“Này, đây là cây trâm mẫu hậu mới đánh cho ta năm nay, là kiểu dáng mới nhất trong kinh thành, tặng cho đệ. Đừng buồn rầu nữa được không?”
Mắt Bồ Đào sáng lên, vội vàng nhận lấy, vui vẻ nói:
“Hoàng tỷ tỷ thật tốt!”
Hoa Dung hé miệng mỉm cười. Nàng nhìn Bồ Đào lớn lên từ bé, sao lại không biết y thích cái gì chứ? Liền dịu dàng nói:
“Ta gọi Mai Nhi vào đây, giúp đệ mặc nữ trang ăn diện một chút được không? Chúng ta lén mặc trong Thải Vi Cung của ta, hoàng thúc và hoàng thúc phụ sẽ không biết.”
Bồ Đào mừng rỡ:
“Được được được! Hoàng tỷ tốt nhất, đệ thích tỷ nhất.”
Y vừa cao hứng, cái miệng nhỏ nhắn liền giống như được bôi mật vậy.
Công chúa Hoa Dung cùng cung nữ bên cạnh giúp Bồ Đào ăn diện một hồi, tiểu công tử tuấn tú liền biến thành một tiểu Quận chúa xinh đẹp đáng yêu.
Bồ Đào mặc ào dài tay cùng váy hà hoa bách điệp màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một cái áo ngắn màu hồng nhạt làm nổi bật lên thắt lưng nhỏ nhắn cân đối, nhẹ nhàng đáng yêu giống như một tiểu mỹ nữ.
Công chúa Hoa Dung lại đeo lên cho y một đống đồ trang sức. Trâm cài, vòng cổ, vòng tay, đinh đinh đang đang đeo khắp toàn thân, lại không lộ vẻ dung tục, ngược lại có loại cảm giác xinh đẹp quý giá của nhà quyền quý.
Bồ Đào cười rạng rỡ, dạo quanh cung một vòng lại một vòng, nhịn không được nói:
“Hoàng tỷ, thật đẹp mắt. Đệ muốn đi cho Hoàng tổ mẫu nhìn xem.”
Hoàng Thái hậu thực rất cưng chiều Bồ Đào, hơn nửa cảm thấy tuổi y còn quá nhỏ, thích mặc nữ trang cũng không tính là kỳ lạ. Rất nhiều nhi tử của nhà giàu người ta chiều chuộng, từ nhỏ cũng vẫn xem như nữ hài nuôi dưỡng đến lớn đâu. Bồ Đào còn chưa đến mười tuổi, đúng thời điểm không phân biệt nam nữ, thích mặc nữ trang thì mặc nữ trang đi.
Quan trọng nhất là, Hoàng Thái hậu không hổ là mẹ ruột của Đông Phương Hạo Diệp, cùng có tâm tư giống như nhi tử của nàng: bằng thân thế, nhân phẩm, tướng mạo của Bồ Đào nhà chúng ta, tương lai muốn tìm dạng nam nhân nào mà không được chứ? Thích gả liền gả đi, dù sao Bồ Đào của chúng ta không thiếu đồ cưới, có khả năng sinh con, sợ cái gì chứ!
Bồ Đào vui vẻ chạy ra khỏi Thải Vi Cung, công chúa Hoa Dung ở đằng sau cũng không theo kịp y. (Bồ Đào sau khi trở về từ Linh Ẩn Cốc khinh công đã tiến bộ rất xa.)
Y quen thuộc đi vào Từ Ninh Cung của Thái Hậu, cung nữ thái giám canh giữ ở cửa, còn chưa kịp hành lễ, đã thấy y nhảy vào, sắc mặt không khỏi có chút kích động. Vốn các nàng đã quen với việc Tứ công tử của Tĩnh Thân Vương gia thường xuyên mặc nữ trang xuất hiện trong cung, nhưng những lúc đó đều không có người ngoài, lúc này Thái hậu đang tiếp đãi vài vị mệnh phụ, nếu như nhìn thấy bộ dáng này của tứ công tử… Các nàng không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này Bồ Đào đã sôi nổi nhảy vào trong Từ Ninh Cung, miệng hô:
“Hoàng tổ mẫu, con đến thăm ngài đây.”
Hoàng Thái hậu nghe thấy tiếng của cháu yêu, không khỏi vui mừng, nói:
“Mau vào.”
Bồ Đào mặc nữ trang nghênh ngang đi vào trong điện, thấy bên trong không ngờ còn có mấy vị mệnh phụ, trong hơi giật mình, thầm nghĩ không tốt.
