• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương An An cảm thấy hai mắt mình như sắp tóe lửa. Vì buổi phỏng vấn sáng nay mà chưa tới sáu giờ cô đã phải thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến mặc quần áo soi gương chải đầu, bận rộn loay hoay mãi tới tận bảy giờ. Vốn có tận hai mươi phút rảnh rỗi thì mẹ già lại thấy cô ngồi không trên ghế sofa liền sai cô ra ngoài mua bữa ăn sáng.

Vương An An cũng đi vì cô nghĩ xuống lầu mua đồ ăn sáng thì cũng chỉ mất một lúc thôi không tốn nhiều thời gian lắm. Nhưng hôm nay đúng thật xui xẻo, gặp phải cái ngày người mua bánh quẩy đông nghẹt, cửa hàng lại không đủ người phục vụ, cuối cùng đợi đến lượt Vương An An thì đã mất hơn mười phút. Vương An An mang bữa ăn sáng lên lầu rồi phải chạy xuống đi tìm xe đạp, đã chậm mất năm sáu phút so với dự kiến ban đầu.

Kết quả vừa ra khỏi cửa Vương An An liền sững sờ. Không hiểu sao trong khu chợ chật hẹp bình thường chỉ đủ cho một chiếc xe đẩy chở rau xanh hôm nay lại đông như thế. Người đông như kiến, chen chúc nhìn đâu cũng thấy người. Người ở bên trong không được ra, người bên ngoài chen mãi không vào nổi. Các ông lão bà cụ lớn tuổi chen chúc trong dòng người không ngừng càu nhàu, đi rề rề như rùa bò, mất cả buổi mà vẫn không nhích lên được bước nào.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện muộn buổi phỏng vấn quan trọng, Vương An An liền chẳng để ý đến hình tượng thục nữ nữa. Cô lập tức vác xe lên len lỏi qua dòng người. Cô cũng bất chấp đằng trước có bà cụ đang bê rổ trứng gà, liều mạng mở một “đường máu” cho mình trong khu chợ chật ních.

Chen lấn đến chỗ chật nhất, Vương An An mới hiểu tại sao khu chợ này hôm nay lại tắc nghẽn như vậy. Ngay tại nơi mà ngay cả một chiếc xe ba bánh cũng không dễ lách nổi đang đậu một chiếc xe ô tô màu đen.

Xe rất lớn, đừng nói xe không lách qua được mà ngay cả người đi bộ cũng phải nghiêng người mới đi nổi.

Vương An An thở không ra hơi, tên nào lái xe ngu thế, không biết đây là chợ sao, đường nhỏ như vậy mà còn cố chen vào, đi đường vòng một chút thì chết à, bây giờ hại chỗ này kẹt cứng, dù cô có khiêng xe lên cũng không qua được!

Vương An An tức giận để xe xuống, sau đó hít sâu một hơi rồi lại vác xe lên. Vì buổi phỏng vấn hôm nay cô đã buộc tóc, vì để mình trông xinh đẹp hơn cô còn cố ý mua một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm đang thịnh hành nhất hiện nay.

Giờ thì hay rồi, đầu tóc bù xù đã đành, lớp trang điểm mất cả buổi để tô tô vẽ vẽ cũng tiêu tùng luôn.

Lúc Vương An An vác xe lên cô đã nghĩ: Nếu người có thể đi qua vậy thì khiêng xe lên cũng có thể chen qua được.

Nhưng Vương An An đã quên mất một điều, sức tay cô dù sao cũng có hạn, cho dù đã khiêng xe lên nhưng tay lái vẫn bị chúc xuống. Ngay lúc cô chen lách để đi qua thì chiếc xe kia cũng dịch chuyển lên phía trước.

Vương An An tưởng rằng mình đã thoát nạn rồi, đang định thả lỏng thì lại cảm thấy như có thứ gì đó đụng vào hông cô.

