Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp này ở Văn quốc chính là tồn tại vô cùng quan trọng. Hắn là đệ đệ cùng mẹ có huyết thống gần duy nhất của đương kim Thánh Thượng, không chỉ tay cầm thực quyền, còn âm thầm chưởng quản lực lượng của đại phái Đông Môn trên giang hồ. Hơn nữa khiến cho người ta không dám khinh thường chính là, đương kim Thánh Thượng không có con trai, đem nhi tử thứ ba của Tĩnh Thân Vương là Đông Phương Quân Đình về làm con thừa tự dưới gối, phong làm Thái tử. Việc này có nghĩa, Tĩnh Thân Vương là cha ruột của Hoàng đế Văn quốc sau này. Có thân phận tôn quý cùng quyền cao đến bực này, phải biết địa vị của Tĩnh Thân Vương ở Văn quốc gần như là dưới một người trên vạn người.
Là Tứ công tử của Tĩnh Thân Vương gia, Đông Phương Quân Đình từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Nhưng y có chút kỳ quái, từ nhỏ tính tình đã âm nhu, thiên về nữ tính, cứ thế cho đến sau khi trưởng thành, liền một lòng một dạ chỉ muốn tìm một nam nhân để gả mình đi.
Lại nói, vị tứ công tử này của Tĩnh vương có tính tình như thế, cũng không thể hoàn toàn trách y. Bởi vì ‘nương’ của y chính là một nam nhân, phụ vương y từ nhỏ cũng coi y là nữ nhi mà nuôi lớn.
Việc này cũng phải nhắc đến thật lâu trước kia. Tĩnh Thân Vương mặc dù có địa vị cao ở Văn quốc, nhưng một việc nổi tiếng nhất của hắn, chính là năm đó oanh oanh liệt liệt cưới về một nam nhân. Mà nam nhân kia cũng không tầm thường, chính là đệ đệ ruột của Bắc Đường Vương ở Minh quốc – Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Minh quốc cùng Văn quốc là láng giềng sát nhau, là hai cường quốc lớn nhất hiện tại ở trung nguyên, mà địa vị của Bắc Đường Vương ở Minh quốc cũng không kém Tĩnh Thân Vương là bao, chỉ có cao hơn chứ không hề kém. Hôn sự của Tĩnh Thân Vương Đông Phương Hạo Diệp cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt, cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối, vả lại cực kỳ long trọng, chấn động thiên hạ.
Mà khó tin nhất chính là, Bắc Đường Diệu Nguyệt kia là hậu duệ của tộc Ma Da đã biến mất hơn hai trăm năm. Theo truyền thuyết người của tộc Ma Da, bất kể nam hay nữ đều có thể sinh con. Bắc Đường Diệu Nguyệt kia quả nhiên danh xứng với thực, sau khi thành thân với Đông Phương Hạo Diệp liền sinh liên tiếp năm nhi tử. Khiến cho Thái Hậu mừng rỡ cười toe toét, Văn đế cũng phấn chấn cao hứng, không chút khách khí ‘cướp’ lấy một đứa cháu về làm nhi tử thừa tự dưới gối.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, Tứ công tử Đông Phương Quân Đình yêu thích nam nhân tựa hồ cũng không phải việc lạ gì. Nhưng tính cách hắn hướng về nữ tính, nguyên nhân có lẽ là do trời sinh. Năm đó Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt sinh hạ liên tiếp ba nhi tử, tiểu Vương gia Đông Phương Hạo Diệp (Tĩnh Thân Vương có thứ bậc nhỏ nhất trong hoàng thất, cho nên lúc trẻ vẫn có danh xưng là ‘tiểu Vương gia’, hiện nay vẫn có rất nhiều người cũ xưng hô với hắn như thế, cảm giác thân thiết hơn) tuy rằng vui sướng, nhưng vẫn luôn muốn có một nữ nhi. Sau đó Tĩnh Vương phi lại có thai, hắn liền cầu đến cửa Phật, nơi nơi tìm hiểu bí phương sinh nữ nhi, bị người ta lừa mất vô số bạc còn vui vẻ, kết quả sinh hạ ra liền thấy, lại là con trai. Tiểu Vương mất mát, thấy đứa con trai này sinh ra trắng nõn xinh đẹp, liền dứt khoát coi như nữ nhi mà nuôi.