Phụ thân y Bắc Đường Diệu Nguyệt không thích y mặc nữ trang, vả lại càng không thích y mặc nữ trang gặp người ngoài. Hiện tại gặp phải trường hợp này, nếu như để phụ thân của y biết thì sẽ cực kỳ không ổn. Nhưng đầu óc Bồ Đào rất nhanh nhạy, lập tức kìm bước chân lại, hơi cúi đầu xuống, trở thành bộ dáng một tiểu cô nương dịu dàng ít nói, đi đến trước mặt Hoàng Thái hậu quy củ hành lễ, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói:
“Chất nữ vội tới vấn an Hoàng tổ mẫu.”
Hoàng Thái hậu thấy cháu yêu mặc nữ trang đi vào, cảm thấy có chút không ổn, đang suy nghĩ phải xử lý việc này sao cho toàn vẹn, lại nghe thấy Bồ Đào nói như thế, không khỏi thầm khen lớn cháu ngoan thông minh.
Nàng vẫy tay, kéo Bồ Đào đến bên cạnh cười nói:
“Chất nữ ngoan, Hoàng tổ mẫu đang nhớ con mà. Vừa đi đâu về đây? Nhìn xem, trên đầu cũng toát mồ hôi rồi, đi xuống trước cùng Di Hương lau mồ hôi đi, Hoàng tổ mẫu có để phần cho con nước hạnh nhân ướp lạnh, đợi lát nữa lại đến nói chuyện cùng Hoàng tổ mẫu.”
Hoàng Thái hậu không hổ là Hoàng Thái hậu, thủ đoạn khéo léo, chỉ dùng hai ba câu nói liền đưa được Tiểu Bồ Đào ra ngoài, cũng không giới thiệu cho mấy vị mệnh phụ đang ngồi đây. Mấy vị mệnh phụ ngược lại rất tò mò, không biết tiểu cô nương xinh đẹp này là Quận chúa nhà ai. Hai thân sinh nhi tử của Thái hậu tuy rằng có Hoàng thượng sinh được một vị Trưởng Công chúa, dưới gối của Tĩnh Vương tất cả đều là nhi tử, nhưng hoàng thất Văn quốc cành lá tươi tốt, đời này cũng có vài vị Quận chúa, nhưng cùng tuổi với vị trước mắt này hình như không có.
Bất quá dù mọi người hiếu kỳ, nhưng thấy Thái hậu không định để cho đám bọn họ chào hỏi vị Quận chúa kia, cho nên cũng đều thông minh mà không có lắm miệng.
Bồ Đào đi theo đại cung nữ Di Hương của Hoàng Thái hậu đi ra hậu điện, thấy nơi này không có người ngoài, lập tức nhảy lên tháp nhỏ, thở phào một hơi nói:
“Di Hương, mau đi lấy nước hạnh nhân ướp lạnh đến đây đi.”
Di Hương vỗ ngực nói:
“Điện hạ, vừa rồi nô tỳ đúng là bị ngài dọa. Lần sau nếu như ngài lại mặc nữ trang đến đây, nhất định trước đó phải đánh tiếng với Thái hậu trước a.”
Bồ Đào bĩu môi nói:
“Ta là muốn làm cho Hoàng tổ mẫu kinh hỉ, đánh tiếng trước sẽ không có kinh hỉ. Ai ngờ hôm nay trong cung lại có người đến chứ, cũng không phải mùng một hay mười lăm.”
Di Hương thầm nghĩ: đúng vậy, kinh hỉ không có, kinh hách lại thừa.
Di Hương thấy Bồ Đào từ bên ngoài một đường chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán còn có mồ hôi, không khỏi đau lòng nói:
“Nô tỳ lau mặt cho ngài trước đã đi.”
Bồ Đào đang vô cùng khát nước, nghe vậy phất phất tay nói:
“Ngươi đi bưng nước hạnh nhân đến đây, ta tự lau mặt. Mau mau, ta khát lắm.”
Di Hương nghe vậy liền để lại một cung nữ hầu hạ, còn mình thì vội vàng đi bưng nước hạnh nhân đến cho y.
Bồ Đào lau mặt xong, mặc váy đi dạo một vòng trong điện, làm dáng với tiểu cung nữ kia nói:
“Thế nào? Bộ dáng này của bổn thiếu gia có xinh đẹp không?”
Cung nữ kia chưa trả lời, liền nghe thanh thấy thanh âm giòn giã non nớt từ cửa truyền vào:
“Xinh đẹp! Tỷ tỷ xinh đẹp!”
Bồ Đào nhìn lại, liền thấy một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi giống như búp bê ngọc tựa vào cửa cười với y, hé cái miệng nhỏ nhắn còn thiếu răng cửa ra.