Nhưng Vương An An cũng không để ý vì không đau mấy, ngược lại tài xế trong xe lại rất tinh mắt. Tuy anh ta ngồi trong xe nhưng đã thấy rất rõ ràng. Lúc Vương An An nghiêng người đi qua, ghi-đông xe cô đã cạ lên cửa xe tạo thành một vết xước.

Chiếc xe đắt tiền như vậy, chỉ một vết xước tôi cũng phải tốn cả đống tiền sửa chữa! Người tài xế vội vàng bước ra, lớn tiếng gọi Vương An An lại: "Này, cô ơi, cô vừa làm xước xe tôi đấy...."

Giờ thì Vương An An mới nhận ra vừa rồi mình đã sơ ý va phải xe của người ta. Mặc dù chưa thấy hãng xe nhưng nhìn qua cô cũng biết đền tiền sửa sẽ khiến ‘màng túi’ của cô đau đớn đến nhường nào!

Vương An An lập tức ăn vạ trước: "Cái anh này, anh có biết lý lẽ không đấy, còn dám bảo tôi làm xước xe anh. Anh không thấy đây là đâu sao, đây là chợ đâu phải là nơi để cho anh lái xe vào? Xe anh đi sai mà còn bảo tôi làm xước xe anh, là xe anh đụng vào tôi thì có. Nếu không phải tôi đang vội thì bây giờ anh còn phải đưa tôi đi kiểm tra đấy, hơn nữa còn phải làm kiểm tra tổng quát nữa, tôi đã không so đo với anh thì thôi...."

Anh chàng tài xế này có thể coi người từng trải, xưa nay đã từng chứng kiến không ít đàn bà con gái chanh chua. Nhưng còn trẻ và khá xinh đẹp mà đanh đá như cô gái này thì mới thấy lần đầu tiên, khiến anh ta cũng hơi bất ngờ.

Vương An An thấy đối phương bị mình lấn lướt mà không dám nói lại, lập tức để xe xuống rồi bỏ chạy. Cô đâu có ngốc, chiếc xe đó nhìn đắt đỏ như thế, nếu bắt cô lại, đừng nói trễ buổi phỏng vấn, chỉ phí sửa chữa thôi cũng khiến cô nhức đầu rồi.

May mà người tài xế kia cũng không đuổi theo, cô chạy một đoạn mới dám quay đầu lại. Vừa quay đầu lại Vương An An lại thấy người ngồi trong xe cũng đang tò mò nhìn mình. Lúc cô nhìn thì người đàn ông đang ngồi ở ghế sau cũng ngó qua cửa sổ xe nhìn về phía cô.

Người đàn ông đó rất trắng lại rất đẹp trai, hơn nữa Vương An An còn thấy khi người đó nhìn cô rõ ràng anh ta đã híp mắt cười với vẻ chế giễu.

Vương An An chợt cảm thấy xấu hổ, vừa rồi quả thật cô cũng quá chua ngoa!

Người đàn ông đó thế nhưng không bắt chẹt lại còn cười với mình, sau đó chui lại vào trong xe.

Lúc Vương An An phỏng vấn xong về đến nhà, trong lòng vẫn thấy thấp thỏm lo âu. Công ty đó rất nổi tiếng, hai năm trở lại đây mới mở chi nhánh ở nơi này. Ở cái địa phương nhỏ bé này tìm việc vốn rất khó khăn, những công tác khá khẩm một chút đều phải dựa vào quan hệ mới xin được. Hiếm được một công ty chính quy như thế này, Vương An An thấy mình gặp may mới lọt được vào vòng hai. Nhưng những người lọt được vào vòng hai đều là người có thực lực cả, còn cô cũng chỉ là tay mơ có một năm kinh nghiệm làm việc, không biết có được tuyển không nữa.

Vừa bước vào cửa, mẹ Vương An An đã vội vã hỏi han cô phỏng vấn ra sao.

Loại phỏng vấn này đều phải chờ thông báo, Vương An An làm sao mà biết mình rốt cuộc có qua hay không. Mới qua vòng thi viết căng thẳng, bây giờ ngay cả nói chuyện cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Vương An An uể oải đáp lại mẹ một câu không biết.

