“Nơi này cách huyện Vạn Thành nếu là tốc độ bình thường thì chỉ cần nửa ngày là đến, nhưng nhân mã của chúng ta quá đông, y lại không thể chịu được đi đường nhanh, cũng phải mất thời gian hơn nửa ngày.”
Tiểu Trúc Tử thầm nghĩ nếu không khéo còn không được chút thời gian này. Hắn có chút lo lắng mà xoa xoa tay, bản thân cũng không biết có hay không nên nói cho Quận mã tình hình của thiếu gia nhà hắn, Đường Chính Ngôn đã nghĩ đến điều gì đó, đẩy hắn ra đi nhanh về phía xe ngựa.
Đườg Chính Ngôn kêu người dừng xe ngựa, đẩy cửa xe ra đi vào, đi vào liền thấy Bồ Đào nghiêng người tựa lên vách xe, một tay nâng bụng, một tay gắt gao nắm chặt mép cửa sổ xe, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đau đớn.
“Bồ Đào!”
Đường Chính Ngôn kinh hãi, vội đi qua vuốt bụng của y hỏi:
“Làm sao vậy? Ngươi sao thế này?”
Bồ Đào còn chưa kịp nói, Đường Chính Ngôn cũng cảm thấy cái bụng vốn mềm mại của Bồ Đào ở dưới tay mình đột nhiên căng cứng lên. Hắn theo bản năng ấn xuống, lại cảm thấy cứng rắn giống như tảng đá.
Ngũ quan của Bồ Đào nhăn lại, môi dưới càng cắn chặt hơn.
Đường Chính Ngôn căng thẳng trong lòng, đỡ lấy y nói:
“Còn kiên trì được không? Bây giờ còn đang ở trong núi, cáchhuyện Vạn Thành còn lộ trình một ngày…”
Mấy ngày này bởi vì đường núi khó đi, thôn trang cũng ít, có khi còn phải ăn ngủ trong rừng. Cũng may bọn họ nhiều người, lại có thị vệ của Lâm Giang Quận vương, ngược lại cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, buổi tối lều trại Bồ Đào nghỉ lại cũng được cố sức làm cho thoải mái. Nhưng dù có thoải mái như thế nào, cũng chỉ sạch sẽ chỉnh tề ngủ được an ổn thôi, vẫn kém hơn được ở trong nhà, hơn nữa khí hậu nơi này nóng ẩm, muỗi cũng nhiều, nếu như sinh sản trong lều trại đơn sơ, Đường Chính Ngôn bất kể thế nào cũng không thể an tâm.
Bồ Đào nói:
“Ta có thể kiên trì! Kêu bọn họ tăng nhanh tốc độ đi, đêm nay chạy đến huyện Vạn Thành. Ta muốn sinh ở huyện Vạn Thành … Ai đau ——“
Đường Chính Ngôn vội hỏi:
“Ta đi sắp xếp. Ngươi, ngươi chịu đựng, ta đi gọi Chu thái y đến….”
Bồ Đào gật gật đầu, đau đến lười nói.
Đường Chính Ngôn nhảy xuống khỏi xe ngựa. Thực ra nơi này cách huyện Vạn Thành chỉ có nửa ngày đường, nhưng là từng ấy người đi theo, tốc độ thật sự không thể nhanh hơn, Đường Chính Ngôn liền mệnh lệnh cho đoàn người phía sau tiếp tục đi, sắp xếp trước một đoàn người đẩy nhanh tốc độ đưa Bồ Đào đi trước, lại sai người đến huyện Vạn Thành chuẩn bị, còn gọi cả Chu thái y đến chăm sóc Bồ Đào. Sau khi chỉ thị vài mệnh lệnh liên tiếp, đã qua gần nửa canh giờ.
Chu thái y mấy ngày nay không quen khí hậu, vừa mệt vừa nôn, cả ngày uể oải buồn ngủ, Đường Chính Ngôn mặc dù mang theo hai thái y, nhưng vị thái y kia chủ trị ngoại thương cùng giải độc thông ruột gì đó, đối với phụ khoa… A không, là không quá hiểu biết về phu khoa, bởi vậy chỉ có thể trông cậy vào Chu thái y là chính.
Chu thái y nghe được là Lâm Giang Quận Vương sắp sinh, không khỏi lập tức tỉnh táo lại, cũng không quản cái gì mà không quen khí hậu, cẳng tay cẳng chân già nua nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến đây.
Trong lòng ông thầm kêu khổ: Quận Vương của ta ai, thân thể ngài mạnh khỏe như vậy, chạy đường hơn hai tháng cũng không có việc gì, sao ngay lúc vừa bước một chân qua cửa lại té ngã ở ngay cửa nhà vậy chứ?
Nhưng ông cũng biết chuyện sinh hài tử này cũng không thể đoán trước được, vội vàng lệnh dược đồng mang theo đồ vật đã chuẩn bị tốt chạy đến.
Bồ Đào lúc này đã đau đến khẩn cấp. Y tuổi trẻ, thân mình cực tốt, bởi vậy phát tác cũng nhanh.