Bồ Đào vui vẻ nói:
“Ngươi vừa rồi là khen ta xinh đẹp sao?”
“Đúng!”
Ánh mắt tiểu nam hài kia sáng rực nhìn y, chảy nước miếng nói:
“Tỷ tỷ xinh đẹp, lớn lên làm tức phụ của Tiểu Du đi.”
“Ha ha, ngươi tên là Tiểu Du sao? Ngươi quá nhỏ, biết cưới là gì không a.”
Bồ Đào đi qua ngồi xổm xuống, cách ngưỡng cửa nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của tiểu nam hài, thầm nghĩ cảm giác không tệ, khó trách đám đại ca thích nhéo mặt mình đâu.
Tiểu nam hài kia nãi thanh nãi khí nói:
“Ta hiểu. Ta muốn cưới vợ!”
Bồ Đào kiêu ngạo hếch cằm lên, nói:
“Ngươi quá nhỏ, ta mới không lấy ngươi đâu.”
Đùa gì chứ, tướng công tương lai của y phải tài mạo song toàn, anh tuấn tiêu sái, dịu dàng chu đáo mới được, tiểu quỷ trước mặt này không hề phù hợp điều kiện.
Nam hài nhăn mặt nhìn chăm chú gương mặt của Bồ Đào một lúc lâu, đấu tranh trong lòng một lúc, nói:
“Được rồi, vậy ngươi gả cho đại ca của ta là được. Ta cho phép ngươi làm đại tẩu của ta.”
Bồ Đào mất hứng, nói thế thật giống như y muốn trèo cao. Y là ai chứ? Y là tiểu Vương gia của Tĩnh Vương phủ, cháu ruột của đương kim Hoàng thượng, cháu trai của Thái hậu, em ruột của Thái tử. Chỉ có người khác cầu y gả, không có đạo lý y phải vội vàng.
“Hừ! Tiểu gia khỏa ngươi cứ mơ đi, ta sẽ không tùy tiện lập gia đình đâu!”
Nói xong Bồ Đào nhịn không được nhéo khuôn mặt nộn nộn của tiểu nam hài kia một chút nữa.
Tiểu nam hài trừng mắt nhìn Bồ Đào, đột nhiên mếu máo, đặt mông ngồi xuống đất khóc lên.
Bồ Đào nhất thời luống cuống tay chân. Mặc dù y thường xuyên bị phụ vương cùng đại ca bắt nạt đến phát khóc, cũng bởi vì trong một thời gian rất dài y đều là đứa con nhỏ nhất nhà, được cưng chiều nên kiêu, có một chút tùy hứng. Sau khi đệ đệ Đông Phương Quân Nhân được sinh ra, y liền hiểu chuyện hơn rất nhiều, rất ít khi khóc nháo làm loạn. Hiện tại nhìn đứa bé không lớn hơn đệ đệ là mấy ngồi dưới đất khóc lớn, Bồ Đào không khỏi luống cuống.
“Đừng khóc đừng khóc! Ca ca nói đùa với ngươi thôi.”
Trong lúc bối rối y cũng quên mất mình đang ăn mặc như tiểu cô nương, ôm đứa bé kia vỗ về. Nhưng mà nhóc con kia khóc vô cùng thương tâm, không chú ý đến tiếng xưng ‘ca ca’ của y.
Đúng lúc này, một giọng nói lo lắng truyền đến:
“Tiểu Du, đệ làm sao vậy!?”
Một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi nhanh chóng chạy đến, đẩy Bồ Đào ra ôm đứa bé kia vào trong lòng.
Bồ Đào vốn bởi vì đứa bé kia vóc dáng thấp bé, liền ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với nó, lúc này chân đã sớm có chút tê dại, trong lúc vô ý bị thiếu niên kia đẩy một cái, không khỏi ôi lên một tiếng, sau đó té ngã trên mặt đất.
Thiếu niên kia a một tiếng, vội vươn tay ra đỡ y, vẻ mặt xin lỗi nói:
“Thật có lỗi! Vừa rồi lỡ tay.”
Bồ Đào mất hứng đứng lên, nhìn váy áo của mình nhíu mày, váy bị bẩn rồi.
Lúc này tiểu nam hài kia đã ngừng khóc, rúc vào trong ngực ca ca, trên mặt không có một giọt nước mắt nào, cười hì hì nói:
“Ca ca, ca ca, tỷ tỷ này thật đẹp, ca thú về làm tẩu tẩu cho đệ được không?”
Thiếu niên kia mặt đỏ ửng, sắc mặt nghiêm nghị nói:
“Đừng nói bậy! Đệ còn nói lung tung, về nhà ca ca sẽ phạt đệ!”
