Chương 1: Mạnh Thập Cửu
Tháng tư, mưa rơi, hoa rụng.
Khách sạn, lầu hai, bên cửa sổ.
Một bàn, một người, một bầu rượu, một đĩa thức ăn, một thanh trường đao.
Nửa ly rượu, khép hờ mắt, ngẩn người nhìn mưa hoa rơi ngoài cửa sổ.
"Lâu lắm rồi không thấy cảnh sắc như vậy!" Người này lẩm bẩm, nói xong uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó lại nhấc bầu rượu lên rót đầy.
"Say những lúc khi ta đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không! Nói quả nhiên không sai! Ha ha..." Hắn cười uống một hớp hết rượu trong ly, sau đó buông ly xuống, kinh ngạc nhìn từng giọt từng giọt mưa rơi, từng đóa từng đóa hoa rụng.
Hắn có gì mà đắc ý thế nhỉ? Quả thật là hắn có chuyện đắc ý, cho dù là ai làm chuyện như vậy kẻ đó cũng sẽ đắc ý thôi, lúc đắc ý, ngoài uống rượu ra còn có thể làm gì để ăn mừng nữa chứ?
Uống rượu đương nhiên là uống cùng bằng hữu tốt nhất, tại sao hắn lại không? Bởi vì hắn không có bằng hữu, hoặc là còn chưa gặp được.
Bỗng nhiên, tiếng mưa rơi thay đổi, một đám hán tử mặc áo tơi cưỡi ngựa phóng nhanh tới, tiểu nhị của tiệm lập tức vui vẻ ra mặt chạy tới cửa đón tiếp, còn nụ cười kia có mấy phần thật, sợ là chỉ có bản thân tiểu nhị biết.
Năm người được tiểu nhị chào đón đi thẳng tới lầu hai, bởi vì những người này khinh thường ngồi ăn cùng người lầu một, vì phần lớn người lầu một đều là người nghèo, mà bọn họ tự cảm thấy mình cao quý hơn những người này. Nhưng bọn họ cao quý ở chỗ nào? Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ nhiều tiền hơn một chút thôi sao? Hay là quyền lớn hơn một chút?
Năm người ngồi ở bàn lớn nhất chính giữa lầu, lớn tiếng hét gọi tiểu nhị, âm thanh huyên náo khiến người ngắm hoa nhìn mưa nhíu mày. Hắn xoay người ngồi xuống, lại rót đầy một ly rượu cho mình, nhưng không uống mà nhìn thanh trường đao trên bàn, lắc đầu khẽ thở dài, nâng ly rượu lên từ từ uống.
Rượu và thức ăn được bưng lên, năm người kia vừa ăn vừa uống, ăn ngấu ăn nghiến, gió cuốn mây tan nhanh chóng ăn sạch một bàn lớn đầy thức ăn. Một người trong đó uống cạn một bát rượu, chép miệng, lên tiếng nói: "Rượu ngon! Rượu ngon! Sảng khoái! Thật sảng khoái! Trời mưa không chuyện gì thoải mái bằng uống rượu!"
"Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể uống một lần như vậy!" Một người khác giơ ly rượu trong tay lên ngắm, giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, nhưng đó chỉ là một ly rượu thông thường.
Những người khác nghe y nói vậy bỗng nhiên trầm mặc, nhớ lại lời bang chủ nói lúc ra cửa, cũng không khỏi run sợ trong lòng.
"Không sao, chúng ta sẽ tìm được hắn!" Một hán tử nhìn hơi lớn tuổi an ủi mọi người.
"Nhưng..." Thiếu niên trẻ tuổi nhất dừng một lát, trên mặt hiện đầy lo âu, nói: "Hắn giết Nhị gia! Chúng ta đi sợ rằng..."
Mọi người lại yên lặng, yên lặng là bởi vì thiếu niên lo âu kia nói đúng sự thật, trong mắt bọn họ, ngoài bang chủ ra, Nhị gia là người võ công thâm sâu khó dò nhất, nhưng sáng sớm hôm nay Nhị gia đã chết trong sân nhà mình, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một vết đao mảnh trên yết hầu, hiển nhiên là một đao chí mạng, cực kỳ dứt khoát, nhanh như chớp điện, vết đao mới có thể mảnh đến vậy.