Chu thái y vừa thấy, liền nói với Đường Chính Ngôn:
“Không thể quá xóc, để xe ngựa chạy ổn định một chút, nếu không nước ối sắp vỡ rồi. Đến đến, Quận Vương ngài nằm xuống, có thể nằm xuống được không?”
Bồ Đào kêu lên:
“Xe ngựa chật như vậy, kêu ta nằm xuống như thế nào chứ?”
Trong lòng y quả thực là ấm ức. Bản thân mình đường đường là Lâm Giang Quận vương, sao có thể nằm trong một chiếc xe ngựa nhỏ hẹp như vậy mà sinh hài tử chứ? Ô ô ô, phụ thân, con đau quá….
Đường núi nhỏ hẹp, chiếc xe ngựa to theo đúng tiêu chuẩn của Quận Vương căn bản không thể nào đi qua được, đã sớm tháo ra xếp ở trong đống hành lý, chiếc xe này lại chật hẹp đến mức không có cách nào nằm xuống, khiến Đường Chính Ngôn gấp đến mức ra một thân mồ hôi, nói:
“Bồ Đào, bằng không bây giờ chúng ta dừng lại, sinh xong hài tử mới lại đi đến huyện Vạn Thành?”
Chu thái y vội nói:
“Không thể được, hài tử vừa sinh ra không thể hứng gió. Nếu Quận Vương sinh ở đây, sao có thể đi đến huyện Vạn Thành được nữa? Chẳng lẽ muốn ở cữ ngay trong rừng cây này sao?”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Đường Chính Ngôn luống cuống tay chân.
Chu thái y nói:
“Ta đi kê một đơn thuốc hoãn thai. Để Quận Vương chịu đựng một chút, tranh thủ chạy vào thị trấn rồi sinh tiếp.”
Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, Chu thái y kêu dược đồng nhanh chóng chuẩn bị tốt dược rồi ra phía sau sắc, lại nhìn nhìn thùng xe, nghĩ ra một chủ ý, nói:
“Phá cỗ xe này ra, phía dưới trải thảm lông êm dày và đệm, đỡ Quận Vương nằm thẳng xuống thử xem.”
Đường Chính Ngôn vỗ trán:
“Ý kiến hay.”
Xe ngựa tuy rằng chật hẹp, nhưng có hình hẹp dài, chiều dài vẫn là đủ, vì thế lại nhanh chóng dừng xe. Bồ Đào đỡ bụng chân run run, dưới sự nâng đỡ của Đường Chính Ngôn xuống xe ngựa trước, ở bên cạnh chờ bọn họ thu dọn bên trong.
“Bồ Đào, ngươi sao rồi?”
Bồ Đào tựa lên người Đường Chính Ngôn, nâng bụng ỉu xìu mà lắc đầu.
Đường Chính Ngôn đau lòng đến không nhịn được, hắn thông hiểu chút y thuật, lúc ở thôn Đường gia cũng từng đỡ đẻ cho súc vật, thỉnh thoảng còn đến nhờ bà mụ chỉ dạy, hướng dẫn cho hắn chút vấn đề xấu hổ, bởi vậy biết được sản phụ sắp sinh trước khi vỡ nước ối nên đi lại nhiều một chút mới tốt. Nhưng Bồ Đào lại phát tác nhanh hơn bình thường, cho nên cũng không thể đi lại, hắn có chút lo lắng quá trình sinh sản phía sau liệu có được thuận lợi hay không.
Xe ngựa thu dọn xong rồi, Bồ Đào ôm cái bụng bầu, Đường Chính Ngôn ở phía sau nâng y, thật vất vả mới đỡ được y lên xư ngựa. Bên trong đã trải ra tấm nệm thật dày, trước sau chỉ vừa đủ cho một người nằm xuống, bên cạnh để lại một chỗ chật hẹp, chỉ đủ cho người khác ngồi xổm.
Bồ Đào vừa mới nằm xuống lại bắt đầu rên rỉ, kéo tay Đường Chính Ngôn gọi khẽ:
“Ta đau…”
Ô ô ô, y thật là muốn òa khóc. Sao đứa nhỏ này không thể chờ thêm một ngày nữa chứ? Không ngờ hôm nay lại phát tác, đây không phải là cố ý gây sức ép cho nương nó sao?
Nói đến nương, y lại nhớ tới phụ thân, kéo tay Đường Chính Ngôn ủy khuất nói:
“Phu quân, ta sợ… Ta muốn phụ thân…”
Đường Chính Ngôn lúc này cảm thấy bản thân mình không có chút sức mạnh nào.
Bồ Đào là một tiểu Quận Vương tôn quý biết bao nhiêu, là người hắn vẫn luôn tâm niệm trong lòng rằng đây là trời cao ban xuống mới có duyên, mà mình lại khiến cho y phải chịu khổ, trong lòng thật sự là khó chịu đến không kìm được. Hắn kiên nhẫn mà dỗ dành Bồ Đào, thỉnh thoảng lại giúp y xoa xoa bụng hoặc nói chuyện với y, còn trông mong y có thể đỡ hơn một chút.
