Vương An An ngồi bên cạnh Cố Ngôn Chi, ghế sa lông nhà bác cả cô thật là hẹp.
Bọn họ dựa vào nhau rất thân mật.
Cố Ngôn Chi nở nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng rất lịch sự.
Vương An An có việc gì cũng không gạt Cố Ngôn Chi, cô cũng nói cho Cố Ngôn Chi về ý định của bố mẹ cô: " Ngôn Chi, lúc nãy mẹ em nói với em là của hồi môn của em, nhà em muốn thêm vào phần sính lễ lần trước anh mang tới còn cho em thêm ba vạn ba...."
Nét mặt Cố Ngôn Chi không thay đổi.
Vương An An đột nhiên không nói nổi nữa, dưới đôi mắt nhìn chăm chú kia, cô chợt nhận ra giữa cô và Cố Ngôn Chi, vấn đề tiền bạc đó đã không quan trọng.
Cô cũng đành cười một cái.
Cố Ngôn Chi rất tự nhiên nắm lấy tay cô, tay Cố Ngôn Chi hơi lạnh, kể từ sau khi bệnh của cô không có chuyển biến gì thì tay Cố Ngôn Chi vẫn như vậy.
Trước kia cô có thể giúp Cố Ngôn Chi ủ ấm nhưng bây giờ tay của cô và Cố Ngôn Chi đều lạnh như nhau.
Chờ thức ăn xong xuôi, lúc mọi người lên bàn ăn cơm, mặc dù Vương An An có trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của cô rất kém, lập tức có người hỏi cô làm sao vậy.
Cố Ngôn Chi khéo léo giúp Vương An An lái qua chuyện khác.
Nhưng ngay sau đó thì đã có người hỏi hai về vấn đề đãi tiệc.
May mắn thay, hai người đã bàn bạc chuyện này, bây giờ tình trạng cơ thể Vương An An căn bản không thể tổ chức hôn lễ, Cố Ngôn Chi giải thích rằng bởi vì sức khỏe của cha anh, nên đành phải kéo dài một thời gian.
Nhưng những người họ hàng kia lại cố gắng dò la, chuyện bệnh tình của cha anh và cả thời gian mắc bệnh cũng hỏi thăm.
Cố Ngôn Chi cũng không lừa dối những người đó, thật ra thì có lòng mà nói, mấy tin tức này có thể trực tiếp tìm ở trên mạng.
Anh cũng nói ra một thời điểm, thì Vương An An đột nhiên giật mình, thời gian đó không phải là lúc cô và Uông Uông bị người ta bắt cóc sao?
Cô kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Chi một cái.
Trái lại vẻ mặt Cố Ngôn Chi chỉ hờ hững.
Trong lúc những người họ hàng đã bắt đầu nói sang chuyện khác, thì có một người họ hàng nhà Vương An An giống như chợt nhớ đến cái gì, nói với Vương An An: "Đúng rồi, An An còn nhớ nhà hàng xóm đối diện nhà con không, chính là nhà cái người tên Tống Vi Vi đó, thời gian trước không biết làm sao gặp phải phiền phức, con nói xem đúng là xui xẻo, hình như là đi ngân hàng rút tiền, phía trước cô ta có người quên lấy thẻ ra, kết quả người ta cho rằng cô ấy lấy của họ hơn một vạn, giờ thì hay rồi, bị tình nghi là kẻ trộm, bây giờ còn đang bị giam đấy.... Cho nên nói món lời nhỏ không thể chiếm loạn, gia đình cô ta muốn tìm người giúp đỡ, thật ra số tiền liên quan của vụ án cũng không có nhiều, trả lại cho người ta là xong, lại đi chạy quan hệ nữa, kết quả đi qua đi lại một thời gian đều vô dụng, cuối cùng nhà cửa cũng bán hết, nhiều tiền đổ đi như vậy nhưng cũng không được gì, thật ra có người thu tiền sau đó tiết lộ cho nhà bọn họ mấy câu, để cho bọn họ chớ giằng co, đây là có người cố ý chỉnh Tống Vi Vi, có dùng bao nhiêu tiền cũng không xong, con nói xem chuyện như vậy có thần kỳ không, người như Tống Vi Vi vậy, nhìn sau cũng không giống như đắc tội với ai, hơn nữa nhất định cô ta lần này đắc tội với người có lai lịch không nhỏ, nhà bọn họ liều mạng hỏi thăm cũng không biết đối phương là thần thánh phương nào...."
Lúc đầu Vương An An cũng không để ý nhưng lúc nghe thấy đắc tội với người khác, thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Nhưng cô cảm thấy khả năng không nhiều, Cố Ngôn Chi có cần thiết phải chỉnh Tống Vi Vi không?