Mặc dù Nhị gia đã ngoài năm mươi tuổi nhưng chưa bao giờ buông thả bản thân, sáng sớm mỗi ngày ông ta đều thức dậy thật sớm luyện đao pháp trong sân một giờ, sau đó đi ăn sáng, từ khi bọn họ biết Nhị gia tới nay chưa bao giờ gián đoạn. Trong bang phái, Kim Đao của ông ta có thể nói là như sấm đánh bên tai, muốn hỏi trong bang võ công ai cao nhất, đương nhiên là bang chủ, nhưng nếu muốn hỏi đao pháp của ai tốt nhất, mọi người đều không chút do dự mà đáp là Nhị gia.
"Các ngươi nhìn người kia!" Một người mặt hướng sang cửa sổ bỗng nhiên thấp giọng, dùng ánh mắt ra hiệu chỉ người đang ngồi ở cửa sổ uống rượu, mọi người đều nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tóc trắng ngồi đó uống rượu, bên tay trái còn đặt một thanh trường đao. Sắc mặt mọi người đều thay đổi, đặt ly rượu xuống, cầm đao kiếm từ từ đứng lên, đi về phía thiếu niên áo trắng tóc trắng kia, trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện đầy vẻ căng thẳng.
"Ê nhóc, ngươi biết Kim Đao Mã Nhị gia không?" Người lớn tuổi kia hỏi.
Thiếu niên áo trắng tóc trắng nghe tiếng xoay người lại nhìn bọn họ, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười, mở miệng trả lời: "Biết chứ! Sáng nay ta còn qua bái phỏng ông ta mà, có điều..."
"Có điều cái gì?" Hán tử vừa rồi cầm bát uống rượu truy hỏi.
Thiếu niên áo trắng tóc trắng uống một hớp rượu, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ông ta không nên dùng Kim Đao, hoặc nên nói căn bản ông ta không xứng dùng đao."
Những người kia nghe thấy lời này của thiếu niên, biểu cảm trên mặt có thể nói là muôn màu muôn vẻ, ngạc nhiên, không thể tin, càng nhiều hơn là cười nhạo, cứ như gặp được một thằng ngốc.
Người lớn tuổi nọ thu nụ cười lại, hỏi: "Thiếu niên, ngươi là người phương nào? Môn phái nào?"
"Trước khi hỏi người không phải nên tự giới thiệu trước à?" Thiếu niên áo trắng tóc trắng cúi đầu nhìn ly rượu không, nói.
"Thằng nhóc thối, ngươi tự tìm cái chết có phải không?" Hán tử cầm bát uống rượu cao giọng quát mắng, vừa nói vừa muốn rút đao tiến lên, lại bị người lớn tuổi nọ đưa tay ngăn cản, ông ta cười ha hả nói: "Ngươi nói đúng, tại hạ là Thanh Sa Bang Thạch Vu, vị này là Lý Mạc Dương, Cao Phong, Đinh Li, Trần Tây Kha." Ông ta theo thứ tự chỉ hán tử cầm bát uống rượu, chàng trai áo trắng nâng ly rượu, sang chàng trai áo đen không nói chuyện rồi đến thiếu niên kia.
"A! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền! Tiểu tử Mạnh Thập Cửu, tiểu bối vô danh ra mắt các vị." Thiếu niên áo trắng tóc trắng cười híp mắt nói.
"Mạnh Thập Cửu? Mạnh Vương Tây Bắc là gì của ngươi?" Thạch Vu hỏi.
"À! Ba trăm năm trước có thể là người một nhà, bây giờ ấy à, chẳng có quan hệ gì!" Mạnh Thập Cửu thở dài nói, nói xong lại rót cho mình đầy một ly, uống một hớp.
"Vậy sư phụ ngươi thì sao? Là người nào?" Thạch Vu tiếp tục hỏi.
"Sư phụ? Một người ở nơi sơn dã mà thôi, đã sớm cưỡi hạc về Tây rồi! Ai, các ngươi hỏi kỹ như vậy là muốn làm mai cho ta à? Ta nói cho các ngươi biết, nếu là cô nương nào khó coi có thể ta sẽ không đồng ý đâu. Tốt nhất là để nàng tới để ta xem cẩn thận."
"Ngươi nghĩ nhiều quá, chúng ta không phải tới làm mai cho ngươi." Thạch Vu cười lạnh nói.
"Vậy các ngươi muốn làm gì? Hết hỏi tên họ lại hỏi sư môn, chẳng lẽ các ngươi muốn tới bái nhập môn phái của ta à? Lão già sư phụ ta ông ấy đã cưỡi hạc về Tây rồi, không ai thu nhận các ngươi đâu. Hơn nữa các ngươi cũng lớn như vậy rồi, nhỏ nhất cũng xấp xỉ bằng ta, sao còn có thể bái sư chứ?" Mạnh Thập Cửu liến thoắng nói một tràng.