Tốc độ của xe ngựa nhanh hơn, không tránh khỏi bị xóc nảy, vì tránh để nước ối vỡ sớm rồi chảy hết, dưới thắt lưng Bồ Đào được nhét một cái gối mềm, thân dưới nâng lên, tư thế nằm phải chịu rất nhiều tội.
“Không được, ta muốn xoay người, khó chịu…”
Bồ Đào nằm như thế nào cũng không thấy thoải mái, thời tiết đất Thục lại quá nóng ẩm, vì để phòng chấn động, chăn đệm trải dưới thân cực kỳ dày, trên người vừa ẩm vừa dính, bụng với thắt lưng lại đau, thật sự là khó chịu đến mức hận không thể ngất xỉu.
Thân thể Bồ Đào vụng về, bụng lại lớn, Đường Chính Ngôn giúp y xoay người, bản thân cũng mệt đến mức ra một thân mồ hôi.
Tiểu Trúc Tử cầm một chiếc quạt phe phẩy cho Bồ Đào. Bởi vì không gian trong xe quá nhỏ, Bồ Đào lại là nằm, ba người ở trong thật sự là miễn cưỡng, Chu thái y còn ở phía sau xe trông dược.
Tiểu Trúc Tử thấy trên trán Đường Chính Ngôn toàn là mồ hôi, vừa gấp lại vừa mệt, sợ hắn chịu không nổi, liền khuyên nhủ:
“Thiếu gia, không bằng để Quận mã xuống xe hít thở không khí một chút đi? Vừa lúc dược của Chu thái y cũng đã sắc xong rồi.”
Đường Chính Ngôn khoát tay:
“Ta không sao.”
Bồ Đào nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, cũng là đau lòng, đang muốn nói gì đó, bụng lại đau dồn một trận. Y nhịn không được xoa xoa bụng rồi kêu:
“Đau a… Đau ——“
Xe ngựa một đường hết chạy nhanh rồi chạy chậm, cẩn thận chạy ở trên đường núi, bất tri bất giác sắc trời đã dần tối đen.
Bồ Đào bắt đầu từ giữa trưa đến hiện tại đã đau được vài canh giờ, mặt đều tái đi rồi. Lúc đầu y còn sức mà kêu to, kéo tay Đường Chính Ngôn làm nũng, sau đó y cũng không giằng co nữa, tinh thần mỏi mệt, đau đến mức chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng, lúc nhịn không được mới hừ ra.
“Ách —— A…”
Đau quá.
Chu thái y vội nói:
“Đừng dùng sức, Quận Vương điện hạ, ngàn vạn lần đừng dùng sức.”
Bồ Đào nắm chặt chăn đệm dưới thân, không tự chủ được mà thân thể căng lên, trên người toàn là mồ hôi.
“Không, không được, đau quá… Ách ——“
Bồ Đào cắn răng thở dốc dồn dập, hai chân nhịn không được đạp hai cái.
Chu thái y xốc chăn lên sờ xuống đệm tấm nệm dưới thân y, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Đã mở ra được bảy ngón tay rồi, nếu là lúc bình thường dưới tình huống này đã có thể sinh, nhưng bởi vì đã uống hết dược hoãn thai, nước ối còn chưa có phá, ông lo lắng sức lực của Quận Vương sẽ bị hao hết.
“Quận mã, còn bao lâu nữa mới đến thị trấn?”
Đường Chính Ngôn cũng vô cùng lo lắng, nói:
“Còn chốc lát nữa thôi, sắp đến thị trấn rồi.”
Sắc mặt Bồ Đào trắng bệch, run giọng nói:
“Ta, ta hình như không giữ được nữa, càng lúc càng đau… Ách, lại đến nữa, tê a —“
Đau đớn càng lúc càng dồn dập, cũng càng lúc càng kịch liệt, vừa đúng lúc này xe lao xuống một con dốc, bởi vì sắc trời mờ tối, thị vệ đánh xe không nhìn thấy rõ một tảng đá ở trên mặt đường, bánh xe đúng lúc lăn lên, đột nhiên xóc mạnh.
Người trong thùng xe trong nháy mắt đều cảm thấy thân thể giật lên, lập tức lại hạ xuống, cây quạt trong tay Tiểu Trúc Tử thiếu chút nữa không thể cầm chắc được.
“A ——“
Bồ Đào đột nhiên hét to một tiếng, ngũ quan nhăn nhúm lại, hai tay ôm lấy bụng cũng căng cứng.
Y cảm thấy giữa hai chân đột nhiên ướt sũng, có chất lỏng gì đó tràn ra.
“Bồ Đào, làm sao, ngươi làm sao rồi?”
Bồ Đào òa khóc, lắc lắc đầu không thể nói nên lời.
Chu thái y bất chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ biến, vội vàng xốc chăn lên kiểm tra, nói:
“Không được rồi, nước ối vỡ, Quận Vương sắp sinh.”
“Cái gì?”
Đường Chính Ngôn khẩn trương đến mức đầu phát choáng váng.
Bồ Đào khóc kêu:
“Ta không muốn sinh! Không muốn sinh! Phụ thân con sợ…”
Ô ô ô, y không muốn sinh hài tử ra ở trên xe ngựa đâu.
