Nên trừng mắt lạnh lùng hay là hôn một cái?
Cô cũng rất rối rắm, ước gì "Cố Ngôn Chi" đến công ty rồi.
Kết quả lúc đi xuống phòng ăn, "Cố Ngôn Chi" không chỉ không đến công ty, mà còn đang chờ cô cùng ăn sáng.
Có lẽ sợ đồ ăn bị nguội, thấy cô đi xuống lầu, Cố Ngôn Chi mới để cho người làm bưng thức ăn ra.
Cả người Vương An An cũng không được tự nhiên, từ nhỏ cô đã ở trong một căn nhà nhỏ, buổi sáng còn chưa dậy đã có thể nghe thấy mẹ cô lớn tiếng, hơn nữa cô cũng quen ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, cô nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng, chỉ có cô và Cố Ngôn Chi làm sao mà ăn hết chứ.
Hơn nữa lúc ở trên lầu, cô đang mặc quần áo thì nghe thấy có người gõ cửa, đợi sau khi cô trả lời, thì có một người mặc đồng phục đi vào, nhìn cũng không còn nhỏ nữa, khách sáo kêu cô một tiếng phu nhân, vừa dọn dẹp phòng, trải giường chiếu gấp chăn, còn vào trong phòng tắm, lấy quần áo cô thay ra để ở trong giỏ giặt quần áo mang đi.
Vương An An sợ quá mức, vội vàng gọi dì giúp việc mới lấy lại được đồ lót.
Cô thật lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi người đó đi mới mơ hồ hiểu đó là cái giỏ đặc biệt để quần áo cần mang đi giặt ....
Bây giờ cô cũng chỉ yên lặng ăn cơm, cô rất sợ Cố Ngôn Chi nói với cô điều gì, thật may là Cố Ngôn Chi so với cô còn im lặng hơn.
Căn phòng rộng lớn lại quá mức yên tĩnh, tất cả âm thanh cho dù là tiếng thìa đụng phải chén cũng sẽ phát ra tiếng chói tai.
Trước đây Vương An An không cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của mình thô lỗ, nhưng bây giờ đối diện cô là một "Cố Ngôn Chi" hoàn mỹ.
Trước kia lúc ghét Cố Ngôn Chi không phát hiện ra điều gì, nhưng bây giờ không giống với lúc trước.
Cố Ngôn Chi không có thúc giục cô, rất kiên nhẫn cùng ăn với cô. Vẻ mặt vẫn giống như trước kia, hờ hững, không biểu cảm.
Nhưng mà cô ăn quá chậm, rốt cuộc Cố Ngôn Chi đã bắt đầu giở tờ báo tin nóng trên bàn ra xem, Vương An An cho là Cố Ngôn Chi sẽ chỉ xem tin tức tài chính và kinh tế, kết quả cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại phát hiện Cố Ngôn Chi xem đều là tin tức tình cảm.
Cô cảm thấy kỳ quái, không ngờ Cố Ngôn Chi cũng là người nhiều chuyện, thật là người không thể xem bề ngoài a, nhìn anh bình thường nghiêm túc như vậy, hơn nữa cô nhớ Uông Uông cũng không phải là người nhiều chuyện....
Mỗi lần đều là cô tám chuyện cho Uông Uông nghe, sau khi Uông Uông biết cô thích những tin tức tình cảm này, cũng sẽ tìm coi một chút rồi kể cho cô nghe.
Cô lại cúi đầu nhét vài miếng cơm vào miệng, Cố Ngôn Chi thấy được tin tức thú vị, đặt tờ báo trong tay ở trước mặt cô, ngón tay thon dài chỉ cho cô.
Cô nhìn qua là tin tức về một nữ minh tinh mà cô thích.
Trong lòng cô cảm động, có thể hiểu được nguyên nhân anh làm như thế.... Anh đang dùng nét mặt của Cố Ngôn Chi để làm chuyện của Uông Uông biết....
Tất cả cảm giác lo lắng, xa lạ cũng biến mất, cô ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, trong con ngươi đen như mực phản chiếu ra chính là bản thân mình.