Tĩnh Vương phi lúc đầu không để ý. Thấy tiểu Vương gia mong nữ nhi sốt ruột, liền mặc hắn. Ai ngờ nhi tử càng nuôi tính tình càng sai lệch, đợi đến khi Tĩnh Vương phi phát hiện ra không đúng, thì đã quá muộn. Vì thế Tĩnh Vương phi không ít lần hung hăng giáo huấn tiểu Vương gia, nhưng tiểu Vương gia xấu tính không đổi, ngược lại còn nói hung hăng đầy lý lẽ:
“Nhi tử của Đông Phương Hạo Diệp ta còn sợ tương lai không gả được sao? Tiểu Bồ Đào nhà chúng ta muốn thân phận có thân phận, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn gả ta liền chuẩn bị cho nó mười phần trang sức tiền của, còn sợ không tìm được một nam nhân tốt sao?”
Tiểu Bồ Đào lúc ấy mơ mơ hồ hồ, nhưng tâm lập gia đình đã định, ở bên cạnh liên tục gật đầu:
“Đúng đúng đúng! Phụ vương nói đúng! Con nhất định sẽ tìm một nam nhân tốt nhất để gả đi, phụ thân đừng lo lắng.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt: Ta lo lắng chính là cái này…
Tiểu Bồ Đào nghiêng đầu, kéo tay áo Đông Phương Hạo Diệp làm nũng nói:
“Phụ vương, lần trước con nhìn thấy chỗ Hoàng nãi nãi có một bộ Hỉ Phật san hô màu đỏ, có thể nói với Hoàng nãi nãi tương lai tặng con làm đồ cưới được không?”
Mắt Đông Phương Hạo Diệp sáng lên:
“Bồ Đào, con thật là có mắt nhìn, phụ vương cũng muốn xin Hỉ Phật san hô kia từ lâu rồi đó. Không bằng lần sau tiến cung con đi xin Hoàng nãi nãi, xin người thưởng cho con a. Đến lúc đó phụ vương lại chuẩn bị cho con một bộ trang sức bằng san hô làm đồ cưới, nhất định sẽ rất hoàn mỹ. Ha ha ha……”
“Phụ vương, con còn muốn một bộ y phục lăng la bách điệp san hô lần trước Hoàng tỷ mặc, phối hợp với trang sức phụ vương chuẩn bị cho con mới hoàn mỹ, cũng được chứ?”
Tiểu Vương gia nhăn mặt:
“Cái này… Con là đại nam hài, không thể mặc nữ trang giống như khi còn bé nha, có phải là không tốt lắm hay không?”
“Không có, con ở nhà vẫn thường mặc mà, phụ thân cũng không để ý. Đúng không phụ thân?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt: Ta rất để ý!
Nhưng mà ý có thể nói được cái gì? Tính tình nhi tử đã như vậy, mắt thấy không thể đổi được, đành để mặc nó đi.
Nghĩ đến đây, Bắc Đường Diệu Nguyệt lại hung hăng liếc mắt trừng Đông Phương Hạo Diệp một cái.
Bộ dáng Đông Phương Quân Đình vô cùng xinh đẹp, là đứa con có dung mạo xuất chúng nhất trong năm nhi tử của tiểu Vương gia. Y lớn lên rất giống cha của Bắc Đường Diệu Nguyệt —- Bắc Đường Vương tiền nhiệm Bắc Đường Ngạo.
Năm đó Bắc Đường Ngạo một tay định trời đất, gây dựng giang sơn Minh quốc rộng lớn như vậy, phong tư không ai có thể địch nổi. Nhưng vẻ đẹp của Bắc Đường Ngạo là loại phong thái tựa như minh nguyệt băng tuyết lãnh ngạo đến cực điểm, cao cao tại thượng, nhìn xuống thiên hạ, khiến người ta nhìn thấy liền sợ hãi. Mà Đông Phương Quân Đình lại xinh đẹp tựa như mẫu đơn, một đôi mắt đẹp cực giống Bắc Đường Ngạo liếc sang, có thể khiến cho xương cốt của vô số nam nữ bủn rủn.
Năm đó Bắc Đường Diệu Nguyệt gần bốn mươi tuổi sinh hạ con út Đông Phương Quân Nhân, bởi vì trung niên sinh con, tổn hại cực lớn đến nguyên khí, liền trở về bên cạnh phụ vương cùng phụ thân ở Linh Ẩn Cốc điều dưỡng một khoảng thời gian. Lúc ấy Đông Phương Quân Đình tuổi còn quá nhỏ, Bắc Đường Diệu Nguyệt lo lắng không dám giao y cho người cha tiểu Vương gia không có chút trách nhiệm kia, liền mang theo bên cạnh cùng đi Linh Ẩn Cốc.
Bắc Đường Ngạo cùng ái nhân Ngôn Phi Ly ẩn cư trong cốc, nghe nói nhi tử mang theo hai cháu ngoại cùng trở về, đều vô cùng vui mừng. Ngôn Phi Ly càng thiên vị tiểu Bồ Đào hơn, chỉ vì bộ dáng của y rất giống Bắc Đường Ngạo, cho đứng bên cạnh Bắc Đường Ngạo, vừa nhìn đã biết là hai ông cháu.