Theo nước ối trào ra, huyệt khẩu ở dưới thân Bồ Đào cũng càng mở rộng ra, thai nhi kịch liệt di chuyển xuống dưới, hình dạng của chiếc bụng cũng thay đổi.
“Ách —— A, a ——“
Bồ Đào nhịn không được dùng sức theo cơn đau bụng sinh, ngũ quan vặn vẹo, thân thể cũng cong lên.
“Chu thái y, làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Đường Chính Ngôn cũng đã trắng bệch.
Chu thái y nói:
“Không còn cách nào cả, trước tiên cứ sinh ở trên xe đi. Để xe ngựa đi chậm một chút, lấy ổn làm chính, đừng kinh động đến hài tử.”
Đến lúc này cũng chỉ có thể như vậy, Đường Chính Ngôn để xe ngựa thả chậm tốc độ, lại kêu Tiểu Trúc Tử ra phía sau xe ngựa chuẩn bị đồ dùng cần cho sinh sản.
Một chuyến đi này tất cả người đi theo đều khẩn trương vô cùng, thị vệ đánh xe cũng mở to mắt ra, chết cũng nhìn chằm chằm vào mặt đường, sợ sẽ lại làm xóc đến Quận Vương và tiểu chủ nhân tương lai.
Bồ Đào một tay bám chặt lấy khung cửa sổ bằng gỗ của xe, một tay nắm chặt Đường Chính Ngôn, trong xe ngựa kín mít không thông gió, oi bức khó nhịn, toàn thân Bồ Đào đều là mồ hôi.
“A ——-“
“Quận Vương, hiện tại có thể dùng sức, ngài theo cơn đau bụng sinh dùng sức dồn xuống dưới đi.”
Bồ Đào mở miệng, cảm thấy hít thở cũng trở thành một chuyện rất khó khăn, y khi cơn đau bụng sinh bắt đầu thì hít từng hơi từng hơi, sau đó theo cơn đau bụng sinh mà dùng sức đẩy xuống, không ngừng lặp lại động tác đơn điệu này.
Đường Chính Ngôn cũng ra một thân mồ hôi, bàn tay bị Bồ Đào mạnh mẽ nắm chặt, xương tay đã đau đến chết lặng.
“Bồ Đào, chịu đựng, rất nhanh là được rồi! Rất nhanh là được rồi!”
Không hề nhanh chút nào có được không?
Bồ Đào cảm thấy loại đau đớn này giống như không có kết thúc, giày vò hơn một canh giờ liền mệt đến xụi lơ.
“Không được, cho ta nghỉ ngơi một chút…”
Y lẩm bẩm, bụng đau đến mức khiến tinh thần y có chút tan rã.
Chu thái y là chuyên về phụ khoa, ở trong kinh thành cũng từng đỡ đẻ cho không ít quý phụ, nhưng ông dù sao cũng không phải bà mụ, chỉ cách một tầng màn trướng bắt mạch chỉ dẫn, cũng không có kinh nghiệm tự tay đỡ đẻ, huống chi Đông Phương Quân Đình là nam tử, tuy rằng đã xem qua không ít kết luận về mạch chứng và ghi lại về việc nam tử Ma Da sinh sản trong Thái Y Viện, nhưng lúc bắt tay làm thực tế vẫn là có chút khó khăn.
Lúc này Chu thái y cũng khẩn trương đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rịn ra ướt trán, có chút luống cuống mà thấp giọng nói với Đường Chính Ngôn:
“Quận mã, xương hông của Quận Vương dường như có chút chật hẹp, hài tử không ra được.”
Huyệt khẩu của Bồ Đào đã sớm mở ra toàn bộ, nước ối cũng vỡ, nhưng hài tử lại không ra được, Chu thái y ẩn ẩn cảm thấy chỉ e có chút khó sinh.
Đường Chính Ngôn cũng thông hiểu y thuật, hắn nhìn cái bụng cực lớn của Bồ Đào, trong lòng cũng bất an, hắn buông tay Bồ Đào ra, hai tay sờ soạng lên cái bụng của y, dùng sức ấn xuống.
“A ——“
Bồ Đào đau đến mức gương mặt cũng biến dạng.
Đường Chính Ngôn theo hình dáng của thai nhi cẩn thận vuốt ve một vòng, còn có thể cảm nhận được thai nhi đang cựa quậy ở bên trong, cái chân nhỏ còn đang đá đạp. Vóc dáng của hài tử cũng không nhỏ đâu.
Thực ra mấy ngày nay Đường Chính Ngôn vẫn luôn lo lắng bụng của Bồ Đào liệu có phải là quá lớn hay không? Bồ Đào mới sinh lần đầu, cũng không phải song bào thai, chỉ nhìn kích cỡ của cái bụng kia liền biết là đầu hài tử không nhỏ, đừng nói là nam tử, dù là nữ, tử, sợ rằng cũng khó khăn hơn bình thường.
Chỉ là bọn họ một đường vẫn vội vã chạy đi, Đường Chính Ngôn tuy rằng hạn chế đồ ăn uống của Bồ Đào, nhưng dù sao cũng thiếu vận động, hài tử vẫn liên tục phát triển. Lúc ở quê nhà của mình hắn từng nghe nói qua, nếu hài tử không dễ sinh, chỉ có thể cho sản phụ xuống giường đi lại một chút, hoặc là chọn một tư thế đặc biệt để sinh sản.
Hắn nhớ rõ vị thiếp Thân thị kia của cha hắn khi sinh thứ tử thì, cũng bởi vì bảo dưỡng quá tốt, đầu thai nhi quá lớn, kết quả sinh một ngày một đêm mới ra được. Mẫu thân hắn khi đó thân thể không tốt, cũng không đến viện của Thân thị kia trông chừng được, miễn cho bị Thái phu nhân và trượng phu trách tội.
Sau đó Đường Chính Ngôn liền nghe thấy bà vú của hắn vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói với người khác, Thân thị kia được bà mụ nâng đỡ đi đến hơn nửa đêm, chịu đủ tội mới có thể đẩy hài tử ra được, sau đó hài tử sinh được một nửa còn mắc lại, bà mụ hết day lại ấn, cuối cùng phải động cả kéo mới có thể kéo được hài tử ra.
Động kéo? Khi đó Đường Chính Ngôn không hiểu, hiện tại suy nghĩ một chút không khỏi lại hiểu được, càng là sợ đến mức gương mặt trắng bệch. Hắn cũng không muốn Bồ Đào phải chịu cái tội kia!
“A ——“
Bồ Đào lại bắt đầu kêu khẽ.
Chu thái y vội vã thúc giục nói:
“Dùng sức, Quận Vương dùng sức!”
Bồ Đào sinh sản lần đầu tiên, sợ đến không kìm nổi, cũng không còn sức mạnh ý chí mạnh như trước nữa, vừa rồi xụi lơ một lúc, hiện tại lại vừa khóc vừa dùng sức.
Ô ô ô, phụ thân, con không muốn sinh! Phụ thân mau đến cứu mạng!
Đường Chính Ngôn hô ra phía ngoài xe ngựa:
“Nhanh một chút, tốc độ nhanh hơn nữa, nhanh chóng vào thành!”
Thị vệ đánh xe lau mồ hôi nói:
“Hồi Quận mã, người đi dò đường phía trước nói sẽ lập tức vào đến huyện Vạn Thành!”
Đường Chính Ngôn vui mừng, cổ vũ Bồ Đào:
“Bồ Đào chịu đựng, sẽ vào thành ngay thôi! Ngươi chịu đựng!”
“A ——“
Bồ Đào tê thanh kiệt lực mà kêu, căn bản không nghe rõ lời nói của Đường Chính Ngôn.
“Đau —— Ta không muốn sinh! Ách ——“
Tiểu Trúc Tử đi theo phía bên ngoài xe ngựa, nghe được mà tâm cũng rung lên, thúc giục người phía sau xe ngựa:
“Nước đã nấu xong chưa? Nước đã nấu xong chưa?”
Hai dược đồng ở phía sau xe ngựa dùng bếp lò nhỏ dùng để sắc thuốc mà nấu nước, phía trên có đặt đồng hồ, nghe vậy run giọng nói:
“Đã nấu xong một bình, nhưng rơi ra quá nhiều.
Tiểu Trúc Tử nói:
“Không sao không sao, chuẩn bị nước cho tốt, cần dùng bất cứ lúc nào.”
Tiếng kêu của Bồ Đào truyền ra từ trong xe, y đã không còn nhịn nổi, oa oa kêu to.
Đường Chính Ngôn chảy mồ hôi nói:
“Bồ Đào, đừng kêu, giữ sức lực!”
Bồ Đào dùng sức nắm chặt cánh tay Đường Chính Ngôn, sắc mặt dữ tợn kêu to:
“Đều tại ngươi —— A a ——“
Xương cốt của Đường Chính Ngôn đều sắp bị y nắm đến gãy, may mà hắn ở nông thôn ít nhiều cũng phải làm công việc tay chân ruộng vườn không ít, không văn nhược giống như sinh khác, bằng không quả thực là không chịu nổi sự bạo lực của Bồ Đào.
“Phải phải, đều tại ta, ngươi nhanh giữ sức đi còn sinh con.”
“Ta không muốn sinh! A —— Đau quá, đau muốn chết….”
Bồ Đào hồng hộc thở hổn hển, thai nhi mắc ở thân dưới bị dùng sức đẩy ra ngoài, Bồ Đào nghẹn đến đỏ mặt tía tại, ngón tay bám lấy khung cửa xe, móng tay đều trở nên trắng bệch.
“Thấy đầu rồi, Quận Vương lại dùng sức! Dùng sức đẩy đi!”
Chu thái y gấp không chịu nổi. Đầu thai nhi hình như có hơi lớn, mỗi lần đi ra một chút lại rụt lại, nước ối chảy ra ào ào, bụng Quận Vương cũng không ngừng co rút lại.
Xe ngựa vọt vào trong huyện Vạn Thành, lúc này đã là nửa đêm, trong phủ huyện nha sớm đã đèn đuốc sáng trưng, Vương Huyện lệnh đương nhiệm từ buổi chiều đã nhận được thông báo, nói Lâm Giang Quận Vương nửa đường sắp sinh, kêu ông chuẩn bị cho tốt mọi việc cần thiết.