Hậu quả là khiến mẹ cô phát cáu, bắt đầu lảm nhảm quở trách Vương An An, mở miệng ngậm miệng đều là Tống Vi Vi ở ngõ trước giỏi giang thế nào, sáng sớm hôm nay còn có một anh chàng giàu có đến tìm con bé.

Hiện giờ Vương An An chỉ cần nghe thấy ba chữ Tống Vi Vi là lại đau đầu. Mấy năm nay, cô ta nổi tiếng nhất cái khu này. Nhưng xui xẻo ở chỗ cô và Tống Vi Vi lại sinh cùng tháng cùng năm. Lúc trước hai nhà còn đặt nhũ danh cho hai đứa giống nhau, sau này để phân biệt liền gọi Tống Vi Vi ra đời sớm hơn mấy ngày là Đại Mai, còn cô là Nhị Mai. Nhưng cô lại không thích người khác gọi mình là Nhị Mai, vì thế nên cô luôn giới thiệu với người khác mình tên Mai Mai.

Khi còn bé còn chưa thấy khác biệt, gia cảnh hai nhà cũng coi như ngang nhau, hơn nữa hai đứa bé đều lành lặn không thiếu mũi cũng chẳng thiếu mắt, nói chung thì không có gì để so sánh. Nhưng không biết người nhà họ Tống đã gặp phải vận hên cứt chó gì mà bỗng nhiên từ mười ba năm trước, có một người nào đó bắt đầu giúp đỡ Tống Vi Vi, hàng năm hàng tháng đều mang tiền đến cho người nhà họ Tống.

Nguyên do vì sao thì không ai biết, về sau mọi người đều suy đoán chắc nhà họ Tống có người thân ở nước ngoài nên mới được những người đó giúp đỡ.

Điều kiện kinh tế của người nhà họ Tống ngày càng phất lên, sau này người kia còn tài trợ cho Tống Vi Vi học Piano, học nhảy, học vẽ. Đại Mai và Nhị Mai ngày xưa nhanh chóng phân ra kẻ hơn người kém.

Một người càng ngày càng có phong thái con nhà danh giá, một người giống con ngốc chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Mỗi lần nghĩ tới điều này trong lòng mẹ Vương An An lại cảm thấy bất công. Hiện giờ Vương An An này ngoại trừ diện mạo không thua Tống Vi Vi ra thì chẳng còn gì để so sánh với con người ta cả! Bà Vương lại bắt đầu nhắc lại những chuyện xưa xửa xừa xưa, càu nhàu với Vương An An. Nào là khi còn bé Vương An An nghịch ngợm không chịu học, chỉ biết đi theo thằng nhóc Diệp Song chơi bời khắp nơi, khi bé còn ngu muội dẫn ăn xin về nhà tiếp đãi cho người ta ăn ngon mặc đẹp, kết quả bị người ta trộm hết tiền lì xì....

Lôi hết chuyện này tới chuyện kia ra quở trách Vương An An, bà cằn nhằn cho đến khi Vương An An phải chạy về phòng ngủ của mình đóng cửa lại mới thôi cằn nhằn.

Trong lòng Vương An An cũng rất ấm ức, ai lại không muốn được được một người giàu có chăm sóc lo liệu cho từ nhỏ chứ. Nhưng cô không có được may mắn đó, gia đình chẳng có người thân nào ở nước ngoài thì biết làm sao? Một, không ra ngoài chơi bậy bạ bị người ta làm cho ễnh bụng ra; hai là đã tốt nghiệp đại học tìm được công việc ổn định, bây giờ còn sắp được vào làm cho một công ty có tiếng, mẹ còn muốn thế nào nữa?

Nghĩ vậy Vương An An bắt đầu gọi điện thoại cho đồng bọn Diệp Song của cô.

Tên Diệp Song này là người mà Vương An An thích từ nhỏ đến lớn. Năm lên cấp ba cô còn tỏ tình với cậu ta một lần, khổ nỗi tên Diệp Song này không có tình cảm nam nữ với cô, chỉ đơn thuần xem cô như một thằng con trai.