Thiếu niên này rõ ràng là rất có uy nghiêm của huynh trưởng, lời vừa nói ra, nam hài kia lập tức ngậm miệng.
Di Hương bưng nước hạnh nhân lại đây, nghi hoặc hỏi thăm:
“Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bồ Đào nói:
“Không có việc gì, chút hiểu lầm nhỏ thôi.”
Thiếu niên kia nghe cung nữ gọi Bồ Đào là điện hạ, hơi giật mình trong lòng, mặc dù không biết thân phận của Bồ Đào, nhưng là biết mình không thể trêu vào, vội hành lễ nói:
“Vừa rồi thảo dân vô lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.”
Bồ Đào nói:
“Không sao, không cần để ý.”
Y mặc dù có chút tiếc hận vì váy áo bị bẩn, nhưng dù sao y cũng không có tâm tính nhỏ nhen như mấy nữ hài tử, rất rộng lượng mà tỏ vẻ không bận tâm.
Di Hương nói:
“Điện hạ, hai vị này là công tử Phương phu nhân đưa đến, vừa rồi điện hạ gọi đi, không biết vì sao hai vị công tử lại đi đến nơi này?”
Câu cuối cùng của nàng đúng là muốn hỏi thiếu niên kia.
Thiếu niên kia mặt đỏ ửng, nói:
“Thật có lỗi, là do xá đệ ham chơi. Chúng ta từ chỗ bệ hạ quay về, nháy mắt đã không thấy nó đây, ta mới chạy đến đây tìm.”
Vốn là hai huynh đệ bị Hoàng thượng nhất thời nổi hứng gọi đến tiền điện hỏi vài câu, sau khi hỏi xong quay về, Phương đại công tử vì ở trong cung phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể dắt tay đệ đệ, từ đầu đến cuối lại luôn quy củ cúi đầu đi theo thái giám dẫn đường phía trước, Phương tiểu công tử còn nhỏ vóc dáng thấp bé, không biết đã biến mất từ lúc nào, hai người cũng không phát hiện ra. Khi Phương đại công tử cùng thái giám kia trở về đến trước cửa cung của Thái hậu mới phát hiện không thấy người đâu, liền cuống lên. Thái giám kia không dám chịu trách nhiệm, vội đi bẩm báo Thái hậu. Phương đại công tử đợi không kịp, tự mình chạy đi tìm trước. Cũng may nơi này cách thiên điện không xa, hắn nghe thấy tiếng đệ đệ khóc liền đến đây tìm.
Di Hương nghe vậy, liền nói:
“Thì ra là thế. Không bằng nô ty đưa ngài cùng tiểu công tử đi tìm Phương phu nhân đi.”
Thiếu niên kia nói:
“Như thế thật rốt. Làm phiền cung nữ tỷ tỷ.”
Di Hương đưa khay cầm trong tay cho tiểu cung nữ bên cạnh, thi lễ rồi nói với Bồ Đào đang nằm sấp xuống:
“Điện hạ, nô tỳ dẫn bọn họ đến tiền điện, sau đó sẽ quay lại hầu hạ ngài.”
Bồ Đào nói:
“Đi đi. Đừng để Phương phu nhân sốt ruột.”
Phương tiểu công tử kia còn hơi chút lưu luyến mà nhìn Bồ Đào. Nhưng nó hiểu rõbiết được từ trong đoạn đối thoại kia là mình gây họa, ca ca rất mất hứng, không dám tùy hứng nữa, bởi vậy đành thành thành thật thật để huynh trưởng dắt tay quay về.
Phương đại công tử kia đi được hai bước, nhớ tới vị quý nữ vừa rồi bị mình đẩy ngã kia, hình như đã bị mình làm bẩn váy, nhưng quý nữ kia dường như không chỉ không trách tội, cũng không để ý đến cử chỉ lỗ mãng của hắn cùng đệ đệ. Hắn có lòng muốn nói một tiếng xin lỗi với vị quý nữ kia. Nếu nàng là người bình thường, hắn nhất định sẽ xin đối phương để lại tên phủ, trở về để mẫu thân bồi thường một chiếc váy mới, chỉ là thấy xưng hô cùng thái độ của đại cung nữ bên cạnh Thái hậu có thể thấy được thân phận của nàng rất tôn quý, nếu mình tùy tiện nói a, e rằng sẽ bị coi là hạng người muốn leo lên quyền quý, khiến người khác coi thường, bởi vậy chần chừ một chút, không nói gì thêm nữa. Chính là đi được hai bước lại không nhịn được quay đầu nhìn lướt qua.