Chuẩn bị cái gì chứ? Phu nhân ông ở quê nhà không đi nhậm chức cùng ông, chỉ có một tiểu thiếp đi theo, tiểu thiếp kia cũng chưa từng sinh nở, ai biết nên chuẩn bị cái gì đâu?
Vương Huyện lệnh này cũng có chút nhanh trí, lập tức sai người đi tìm bà mụ và vú em, sau đó kêu bà mụ chuẩn bị tốt những đồ vật cần thiết, từ sau buổi trưa bắt đầu chờ, kết quả là chờ luôn đến nửa đêm.
Bản thân ông tính tính thời gian, còn ước chừng với phụ tá:
“Cũng đã qua một ngày rồi, phỏng chừng Quận Vương đã sinh xong, chúng ta dứt khoát đưa hết vú em qua bên đó đi?”
Tiểu hồ tử bên kia vừa vuốt râu vừa rung đùi đắc ý mà nói:
“Đại nhân nói cũng đúng. Phu nhân nhà ta sinh hạ hài tử chỉ tốn thời gian nửa ngày, buổi sáng ta ra ngoài hài tử còn ở trong bụng nàng, lúc rời nha môn về nhà thì đã được bế hài tử vào trong ngực.”
Vương Huyện lệnh nói:
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Hy vọng Quận Vương mẫu tử… A không, phụ tử bình an, bằng không ông đây cũng sẽ không có kết quả tốt.
Sự thật chứng minh rằng bọn họ đã rất lạc quan. Hai người đợi cả một buổi chiều đến nửa đêm, ngã vào nhuyễn tháp trong phòng ngủ đến ngã trái ngã phải, ai ngờ đột nhiên bị hạ nhân gọi dậy, nói rằng xe ngựa của Lâm Giang Quận Vương và Huyện lệnh mới đến.
Hai người nháy mắt tỉnh táo, ngã lăn ra rồi đứng dậy, lau đi nước miếng bên khóe miệng, sửa sang lại y quan rồi khoác ngoại bào vào, còn chưa đi đến đại môn chợt nghe thấy một tiếng gào khóc thảm thiết.
“Đường Chính Ngôn tên vương bát đản nhà ngươi! Ta hận ngươi chết đi được… A a a ——“
Vương Huyện lệnh sợ tới mức chân nhũn, ‘rầm’ một cái ngã sấp xuống đất, phụ tá của ông thiếu chút nữa bị ông gạt trúng chân, lảo đảo vài bước, ra một thân mồ hôi lạnh.
Giờ đã hơn nửa đêm trời tối đen như mực, đột nhiên nghe được tiếng kêu thê lương như thế, không phải là thấy quỷ đi?
“Đại đại đại nhân, ngài ngài ngài sao rồi?”
Phụ tá run lẩy bẩy nâng Vương Huyện lệnh dậy.
“Lão Trần, vừa rồi là tiếng gì vậy?”
Răng nanh Vương Huyện lệnh run lên, gắt gao dựa sát vào phụ tá.
Tiểu tư ở phía sau đốt đèn ***g đuổi theo, nói:
“Đại nhân, là Lâm Giang Quận Vương và Quận Mã đến.”
Có đèn ***g thấy được ánh lửa, Vương Huyện lệnh tỉnh táo hơn một chút, chợt nghe thấy một trận la hét ầm ĩ ở tiền viện.
“Mau mau, gác cổng mau bỏ bậc thềm đi để xe ngựa đi vào!”
“A, ư a…”
“Đi chuẩn bị nhuyễn kiệu, nâng Quận Vương vào!”
“Ách… Đau chết mất!”
“Mau kêu phòng bếp nấu nước nóng!”
“A a —— Phụ thân cứu con, đau quá ——“
“Ôi người tới mau, chân Chu thái y đã tê rần rồi, mau mau cõng thái y vào trong!”
“A a a —— Họ Đường kia, ta không muốn sinh… Đau quá ——“
…
Thật sự là đủ loại người ngã ngựa đổ mà.
Bồ Đào thật là muốn chết đi! Đã giằng co lâu đến như vậy, tên nhóc hỗn đản trong bụng kia vẫn không ra được!
Khi xuống xe ngựa hai chân y vẫn mở rộng, thật sự muốn cứ như vậy kéo tên nhóc con ở trong bụng ra, đáng tiếc chuyện sinh hài tử này không phải là ngồi xổm ở hầm cầu, nếu đã dễ dàng như thế thì cũng không cần chịu nhiều tội đến vậy.
Bồ Đào được người cẩn thận nâng lên nhuyễn kiệu, một đường đưa vào trong phòng ở hậu viện đã được chuẩn bị tốt, lên đến trên chiếc giường mềm mại, y vẫn còn đang oa oa kêu to, dùng sức đấm đệm chăn, không chịu nằm xuống, hét:
“A a a ——“
Hài tử muốn đi ra, y có thể cảm giác được, xương hông cũng sắp không chống đỡ nổi muốn nứt ra, thân dưới trướng đau không chịu nổi, y chống khuỷu tay nâng thân thể dậy, tròng mắt bị dùng sức trừng đến mức sắp nứt ra.
