• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Mạc Tầm Quy chú ý tới Chúc Mịch Hồi, không phải là lần Lục Minh dẫn cậu sang lớp bên khoa văn, trước đó sớm hơn.

Vào năm lớp mười, sau khi tan học có bạn học rủ cậu sang bên trung học Số 3 chơi bóng. Một trận đấu qua đi, một đám bạn học nằm lăn ra đất, có một tên bỗng nhiên đứng lên, chạy đến nhìn về phía dưới cột cờ, những người khác cũng ồn ào, Mạc Tầm Quy lười biếng đưa mắt, bên cạnh đài kéo cờ có bóng dáng mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đan xen.

Một bạn học bên trường đó đi đến cạnh cậu, giọng nói thâm sâu: “Nhìn thấy không, cô nàng kia kìa.” Cậu ta dừng một chút, hạ giọng: “Nổi danh trong trường tôi là chiếc xe công, gần đây bọn tôi đánh đố, xem ai cướp được người về tay.”

Mạc Tầm Quy lại nhìn về hướng đó, một cậu bạn lôi kéo cánh tay cô, bị cô gái dùng sức hất tay ra, người đó đuổi theo, túm sau cổ áo cô lôi ra ngoài, càng lúc càng xa,  Mạc Tầm Quy vẫn có thể thấy cô gái đang giãy giụa cùng kháng cự.

Cậu nhíu mày, nói một câu: “Nhìn không giống.”

Bạn cậu cười nhạo: “Đừng để vẻ về ngoài cô nàng lừa, học kỳ một mỗi ngày còn ngồi giao thông công cộng, học kỳ này thường xuyên có siêu xe đưa đón. Chắc là bên ngoài có người bao nuôi, trong trường còn câu vài con cá, cũng có bản lĩnh.” 

Mạc Tầm Quy đứng lên, không muốn nghe một thằng con trai lắm mồm đi nói xấu một cô gái, cậu xua xua tay với bạn bè: “Đi đây.”

Ra khỏi trường Số 3, cậu châm điếu thuốc đi về phía trạm xe bus, xuyên qua làn sương khói, cậu nhìn thấy hai người kia, tên đó vẫn kéo tay cô gái, bị hất ra, động tác này đã lặp lại vài lần.

Đến gần, nghe tiếng tên đó thẹn quá hóa giận nói:  “Chúc Mịch Hồi, cậu diễn cái gì. Diễn cũng có mức độ thôi, chỉ đi chơi với tôi mà thôi, lại không phải chưa bị chơi bao giờ.” 

Cô gái được gọi là Chúc Mịch Hồi ánh mắt lạnh như băng, chữ thốt ra còn lạnh lùng hơn:

“Cút.”

Có xe taxi đi đến, cô nhanh chóng đưa tay ngăn lại, chui vào trong xe.

……

Năm lớp mười một, có một ngày bên lớp Văn 1 có một bạn học nữ mới chuyển đến, cuộc thi quý đầu tiên đem đệ nhất khoa văn Khương Ý kéo xuống dưới, ngày hôm sau có giấy dán thông báo trên bảng tin trường, bảng thành tích khối khoa học tự nhiên đứng cạnh khoa văn, mười cái tên đứng đầu, hai cái tên Mạc Tầm Quy và “Chúc Mịch Hồi” đứng song song với nhau.

Ngày đó Lục Minh kéo cậu sang bên lớp văn 1, thật ra cậu cũng khá tò mò, từ cửa sau liếc nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, vẫn là dáng vẻ như lúc đứng dưới đài kéo cờ bên trường Số 3, tóc đuôi ngựa buộc cao, chỉ là đổi từ bộ đồng phục màu xanh trắng sang bộ đồng phục hồng trắng.

Khi cô đứng lên đi qua cậu, khí chất trên người còn lạnh lẽo hơn so với thời tiết.

Mạc Tầm Quy nghĩ đến bốn chữ: Cao không thể với.

Không có sương khói ngăn cản, cuối cùng cậu cũng thấy rõ mặt cô, mặt trái xoan, đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên, trắng quá mức, cũng quá xinh đẹp.

Lục Minh bên cạnh nắm chặt vạt áo cậu:  “Đcm…… xinh thật đấy……”

Mạc Tầm Quy thu ánh mắt, rời đi.

Sau đó có vài lần, trong phòng học buồn chán nên đi lên sân thượng hút thuốc, thấy cô đã sớm đứng một góc sân thượng, trong tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ. 

Mạc Tầm Quy coi như chẳng có việc gì, đi đến đầu bên kia, mỗi người chiếm cứ một góc sân thượng, yên lặng hút thuốc, hai bên cũng không nói chuyện.

Có một lần ba mẹ đi ra ngoài xã giao, bảo cậu sang nhà Khương Ý ăn cơm, trong bữa ăn mẹ Khương ý hỏi thành tích của bọn họ, Khương Ý ảo não cắn môi:

“Hiện tại con đã xếp thứ hai, bạn học mới chuyển đến quá siêu, hơn nữa mỗi ngày bạn ấy còn ở lại học rất muộn, từ tuần sau bắt đầu, con cũng muốn giống bạn ấy học đến tám giờ mới về, mẹ không cần chờ con về ăn cơm đâu.”

Mẹ Khương Ý nhíu mày: “Vậy muộn quá, con đi một mình không an toàn.”

Ma xui quỷ khiến, Mạc Tầm Quy lại nói: “Dì ạ, cháu sẽ đi cùng Khương Ý, cũng ở lại học muộn.”

Từ đó về sau, mỗi ngày ở cửa chờ Khương Ý cùng về đều có thể nhìn thấy cô, yên tĩnh ngồi tại chỗ, đang đọc sách hoặc là làm đề, vài lần ánh mắt giao nhau, cô dừng lại một giây, lại lạnh lùng rời đi.

Bên trường Số 3 nói cô là người không biết kiểm điểm(*), có người nói là người lạnh lùng cao ngạo, Mạc Tầm Quy có hơi tò mò, đâu mới là bộ mặt thật của cô?

Hoặc là, đều không phải.

Không biết là do thấy sắc nổi lòng tham, hay vẫn là bị ma quỷ ám ảnh, hoặc là cả hai. Đêm đó trước cửa toilet trong khách sạn, nháy mắt khi chạm vào cơ thể cô, cũng là xúc cảm mềm mại như ở trong mộng, cậu chắc chắn một điều.

Cậu nguyện ý trầm luân.

///

(*) Ý là mặt dày đó =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK