Màn đêm buông xuống, vừa mới lên đèn.
Thôi Cương là ông chủ của một quán rượu, tuổi tác không ngoài bốn mươi. Ông ta rất yêu quán rượu mình mở ra, bởi vì ông ta đã đầu tư hết số tiền nửa đời liếm máu lưỡi đao kiếm được vào quán rượu này. Đương nhiên, bây giờ ông ta đã bắt đầu hưởng thụ. Mọi người đều biết, chiếc bàn gỗ trên tầng ba gần bờ sông của quán rượu này từ trước tới giờ không để khách khác ngồi, bởi vì cái bàn này là Thôi Cương để lại cho mình. Mỗi ngày ăn cơm tối xong, ông ta sẽ ngồi trên chiếc bàn gỗ thuộc riêng về mình, mời hai ba người bạn thân đến, cùng nhau uống rượu ngon, ngắm trời đêm. Ông ra thích uống rượu với bạn tốt, càng thích nghe bạn tốt của mình khen chiếc bàn gỗ của mình, đương nhiên, bạn của ông ta cũng biết điều này, vì vậy, mỗi người bạn thân tới uống rượu cùng ông ta nhất định đều sẽ khen cái bàn gỗ này của ông ta. Dù sao, có thể khiến bạn tốt vui vẻ, nói một vài câu khen ngợi không liên quan tới phong nhã cũng đâu mất gì?
"Thôi huynh, Mã huynh, hai người có biết gần đây xảy ra chuyện lớn gì không?" Một thư sinh trung niên mặc đồ nho sĩ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thôi Cương nhướng mày, con ngươi xoay chuyển, bỗng nhiên đè thấp giọng xuống nói: "Vương hiền đệ nói chuyện lớn chẳng lẽ là chuyện bang chủ Hàm Ngư Bang bị giết hại?"
"Ta nghe nói chỉ cần có thể cung cấp đầu mối về tung tích hung thủ sẽ nhận được tiền thưởng một trăm hai mươi lượng bạc, nếu bắt được hung thủ sẽ có tiền thưởng năm trăm hai mươi lượng!"
Ánh mắt của Mã Bá Văn, hán tử được nho sĩ trung niên gọi là Mã huynh sáng lên, ngạo nghễ nói: "Chuyện này ta biết rất rõ!"
"A? Mã hiền đệ, mau nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta nghe nói bang chủ Hàm Ngư Bang là một nhân vật kiệt xuất, sao đột nhiên lại bị giết?" Thôi Cương buông ly rượu xuống, nghiêng người tới hỏi.
"Đúng đúng đúng, ta nghe nói võ công của bang chủ Hàm Ngư Bang vô cùng cao cường, mấy năm gần đây võ công lại tiến bộ, thiết chưởng vô song, không ai có thể qua được hai mươi hiệp dưới tay hắn!" Nho sĩ Vương Tử Kỳ phụ họa nói.
"Nhưng hai người có biết hắn chết như thế nào không?" Mã Bá Văn dừng một lát, thấy hai người đều mang vẻ nghiêm túc lắng nghe, đắc ý cười một tiếng, nói tiếp: "Hắn lại chết dưới tuyệt kỹ thành danh Hắc Sát Chưởng của mình!"
"Cái gì? Điều này sao có thể? Ở Giang Nam có rất nhiều người luyện Hắc Sát Chưởng, nhưng người có thể luyện đến cảnh giới như bang chủ Hàm Ngư Bang có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà phần lớn những người này đều quen biết với bang chủ Hàm Ngư Bang, không thể nào sát hại hắn." Hai người đều cả kinh thất sắc, Thôi Cương trầm tư nói.
"Ta nói cho hai người nghe, sáng sớm hôm đó ta tới thăm bang chủ Hàm Ngư Bang, đúng lúc chính mắt nhìn thấy trận chiến ấy." Mã Bá Văn nhìn xung quanh một lượt, giọng nói đè thấp xuống ba phần: "Sát hại bang chủ Hàm Ngư Bang là một thiếu niên tóc trắng chưa đến hai mươi tuổi, sáng sớm hôm nào bang chủ Hàm Ngư Bang cũng sẽ luyện công ở vườn hoa sau nhà, cho nên người của Hàm Ngư Bang dẫn ta tới vườn hoa phía sau. Ta đi theo người của Hàm Ngư Bang vào vườn sau, dọc theo đường mòn đi tới nơi bang chủ Hàm Ngư Bang luyện công lại phát hiện bang chủ Hàm Ngư Bang không phải đang luyện công mà là đang nói chuyện với một thiếu niên áo đen tóc trắng như tuyết. Bởi vì cách khá xa nên ta cũng không nghe rõ bọn họ nói gì, ta cho rằng thiếu niên kia là người của Hàm Ngư Bang, nhưng người của Hàm Ngư Bang lại nói chưa từng thấy thiếu niên áo đen tóc trắng này bao giờ. Chúng ta lập tức đi về phía trước, chỉ nghe bang chủ Hàm Ngư Bang ngửa mặt lên trời cười lớn, đánh một chưởng về phía thiếu niên kia, lại bị thiếu niên dễ dàng né tránh, sau đó hai người đánh nhau, bang chủ Hàm Ngư Bang mới chỉ giao thủ hai hiệp với hắn đã bị thiếu niên một chưởng đánh trúng ngực, bang chủ Hàm Ngư Bang như cái bao bị người ta quăng đi, bay thẳng đập vào tòa núi giả cách đó năm mét, miệng phun máu tươi, chờ đến khi chúng ta chạy lại, thiếu niên kia đã sớm biến mất không thấy đâu, ta lại đi xem thử thương thế của bang chủ Hàm Ngư Bang, ngực hắn bỗng hiện lên một chưởng ấn màu đen, chính là Hắc Sát Chưởng, tuyệt kỹ thành danh của bang chủ Hàm Ngư Bang! Mà người thì đã tắt thở từ lâu."
"Chuyện này..." Thôi Cương và Vương Tử Kỳ nhìn nhau không nói, cũng từ trong mắt đối phương thấy được vẻ sợ hãi. Đường đường là bang chủ Hàm Ngư Bang một đời kiêu hùng, khổ luyện Hắc Sát Chưởng hơn ba mươi năm lại chết oan uổng dưới tay một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi đánh không quá ba hiệp, thiếu niên này phải lợi hại đến mức nào! Võ công của thiếu niên này lại cao thâm đến bậc nào!
"Huynh có biết thiếu niên kia là ai không? Dáng vẻ như thế nào? Có nhìn ra được nội tình võ công của hắn là của môn phái nào không?" Vương Tử Kỳ yên lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng hỏi.
Mã Bá Văn chậm rãi lắc đầu: "Ta chỉ thấy hắn có một mái tóc trắng xóa buông xõa rất bắt mắt, còn hình dáng như thế nào thì ta không thấy rõ, đừng nói gì là nội tình võ công!"
"Tóc trắng? Đệ xác định là thiếu niên?" Thôi Cương hơi không tin, không phải là ông ta không tin lời Mã Bá Văn mà là không tin vào tai mình, bởi vì chuyện này thật sự vượt qua nhận biết của ông ta.
Con người luôn là như vậy, sẽ hoài nghi, không tin vào sự vật vượt qua nhận biết của mình.
"Đúng vậy, có khi nào huynh nhìn nhầm rồi không, một thiếu niên sao có thể tóc trắng chứ? Còn có võ công cao thâm như vậy?" Vương Tử Kỳ cười nói.
"Sẽ không! Tuy ta không thấy rõ tướng mạo hắn nhưng hắn tuyệt đối là một thiếu niên! Ta tuyệt đối không nhìn nhầm!" Mã Bá Văn khẳng định nói.
"Tại sao lại chắc chắn không nhìn nhầm?" Vương Tử Kỳ hỏi.
"Bởi vì hắn là một thiếu niên rất đặc biệt, chỉ cần đệ gặp hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!"
"Có phải thiếu niên tóc trắng giống như hắn không?" Thôi Cương bỗng nhiên chỉ vào một chiếc du thuyền trên bờ sông ngoài cửa sổ.