“A ——“
Giằng co một đường như vậy, hài tử còn sắp nhanh ra đây, đáng tiếc lúc này chân Chu thái y đã tê rần, còn chưa kịp vào nhà, đúng là không có người đỡ đẻ giúp y.
Đường Chính Ngôn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh y, thấy tình hình của y không đúng, cũng chờ không được vị thái y già nua, vội xốc chăn trên người y lên nhìn xuống, nửa mừng nửa lo mà kêu lên:
“Bồ Đào, ta nhìn thấy đầu hài tử rồi! Hài tử muốn đi ra!”
Ngươi là nương nó chắc mà biết!?
Gương mặt Bồ Đào vặn vẹo trướng đến đỏ bừng, vừa nãy khi xuống xe đã loạn lên một trận, y cảm thấy nhóc con trong bụng đang cố gắng trườn xuống, giống như sắp rơi ra đến đây rồi.
Hai chân y mở rộng, cố gắng dồn chân khí chống thân thể dùng sức đè ép về phía trước, cái bụng cực lớn đã biến dạng, lại không còn là dáng vẻ tròn trịa trơn nhẵn như lúc trước, mà là bề mặt có chút lồi lõm không đều.
Mẹ nhà ngươi! Lão tử không tin ngày hôm nay không sinh ngươi ra được!
Bồ Đào sắp bị tức đến điên rồi, đã quên mất mắng nương của đứa nhỏ này còn không phải là mắng chính y sao?
“A ——“
Bồ Đào phát ra một tiếng gầm giận dữ, chiếc đầu cực lớn của hài tử bị y cưỡng ép rặn đẩy ra.
Đường Chính Ngôn nhìn thấy một mảnh máu tanh, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, may mắn hắn đã chuẩn bị tâm lý đủ, lung lay nhoáng lên một cái, vẫn còn kiên trì chịu đựng.
“Bồ Đào, đầu của hài hài hài tử ra ra ra rồi….” (Đường đại nhân, ngài là bị vị phụ tá kia lây bệnh sao?)
Bồ Đào hút từng ngụm từng ngụm khí, tích cóp từng chút khí lực một, tròng mắt đã trừng đến đỏ rực! Nếu còn không chịu đi ra, y thật sự là hận không thể đấm bụng hai cái.
Nhóc con khốn kiếp này, còn không mau chạy ra đây! Đau quá…
“Hô hô… Ta sinh ——“
Bồ Đào cắn chặt răng nín thở, quyết định giục một tiếng trống cổ vũ tinh thần, dùng sức lần nữa.
Ai ngờ đầu hài tử tuy rằng đã ra rồi, nhưng bả vai bị kẹt lại, y liều mạng đẩy mấy lần, hài tử lại không chịu tiến ra thêm một bước nào.
Đường Chính Ngôn nhẹ tay nâng đầu hài tử, khẩn trương đến mức chỉ biết kêu:
“Đi ra rồi! Sắp đi ra rồi! Nhanh dùng sức!”
Lúc này quá trình sinh sản đã tiến vào thời điểm mấu chốt, Bồ Đào đã không dừng được, hài tử vẫn mắc ở chỗ đó, khiến y cảm thấy như bị xé rách, mỗi lần di chuyển một chút đều đau đến mức khiến huyệt Thái Dương của y giật giật.
Toàn thân Bồ Đào đều là mồ hôi, ngay cả khóe mắt cũng ướt sũng nước, mái tóc vốn được bó buộc chỉnh tề đã hỗn độn từ lâu, dáng vẻ vô cùng chật vật, y đỏ mắt dốc hết sức lực từ lúc bú sữa đến giờ ra, hài tử vẫn không chuyển động.
Chu thái y lúc này mới nghiêng ngả lảo đảo được Tiểu Trúc tử cõng vào, thấy thế vội nói:
“Xoa bụng, nhanh xoa bụng cho Quận Vương!”
Đường Chính Ngôn hai tay đặt ở huyệt khẩu của Bồ Đào, đỡ lấy đầu của hài tử, động cũng không dám động, hắn đến giờ vẫn chưa ngất xỉu đã là vô cùng giỏi rồi, Tiểu Trúc Tử thì sợ tới mức trực tiếp sụm xuống.
Vẫn là bà mụ mà Vương Huyện lệnh chuẩn bị có kinh nghiệm, bà mụ này là cao thủ đỡ đẻ nổi tiếng ở gần đó, lúc mới bị Huyện lệnh tìm đến nói đỡ đẻ cho Quận Vương còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi, trên đời này sao lại có nam nhân biết sinh hài tử chứ?
Bên này vị trí địa lý hẻo lánh, đủ loại chủng tộc giao hòa, nhưng vẫn chưa từng gặp được người Ma Da, nhưng bà mụ này được Huyện lệnh dặn dò, cũng có chuẩn bị tâm lý. Vừa rồi thấy mọi người rối ren tán loạn mà nâng Lâm Giang Quận Vương đi vào, bà còn có tâm tư nhận xét Quận Vương này thật đúng là một mỹ thiếu niên, nhìn dáng vẻ kia, nếu không phải có cái bụng mang thai nhô lên, thật có thể khiến không ít thiếu nữ mê say đâu.