Miệng Bồ Đào rất ngọt, kêu Ngôn Phi Ly là ‘ngoại công’, kêu Bắc Đường Ngạo là ‘tổ phụ’. Ngôn Phi Ly cảm thấy không ổn, bất kể như thế nào thì Tiểu Bồ Đào cũng mang họ Đông Phương, y cùng với Bắc Đường Ngạo chỉ có thể tính là trưởng bối bên ngoại.
Nhưng Bắc Đường Ngạo lại không để ý, thản nhiên nói:
“Ta và Đông Phương Hi là huynh đệ khác họ, con hắn chính là con ta, cháu của hắn đương nhiên cũng là cháu của ta. Bồ Đào kêu ta là ‘ngoại công’ cũng được, ‘tổ phụ’ cũng không sao, không cần ngại. Lại nói gia khỏa Đông Phương Hi kia đã chết nhiều năm như thế, Bồ Đào cho dù gọi hắn hắn cũng không nghe thấy, ai dám xen vào? Nếu như Văn đế vì thế mà không vui, để hắn đến tìm ta là được, ta ngược lại muốn xem tiểu gia khỏa kia sẽ lý luận với ta như thế nào.”
Hoàng đế Văn quốc Đông Hoa Hoa bị lão Bắc Đường Vương gọi là ‘tiểu gia khỏa’ hắt hơi một cái, xoa xoa mũi thầm nghĩ, ai mắng hắn chứ?
Hừ, hắn thân là vua một nước, trừ nương hắn là Hoàng Thái Hậu, cũng chỉ có đệ đệ Đông Phương Hạo Diệp là có lá gan kia. Người tới, gọi Tĩnh Vương gia đến đây, trẫm muốn hảo hảo nói rõ với hắn, cho dù lão bà về nhà mẹ đẻ, cũng không thể lén lút tìm thêm phiền toái cho trẫm a!
Vì thế tiểu Vương gia đang ở trong Vương phủ ủ rũ thất hồn lạc phách mà nhung nhớ ái phi, chỉ nằm thôi cũng trúng đạn rồi.
Tiểu Bồ Đào cùng phụ thân và đệ đệ ở Linh Ẩn Cốc hơn ba tháng, lúc đầu còn rất vui vẻ, sau đó dần dần cảm thấy không thú vị. Cuộc sống trong cốc đơn giản mộc mạc, Bắc Đường Diệu Nguyệt sợ Tiểu Bồ Đào mang theo váy áo xinh đẹp đến kích thích hai vị phụ thân, bởi vậy một bộ cũng không cho y mang đến, cả thùng quần áo đều là trang phục nam. Tuy rằng mấy bộ trang phục nam này đều rất xinh đẹp hoa mỹ, nhưng Tiểu Bồ Đào lại không thích, ủ rũ mặc vào,
Hơn nữa ngoại công Bắc Đường Ngạo tính tình cực nghiêm, thấy y đã sắp chín tuổi, võ công lại vẫn là gà mờ, một bộ kiếm pháp rơi rụng không xong, không có chút khí thế đáng nói, không khỏi cảm thấy không vui, mỗi ngày đều quan sát y học võ.
Việc này càng làm Tiểu Bồ Đào thấy khổ muốn chết. Y không thích nhất là luyện võ, trung bình tấn hay gì gì đó, rất khó coi mà. Tuy rằng đại ca của y nói luyện võ có thể giữ dáng người đẹp, có thể khiến cho thắt lưng nhỏ tròn tròn đầy thịt của y sớm ngày biến thành thắt lưng mảnh mai giống như các tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng nam hài tử trong thư viện Hoàng gia đều nói hiện tại y đã rất đáng yêu, tất cả đều tranh nhau lấy lòng y mà, y vì sao lại phải khổ cực mà luyện võ chứ?
Nhưng ở trong cốc cũng có chỗ vui vẻ. Bởi vì Linh Ẩn Cốc chính là nơi người Ma Da ẩn cư lánh đời, cho nên trong cốc đại bộ phận là người Ma Da. Người Ma Da không kỵ nam nam yêu nhau, nam tử kết làm phu phu cũng không ít, rất nhiều hài đồng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng không cảm thấy tìm một nàng dâu nam về có gì không tốt. Bộ dáng Tiểu Bồ Đào xinh đẹp đáng yêu, lại là cháu ngoại của đại nhân vật thần bí khó lường trên núi, cho nên người thích y không ít, đám tiểu nam hài nhiệt liệt theo đuổi y có thể xếp dài từ đỉnh núi xuống chân núi.