Vương An An đỏ mặt.
"Mau ăn đi." Cố Ngôn Chi lấy lại tờ báo nhìn cô thản nhiên nói: "Lát nữa tôi đưa em đi bệnh viện."
Vương An An ồ một tiếng, lại ăn mấy miếng lớn mới rốt cuộc dừng lại.
Trên đường đi Vương An An cũng không biết làm sao mở miệng, cô luôn cảm thấy trước mắt là một "Cố Ngôn Chi" rất xa lạ.
Nhưng rất nhanh cô cũng không nghĩ lung tung tới những chuyện này nữa, sau khi trải qua rất nhiều kiểm tra rườm rà, tiếp theo là lập ra kế hoạch hóa trị.
Cô biết trị bệnh bằng hoá chất có tác dụng phụ rất lớn, sau khi được tìm hiểu những khả năng xảy ra tác dụng phụ, cô cảm thấy hô hấp của mình thật nặng nề.
Cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh, để bản thân nhìn có vẻ thoải mái không sao cả, nhưng trong lòng cũng đã xoắn lại.
Chức năng miễn dịch bị suy giảm nghĩa là cô không thể mạo hiểm, cần phải cẩn thận bảo vệ tốt thân thể của mình....
Còn có miệng lưỡi bị lở, phát sốt, rối loạn tiêu hóa, cô vốn đã ăn không trôi rồi.... Quả thật là hoạ vô đơn chí....
Nhưng phương thức chữa trị lại rất đơn giản, kê đơn thuốc căn cứ theo số liệu kiểm tra ra, sau khi chuẩn đoán bệnh, sẽ đem liều thuốc cụ thể giao cho y tá của cô, giống như bị cảm phải uống thuốc, cô liền lấy nước uống thuốc.
Cô đã đến thời khắc quan trọng nhất, cô không còn đường lui.
Cô không còn có hơi sức để suy nghĩ chuyện của Cố Ngôn Chi và Uông Uông nữa.
Lúc trở về, tâm tình của cô không được tốt, mà còn gặp phải chuyện không hay, lúc ở trên đường, cô còn nhìn thấy một con chó lang thang bị đụng xe, lúc xe bọn họ đến đó, chiếc xe gây chuyện sớm chạy mất rồi, chỉ còn con chó lang thang nằm trong vũng máu, giẫy giụa kéo lê thân thể tàn tật.
Vương An An sợ cũng không dám mở mắt nhìn, nhưng lúc Cố Ngôn Chi muốn lái xe đi, cô lại không đành lòng, những con chó lang thang đều không có người trông nom, còn bị xe đụng phải, bọn họ cứ vậy bỏ đi, rất có thể mấy ngày nữa nơi này chỉ còn lại một tấm da chó mà thôi.
Cho dù là ra tay giúp di chuyển con chó nhỏ nằm giữa đường, cô cũng đánh liều khiến Cố Ngôn Chi dừng xe lại bên lề.
Nếu như đối phương là Uông Uông mà nói, nhất định cô sẽ rất tự nhiên kêu Uông Uông giúp mình, nhưng người này dù sao cũng không phải là Uông Uông của cô, cô đối với anh giống như luôn có một chút khoảng cách, không tiện bảo anh làm việc.
Nhưng cô còn chưa xuống xe, Cố Ngôn Chi đã xuống xe nhanh hơn cô một bước, còn cởi áo khoác bọc con chó bị thương đó mang con chó tới chỗ ngồi phía sau.
Lần này Vương An An bị hù sợ, cô là người có kinh nghiệm những con chó lang thang nhìn rất đáng thương, nhưng hơi sợ người, ý thức đề phòng rất mạnh, nếu không chú ý sẽ bị cắn, huống chi con này mới vừa bị thương do xe đụng.
Cô cũng rất lo lắng con chó kia sẽ cắn Cố Ngôn Chi, thật may là con chó kia rất biết điều, đau không ngừng kêu, nhưng không có cắn người.