Lúc này bà thấy tình hình nguy cấp, cũng không bận tâm đến quy củ gì cả, xắn ống tay áo tiến lên, dũng cảm nói:
“Tránh ra! Ta đến!”
Bà dùng bả vai đẩy Đường Chính Ngôn qua một bên, một tay nâng đầu hài nhi, một tay thuần thục mà chạm lên bụng Quận Vương vừa ấn vừa xoa nhẹ.
Sức lực của bà rất lớn, ấn đến mức Bồ Đào thiếu chút nữa nghẹn khí mà ngất đi.
Chu thái y hô:
“Ngươi là ai? Đừng có ấn loạn, đây chính là Lâm Giang Quận Vương!”
Cái bụng kia, quý giá biết bao nhiêu đâu!
Bà mụ nói:
“Hừ! Ta không ấn ông ấn chắc? Ta đã đở đẻ hơn hai mươi năm rồi, còn không có oa oa không sinh ra được đâu!”
Những lời như thế cũng là thật, bên này tộc người giao tạp, nữ nhân có thân thể khỏa mạnh, cũng có yếu đuối, nhưng bởi vì cuộc sống coi như giàu có và đông đúc, bởi vậy hài tử đều được dưỡng tương đối khỏe manh, loại thai nhi to béo này cũng coi như không hiếm thấy.
Bà mụ này mười phần kinh nghiệm, vừa ấn bụng giúp Bồ Đào, vừa dạy y dùng sức ra sao.
Bồ Đào lại ra sức đẩy một khắc đồng hồ, không ngừng dùng sức, cuối cùng bả vai của hài nhi cũng chậm rãi trườn ra.
“Ách a ——“
Y phát ra tiếng gầm giận dữ, thân mình nhỏ bé của hài nhi thoát khỏi huyệt khẩu.
“Ô oa oa oa…”
Tiểu hài nhi phát ra tiếng khóc đầu tiên trong đời.
“Ô ô ô…”
Bồ Đào cả người thoát lực mà ngã xuống giường, yếu ớt mà cùng nức nở, nước mắt chậm rãi lướt qua gương mặt, quả thực là tìm được đường sống trong chỗ chết!
Ô ô ô, sinh hài tử thật đáng sợ, phụ thân, Bồ Đào không bao giờ muốn sinh nữa!
Xa xa ở Du Kinh, Bắc Đường Diệu Nguyệt xoa xoa mắt nói với Đông Phương Hạo Diệp:
“Không hiểu sao mí mắt của ta một ngày hôm nay vẫn cứ nháy nháy? Cũng không biết đám người Bồ Đào đã đến huyện Vạn Thành chưa, Bạch Vũ ở Linh Ẩn Cốc cũng không biết khi nào mới qua.”
Đông Phương Hạo Diệp xoay người một cái, ôm lấy y mơ mơ màng màng mà nói:
“Ái phi, nhanh nhanh ngủ đi. Đều đã gây sức ép một đêm, ngươi còn không mệt sao?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận dùng sức nhéo chỗ thịt ở thắt lưng hắn một cái, giọng nói tràn đầy căm hận nói:
“Là ai giằng co ta đến hơn nửa đêm? Đều đã lớn tuổi như thế nào còn tận tình thanh sắc đến thế, ngươi thu liễm chút đi!”
“Ôi ——“
Đông Phương Hạo Diệp kêu lên một tiếng, mở mắt ra ủy khuất nói:
“Ta không phải là thấy người cả một ngày tâm thần đều không yên, sợ ngươi buổi tối mất ngủ mới làm chút vận động, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, hơn nữa, vừa rồi ngươi không phải là cũng rất thích sao? Một đống tuổi rồi còn mắc cỡ cái gì chứ?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cười lạnh một tiếng, mi dài nhướng lên, vẻ mặt không tốt mà nhìn đối phương chằm chằm:“Ngươi không ngượng ngùng? Vậy lần sau đến lượt ta đi, ta không ngại cũng cho ngươi thích thú một hồi.”
Đông Phương Hạo Diệp vội vàng lấy lòng mà ôm thắt lưng y, vỗ về trên thắt lưng y:
“Được được, tất cả nghe theo ngươi. Diệu Nguyệt, người ta thật sự là rất mệt mà, còn không ngủ nữa thì trời sáng mất.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:
“Ta thấy ngươi là tuyệt không lo lắng cho nhi tử.”
Đông Phương Hạo Diệp ngáp một cái, mí mắt đều sắp không mở ra được, mơ màng nói:
“Con cháu đều có phúc của con cháu đi. Chúng ta đều là người đã làm gia gia rồi, bình tĩnh… phải thờ ơ một chút… Khò khò…”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn người ngủ ngáy khò khò bên gối, bất đắc dĩ mà thở dài, kéo chăn lên, trùm qua bả vai hai người, quay lại ôm lấy bả vai của tiểu Vương gia, cứ thế mà ngủ.