“Thiên Ly, em vào đi.”
Cô vẫy tay chào tạm biệt chị ấy:
“Dạ! Em sẽ cố gắng tìm kiếm các cơ hội tiếp theo.”
Ngay khi cô bước qua ngưỡng cửa. Ánh đèn phòng càng làm tôn lên sự quyến rũ của cô. Những cặp mắt dõi theo nhìn cô, có tán thưởng, có ganh tỵ đôi lúc có cả săm soi. Cố Thiên Ly không quen với việc bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy nên có chút mất tự nhiên.
Một người đàn ông khoảng cuối ba mươi đầu bốn mươi nheo đôi mắt lại, cất tiếng hỏi đạo diễn Kim:
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Nữ diễn viên mới của đoàn phim chúng tôi. Hà hà, nếu đạo diễn David đã chú ý đến cô ta như vậy, lát để tôi giới thiệu hai người nhé.”
Ông ta cười sảng khoái:
“Rất tốt! Rất hợp khẩu vị của tôi.”
Trong lúc cô đang cố thích nghi dần với những bữa tiệc thì không hay biết rằng bản thân đã lọt vào tầm ngắm của những suy nghĩ đen tối.
Nữ viên chính và nữ phụ chính đang trò chuyện cũng vì sự xuất hiện của cô mà chuyển sự chú ý:
“Coi bộ cô ả đẹp đấy chứ?”
“Chắc hôm nay lại định mồi chài ai đó rồi.”
Cố Thiên Ly nâng váy tiến tới chào hỏi dần những người trong đoàn phim. Bỗng đạo diễn Kim gần đó cất tiếng gọi. Cô vội vàng đi tới thì được giới thiệu với một người khác:
“Giới thiệu với em đây là đạo diễn David.”
Cô khẽ mỉm cười thân thiện:
“Xin chào! Em là Thiên Ly.”
Trong lúc bắt tay, không hiểu có phải cô đa nghi quá không mà cảm giác ông ta dường như cố ý giữ thật lâu đến lúc cô nâng mắt ngạc nhiên nhìn ông ta mới chịu buông tay.
“Gương mặt mới được tham gia đoàn phim của đạo diễn Kim rất có tiền đồ. Haha Không biết sau này có thể mời em tham gia bộ phim của tôi được không?”
Cô đương nhiên không từ chối cơ hội tốt như vậy:
“Vậy thì còn gì bằng!”
“Em trông còn rất trẻ!”
Đạo diễn Kim cũng vui vẻ nói:
“Cô ấy năm nay mới mười chín thôi. Tuổi trẻ dễ uốn nắn. Ông nói phải không? Haha!”
Hai người đàn ông trao nhau những ánh mắt khó hiểu. Cố Thiên Ly có chút rùng mình.
“Trẻ là tốt!”
Sau khi hai bên trao đổi phương thức liên lạc xong, Cố Thiên Ly rất hy vọng cơ hội này. Bữa tiệc hôm đó diễn ra trong sự thất vọng của mọi người. Mạc Thanh Phong không hề xuất hiện. Nhưng đối với cô hôm nay quả thật đã thu hoạch được rất lớn.
***
Tin tức vui như vậy cô không thể không chia sẻ cùng Tô Dĩnh Quân. Chị ấy nghe xong càng mừng cho cô hơn:
“Em nói thật sao? Có đạo diễn để ý đến em.”
Cô thuật lại sự việc ngà hôm qua cho chị ấy nghe:
“Dạ vâng! Ông ấy còn bảo khi có phim mới sẽ liên lạc với em.”
Chưa đến hai ngày sau, điện thoại của Cố Thiên Ly đã đổ chuông. Không chờ cô hỏi đối phương đã chủ động giới thiệu.
“Tôi là đạo diễn David, không biết có thể hẹn em để bàn rõ hơn về phim mới không?”
Tim cô nhảy loạn xạ trong lồng ngực, cố nén niềm vui đáp lại:
“Được ạ!”
Đạo diễn hẹn cô tại một nhà hàng có phân phòng riêng từng bàn. Cố Thiên Ly không mảy may suy nghĩ gì cả mà cứ thế bước vào. Trong phòng chỉ có duy nhất một mình ông ta. Cô nhìn ngó xung quanh cất giọng nghi hoặc:
“Em tưởng sẽ được bàn kịch bản chung với các diễn viên khác ạ?”
Ông ta cười nói bằng chất giọng trầm đục:
“Haha! Chúng ta bàn riêng không phải rất tốt sao? Em có thắc mắc hay ý kiến gì hỏi tôi cũng dễ.”
