Cố Thiên Ly năm nay mười chín tuổi, đang theo học tại một trường đại học trong thành phố. Cô đứng ở một góc hội trường thấp thỏm lo sợ, không kìm nổi nói với Tô Dĩnh Quân:
“Chị Dĩnh Quân em không tự tin một chút nào cả!”
“Thiên Ly nghe chị, đây là cơ hội để em có thể kiếm tiền lo cho mẹ em.”
Cô biết nhưng không ngăn nổi cảm xúc của bản thân:
“Nhưng chưa chắc em đã được đạo diễn để ý tới.”
Giọng chị ấy như từng cú đánh đả kích tới lòng cô:
“Em phải tin vào bản thân mình. Cát-xê của bộ phim này sẽ đủ cho em thanh toán được viện phí. Không lẽ em muốn mẹ mình mãi nằm ở cái bệnh viện quèn đó đến chết sao?”
“Em không muốn!”
Cuối cùng cũng tới lượt số báo danh của cô. Cố Thiên Ly cầm tờ giấy báo danh, mở cánh cửa phòng bước vào. Thế giới Showbiz đầy cạm bẫy và lắm quy tắc ngầm như con hổ đói chờ đợi cô.
Vị đạo diễn ngồi ở vị trí ban giám khảo tự giới thiệu tên Kim, hỏi cô:
“Cô khai trong hồ sơ năm nay mới mười chín tuổi? Cô có đi học đại học không?”
Cô cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh đối đáp lại:
“Dạ! Em đang là sinh viên năm hai đại học Ngạn Bắc chuyên ngành kinh tế.”
Ông ta nghe xong rồi tiếp tục đọc tờ khai lý lịch của cô.
“Cô có dám chắc khi lịch quay bận rộn có thể sắp xếp thời gian được không?”
Cố Thiên Ly khá đắn đo. Mẹ cô cho dù làm đến đổ bệnh vẫn hy vọng cô có thể ra đời với tấm bằng đại học chính quy. Còn cô đang làm gì ở đây? Bán giấc mơ của mẹ để đổi lấy cuộc sống không chật vật. Cô khẽ cắn môi hạ quyết tâm, ánh mắt bỗng lóe lên:
“Em có thể nghỉ học để theo đuổi nghiệp diễn.”
Ông ta dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, giọng tán thưởng:
“Rất tốt! Rất tốt!”
Theo lời đạo diễn và ban giám khảo khác, Cố Thiên Ly diễn thử một phân cảnh ngắn. Tuy chưa được qua trường lớp nào nhưng chị Dĩnh Quân đã chỉ cho cô chút bí kíp khóc lẹ, cười nhanh. Nhìn những gương mặt khá hài lòng bên dưới, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cô có thể ra về và chờ đợi kết quả.”
Cô đáp lại:
“Dạ vâng!”
***
Cố Thiên Ly vừa mở cánh cửa ra đã đón nhận gương mặt chờ mong của Tô Dĩnh Quân, vồ vập hỏi ngay:
“Thiên Ly! Kết quả như thế nào? Đạo diễn và Giám đốc sản xuất thích em chứ?”
Cô thật thà đáp lại:
“Em không biết! Họ kêu em về đợi kết quả.”
Bỗng có những tiếng cười cợt chói tai phía sau lưng cô và Tô Dĩnh Quân. Hai người đồng loại quay lại thì phát hiện ra tiếng động đó xuất phát từ hai mỹ nhân. Một người trong số đó nói:
“Kết quả gì chứ? Diễn viên nào được nhận đều đã có danh sách cả rồi.”
Tô Dĩnh Quân có phần không tin, hỏi lại:
“Điều cô nói là thật sao?”
Một bộ phim tuy nhỏ nhưng nhìn cách Ekip làm việc cũng thấy cũng chuyên nghiệp khó ngờ được vẫn có những góc khuất ẩn sâu.
Cô gái còn lại đứng cạnh bên vui vẻ giải đáp thắc mắc của Tô Dĩnh Quân:
“Hai người ngồi đây cả buổi mà không nghe ngóng được gì sao? Buổi Casting chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi.”
Cố Thiên Ly cảm thoáng buồn, trái ngược với bộ dạng xốc nổi của Tô Dĩnh Quân. Chị ấy tức giận:
“Thật quá đáng! Tôi phải gặp Giám đốc sản xuất và đạo diễn hỏi cho ra lý lẽ mới được.”
Cô hốt hoảng ngăn cản chị ấy để tránh những sự việc mất mặt không đáng có:
“Chị Dĩnh Quân, chúng ta về thôi. Coi như em không có duyên với nghề này đi.”