Hai người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên một chiếc du thuyền sang trọng, một thiếu niên mặc áo trắng đứng trước mũi thuyền, mái tóc trắng như tuyết bắt mắt xõa tung sau lưng, tay nâng một ly rượu nhìn nước sông. Bất luận ai thấy bóng người như vậy đều sẽ không cho rằng hắn là một người lớn tuổi, bởi vì trên người hắn tỏa ra mị lực và sức sống đặc biệt trên người thiếu niên! Trong lúc giơ tay nhấc chân là có thể cảm nhận được.
"Không sai, chính là hắn! Chính là hắn!" Giọng của Mã Bá Văn cũng hơi run rẩy, chỉ vào thiếu niên tóc trắng đó nói.
Hai người Thôi Cương, Vương Tử Kỳ nhìn nhau, trong lòng ngạc nhiên không thôi, không ngờ thật sự có một thiếu niên tóc trắng như vậy, bọn họ còn gặp được.
Thiếu niên bỗng nhiên nhiên xoay người, nhìn về phía ba người Thôi Cương, lúc nhìn về phía Mã Bá Văn ánh mắt dừng lại một chớp mắt, trên gương mặt như quan ngọc hiện lên nụ cười mỉm, ngay sau đó giơ ly rượu trong tay lên, ra hiệu với bọn họ rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Ba người không khỏi hoảng sợ thất sắc, nhất thời ngây ra tại chỗ, không biết nên làm như thế nào. Thiếu niên uống cạn rượu trong ly, du thuyền đã cập bờ, thiếu niên cũng không xuống thuyền, trong khoang thuyền có mấy người hầu đi ra, dọn ra một cái bàn vuông, mấy vò rượu, mấy đĩa thức ăn sau đó biến mất ở trong khoang thuyền, chỉ chừa lại thiếu niên tóc trắng như tuyết kia ngồi uống một mình, nhìn nước sông chảy về hướng đông, ngắm đèn đuốc chớp tắt.
Ba người nhìn thiếu niên này hồi lâu mới hoàn hồn lại, ngồi ở trên ghế không nói gì.
"Mã hiền đệ, thiếu niên này thật sự là là...?" Thôi Cương là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, nhìn Mã Bá Văn hỏi.
Mắt Vương Tử Kỳ sáng rực lên, cũng nhìn về phía Mã Bá Văn.
"Không sai, chính là thiếu niên này!" Mã Bá Văn gật đầu nói.
"Nếu thật sự là hắn, như vậy có phải chúng ta có thể..." Trong mắt Thôi Cương lóe lên ánh sáng tham lam.
"Không được không được, tuyệt đối không được, hai người căn bản không biết sự kinh khủng của thiếu niên này!" Mã Bá Văn lắc đầu liên tục, tỏ vẻ không đồng ý.
"Đây đúng là một vấn đề khó giải quyết, nếu theo như Mã hiền đệ nói, cho dù ba người chúng ta hợp sức cũng chưa chắc đã là đối thủ của thiếu niên này." Thôi Cương nhíu mày.
"Đừng nghĩ nữa, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, hay là bỏ đi! Tới tới tới, chúng ta tiếp tục uống rượu." Mã Bá Văn nói xong cũng nâng một ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Ai! Uống rượu uống rượu!" Chân mày Thôi Cương giãn ra, cũng nâng một ly rượu lên uống.
"Tại sao chúng ta nhất định phải bắt hắn chứ?" Vương Tử Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói.
"A? Lời này hiểu thế nào?" Hai người lập tức đặt ly rượu xuống, cùng lên tiếng hỏi.
"Nếu chúng ta không bắt được thiếu niên này, sao không báo tin cho Hàm Ngư Bang, như vậy chúng ta cũng có thể lấy được một trăm lượng bạc!" Vương Tử Kỳ nói.
"Ai! Chủ ý của Vương hiền đệ hay lắm! Cũng không cần chúng ta ra tay, lại có thể lấy được một trăm lượng bạc! Tốt! Tốt! Tốt!" Thôi Cương cười to nói.
"Vương hiền đệ thật không hổ là thư sinh diệu kế!" Mã Bá Văn cũng tán dương.