Nhìn ra được con chó này trước kia là được người ta nuôi dưỡng, mặc dù lông hơi bẩn, nhưng khi nhìn màu lông trên người chỉ có một màu vàng, không biết là đi lạc hay bị người ta vứt bỏ, đôi mắt ướt nhẹp khiến cho người xem đau lòng.
Vương An An rất muốn sờ con chó nhỏ kia, nhưng tay mới vừa giơ lên, liền bị Cố Ngôn Chi đè xuống, giọng nói Cố Ngôn Chi rất nghiêm túc cảnh cáo cô: "Quên bác sĩ nói như thế nào rồi hả?"
Lúc này Vương An An mới không dám chuyển động, người đang làm hóa trị nếu bị chó cắn thì rất phiền phức....
Cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên, thỉnh thoảng len lén quan sát gò má Cố Ngôn Chi.
Ngũ quan trên mặt rất đẹp, lông mi thật dài, mỗi lần Uông Uông dùng cặp mắt long lanh kia nhìn cô thì cô đều sẽ động lòng.
Bây giờ cũng là đôi mắt đó nhưng lại biến thành lạnh lùng.
Chờ khi Cố Ngôn Chi lái xe đến bệnh viện thú ý, lúc đầu Vương An An muốn đi theo xuống xe, nhưng cô lại bị Cố Ngôn Chi ngăn cản.
Cô không biết làm sao, cô ở trước mặt Cố Ngôn Chi giống như một đứa bé không hiểu chuyện.
Rõ ràng lúc cô ở cùng Uông Uông, đều là cô chăm sóc Uông Uông, nhưng bây giờ toàn bộ đều ngược lại.
Cô cũng kiên nhẫn chờ ở trong xe, nhưng mà khi Cố Ngôn Chi quạy lại không mang theo con chó lang thang, cô buồn bực hỏi một câu.
Cố Ngôn Chi thản nhiên nói: "Anh đã liên lạc với nơi thu nhận động vật, bọn họ sẽ phái người tới đây."
Vương An An ồ một tiếng, cô biết đó là nơi đặc biệt thu dưỡng động vật nhỏ lưu lạc, có lẽ Cố Ngôn Chi đã sắp xếp ổn thỏa....
Lợi thế lớn nhất khi ở cùng Cố Ngôn Chi là cô không cần lo lắng bất cứ điều gì, anh sẽ luôn luôn làm mọi việc một cách hoàn hảo.
Nếu như là cô và Uông Uông mà nói gặp phải chuyện vừa rồi, hai người bọn họ đã luống cuống tay chân, cuối cùng sau khi đưa con chó đến bệnh viện, còn có thể không kiềm chế được lẩm bẩm, không biết nên làm sao sắp xếp cho chó lang thang, không tiện gây ồn ào cuối cùng bọn họ sẽ giữ lại con chó lang thang này, sau đó bị mẹ cô biết chuyện này, mẹ cô sẽ mắng cô một trận....
Nhưng lòng người đúng là kỳ lạ, cô vẫn ưa thích Uông Uông giống như đứa bé kia, bởi vì bọn họ cần nỗ lực sưởi ấm cho nhau, còn Cố Ngôn Chi quá mạnh mẽ, hoàn mỹ cũng không cần tình yêu.
Nhưng lúc tối, cô vẫn cùng "Cố Ngôn Chi" làm như cũ. Yêu, rõ ràng không có trao đổi trên tinh thần, nhưng ở tại trên giường lại rất ăn ý, từng bộ phận trên cơ thể, từng ánh mắt, đều giống như nối thẳng đến trái tim.
Thân thể đạt được vui sướng dần dần bốc cháy, không ngừng hôn đối phương....
Vương An An ở trong tình yêu mong muốn tìm thấy ánh mắt của Uông Uông, ban ngày Cố Ngôn Chi quá lạnh lẽo buồn tẻ, không giống Uông Uông của cô, cô biết Uông Uông của ở đâu, cô biết Uông Uông sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn mình....