Tâm hư vinh của Tiểu Bồ Đào cực thỏa mãn, buổi sáng mỗi ngày sau khi theo ngoại công luyện võ công, đi vào phòng chơi với đệ đệ, ăn xong cơm trưa liền để tiểu tư bên người y là Tiểu Trúc Tử ăn diện chỉnh tề cho y, xinh xinh đẹp đẹp mà đi tìm đám nam hài tử trong thôn chơi, đám nữ hài tử ở đó đều không thể so bằng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn Bồ Đào như vậy liền phát sầu, lén lút oán giận với phụ thân:
“Đều do Hạo Diệp từ nhỏ đã xem nó như nữ hài nuôi lớn, vài năm gần đây con dạy như thế nào cũng không thể chỉnh đốn lại tính tình của nó. Vốn đang trông cậy vào phụ vương có thể chỉnh đốn nó lại, nhưng phụ vương ngoại trừ luyện võ, những mặt khác đều bỏ mặc nó.”
Ngôn Phi Ly ngược lại có cái nhìn rất thoáng. Y là người Ma Da, năm đó thầm mến Bắc Đường Ngạo, tâm ý trong lòng không có cách nào nói ra, sau đó lại ngoài ý muốn mang thai Bắc Đường Diệu Nhật cũng không dám để cho người khác biết, chỉ có thể lén lút che giấu. Lúc ấy cho rằng mình cả đời không thể toại nguyện, ai ngờ cuối cùng lại có thể cùng Bắc Đường Ngạo đi tiếp. Tuy rằng y đến cuối cùng không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Bắc Đường Ngạo, nhưng con y lại đường đường chính chính kế thừa Bắc Đường Vương phủ, trở thành Bắc Đường Vương đương nhiệm, mấy đứa con khác đều được nhập vào gia phả Vương phủ, lên ngọc điệp, cho nên y rất cảm kích ông trời đã coi trọng.
Hiện tại thế sự đổi thay, không còn là năm tháng nam tử yêu nhau sẽ bị người đời phỉ nhổ như trước. Bắc Đường Diệu Nguyệt cưới hỏi đàng hoàng gả cho Đông Phương Hạo Diệp, mấy đứa con khác cùng có chốn về, đối với việc cả đời của đám cháu chắt, Ngôn Phi Ly cũng rất rộng rãi.
“Bồ Đào tính tình khờ dại ngay thẳng, tâm địa thiện lương, là một đứa trẻ tốt. Thân nó cũng mang đủ huyết thống người Ma Da, thích nam tử cũng không có gì kỳ lạ, con cần gì phải ép buộc? Nhị ca Diệu Huy của con cũng luôn trang điểm xinh đẹp, tính tình âm nhu, so với nữ tử còn yểu điệu hơn. Bồ Đào so sánh với nó, còn phải gọi là sư phụ.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhớ đến tính cách của nhị ca Bắc Đường Diệu Huy, lập tức có loại cảm giác mình sinh nhầm nhi tử. Bồ Đào rõ ràng phải là nhi tử của Bắc Đường Diệu Huy mới đúng, sở thích của hai người này vô cùng giống nhau đâu. Nhưng nhị ca y tốt xấu gì cũng có khí khái nam tử, bản lĩnh võ công cũng không tồi, sau khi làm Hoàng đế vài năm gần đây cũng càng có uy nghiêm, cũng không bởi vì dung nhan tuyệt sắc mà khiến người khác nhầm là nữ tử.
Ngôn Phi Ly nhắc tới Tư Diệu Huy, ngược lại nhớ tới một chuyện. Buổi tối Bồ Đào đi chơi về, y liền vẫy tay gọi Bồ Đào vào trong buồng.
“Ngoại công, có chuyện gì ạ?”
“Bồ Đào, con xem xem y phục này con có thích không?”
“Oa… Thật đẹp nha!”
Bồ Đào mở to hai mắt, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào bộ trường hồng nhạt trong tay ngoại công.
Ngôn Phi Ly mỉm cười, nói:
“Đây là quần áo của Nhị cữu cữu con, cữu cữu có để lại vài bộ đồ cũ trong phòng. Nếu con thích, ngoại công sửa lại cho con, để con mặc được không?”
“Được được được! Ngoại công người thật tốt!”
Bồ Đào mỉm cười vô cùng ngọt ngào với Ngôn Phi Ly, đôi mắt to giống hệt Bắc Đường Ngạo tạo thành một độ cung vô cùng đáng yêu.