Cái nhìn này, vừa lúc thấy quý nữ kia bưng nước hạnh nhân lên, dùng thìa nhẹ nhàng uống một ngụm, tao nhã mà mềm nhẹ ngậm trong miệng, sau khi nuốt xuống đầu lưỡi hồng nộn vươn ra, liếm một vòng đầy lưu luyến bên môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn cùng thích ý.
Thiếu niên kia không hiểu vì sao, nhất thời đỏ mặt, tim đập có chút nhanh, vội quay đầu lại không dám nhìn, dẫn đệ đệ đi theo Di Hương.
Bồ Đào khát nước vô cùng, vừa rồi lại làm trò hề nửa ngày với tiểu quỷ kia, không kịp đợi quay về phòng, trực tiếp đoạt nước hạnh nhân trên tay tiểu cung nữ, khẩn cấp uống một hơi, lúc này mới chậm rãi bưng bát vào trong nhà.
Sau đó Thái hậu đuổi mấy mệnh phụ kia đi, kêu Bồ Đào lên nói chuyện, y hầu hạ dưới gối tổ mẫu nửa ngày, trở về Vương phủ liền quên mất chuyện này.
Từ đó về sau thời gian trôi mau, nháy mắt Bồ Đào cũng đến mười sáu tuổi. Y nơm nớp lo sợ vượt qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói may mắn không biến thành vịt đực giống đại ca năm đó, chính là vẫn có thô hơn một chút, làm hại y hơn một năm không dám mở miệng ra nói chuyện. Giọng nói sau khi vỡ giọng thoáng trầm thấp hơn chút, nhưng coi như trong sáng êm tai, không có biến thành thô ráp như đại hán.
Còn râu mép… Không biết có phải là liên quan đến thể chất của y hay không, đến giờ vẫn chưa hề dài ra. Buổi sáng mỗi ngày Bồ Đào rời giường đều phải cẩn thận soi gương, dùng biện pháp làm đẹp mà Hoàng bá mẫu cùng công chúa Hoa Dung dạy y, buổi tối cũng như thế. Mỗi ngày còn ăn rất nhiều hoa quả, làn da vừa mềm vừa sáng, khiến y có chút vừa lòng.
Không quá để tâm đến mấy lời ‘tiểu kê kê sưng lên’ gì đó của phụ vương, mấy năm này y cũng có thể lĩnh hội đầy đủ. Điều này khiến cho Bồ Đào có chút phiền não, âm thầm tự hỏi có phải sau khi lập gia đình có thể giải quyết được không?
“Thiếu gia, bọn họ đuổi theo!”
Tiểu Trúc Tử đánh xe ngựa chạy như bay, nhưng xe ngựa dù sao cũng kém tốc độ người cưỡi ngựa, mắt thấy mấy tên cường đạo phía sau đuổi càng lúc càng gần, Tiểu Trúc Tử không khỏi gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu.
Bồ Đào từ trong xe đi ra, tay cầm theo bảo kiếm quát:
“Sợ cái gì! Vừa lúc có thể cho bọn chúng nếm thử Minh Nguyệt kiếm pháp của ta!”
Mồ hôi của Tiểu Trúc Tử chảy ra càng nhiều. Chủ tử nha, ngài không biết mấy thứ công phu mèo quào kia của ngài ở trên giang hồ nhiều lắm chỉ tính hạng hai sao? Đây là cho ngài thể diện, nếu không chính là tiêu chuẩn hạng ba, ngài còn muốn nói cái gì! Nếu không phải vừa rồi ngài muốn khoe khoang, lộ tiền ra, chúng ta đâu đến nỗi bị người ta nhìn trúng chứ.
Lại nói vì sao Bồ Đào cùng tiểu tư bên người lại rơi vào tình trạng này? Chuyện còn phải quay ngược lại một tháng trước.
Một tháng trước, Tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng nhất Văn quốc Tề Hoàng Thành thành thân. Việc này vốn không có gì kỳ lạ, người ra Tướng quân trẻ tuổi hai mươi tuổi chính trực trưởng thành, gia thế, võ nghệ, công trạng đều xếp đầy ra đó, người lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, thành thân là chuyện đương nhiên. Thậm chí bởi vì vào trong quân ngây ngốc vài năm, hôn sự còn bị chậm trễ rồi đó.
Nhưng có một vấn đề, chính là vị Tề thiếu tướng quân cùng Đông Phương Quân Đình chính là bạn thanh mai trúc mã, đồng thời cũng cùng đọc sách ở thư viện Hoàng gia, hai đứa trẻ vô tư, tình nghĩa sâu đậm, thậm chí còn vì lấy lòng Bồ Đào mà hơn hẳn nam hài khác. Năm đó Tề Hoàng Thành mười tuổi vỗ ngực nói với Tiểu Bồ Đào sáu tuổi lập lời thề son sắt:
“Quân Đình ngươi đừng sợ, về sau có ai bắt nạt ngươi thì tìm ta, ta sẽ che chở cho ngươi!”