Cô không thể không ngước mắt liếc nhìn Cố Ngôn Chi, vẻ mặt của anh nhàn nhạt, một chút biến hóa cũng không có, rõ ràng thờ ơ đối với chuyện của Tống Vi Vi.
Cô cũng cho là mình nghĩ nhiều.
Lúc ăn cơm xong dọn dẹp bàn, nhìn dáng vẻ bận rộn của Cố Ngôn Chi, Vương An An chợt nhớ tới trước đây không lâu trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh từng bàn luận xôn xao với Cố Ngôn Chi, bọn họ rất thân mật ở nằm chung một chỗ, nói về chuyện trước kia.
Thật ra thì Vương An An có chút buồn bực tại sao ban đầu Cố Ngôn Chi lại nhận nhầm người, rõ ràng là cô giúp Cố Ngôn Chi, cuối cùng anh lại báo đáp Tống Vi Vi.
Lúc cô nói lời đó cũng chỉ là đùa giỡn, không ngờ Cố Ngôn Chi lại để ở trong lòng, dùng sức ôm cô, tự trách nói: "Nếu như lúc ấy chăm sóc em thì tốt rồi."
Lúc ấy bệnh tình Vương An An vẫn chưa có đến nỗi nghiêm trong, chỉ an ủi anh: "Ôi dào, đó là ý trời, so với những thứ kia cũng không có quan hệ."
Bây giờ nhớ lại, giống như Cố Ngôn Chi đối với những chuyện cũ đó rất áy náy.... Uông Uông chắc sẽ không làm loại chuyện đó nhưng Cố Ngôn Chi thì sao?
Vương An An đột nhiên phát hiện mặc dù bây giờ mình và "Cố Ngôn Chi" rất thân mật nhưng từ trước tới nay cô cũng chỉ nói yêu Uông Uông mà thôi, còn Cố Ngôn Chi căn bản cô cũng không hiểu rõ anh, bình thường anh làm gì, nghĩ gì, cô cũng chỉ biết một chút bên ngoài mà thôi.
Trước đây lúc ở trong biệt thự giúp đỡ Uông Uông bắt chước Cố Ngôn Chi, cô đã cảm thấy cuộc sống của Cố Ngôn Chi rất mâu thuẫn.
Nhưng sau khi hai người họ dung hợp lại, cô vẫn cho rằng "Cố Ngôn Chi" bây giờ chính là bề ngoài là Cố Ngôn Chi, bên trong là Uông Uông.
Nhưng bây giờ cô lại chợt nghi ngờ.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, đàn ông nhà họ Vương đều muốn đi ra ngoài đốt pháo, Cố Ngôn Chi cũng bị gọi đi xuống nhưng không lâu sau anh lại đi lên, cho dù bị mọi người nhìn anh vẫn luôn coi chừng Vương An An, còn bị người lớn trong nhà trêu chọc nói Cố Ngôn hiền lành, quả nhiên là sợ không dám đốt pháo.
Vương An An không nói câu nào nắm tay anh, như có điều suy nghĩ nhìn anh....
Vẫn nhịn đến lúc cha mẹ Vương An An muốn ra về, Vương An An mới cố gắng lên tinh thần.
Còn lại mấy người họ hàng không chơi mạt chược đều muốn tiễn bọn họ, Cố Ngôn Chi sợ cả nhà Vương An An xuống lầu quá sớm sẽ bị lạnh, nên nói đi xuống trước lái xe tới, lúc Vương An An cùng cha mẹ đi xuống, mọi người vốn đang nói chuyện xôn xao, giống như bị cái gì làm kinh sợ, tất cả đều im lặng lại.
Cho dù không biết cái logo "người bay" trước xe là gì nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng của chiếc xe thì cũng có thể biết chiếc xe này nhất định có giá trị rất xa xỉ.
Nhưng Vương An An thật sự không có tinh thần, cũng không chú ý đến sự khác thường của mọi người, động tác Cố Ngôn Chi rất nhanh, xe dừng lại liền xuống xe, mở cửa xe, anh biết Vương An An đã không chịu đựng được nữa, sau khi đỡ An An vào xe, đặc biệt dịch chuyển tấm đệm lót lưng xuống.
Vương An An dựa lưng vào đệm, cha mẹ của cô cũng lên sau xe, thấy sắc mặt của những người họ hàng đang líu ríu nói chuyện ở đó, mẹ cô giống như trở thành một người khác, nói thầm: "Đáng tiếc bác cả của con ở trên lầu đánh bài rồi, con xem buổi tối ông ấy còn tự hào khoe khoang con rể nhà bọn họ như thế nào...."
"Aiz, phụ nữ các người thật là." Cha Vương An An có nét giống Vương An An.
Vương An An mơ mơ màng màng, cha mẹ của cô cho là cô mệt rồi nên không để ý, chờ đưa cha mẹ cô về nhà xong, Cố Ngôn Chi mới lại lái xe về nhà.