Cô đã định thử vận may của mình một chút, biết đâu có thể thay đổi cuộc sống chật vật hiện tại. Khuôn mặt cô thoáng buồn. Dù sao bản thân đã cố gắng hết sức rồi, kết quả có thế nào chỉ trách cô không có duyên với nghề này.
“Chúc cô may mắn lần sau. Hahaha!”
“Không biết còn có lần sau không.”
“Chút nhan sắc đó đâu có thiếu trong cái Showbiz này.”
Bọn họ thay phiên nhau nói những lời khó nghe. Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải những hạng người vô duyên đến thế. Tô Dĩnh Quân định ba mặt một lời:
“Các cô…”
Cố Thiên Ly ra sức kéo chị Dĩnh Quân rời khỏi trong tiếng cười chế giễu của hai người không hề quen biết.
Tô Dĩnh Quân thấy cô buồn, vội an ủi:
“Thiên Ly đừng nản. Chị sẽ kiếm đoàn phim khác cho em.”
Cô khẽ lắc đầu, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ chùn bước:
“Em nghĩ em sẽ kiếm việc khác làm thêm để lo viện phí cho mẹ.”
“Em làm ba cái công việc bưng bê phục vụ có thể chi trả nổi viện phí sao?”
Điều này Tô Dĩnh Quân đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi.
“Em sẽ vào quán Bar phục vụ. Ở đó mức lương sẽ cao hơn một chút.”
Chị ấy đột nhiên tức giận, dùng hai tay giữ chặt vai cô lay mạnh, cố giúp cô tỉnh táo hơn:
“Chị đã nói với em từ bỏ ý định đó đi! Cho dù chị giấu mẹ em dẫn dắt em đi theo con đường này nhưng đây được xem là một nghề. Còn cái kia? Em muốn mẹ em tức chết sao?”
Cô thở dài, nghĩ tới mẹ mà tim thấy nhói:
“Em xin lỗi, là do em nóng vội quá.”
***
Một tuần sau,Cố Thiên Ly nhận được điện thoại của đoàn phim. Thông báo cô nhận được một vai diễn. Tuy không phải vai gì quá nổi trội, chỉ nhiều thoại hơn diễn viên quần chúng một chút nhưng cô đã rất vui. Tô Dĩnh Quân cũng vui thay cho cô nhưng khi biết cô chỉ được phân vai bạn học của nữ chính thì xuống tâm trạng không ít nhưng cũng cố kiếm lời động viên cô.
Một tuần nữa trôi qua. Ngày lành tháng tốt, đoàn phim chính thức khai máy. Tô Dĩnh Quân sát cánh bên cạnh Cố Thiên Ly trong vai trò trợ lý riêng.
“Thiên Ly, nhìn kìa. Chính là hai tiểu quỷ hôm bữa nói khích chị em mình.”
Dĩnh Quân cố ý kéo Thiên Ly sang bắt chuyện cùng hai người bọn họ. Cho dù cô ra sức phản đối vẫn bị sự cố chấp của chị ấy làm khuất phục.
“Chào! Có duyên quá, lại gặp lại nhau rồi.”
Hai người đó đang tán gẫu với nhau bị chững lại khi bắt gặp có người tiến tới. Một lúc sau mới nhận ra Cố Thiên Ly, buổi thử vai hôm đó cô là người có nhan sắc nổi bật nhất, không khó để nhớ lại.
“Chào! Thật không ngờ lại gặp nhau.”
Cố Thiên Ly nghĩ dù sao trong thời gian sắp tới cũng là đồng nghiệp, cô không muốn chưa gì đã xảy ra mâu thuẫn. Những chuyện cũ coi như không có thì hơn:
“Em xin chào hai chị! Mong hai người giúp đỡ em.”
Lúc đầu hai người đó còn có thái độ niềm nở một chút, sau khi nghe tới vai diễn của cô thì tỏ vẻ khinh bỉ, giọng cười cất lên:
“Xin lỗi! Tôi còn nghĩ cô có tài cán hơn tôi mong đợi cơ.”
“Đi thôi! Ai rảnh hơi đâu trò chuyện cùng cô ta.”
Chưa biết được hai người bọn họ đảm nhận vai nào nhưng từ biểu hiện có lẽ phần nhiều là vai chủ chốt trong phim. Thiên Ly không muốn gây thù chuốc oán với ai. Cô chỉ mong bản thân có thể kiếm đủ tiền lo liệu cho mẹ và cô.
“Thể loại người gì vậy?” - Tô Dĩnh Quân bực tức nói.
Mắt cô dõi trông hai người kia rời đi, sáp lại với những diễn viên khác. Trên khuôn mặt họ không còn nụ cười chanh chua khi đối diện với cô nữa mà thay bằng những khuôn mặt niềm nở đầy giả tạo.