"Chúng ta chỉ muốn xác nhận một chuyện." Thạch Vu nói.
"A? Là chuyện gì?" Mạnh Thập Cửu hơi tò mò hỏi.
"Nhị gia là do ngươi giết?" Thạch Vu nói.
"Đúng." Mạnh Thập Cửu gật đầu.
"Ngươi cũng không có bất cứ ai chống lưng?" Cao Phong nói.
"Đúng." Mạnh Thập Cửu tiếp tục gật đầu.
"Thằng nhãi, vậy ngươi chết chắc rồi!" Lý Mạc Dương nói.
"Không đúng!" Lần này Mạnh Thập Cửu lại lắc đầu.
"A? Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra mục đích của chúng ta à?" Thạch Vu hỏi.
"Đương nhiên, ý ta là, khụ khụ, các ngươi còn chưa có bản lĩnh đó." Mạnh Thập Cửu không nhìn bọn họ, rót đầy một ly rượu cho mình, từ từ uống, dường như coi năm người bọn họ là không khí vậy.
Năm người nghe thế biến sắc, tức giận hiện lên đầy mặt, Lý Mạc Dương quơ đao chém thẳng vào đầu Mạnh Thập Cửu, Mạnh Thập Cửu chỉ khẽ ngửa người về phía sau đã tránh được một đao hung mãnh này, sau đó tay phải của hắn khẽ duỗi ra bắt được cổ tay Lý Mạc Dương, Lý Mạc Dương lập tức cảm thấy cánh tay mình như bị kìm sắt ghìm chặt lại, dùng sức thế nào cũng vẫn không nhúc nhích được.
"Dữ thế làm gì? Ngươi nhìn ngươi chém hỏng bàn của người ta rồi kìa, phải bồi thường, không biết ngươi mang đủ tiền không, nếu không mang đủ, ta nghĩ chỉ có thể làm tiểu nhị cho tiệm người ta hoặc là ra sau bếp rửa bát trả nợ thôi."
Thạch Vu thấy tình cảnh này, trường kiếm rung lên, hóa thành mấy chục ánh kiếm đâm về phía cổ họng Mạnh Thập Cửu. Khóe miệng Mạnh Thập Cửu nhếch lên, chỉ khẽ nhấc tay phải, mấy chục ánh kiếm kia lập tức biến mất. Bởi vì tay phải hắn còn đang giữ Lý Mạc Dương, nếu Thạch Vu không dừng lại, chắc chắn Lý Mạc Dương sẽ chết dưới kiếm của ông ta trước.
Lý Mạc Dương đau tới mức đầu đầy mồ hôi, mặt nhăn nhó, Mạnh Thập Cửu thấy vậy khẽ cười, buông lỏng tay phải, Lý Mạc Dương lập tức lùi lại ba bốn bước, đặt mông ngồi dưới đất, nắm chặt cổ tay vừa mới bị Mạnh Thập Cửu nắm, lúc này trên cổ tay đã xuất hiện một dấu tay tím bầm, lõm sâu xuống.
"Hôm nay tâm tình ta tốt, các ngươi có thể đừng quấy rầy ta uống rượu ngắm mưa hoa rơi được không?" Mạnh Thập Cửu uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu trong tay, nhẹ giọng nói.
"Sức lực của thiếu hiệp thật lớn, Thạch mỗ và chúng huynh đệ muốn lĩnh giáo thử, mong là đừng từ chối." Trường kiếm của Thạch Vu chĩa vào Mạnh Thập Cửu. Mà ngoài Lý Mạc Dương ngồi dưới đất đổ mồ hôi ra, mấy người còn lại cũng từ từ vây lại, chia ra chặn trước sau Mạnh Thập Cửu.
"Ta từ chối." Mạnh Thập Cửu vô cùng dứt khoát: "Ta đã nói rồi, ta muốn ngắm mưa hoa rơi, sao các ngươi lại nghe không hiểu nhỉ? Muốn lĩnh giáo thì đợi hôm khác, các ngươi từ đâu tới thì về chỗ đó đi, hôm nay ta thật sự không rảnh." Mạnh Thập Cửu không nhịn được khoát tay nói.