Nhị cữu cữu của y chính là Hoàng đế Minh quốc mà, cho dù món đồ cũ này là đồ của nhị cữu cữu trước khi đăng cơ, khi đó y cũng là nhị Thế tử của Bắc Đường gia, là người thừa kế tước vị của Lâm gia, là Vương gia tiêu chuẩn, đồ vật để lại đều là tinh phẩm. Huống chi Bồ Đào luôn cực kỳ tán thưởng mắt nhìn của nhị cữu cữu y, điểm này từ trong lễ vật Minh quốc đưa tới hàng năm cũng có thể nhìn ra.
Ngôn Phi Ly sờ cái đầu nhỏ của y, khẽ mỉm cười nói:
“Vậy về sau con phải chăm chỉ luyện công với tổ phụ. Con luyện thật tốt, ngoại công còn có thể thưởng thêm cho con.”
Bồ Đào bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, xòe bàn tay ra nói:
“Ngoại công người xem, mấy ngày nay luyện kiếm trong lòng bàn tay con đều mọc ra vết chai rồi, rất là xấu mà. Ngoại công, người nói với tổ phụ không bắt con luyện kiếm được không? Luyện kiếm không vui chút nào, còn ra một thân mồ hôi hôi hám.”
Ngôn Phi Ly hòa nhã nói:
“Không thể. Con là nam hài tử, sao có thể không biết võ nghệ chứ? Mấy vị huynh trưởng của con, thậm chí đường tỷ của con là Đại Công chúa của Văn quốc cũng phải luyện võ, sao con có thể không luyện?”
Bồ Đào mím mím môi không nói gì, kéo kéo tay áo của Ngôn Phi Ly, không nói gì mà làm nũng.
Ngôn Phi Ly nhìn bộ dáng kia của đứa cháu trong lòng không khỏi cũng mềm nhũn, nhưng về điểm này y cũng sẽ không nhân nhượng, liền mỉm cười nói:
“Nếu con luyện võ công tốt, ngoại công sẽ đem một cái đai lưng nạm bạch ngọc mà nhị cữu cữu con khi còn bé thích nhất tặng cho con, rất đẹp, con đeo lên nhất định sẽ là tiểu công tử xinh đẹp nhất.”
Bồ Đào vẫn có chút không tình nguyện. Y xuất thân đã cực phú cực quý, trừ phi trong lòng có thứ ham thích, nếu không với vật ngoài thân không có mong muốn quá mức. Nhưng y có thể nhìn ra không có khả năng không luyện võ nữa, có thêm đồ tốt cũng không tệ, lúc này mới gật gật đầu nói:
“Được rồi, con nghe lời ngoại công. Người cũng sửa cái áo trường sam này của nhị cữu cữu nhanh một chút nha, ngày mai con còn muốn mặc đó.”
Ngôn Phi Ly đáp ứng, Bồ Đào lúc này mới vô cùng cao hứng chạy đi tìm đệ đệ chơi.
Đông Phương Quân Nhân vừa tròn một tuổi, nói chuyện cũng y y nha nha không rõ ràng, nhưng cũng đã có thể kêu mấy từ đơn giản như ‘phụ thân’, ‘phụ phụ’, ‘ca ca’, ‘gia gia’. Bé còn chưa biết đi đường, cần người đỡ lấy mới có thể lúc la lúc lắc mà đi vài bước.
Bồ Đào thích giống như một tiểu đại nhân ôm bé, một bên vỗ về một bên dùng chất giọng non nớt ngũ âm chưa đầy đủ mà hát khúc hát ru:
“Bé gái ngoan ngoãn, ca ca cho bé mặc hồng y, a, a… Bé gái đáng yêu, ca ca đeo hoa hồng cho bé, a, a… Bé gái ngủ ngoan, tương lai tìm một phu quân tốt, a, a…”
Tiểu Trúc Tử nghe vào có chút kỳ quái, nhịn không được đứng một bên hỏi:
“Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia là bé trai. Đây là bài hát ru cho bé gái ngủ đi?”
Bồ Đào liếc mắt trừng nó, khiển trách nói:
“Ngươi thì biết cái gì! Ta thấy đại nương trong cốc đều dỗ trẻ con như thế, không phân biệt bé trai hay bé gái!”
Tiểu Trúc Tử rụt cổ, không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ: Tứ thiếu gia đây là muốn chơi trò gia đình đi? Chẳng lẽ thiếu gia lần này không giả làm tân nương tử nữa, muốn giả làm mẹ của tân nương tử sao?
Lại nói Bồ Đào cùng phụ thân và đệ đệ đã ở Linh Ẩn Cốc hơn ba tháng, phụ vương y Đông Phương Hạo Diệp lòng như lửa đốt phái người hơn mười lần đến thúc giục phụ thân về nhà. Còn luôn gửi kèm thư đến đây, nội dung bên trong buồn nôn muốn chết.
