một phòng nhận làm anh em thân thích nghèo kiết hủ lậu đang nịnh nọt, nhẫn nại hồi lâu, cô nghiêng đầu nói với người bên cạnh mình phải đi toilet, lười nhìn kẻ đến người đi làm bộ làm tịch.
Cuối hành lang là toilet, lúc cô đi qua đó, cạnh bồn rửa tay có một chàng trai đang đứng hút thuốc, nghiêng người biếng nhác dựa trên tường.
Chúc Mịch Hồi chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, đi vào toilet.
Lúc ra đến nơi, mẩu thuốc của chàng trai chỉ còn một nửa, tàn thuốc lung lay rớt xuống bồn rửa, Chúc Mịch Hồi cúi người rửa tay, cảm giác được một ánh mắt lười biếng dừng trên đỉnh đầu.
Ánh mắt đó trắng ra, lộ liễu.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài, cổ áo rất rộng, cong người cúi xuống, nửa bộ ngực sữa lộ ra ngoài.
Cô có thể tưởng tượng được, người bên cạnh nheo ánh mắt hẹp dài lại như thế nào, dáng vẻ ánh mắt đó dính lên người mình.
Rất gợi cảm.
Cô đứng dậy, đầu ngón tay còn dính nước, quay đầu ngẩng cổ lên nhìn mặt người bên cạnh, làn váy với đường cong lấp ló, mơ màng câu dẫn:
“Trai đẹp, cho điếu thuốc.”
Mở miệng mới phát hiện giọng mình có vẻ dấp dính.
Chàng trai liếc nhìn cô một cái, cậu cắn điếu thuốc trong miệng, tựa như cười một cái, cầm hộp thuốc trong tay đưa cho cô. Chớp mắt nắm lấy hộp thuốc, giọt nước ở đầu ngón tay cô rơi xuống tay cậu.
Chúc Mịch Hồi mở hộp thuốc, rút ra một điếu ngậm ở giữa môi, nâng nâng cằm ý bảo cậu đưa bật lửa, chàng trai đi một bước đến gần cô, hai đầu mẩu thuốc đối nhau, châm lửa cô.
“Không tóe lửa.” Cậu giải thích.
Thật ra Chúc Mịch Hồi không thích hút thuốc của đàn ông, cô chán ghét hương vị cay nồng, rất sặc mũi, nhưng vẫn nhịn xuống.
Hương vị này, cùng trên người cậu giống nhau.
Cô đưa hộp thuốc cho cậu, chàng trai không cầm: “Cho cậu”
“Hửm?” Cái âm tiết này phát ra từ trong họng khi cô đang cắn mẩu thuốc lá, gợi cảm đến muốn mệnh.
Chàng trai bỗng nhiên bật cười, đi về phía trước một bước, cơ thể dán vào với cô, môi mỏng dường như dán vào vành tai, âm thanh khàn khàn: “Tôi biết cậu, Chúc Mịch Hồi.”
Thủ khoa Văn, trung học Triệu Châu nổi tiếng mỹ nữ lạnh lùng, là một đóa hoa thanh cao kiêu ngạo, làm cậu chỉ nhìn một lần đã muốn xé nát gương mặt nạ này ra.
Chúc Mịch Hồi cười cười, lấy mẩu thuốc lá ấn lên gạt tàn trên bệ rửa tay:
“Tôi cũng vậy.”
Mạc Tầm Quy.
“Hửm? Sao tôi không biết, mình nổi tiếng như vậy?”
Đuôi mắt cô gái thon dài, câu lấy hồn phách, làm cho người trên đời này cam tâm làm thủ hạ dưới váy, mà người trên đời này, đương nhiên bao gồm cả cậu.
Không chờ cô lên tiếng, tay Mạc Tầm Quy đã dán lên sườn eo cô, dọc theo đường cong hướng lên trên, cánh tay dài khoanh lại vòng eo nhỏ, cảm giác được hai cánh tay mảnh khảnh quấn lên cổ cậu, ý cười Mạc Tầm Quy ngày càng sâu.
Môi cô chủ động dán lên, ngậm lấy cậu, hàm răng khẽ khàng cắn cắn môi dưới, trong mắt cậu sắc/ dục thật sâu, ánh mắt hẹp dài khép hờ, nhếch miệng cười cười.
Bỗng nhiên cậu dẫn cô trốn vào nhà vệ sinh nam bên cạnh, ngón tay thon dài bò từ dưới eo lên trên, kéo khóa váy hai dây bên sườn, phủ lên bờ lưng trần trụi.
“Ư……” Cô vừa mở miệng, một giây đó đầu lưỡi của cậu tiến vào, không chừa cho cô một kẽ hở chuẩn bị, cuốn lấy đầu lưỡi mềm, truy đuổi, trêu đùa, quấn quanh.
Bọn họ tham lam trao đổi mùi vị thuốc lá trong khoang miệng, cậu cường thế tuyên cáo trò chơi bắt đầu, bàn tay ác ôn đã lần tìm được phía trước, nắm lấy một nơi mềm mại. Cơ thể Chúc Mịch Hồi mềm nhũn, bàn tay vuốt ve đường cong rõ ràng sườn mặt cậu, thất thần, mê mang.
Kéo thần trí trở lại bởi tiếng rung của chiếc điện thoại trong túi quần Mạc Tầm Quy, cậu thờ ơ, cô muốn nhắc nhở, nhưng vừa hé miệng lại bị cậu cuốn lấy lưỡi, tiếng phát ra chỉ còn âm thanh ưm ưm a a, mềm mại làm tóc trên đỉnh đầu run rẩy. Người gọi đến rất kiên cường, có vẻ như càng không nhận thì không bỏ qua, vì vậy tiếng di động vẫn vang lên không ngừng.
Mạc Tầm Quy tay đưa tay thăm dò xuống dưới thân Chúc Mịch Hồi, cuối cùng tay Chúc Mịch Hồi cũng có khe hở, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu: “Cậu có điện thoại.”
Dáng vẻ cậu rất tự nhiên: “Không cần quan tâm.”
Chúc Mịch Hồi lùi về sau một bước, thoát khỏi sự khống chế, đôi tay vẫn vòng sau cổ cậu: “Tôi cần phải về.”
“Thủ khoa văn” Mạc Tầm Quy gọi ra cái xưng hô này, tựa như nhắc nhở cô ngày thường thanh cao, cùng giờ phút này lưu luyến: “Cậu ướt.”
Chúc Mịch Hồi chậm rãi thu tay về, kéo khóa váy lên, không để ý đến lời trêu chọc của cậu, hỏi ngược lại:
“Cậu học ở Triệu Châu à?”
“Hửm?”
“Khai giảng gặp.”
Môi đỏ Chúc Mịch Hồi phun ra ba chữ này, nghiêng người mở cửa, thân ảnh biết mất, chỉ còn góc váy du đãng trong tầm mắt cậu.
Lướt qua giây lát.
Cánh cửa mở ra lại đóng vào, Mạc Tầm Quy đứng yên tại chỗ, quen tay lần tìm hộp thuốc trong túi quần, lại nghĩ đến đôi môi mềm mại của cô, xúc cảm ẩm ướt vẫn còn phảng phất lưu lại như sợi chỉ.
Cậu cười nhạo một tiếng:
“Ha, thanh cao?”