Sau đó hai người từ từ lớn lên, Bồ Đào lập chí nguyện không phải người văn võ song toàn sẽ không lấy làm chồng, ‘khảo sát’ hết toàn bộ người bên cạnh một lần, cuối cùng cảm thấy chỉ có Tề Hoành Thành là người đạt tiêu chuẩn trong đám người lựa chọn khiến cho y vừa lòng, vì thế liền mỹ mãn chạy đi tìm hắn, cùng hắn ước định:
“Chờ ngươi trưởng thành liền kết hôn với ta!”
Khi đó Tề Hoàng Thành đã gần mười lăm, đúng thời kỳ phản nghịch của thiếu niên trẻ tuổi, cả ngày ở kinh thành chọi gà đấu chó, bị cha hắn đuổi theo phía sau đánh chửi. Vừa lúc ấy trong nhà muốn làm mai cho hắn, cha nương hắn cầm danh sách một đống danh môn khuê tú để chọn lựa, cả ngày kể lể dài dòng ở bên tai hắn. Tề Hoành Thành phiền muốn chết, nghe thấy lời ấy của Bồ Đào, liền như lữ khách lang thang buồn bực trong đêm đột nhiên nhìn thấy ánh sáng rạng đông, cả người thư thái, lập tức dứt khoát đáp ứng. Lúc đó Tề Hoành Thành còn chưa nếm tư vị của nữ nhân, chờ đến sau khi hắn hiểu được, liền hiểu rõ mình cùng Đông Phương Quân Đình chỉ có thể làm huynh đệ, trăm triệu lần không thể làm phu thê.
Cha của Tề Hoành Thành là Binh bộ Thượng thư Tề Ôn nghe xong lời của con, hai mắt trợn tròn lên, suýt chút nữa ngất đi.
Năm nhi tử của Tĩnh Thân Vương, trưởng tử đã ước định với Công chúa, thứ tử thấp nhất cũng là Quận Vương không thể tránh, tam tử là đương kim Thái tử, là nhi tử được đưa cho Hoàng đế làm con thừa tự. Tứ tử này tương lai cũng là một Quận Vương. Vương phi của Tĩnh Thân Vương là nam tử Ma Da, sinh hạ được mấy nhi tử này hẳn là cũng có năng lực sinh con. Tề Thượng thư ngược lại không chút để ý Đông Phương Quân Đình là nam hay nữ, có thể sinh tôn tử cho lão là được rồi. Tĩnh Thân Vương là một người có thực quyền, hơn nữa thực quyền còn không nhỏ, nếu như kết thân với nhà hắn, Tề gia mặc dù có lửa cháy đổ thêm dầu, cháy quá lớn mà gặp nguy hiểm, nhưng tương lai có thể kết thành thân gia với nhà Hoàng đế vẫn là chuyện tốt. Nhưng loại việc như thế này không phải do hai hài tử tùy tiện nói là có thể định ra, huống chi Tề lão Thượng thư đối với việc con dâu tương lai thú về là nam, vẫn có chút chướng ngại tâm lý.
Lão dùng phương thức vui đùa mà nhẹ nhàng bâng quơ đề cập qua việc này với Hoàng thượng, lúc ấy Hoàng thượng chỉ cười ảm đạm, nói:
“Quân Đình còn nhỏ, vẫn như hiểu nhân sự, cũng chỉ là việc hài nhi nói ra lúc vui đùa. Không bằng để Hoành Thành xung quân học tập vài năm, thứ nhất là kiếm chút công danh, tương lai cưới vợ cũng có chút của cải. Thứ hai là thử thách một chút tâm ý của hai hài tử, nếu như vẫn kiên định như lúc đầu, trẫm cũng sẽ không đánh hỏng uyên ương.”
Tề lão Thượng thư cân nhắc ý tứ này của Hoàng thượng là không tán thành cũng không phản đối, đại khái cũng có ghét bỏ nhi tử trong người không có công danh, không xứng với nhi tử của Tĩnh Vương gia, bởi vậy về nhà liền thu xếp thu xếp, không để ý đến phu nhân kêu khóc, cứng rắn đưa nhi tử ngàn dặm xa xôi tòng quân.