Thực ra Bồ Đào ở tuổi này vẫn chưa hiểu ‘buồn nôn’ là gì, nhưng tình cờ một lần y trộm đi vào phòng phụ thân lấy thư của phụ vương ra xem, sau khi xem xong cảm thấy rất thú vị, đi ra ngoài đọc cho ngoại công cùng tổ phụ nghe. Kết quả ngoại công y nhất thời bị sặc nước trà, ho khan không ngừng. Tổ phụ ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho ngoại công, cau mày thản nhiên nói:
“Tên nhóc Hạo Diệp này sao buồn nôn như vậy chứ, những lời này mà cũng viết ra cho được.”
Vì thế Bồ Đào liền biết mấy thứ linh tinh phụ vương y viết đại loại như ‘Ngươi là máu của ta, không có ngươi bên cạnh cả người ta đều héo rũ’ gì đó đều là buồn nôn.
Nhưng khi nghĩ đến phụ thân sau khi xem xong thư của phụ vương một bên bất đắc dĩ bĩu môi một bên ánh mắt không kìm được tràn ra ý cười ngọt ngào, Bồ Đào liền cảm thấy buồn nôn gì đó cũng không phải là chuyện xấu. Xem đi, phụ thân không phải là bị phụ vương thúc giục quay về sao? Rõ ràng nói phải ở hết nửa năm, thời gian mới được một nửa đã vội về.
Bắc Đường Diệu Nguyệt sau đó biết Bồ Đào xem trộm như của y, còn đọc cho hai vị phụ thân nghe, nhất thời xấu hổ mặt đỏ bừng, rốt cuộc cũng không còn ý định ở lại chỗ của phụ thân thêm nữa, vội vàng mang theo hai nhi tử quay về Du Kinh.
Chuyến đi của Tiểu Bồ Đào đến Linh Ẩn Cốc lần này, cũng không tính uổng phí, phần béo mập của trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc cũng giảm bớt, võ nghệ cũng tiến rất xa. Nhất là khinh công, luyện được không tệ, khiến tiểu Vương gia liên tục khen ngợi:
“Không tồi, không tồi, được di truyền từ ta! Thật không hổ là con ta!”
Đại ca Đông Phương Quân Khiêm nắm lấy gò má Bồ Đào ngạc nhiên nói:
“Ôi! Bồ Đào nhà ta sao lại thành nho khô rồi? Không còn tươi ngon mọng nước nữa rồi đó.”
Bồ Đào không vui gạt tay đại ca ra, lườm hắn một cái nói:
“Huynh mới là nho khô ấy. Ta đây gọi là thanh tú! Thanh tú huynh có hiểu không? Xem giọng nói như vịt đực của huynh kìa, lên tiếng liền thành quang quác, khó nghe muốn chết, huynh còn không biết che giấu mà nói ít đi vài câu. Huynh xem thanh âm của nhị ca vẫn luôn dễ nghe như vậy thôi.”
Đông Phương Quân Khiêm lúc này mười bốn tuổi, đúng là thời điểm vỡ giọng, tính cách cũng rất mẫn cảm. Hơn nữa khiến hắn buồn bực chính là giọng nói của đệ đệ song bào thai Đông Phương Quân Thành cũng không khó nghe giống hắn, tuy rằng dây thanh cũng có thay đổi, nhưng trở nên ôn nhuận hơn rất nhiều.
Lúc này hắn bị tứ đệ đánh cho một cái như vậy, vẻ mặt lập tức giống như đến tận thế, cả người u ám lảo đảo đi đến một góc tường trồng nấm.
Tiểu Vương gia ở bên cạnh còn vô tâm vô tư mà nói:
“Đường Đường, không sao, năm đó ta cũng như thế. Con xem phụ vương ta đây hiện tại giọng nói có bao nhiêu trưởng thành bao nhiêu quyến rũ. Uống nhiều canh lê hầm ngân nhĩ tuyết liên là được.”
Ai ngờ Đông Phương Quân Khiêm nghe xong lời này càng chịu thêm đả kích. Thảm đạm liếc mắt nhìn tiểu Vương gia một cái, trong ánh mắt không hiểu gì cả của phụ vương hắn lung lay sắp đổ bay đi mất.
Bồ Đào trả thù thành công, lộ ra vẻ mặt tươi cười đắc ý. Đông Phương Hạo Diệp nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của y, nói:
“Bồ Đào, lần sau đừng nói đại ca con như thế. Nam hài tử đều có giai đoạn này, tương lai con cũng sẽ như thế mà.”
Bồ Đào sợ hãi cực độ:
“Cái gì? Con cũng sẽ biến thành vịt đực? Không muốn, không muốn, không cần! Con không muốn giọng nói trở nên khó nghe như vậy đâu!”