Sau khi đến nhà, Vương An An làm thế nào cũng không ngủ được, rõ ràng mí mắt dính lại với nhau nhưng da đầu căng lên.
Cô không thoải mái, Cố Ngôn Chi cũng không ngủ được, ôm cô, dán trán vào mặt cô.
Vương An An đưa tay ra vuốt ve lưng Cố Ngôn Chi, cô có thể cảm thấy cơ thể Cố Ngôn Chi rất lạnh.
Im lặng một hồi, Vương An An mới nhẹ giọng mà hỏi: "Ngôn Chi, chuyện Tống Vi Vi có liên quan tới anh không?"
Cố Ngôn Chi im lặng một lát mới trả lời: "Chuyện này em không cần phải lo."
Lập tức Vương An An biết chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc cô mơ hồ, cũng không còn suy nghĩ nhiều về chuyện Tống Vi Vi nữa, cho dù nghe rất xui xẻo nhưng xét cho cùng là do chính cô ta tham lam món lời nhỏ mới gặp phải nha.
Cô cũng chỉ ồ một tiếng nhưng qua chuyện này, Vương An An đại khái hiểu con người "Cố Ngôn Chi" này không hề giống như mình nghĩ.
Hiền lành, vô hại chỉ có Uông Uông mà thôi, Cố Ngôn Chi không thể nào là màu trắng.... Cố Ngôn Chi trong sạch căn bản không tồn tại....
Cô nhẹ nhàng quay lại ôm anh, giống như dỗ đứa bé vuốt ve lưng anh, coi như không ngã bệnh cô cũng phải nói đại khái.
Mặc kệ "Cố Ngôn Chi" ra sao, Uông Uông ngây thơ đơn thuần hay là Cố Ngôn Chi đen tối thì đều là "Cố Ngôn Chi" của cô.
Cô không nói gì, hoàn toàn chấp nhận con người Cố Ngôn Chi này.
Những ngày còn lại Vương An An rất mệt mỏi nên ở nhà nghỉ ngơi.
Trong thời gian này Cố Ngôn Chi làm rất nhiều thức ăn ngon nhưng Vương An An ăn vào miệng chẳng có cảm giác ngon lành gì, cô cố gắng làm bộ thích, thật ra thì càng ngày càng nuốt khó khăn.
Nhưng cô không muốn làm cho Cố Ngôn Chi cụt hứng.
Cách năm mới bốn ngày là Valentine, ai cũng muốn có một Valentine lãng mạn, Vương An An cũng nhớ trước đây cô cùng Uông Uông đi chùa.
Nhưng Cố Ngôn Chi có rất nhiều kiêng dè, sợ Vương An An sẽ mệt mỏi, đặc biệt là khi leo cầu thang.
Cuối cùng hai người thỏa hiệp, không leo lên những bậc thang dài đó, chỉ đi dạo ở dưới chân núi một chút, dù sao bên ngoài chùa, vẫn còn có một khu có phong cảnh không tệ.
Trong lúc đi dạo, Vương An An đột nhiên nhìn thấy một sạp xem bói quẻ.
Cô hơi tò mò, cô lớn như vậy còn chưa có xem qua bao giờ, cô cũng đi qua cùng mọi người xem náo nhiệt.
Kết quả sau khi báo ra ngày sinh tháng đẻ, ông lão kia lại trầm ngâm một lúc lâu, mới nói với cô: "Cô gái mạng cô rất tốt, tấm lòng cũng lương thiện, là một đứa bé ngoan, chỉ là hưởng phúc quá lớn, thân thể yếu đuối gánh chịu không ngừng.... Có tai họa...."
Vương An An có chỗ khó chịu, cũng không hỏi nhiều, trả tiền rồi kéo Cố Ngôn Chi đi, gần sang năm mới vì sao không nói vài lời may mắn chứ.
Ngược lại dáng vẻ Cố Ngôn Chi vẫn như có điều suy nghĩ, Vương An An rất sợ anh để trong lòng, lúc ở trên đường cũng không ngừng khuyên anh, để cho anh đừng tin bọn bịp bợm giang hồ bộ kia.
Cũng chỉ vài ngày sau Vương An An liền phát hiện Cố Ngôn Chi đang thần thần bí bí làm cái gì đó, lẽ ra là ăn tết nhưng có việc gì đó gấp gáp vội vàng đi a.
Quả nhiên vừa qua hết năm, Cố Ngôn Chi đã lấy đồ cho cô xem, còn giải thích cho cô: "Đây là trường học An An, còn có Phúc Lợi Viện này, anh muốn thành lập quỹ từ thiện An An, em cảm thấy cái tên này như thế nào, còn có việc chọn địa điểm này? Em xem thử một chút...."