Lão không hề biết, Hoàng thượng băn khoăn chủ yếu là vì Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt. Bắc Đường Diệu Nguyệt không thích tích cách hướng nữ của Bồ Đào. Bản thân y lấy thân nam nhân gả cho tiểu Vương gia Đông Phương Hạo Diệp, tuy rằng tâm kết, lại cũng không bởi vì mình vứt bỏ thân nam nhi mà canh cánh trong lòng. Phu thê Hoàng đế đã đoạt mất một nhi tử từ chỗ Bắc Đường Diệu Nguyệt làm con thừa tự dưới gối, hiện giờ phu phu Tĩnh Vương thấy Thái tử đã làm lễ bán quân, Đông Phương Quân Hòa nhìn thấy hai người cũng chỉ có thể gọi ‘Hoàng thúc’ cùng ‘thúc phụ’, không thể gọi phụ thân. Đối với việc ấy Hoàng đế đã có chút mắc nợ, bởi vậy trước khi biết rõ ý định của Bắc Đường Diệu Nguyệt liền không dám hạ quyết định. (Hoàng đế đã biết rõ việc hôn nhân của Bồ Đào ở trong Tĩnh Vương phủ là do ai định đoạt, cho nên căn bản không hề để ý xem tâm ý của đệ đệ như thế nào. Tiểu Vương gia đáng thương…)
Tề Thượng thư đưa nhi tử đi tòng quân, ai ngờ lại thật sự làm nên việc, tuổi còn trẻ đã lập chiến công mấy lần, chưa đến hai mươi tuổi đã được phong làm Thiếu Tướng quân, áo gấm về nhà. Bất quá về cùng hắn, còn có chất nữ Liễu thị cận huyết thống của Liễu lão tướng quân ở biên thành.
Thì ra Tề Hoành Thành ở biên thành nhiều năm, quen biết với Liễu thị trong lễ hoa đăng. Mỹ nhân dưới ánh trăng, vừa gặp đã thương, đúng là làm nên một hồi giai thoại.
Tề Hoành Thành lúc này đã sớm đem hẹn ước trên miệng với Bồ Đào năm xưa vứt ra sau đầu, đợi đến sau khi đem chuyện mình muốn thành thân cùng Liễu tiểu thư viết thư về cho cha già, Tề Thượng thư giống như một nghẹn ở cổ, thật là sao cũng bị nhi tử làm cho tức chết.
May mắn năm đó Tề Hoành Thành cùng Bồ Đào chỉ là chuyện của thanh mai trúc mã, ước hẹn trên miệng cũng bị Hoàng thượng ngầm hạ chỉ nghiêm mật che giấu, chưa từng lộ ra chút gì. Tề Thượng thư thấy tâm ý nhi tử đã định, đành phải đau lòng chặt đứt suy nghĩ về hôn ước với Tĩnh Vương phủ, bộ dáng giả như không biết chuyện năm đó tiến cung xin Hoàng để chỉ hôn.
Hoàng đế ngược lại rất hào phòng. Dù sao việc này cũng đã lương tình tương duyệt, không thể ép buộc. Tề gia cùng Liễu gia đều là trọng thần trong triều, không thể vì con cháu nhà mình mà khiến bọn họ rét lạnh trong lòng. Huống chi trong tâm Hoàng đế cũng chưa hẳn vui lòng ‘gả’ cháu trai của mình ra ngoài, thật sự là có chút mất mặt Hoàng gia a.
Sau khi có ý chỉ tứ hôn, Tề Hoành Thành tự mình đến phủ Tĩnh Vương tạ tội với Bồ Đào, lại nhờ bạn tốt là Đông Phương Quân Thành giúp đỡ nói không ít lời hay, cuối cùng cũng khiến Bồ Đào quên đi chuyện cũ, đáp ứng không nói ra hôn ước trên miệng năm đó.
Bồ Đào đáng thương coi lời hứa hẹn của Tề Hoành Thành là thật, dần dần còn thực sự trở thành mối tình đầu, ai ngờ cuối cùng lại bị bỏ rơi, thật sự là vừa đau lòng vừa buồn bực. Nhưng giao tình của y cùng Tề Hoành Thành không tồi, bộ dáng Tề Hoành Thành lúc đó hạ mình đến thỉnh tội cởi áo ở trong sân mặc mình đánh, y sao có khả năng xuống tay chứ? Vừa lúc nhị ca Đông Phương Quân Thành cũng tới nói vài câu cho Tề Hoành Thành, Bồ Đào đành phải xuống nước.
Chính là trong lòng y thật sự vừa tức vừa giận. Nghĩ xem y đường đường là tứ tử của Tĩnh Vương phủ, tiểu Quận Vương tương lai, bộ dáng xinh đẹp, võ công cũng tốt (là y tự nhận), cầm kỳ thi họa cũng tinh thông đủ điều (điểm ấy cũng là y tự nhận), sao lại không thể sánh với một nữ nhân? Thật đáng giận! Nữ tử trong thiên hạ đều là đại địch.