Tiểu Vương gia luôn lấy việc trêu chọc các con làm niềm vui, nghe vậy liền thêm mắm dặm muối nói:
“Sao lại không? Không chỉ có giọng nói con trở nên khó nghe, trên mặt còn mọc râu mép, tiểu kê kê cũng sẽ to lên nha.”
(Thập: Sax! Tiểu Vương gia ngươi sao lại dạy nhi tử như vậy? Câu đáng khinh cuối cùng kia là cái thứ hỗn đản gì chứ!)
Bồ Đào nhất thời hoa dung thất sắc. Giọng nói khó nghe thì thôi, tiểu kê kê gì đó y cũng không bận tâm, nhưng là mọc râu mép? Mọc râu mép… Mọc râu mép!!!(Thập: Khiến cho tiểu Vương gia thất vọng rồi, Tiểu Bồ Đào chỉ chú ý đến mặt thôi nha ~)
Bồ Đào sụp đổ. Y ngây ngốc trừng mắt nhìn tiểu Vương gia một lúc lâu, trừng đến mức tiểu Vương gia cũng có chút không yên, khi cảm thấy trò đùa này có chút quá thì, Bồ Đào đột nhiên ‘Oa—‘ một tiếng khóc to. Vừa khóc vừa ôm mặt chạy đến phòng của Bắc Đường Diệu Nguyệt, miệng kêu to:
“Phụ thân! Phụ thân cứu con với… Oa a a a – Phụ vương, phụ vương làm con sợ, Bồ Đào rất sợ, Bồ Đào không muốn mọc râu mép đâu… Ô oa oa oa…”
Phen này thật kinh thiên động địa. Tiểu Vương gia chột dạ nhìn trái nhìn phải, ở trong ánh mắt khinh bỉ của hạ nhân xung quanh lén lút chạy về hướng cửa lớn. Nhưng đáng tiếc, khi hắn còn cách cửa lớn một khoảng rất nhỏ, đã bị Bắc Đường Diệu Nguyệt cả người tản ra khí lạnh lôi về hậu viện.
“Hoàng tỷ, đệ thật hâm mộ tỷ nha.”
Bồ Đào ngồi trong khuê phòng thơm ngát của Đại Công chúa Hoa Dung của Văn quốc, hai tay chống má, nhìn chằm chằm thẳng về phía đống hộp đựng nữ trang trang sức bày ra trên bàn trang điểm của công chúa Hoa Dung, hai mắt phát sáng.
Công chúa Hoa Dung một bên để thị nữ nhấc một cây trâm bạch ngọc nạm châu cài lên đầu, một bên không để tâm lắm hỏi han:
“Hâm mộ cái gì?”
“Hâm mộ tỷ muốn ăn diện ra sao liền ăn diện như thế nha. Hoàng tỷ, cây trâm phượng bằng bảo thạch đỏ thẫm nạm phỉ thúy kia thật xinh đẹp, đeo cái đó đi.”
“Không muốn. Cái đó rất tục diễm, ta không thích. Ta thích cây này, có thể làm nổi bật khí chất của ta hơn.”
Bồ Đào a một tiếng, thất vọng nói:
“Sao lại tục diễm chứ. Hoàng tỷ khí chất cao quý, đeo thứ gì cũng đều dễ nhìn.”
Hoa Dung mỉm cười, nhéo mặt Bồ Đào một cái, nói:
“Miệng thật ngọt.”
Bồ Đào xoa xoa mặt, nói thầm:
“Hoàng tỷ cùng đại ca đều chơi xấu, chỉ thích nhéo mặt người ta. Thật đúng là người một nhà không thể không vào cùng một nhà.”
“Đệ nói bậy bạ gì đó!”
Công chúa Hoa Dung cười mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa bối rối liếc mắt trừng Bồ Đào một cái.
Hôn sự của nàng cùng Thế tử của Tĩnh Vương Đông Phương Quân Khiêm tuy rằng còn chưa chính thức công bố, nhưng ai ai cũng đều đã biết. Phải biết rằng, năm ấy nàng bảy tuổi ở phía sau hoa viên bị Đông Phương Quân Khiêm lấy danh nghĩa ‘dùng đầu lưỡi giúp nàng lau răng’ miệng áp miệng, hai đứa nhỏ chơi đùa vô tư cuối cùng nháo đến đại điện tiền triều.