Vương An An cười một cái, cô biết đây là Cố Ngôn Chi đang vì cô tăng phúc tăng thêm thọ, hơn nữa còn là làm chuyện tốt.
Cô cũng cười gật đầu nói: "Rất tốt a."
Cố Ngôn Chi mong muốn đồng thời làm đủ các loại từ thiện, qua năm mới vài ngày Vương An An cũng bắt đầu một đợt trị liệu mới, cô vẫn giống như trước đây mỗi ngày nỗ lực trị liệu, lần này đổi thành tiêm và trị bệnh bằng hoá chất, tác dụng phụ cũng lớn hơn nhiều so với trước kia.
Ốm đau hành hạ cũng bắt đầu khó chịu.
Hơn nữa rõ ràng lúc tiêm lần đầu tiên cũng không như thế này nhưng lúc tiêm lần thứ hai, không biết làm sao, kim tiêm mới vừa đâm vào, Vương An An liền có phản ứng rất mãnh liệt, đầu tiên là ù tai sau đó là buồn nôn, giống như tụt huyết áp, trước mắt cô tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.
Cô bị dọa sợ cho là mình quá nhạy cảm.
Nhưng y tá tiêm cho cô rất có kinh nghiệm, vội tìm nơi để cho cô nằm xuống, rồi cho cô uống một chút trà.
Một lát sau, y tá mới nói cho cô: “Mới vừa rồi cô bị sốc."
Vương An An cảm thấy khó hiểu, cô đã tiêm rất nhiều lần, chưa từng gặp qua tình huống như thế.
Cái đó y tá vội an ủi cô: "Điều này không thể nói chính xác, nhất là bây giờ thân thể cô yếu ớt, xảy ra sốc thuốc là chuyện rất bình thường, tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý."
Vương An An cũng để ở trong lòng, nghĩ tới nhất định là thân thể mình quá yếu rồi mới xảy ra tình huống như thế.
Cô càng ngày càng ghét bản thân mình vô dụng như vậy, rõ ràng trước kia cái gì cũng không cần người giúp đỡ nhưng bây giờ ngay cả ra ngoài mua một món đồ, cũng phải có người đi cùng.
Cô chính là chuyên gia gây cản trở, còn đặc biệt kéo chân Cố Ngôn Chi lại.
Cô bắt đầu mất ngủ cả đêm, áp lực về thể chất và tâm lý khiến cho cô không chịu nổi nữa, mà cô lại sợ tâm tình của mình lây cho Cố Ngôn Chi....
Cố Ngôn Chi rõ ràng cũng tiều tụy và hốc hác đi, trong lòng cô thì nóng như lửa.
Tính tình có tốt mấy cũng thay đổi, dần dần Vương An An bị ốm đau hành hạ tính khí cũng trở nên cáu kỉnh, trong lòng biết rõ ràng không nên tùy tiện nổi giận nhưng không khống chế được.
Lần trước Cố Ngôn Chi không muốn cho cô ăn hết cơm trong bát, không biết cô làm sao lại nổi giận, cầm chén ném thẳng xuống đất vỡ tan tành.
Đợi lúc cô bình tĩnh lại, thì thấy Cố Ngôn Chi đã dọn dẹp mảnh vụn rồi, sợ mảnh vụn đâm vào cô, Cố Ngôn Chi còn vội vàng ngăn cô nói: "Đừng tới đây...."
Sau đó anh ngồi xổm trên mặt đất lấy tay xoa trên mặt đất, kiểm tra, cố gắng tìm những mảnh gốm vụn.
Mắt Vương An An không biết làm sao cay cay.
Cô thà rằng Cố Ngôn Chi ghét mình, thà rằng anh cảm thấy mình phiền toái, cũng không cần anh đối với mình như vậy, cô không chịu nổi, cô không có cái mệnh đó.
Cô thật sự không muốn Cố Ngôn Chi quan tâm nữa, cô muốn dùng tất cả các loại chuyện nhỏ nhặt để nổi giận, cô muốn hành hạ cho Cố Ngôn Chi chán ghét mình....
Nếu như đây là cô có thể làm vì Cố Ngôn Chi, mặc kệ thương cô thế nào cũng sẽ làm tất cả.
Nhưng Cố Ngôn Chi lại sớm phát hiện ra ý tưởng của cô, sau khi thu dọn xong những mảnh vụn kia, Cố Ngôn Chi liền kéo cô ngồi vào ghế sa lông, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt cô.
"An An, em nói cho anh biết, không có em anh nên làm cái gì bây giờ?"
Uông Uông thì tình cảm, Cố Ngôn Chi lại kín đáo, hai người cũng chưa từng có vẻ mặt như thế, vẻ mặt nặng nề như vậy gần như là điên cuồng, ở trong mắt hiện ra nước nhưng không thể tuôn ra, đây là nét mặt của Cố Ngôn Chi và Uông Uông....