Bồ Đào không muốn ở nhà nhìn phụ vương cùng phụ thân, đại ca cùng tẩu tẩu tình chàng ý thiếp, nhị ca Đông Phương Quân Thành đã phong làm Thành Quận Vương khai phủ ở nơi khác, tam ca ở trong cung làm Thái tử, chỉ có ấu đệ Đông Phương Quân Nhân có thể dùng giải bớt nỗi buồn trong lòng. Nhưng tiểu Hạnh Nhân hiện giờ không phải là nhóc con năm đó mặc y ăn diện đủ kiểu nữa, tuổi còn nhỏ đã quá mức ổn trọng, hơn nữa quan trọng nhất là, năm nó chín tuổi thì võ công đã cao hơn mình, có đánh cũng đánh không lại a a a!
Vì thế tiểu Bồ Đào thất tình đau lòng tâm tình không tốt, mang theo tiểu tư bên người trốn nhà ra ngoài.
Bồ Đào ở trong phủ vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, ra ngoài làm sao chịu được khổ chứ? Dọc đường đi du ngoạn sơn thủy, ăn uống tiêu xài đều là loại thượng đẳng nhất. Dù là như thế, y vẫn không ngừng oán giận bên ngoài không có thoải mái như trong phủ: quần áo dễ bị bẩn, đồ ăn không sạch sẽ, giường ngủ cũng không êm ái linh tinh gì đó.
Tiểu Trúc Tử mấy lần mượn cớ này khuyên y về nhà, ai ngờ Bồ Đào lại rất có nghị lực, thật sự cắn răng nhẫn nhịn, không muốn hồi kinh nhìn Tề Hoành Thành tân hôn ngọt ngào, bộ dáng khí phách phấn chấn.
Chính là Bồ Đào tính tình qua loa, quen phô trương, dọc theo đường đi không thèm che giấu, rất nhanh đã bị người ta theo dõi. Cũng may Tiểu Trúc Tử là ám vệ Đông Phương Hạo Diệp cấp riêng cho nhi tử, tính cách cẩn thận, võ công không tồi, cũng nhận biết được thuốc mê độc dược, dọc một đường đi từ hiểm hóa an, âm thầm đỡ thay chủ tử không ít tai họa. Chính là Tiểu Trúc Tử dù sao cũng là người, dù có lợi hại thế nào đi chăng nữa, hắn năm nay cũng chỉ mới mười tám tuổi, trước giờ vẫn luôn làm bạn bên cạnh Bồ Đào, cũng chưa từng chân chính bước chân vào giang hồ, tuy rằng học được không ít kinh nghiệm giang hồ, nhưng không tránh khỏi có chỗ sơ hở.
Cũng không biết Tĩnh Vương gia có ý tôi luyện nhi tử, hay là thật sự sơ sót, lần này Bồ Đào trộm rời kinh, lại không lén phái ám vệ âm thầm tiếp viện, khiến cho Tiểu Trúc Tử mệt mỏi chạy khắp nơi, hầu hạ người kia quả thực là tâm lực hao tổn quá độ. Hôm nay hắn chỉ đi mua bánh mỳ một lát, chủ tử liền để lộ tiền bạc ra bên ngoài, tiếp đó liền bị mấy tên cường đạo theo dõi.
Mấy tên cường đạo này là tay giang hồ già đời, ở trong trấn vẫn luôn theo dõi chủ tớ Bồ Đào, nhìn ra Tiểu Trúc Tử có vài phần lợi hại, liền vẫn luôn cẩn thận không để lộ sơ hở, mai phục ở đường lớn bên ngoài thôn trấn, đợi chủ tớ Bồ Đào ra khỏi thành, đi theo đợi đến chỗ hẻo lánh mới xông ra.
Tiểu Trúc Tử thấy tình thế không đúng, lập tức xông lên bảo vệ chủ tử. Nhưng không nghĩ tới mấy tên cường đạo này thật sự có tài, tuy rằng võ công chỉ có thể tính hạng hai, nhưng mấy người này phối hợp ăn ý, ẩn ẩn còn cất giấu trận pháp bên trong, Tiểu Trúc Tử nhất thời đánh không lại bọn họ. Hơn nữa Tiểu Trúc Tử thế đơn lực mỏng, còn phải che chở cho ‘cao thủ’ hạng ba Bồ Đào (dưới tình hình thế này Bồ Đào thuộc loại gây thêm phiền phức), từ từ rơi xuống hạ phong, cuối cùng hai người đành phải chạy trối chết.