Công chúa Hoa Dung sau khi lớn lên vô số lần hối hận bản thân mình khi còn bé ngây thơ không hiểu, lại chạy đến đại điện tìm Tĩnh Vương thúc để tố cáo, kết quả biến thành ai ai cũng biết, hôn sự của hai đứa trẻ xem như đã định từ sớm rồi. Tên khốn Đông Phương Quân Khiêm kia mỗi lần đều cười hì hì vẻ mặt tràn đầy đắc ý, nàng nhìn thấy đều hận không thể vung tay giáng xuống.
Văn quốc vì duy trì huyết mạch chính thống, cũng không cấm hôn nhân cùng họ. Chỉ cần không phải huynh muội ruột, anh em họ thành thân đều là chuyện bình thường. Hôn sự của Đông Phương Hoa Dung cùng Đông Phương Quân Khiêm, đã ngầm được các vị trưởng bối đồng ý trong lòng rồi.
Công chúa Hoa Dung tất nhiên là biết việc này. Lúc này nàng đã mười bốn, là thiếu nữ tuổi thanh xuân, nữ nhi tuổi này đúng là lúc mẫn cảm nghĩ nhiều, bị Bồ Đào nói thầm một câu như vậy, xấu hổ không thôi.
Tiểu Bồ Đào lại còn ngây thơ, nói:
“Đệ nói sai sao? Hoàng tỷ chẳng lẽ không muốn gả cho đại ca đệ? Đại ca thích tỷ như vậy, nếu biết là Hoàng tỷ không thích, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu đâu.”
Đến lúc đó nói không chừng cũng phát điên luôn…
Mặt Hoa Dung càng hồng, vừa thẹn vừa vui nói:
“Hắn thực thích tỷ sao? Hừ, gia khỏa kia cũng biết đau lòng?”
Tiểu Bồ Đào nói:
“Sao lại không chứ? Phụ vương luôn nói đại ca giống người, tương lai nhất định là người không nhìn núi này trông núi nọ nha. Hơn nữa, đại ca không phải vẫn thường xuyên viết thư tình cho Hoàng tỷ sao? Đệ thấy mỗi lần Hoàng tỷ nhận được cũng rất cao hứng.”
Hoa Dung đứng lên dậm chân một cái, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bồ Đào nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bồ Đào đáng chết, còn nói bậy tỷ sẽ không thèm để ý đến đệ nữa!”
Bồ Đào kêu oa oa vừa chạy trốn vừa ủy khuất nói:
“Thật không hiểu nổi nữ nhân mấy người. Rõ ràng trong lòng thích, ngoài miệng còn không chịu thừa nhận. Giả dối! Thật giả dối!”
Công chúa Hoa Dung thấy cung nữ bên cạnh đều che miệng cười trộm, không khỏi quát to một tiếng, nhào về phía Bồ Đào.
Công chúa Hoa Dung cùng Bồ Đào cười đùa một trận, đuổi hết cung nữ ra ngoài, kéo Bồ Đào ngồi lên tú đôn* tâm sự, hỏi:
“Hôm nay đệ có chuyện gì vậy? Dường như tâm tình không tốt, từ lúc vào cung đến giờ vẫn luôn không quá vui vẻ.”
Bồ Đào giống như tiểu đại nhân thở dài, nói:
“Nỗi khổ sở buồn bực của đệ tỷ không hiểu đâu.”
Công chúa Hoa Dung nhìn dáng vẻ của y buồn cười không thôi, khẽ chọc chọc cái trán của y nói:
“Đệ mới bao nhiêu tuổi, nào có chuyện gì để buồn rầu chứ. Nói cho Hoàng tỷ nghe một chút, Hoàng tỷ giúp đệ nghĩ cách a.”
Bởi vì Bồ Đào khi còn bé luôn được coi như nữ hài tử mà nuôi dưỡng, Hoa Dung là công chúa duy nhất Hoàng hậu sinh được, không có huynh đệ tỷ muội, cho nên đối với Bồ Đào liền coi như một nửa muội muội mà thương yêu, lúc nhỏ không ít lần ăn diện cho y. Tuy rằng hiện tại y đã lớn, từ sau bảy tuổi rất ít khi mặc nữ trang, nhưng trong lòng công chúa Hoa Dung vẫn coi y là muội muội nhiều hơn một chút.
Bồ Đào nói:
“Đệ nghe phụ vương nói, sau khi nam hài tử lớn lên đều mọc râu mép. Thật khó coi a. Hoàng tỷ, đệ không muốn mọc râu mép.”
Hoa Dung mỉm cười nói:
“Vậy cũng không có cách nào. Nếu đệ cảm thấy râu mép khó coi, liền cạo sạch đi a. Đệ xem trong triều cũng có không ít đại thần trẻ tuổi đều mặt trắng trơn, không để râu mép mà.”
Bồ Đào thở một hơi thật dài, nói:
“Đệ nếu là nữ hài tử thì tốt rồi.”