"Quá khen quá khen!" Vương Tử Kỳ khoát tay lia lịa, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đắc ý của hắn ta.
"Tới tới tới, uống một ly! Ha ha ha." Thôi Cương giơ ly rượu lên cười to nói.
"Tới, cạn!" Hai người còn lại cũng nâng ly, uống một hơi cạn sạch. Sau đó Thôi Cương mới gọi tâm phúc của mình tới, giao phong thư do thư sinh diệu kế Vương Tử Kỳ chấp bút cho tâm phúc để gã đưa tới Hàm Ngư Bang. Sau khi tâm phúc đi rồi, ba người thoải mái cười to, cụng ly đổi chén, cực kỳ vui vẻ.
Con người ấy mà, luôn đánh mất bản thân trước lợi ích!
Ba vò rượu xuống bụng, Mạnh Thập Cửu đứng dậy nhìn trăng sáng giữa bầu trời đêm, nước sông chảy về phía đông, không khỏi sinh ra một cảm giác trong đất trời chỉ có một vầng trăng cô độc hiu quạnh tồn tại, cảm giác bi thương xông lên đầu, ngay sau đó mở miệng ngâm:
Trăng có tự thuở nào? Nâng chén hỏi trời cao. Không biết trên cung khuyết, đêm nay là năm nào. Ta muốn cưỡi gió bay về, lại sợ lầu quỳnh gác ngọc. Trên cao lạnh biết bao, đứng múa bóng trăng chiếu, trần gian thú làm sao.
Qua gác tía, dòm cửa gấm, soi bóng sầu. Trăng giận dỗi gì đâu, cớ sao tròn mãi lúc lìa nhau. Người có buồn vui tan hợp, trăng có mờ tỏ khuyết tròn, xưa nay khó vẹn toàn. Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.
"Ha ha ha... Thơ hay! Hay cho câu trăng có tự thuở nào? Sao ngâm thơ xong lại vui vậy nhỉ? Không được, bài "Thủy điệu ca đầu" không hợp với tâm tình của ta, ta muốn tự làm một bài!" Mạnh Thập Cửu tự nhủ, rồi sau đó lại rót cho mình một ly rượu đầy, đi tới bờ sông, nhìn xuống nước sông, trong màn đêm, nước sông được ánh đuốc chiếu xuống sáng bừng, bóng trăng cũng trở nên mơ hồ.
Trăng sáng chìm dưới sông, nước tiễn người ly biệt.
Giữa ánh đèn chớp tắt, theo sóng bóng trăng tan.
Nâng một chén rượu lên, rượu rọi bóng trăng thâu.
Lúc rượu xuống bụng rồi, chẳng còn thấy trăng đâu.
Muốn hỏi trời cao rằng trăng sáng đi đâu mất?
Ngẩng đầu lên nhìn lại, trăng rọi sáng giữa trời.
Ảnh chiếu dưới nước sông, chiếu vào trong tim ta.
Tuy nước cuốn trôi qua, trăng vẫn còn chỗ cũ.
Rượu trong ly đã hết, buồn còn mãi không đi.
"Ha ha ha, thơ hay! Thật là thơ hay!" Mạnh Thập Cửu đắc ý cười to.
"Ngươi làm thơ vớ vẩn gì, còn không biết xấu hổ mà nói nữa! Da mặt dày kinh!" Một giọng nói như nước suối trong vang lên truyền tới, trong trẻo, dễ nghe.
Mạnh Thập Cửu nghe thấy lời này thì ngưng bặt tiếng cười, theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một cô gái ước chừng mười sáu mười bảy tuổi mặc một bộ la thường màu xanh nhạt, đôi mày ngài như lá liễu khẽ nhíu, trợn đôi mắt như dòng nước trong veo nhìn hắn, còn hơi bĩu môi, gương mặt xinh đẹp nõn nà như trăng sáng.
Mặt già của Mạnh Thập Cửu đỏ lên, nhìn cô gái này chợt nhớ tới một câu thơ: Phù dung như mặt liễu như mày, cảnh ấy ai mà chẳng buồn thay.