Trong lòng liền sinh ra cảm giác không lành nhưng vẫn cố kìm nén. Ông ta hỏi han Cố Thiên Ly rất nhiều chuyện nhưng mãi vẫn không thấy đề cập đến dự án phim.
“Đạo diễn, không biết bây giờ dự án phim mới chính thức ạ?”
Cố Thiên Ly cố gắng xoay chuyển chủ đề. Nhưng bất thành.
“Em vội vàng làm gì?”
Ông ta bỗng nhiên đứng dậy đi qua ngồi cạnh cô. Đôi tay tự nhiên quàng vai khiến cô giật mình tránh né, cố gắng vùng vẫy ra.
“Ông làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Ông ta dường như rất thoả mãn:
“Em có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện nhỉ? Chỉ cần chiều tôi em còn sợ không có phim đóng sao? Mà chưa kể em muốn leo lên top gương mặt nổi trội tôi cũng có thể giúp em.”
Bàn tay ông ta xoa nắn bờ vai cô, cơn buồn nôn len lỏi, sống lưng lạnh toát. Cố Thiên Ly ghê tởm đứng dậy bỏ đi.
“Xin lỗi! Tôi nghĩ tôi hiểu sai mục đích ông mời tôi tới lần này rồi.”
Cố Thiên Ly vội vã cầm túi xách rời khỏi nhà hàng, rời khỏi con người đáng sợ đó.
***
Suốt những ngày sau cho dù Cố Thiên Ly nộp đơn thử vai ở đâu cũng bị từ chối. Cô hiểu có lẽ đã bị đạo diễn kia nhúng tay vào. Nhưng ngoài cố gắng tìm kiếm vận may ra cô còn có thể làm được gì? Thân cô thế cô để tồn tại được trong giới Showbiz này còn khó hơn lên trời.
Lâu lắm rồi Cố Thiên Ly không quay lại trường đại học. Việc bài vở bị bỏ bê không ít. Bạn học liên tục réo tên cô, hôm nay cô quyết định vác xác tới trường. Dù sao cô đã quyết tâm có chết cũng phải nhẫn nhịn cho đến lúc cầm được tấm bằng trên tay.
Bạch Tiểu Liên là bạn bè tốt trên trường của cô, thấy cô đi học liên tục lải nhải:
“Thiên Ly, cậu chết ở đâu suốt mấy ngày nay vậy?”
“Dạo này mình hơi bận một chút. Trên trường có gì đặc biệt không?”
Cô ấy khá đắn đo:
“Không có gì nhưng cậu ta liên tục tìm kiếm cậu.”
Cố Thiên Ly biết người được nhắc tới chính là Hán Minh Anh. Cô hờ hững đáp:
“Mình biết rồi!”
“Mình thật sự không hiểu nổi cậu? Hán Minh Anh có chỗ nào không ổn mà đến giờ cậu vẫn không chịu chấp nhận cậu ta.”
Đối với cô, được nam vương trường để ý tới đã là chuyện khó lòng có được rồi. Nhưng đôi lúc hoàn cảnh không cho phép cô có thể tự do thoải mái yêu đương. Cô đã từng nghĩ, nếu mẹ cô không nằm viện, cuộc sống không quá chật vật có lẽ cô và cậu ấy sẽ trở thành một đôi.
“Cậu không hiểu được đâu!”
Bạch Tiểu Liên dường như có chút bất mãn:
“Cậu không biết có bao nhiêu cô gái chờ được cậu ấy để mắt tới đâu nhưng trước sau vẫn đâm đầu vào cô gái khô khan như cậu!”
Cố Thiên Ly thoáng mất tự nhiên. Những điều bạn cô - Bạch Tiểu Liên nói cô đều có thể hiểu.
Cô nói ra những điều tận sâu trong lòng:
“Nếu cậu ấy có thể chờ đợi mình, có lẽ chúng mình sẽ có hy vọng. Nhưng hiện tại mình vẫn không thể cho cậu ấy chút tự huyễn nào cả.”
Với cô, hiện tại quá khó khăn. Cô cũng không muốn cướp đi sự lựa chọn của cậu ấy nên không gieo bất kỳ tình cảm nào cho cậu ấy cả.
Nhưng cuộc đời có những bước ngoặt không lường trước được. Hiện tại cô và cậu ta không đến được với nhau, sau này càng nhiều thứ bủa vây kéo khoảng cách hai người ra xa hơn.