"Chuyện đó không do ngươi quyết định!" Thạch Vu nói, trường kiếm hóa thành một đạo kinh hồng, bắn thẳng vào yết hầu Mạnh Thập Cửu, đồng thời kiếm trong tay Đinh Li cũng giống như một con rắn độc đâm về phía sườn hắn, đương nhiên, kiếm của Cao Phong cũng đồng thời đâm tới, nhắm thẳng vào lưng Mạnh Thập Cửu, kiếm trong tay Trần Tây Kha cũng chính diện đâm thẳng tới, mục tiêu là trái tim. Bốn người đó gần như ra tay cùng một lúc, nói cách khác Mạnh Thập Cửu đồng thời bị bốn thanh kiếm chĩa vào chỗ hiểm, chỉ trong chớp mắt, hắn sẽ bị bốn thanh kiếm giết chết. Hắn không thể tiến về phía trước cũng không thể lùi về phía sau, cũng không thể tránh về phía bên phải, hắn chỉ có thể né về bên trái, nhưng bên trái là tường và một cánh cửa sổ. Đúng vậy, Mạnh Thập Cửu không có đường lui, hắn bị bốn thanh kiếm kia chặn hết tất cả đường lui, chí ít trong mắt bốn người ở đây là vậy.
Nhưng Mạnh Thập Cửu không cho là thế, ít nhất hắn có mười cách thoát thân, nhưng hắn lại chọn một đường lui xuống dưới. Trong một chớp mắt này, Mạnh Thập Cửu biến mất, thân thể đột nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian, tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên, kiếm của bốn người đụng vào nhau.
"Không tệ không tệ, hợp kích như thế quả thật rất lợi hại, có điều hình như còn thiếu gì đó, à, ta biết, là thiếu một thanh đao, một thanh đao từ trên trời giáng xuống. Ha ha..." Giọng Mạnh Thập Cửu truyền tới từ cái bàn bên kia, trong tay hắn còn cầm ly rượu, chỉ là rượu trong ly đã sớm bị uống cạn.
"Hừ, cho dù thiếu một thanh đao cũng có thể giết ngươi!" Trần Tây Kha hừ lạnh nói, vừa dứt lời, bốn người lại huơ kiếm đâm về phía Mạnh Thập Cửu lần nữa. Mạnh Thập Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, chỉ nghe một tiếng leng keng vang lên, ánh đao tựa như tia chớp trong đêm tối, chói mắt, cực nhanh, chợt lóe rồi biến mất. Mà nhiệt độ bốn phía dường như bỗng thấp đi mấy phần. Giờ phút này, động tác của bốn người kia dừng lại, giống như thời gian ngừng lại, ai có thể khiến thời gian dừng lại được chứ?
Lúc này sắc mặt bốn người hoàn toàn tái nhợt, mồ hôi rỉ ra từ trên trán. Mạnh Thập Cửu vẫn ngồi đó như cũ, đã giơ ly rượu lên chuẩn bị uống. Thật ra hắn đã làm gì?
Kiếm bỗng nhiên gãy, rơi rụng, rơi xuống đất, rơi xuống sàn gỗ, bốn thanh kiếm đều gãy, thậm chí có một mũi kiếm còn cắm ngập vào sàn gỗ, như vậy có thể thấy thanh kiếm bị gãy rất sắc bén, nhưng thanh kiếm sắc bén như thế lại gãy.
"Các ngươi đi đi." Mạnh Thập Cửu uống rượu trong ly, không nhìn mấy người này nữa. Bốn người liếc nhau, chỉ nhìn thấy sợ hãi sâu đậm trong mắt của đối phương, bốn người kéo Lý Mạc Dương đang ngồi dưới đất nắm cổ tay đau đến chết đi sống lại, vội vàng rời đi.
"Lúc mấy người này đi cũng không mang kiếm gãy của mình đi, thật là, nếu ai cũng như thế thì tiệm này sao còn dám mở tiếp? Ai! Hình như kiếm này là mình làm gãy, vậy có phải mình nên xử lý chuyện này hay không? Không không không, như vậy khí chất cao thủ của mình sẽ bay biến hết, vậy cũng không được, ừ, thế cứ để bọn nó nằm đấy đi, tiểu nhị của quán chắc sẽ xử lý mấy thanh kiếm gãy này thôi, bây giờ mình là cao thủ mà, phải giữ vững khí chất và phong phạm của cao thủ." Mạnh Thập Cửu nhìn những thanh kiếm gãy trên mặt đất, nghĩ như vậy.