Mà Vương An An lúc đó cũng rất phóng khoáng, không chỉ không thích mặc váy, ngay cả tóc cũng cắt ngắn ngủn. Cuối cùng sau đoạn thời gian rối rắm đó, Vương An An cũng hiểu ra. Từ đó về sau không bao giờ nhắc đến chuyện thầm mến nữa mà chỉ tiếp tục im lặng làm bạn với Diệp Song.

Trái lại, từ đó về sau Vương An An lại cảm thấy Diệp Song đối tối với cô hơn. Mỗi khi cô gặp phải vấn đề, chỉ cần giúp được là Diệp Song sẽ sẵn sàng giúp đỡ ngay.

Nhưng đó không phải là kiểu tình cảm trai gái, vì Diệp Song có thể thoải mái kể cho cô nghe chuyện của cậu ta và bạn gái, nhờ cô phân tích giúp cậu ta.

Sau khi điện thoại thông, Vương An An thở dài thở ngắn kể lại vụ phỏng vấn rồi cả chuyện bị mẹ cô quở trách, bao nhiêu uất ức cô đều nói hết với Diệp Song.

Diệp Song là kiểu con trai năng động xán lạn như ánh mặt trời. Bình thường Vương An An có chuyện không vui chỉ cần tìm Diệp Song tám một lúc sẽ được khơi sáng ngay lập tức.

Quả nhiên chỉ bằng nói mấy câu ít ỏi, Diệp Song đã chọc cho Vương An An cười nghiêng cười ngả.

Đã từng là một trong những thành viên ở con phố tây cũ kỹ này, tất nhiên Diệp Song cũng rất hứng thú về chuyện của Tống Vi Vi, vì vậy tiếp tục ngồi nghe Vương An An cằn nhằn.

Mấy năm trước, Diệp Song cũng từng theo đuổi Tống Vi Vi. Thật ra, nếu đã là con trai thì ai cũng muốn theo đuổi Tống Vi Vi. Bởi vì cô ta xinh đẹp lại rất có khí chất, ăn nói dịu dàng, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái hiền lành biết quan tâm săn sóc. Khổ nỗi trong lòng Tống Vi Vi đã có đối tượng, suốt ngày ngóng trông người kia như chờ hoàng tử vậy.

"Ai biết đã xảy ra chuyện gì chứ." Vương An An bị so sánh đã bực mình rồi, bây giờ nghe thấy ba chữ Tống Vi Vi liền buồn nôn. Cô rầu rĩ than thở: "Vừa nãy nghe mẹ mình nói, hôm nay Tống Vi Vi đích thân tiễn anh chàng kia ra xe. Cô ta cao ngạo thế, người bình thường chắc chắn chẳng thèm tiễn đâu, có lẽ anh ta chính là người kia đấy."

Nói đến đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, trong đầu chợt hiện lên chiếc xe hơi màu đen buổi sáng?

Hồi nãy mẹ cô nói cái gì ấy nhỉ, Maybach [*]?

[*]Maybach: là một loại xe hơi đắt tiền.

Là chiếc Maybach dừng trước cửa nhà Tống Vi Vi?

Chiếc xe ở chợ.... Không thể nào?

Vương An An há hốc miệng, vội vàng hỏi Diệp Song: "Song Tử, cậu nói xem một chiếc Maybach bao nhiều tiền vậy hả?"

"Maybach?" Diệp Song bị hỏi cũng sững người, vì cậu ta vốn cũng không biết, "Vậy phải xem loại nào đã, rẻ nhất cũng phải mấy trăm vạn..."

Miệng Vương An An càng há to hơn không sao khép lại được, theo bản năng bóp chặt chiếc điện thoại di động. Cô đã bị kích thích đến mức muốn ngất, quả nhiên toàn một lũ đáng chết....

Cô sao mà so được với Tống Vi Vi chứ....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang