Mục lục
Vụ Hàn Sương Tuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Vụ Hàn Đao

"Ông nội, hình như đao của hắn rất đặc biệt?" Một thiếu nữ mặc váy hồng ngồi ở bàn trong góc hỏi.

"Thanh đao này đâu chỉ là đặc biệt!" Trong mắt ông lão râu bạc được thiếu nữ váy hồng gọi là ông nội lóe lên ánh sáng nhìn chằm chằm thanh đao trên bàn Mạnh Thập Cửu nói.

"A? Vậy thì còn gì nữa?" Thiếu nữ váy hồng kia tò mò hỏi.

"Nếu ông nhìn không lầm, thanh đao kia chính là Vụ Hàn Đao!"

"Vụ Hàn Đao? Đó là dạng đao gì? Lợi hại lắm à?" Đôi mắt to đen nhánh của thiếu nữ váy hồng lóe lên vẻ hưng phấn, bởi vì nàng biết ông nội sắp bắt đầu kể chuyện xưa. Từ nhỏ nàng đã thích ông nội kể lại những câu chuyện trên giang hồ.

"Hai mươi năm trước, ngày hai mươi mốt tháng bảy, tất cả những người nổi danh trong giang hồ gần như đều tề tụ ở Tây Hồ, mà mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là Vụ Hàn Đao!" Trong mắt ông lão râu bạc hiện lên vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói.

Hai mươi năm trước, ngày hai mươi mốt tháng bảy, Tây Hồ.

"Giờ Thìn đã đến, Thiên Hạ Đệ Nhất Đao chính thức bắt đầu!" Theo tiếng kêu lớn như chuông đồng vang lên, trận đại chiến lớn nhất trong gần trăm năm qua được bắt đầu, cũng bắt đầu từ đại hội này, trận phân tranh đoạt đao kéo dài mười mấy năm trên giang hồ cũng tuyên bố kết thúc, nhưng kết quả đại hội lại là thứ mà mọi người tuyệt đối không lường trước được.

Từ khi Vụ Hàn Đao hoành không xuất thế tới nay, tất cả đao khách trên khắp giang hồ đều trở nên điên cuồng, chỉ vì nó là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao, tại sao lại là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao? Thật ra rất nhiều người không biết, cũng chỉ là nghe lời đồn đại rồi gia nhập vào trận chiến đoạt đao.

Nhưng nếu được truyền là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao nhất định phải có lý do nào đó. Vụ Hàn Đao trong truyền thuyết là một bảo đao vô địch, đao kiếm từng va chạm với Vụ Hàn Đao hầu như đều bị nó chém đứt, chỉ cần dựa vào điều này cũng đã đủ để đám đao khách điên cuồng. Thần kỳ hơn là, nó là một bảo đao có tính hàn, đao vừa xuất ra, bốn phía sẽ bốc lên sương trắng, chỉ vì nó quá lạnh, đây cũng chính là nguồn gốc danh xưng của Vụ Hàn Đao. Bị đao này chém trúng, vết thương không chảy máu mà sẽ kết một tầng băng lạnh chỗ vết thương, rồi khí lạnh sẽ sớm theo máu chảy khắp toàn thân, làm đông máu khắp cơ thể, cuối cùng chết tức tưởi. Cho nên nói Vụ Hàn Đao không chỉ là một thanh bảo đao, còn là một lợi khí giết người.

"Hôm nay, chỉ cần ai có thể đánh bại quần hùng, người đó sẽ đoạt được danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Đao, mà thanh Thiên Hạ Đệ Nhất Đao - Vụ Hàn Đao này chính là của người đó!" Lão đại Thất Đao Giang Nam - Thiên Đao nói.

"Ta thử trước!" Mạc Bắc Đao Vương Lý Trung Thiên là người đầu tiên nhảy lên lôi đài.

"Ngươi là cái thá gì? Cũng dám lên đài tranh đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Đao?" Lúc này một người dưới đài tung người, nhảy lên trên lôi đài, mọi người định thần nhìn lại, hóa ra là Quan Đông Đệ Nhất Đao Thành Phi Long.

Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười.

Vốn là lúc Thành Phi Long mới xuất đạo, tay cầm một thanh đoản đao thô như thái đao (dao phay), vì vậy bị mọi người gọi là Quan Động Đệ Nhất Thái Đao, sau đó hắn đổi sang một thanh trường đao, đao pháp lại tinh thông, mọi người dần dần bỏ đi chữ "thái", trở thành Quan Đông Đệ Nhất Đao.

"Hừ, cho dù ta dùng dao phay, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!" Quan Đông Đệ Nhất Đao châm chọc, lạnh lùng nói.

Mạc Bắc Đao Vương nghe vậy giận tím mặt, trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao thoáng hiện, chớp mắt đã bổ xuống bảy đao, tuy lời Thành Phi Long nói ra hết sức cuồng vọng, nhưng đao pháp quả thật rất giỏi, thảnh thơi tiếp nhận bảy đao nhanh như chớp của Mạc Bắc Đao Vương.

"Mạc Bắc Đao Vương? Theo ta hắn còn không lợi hại bằng đàn bà dùng dao phay trong bếp!" Quan Đông Đệ Nhất Đao cười to nói.

"Ha ha ha..." Mọi người dưới đài ồn ào cười to.

"Ngươi! Đừng nói xàm nữa, nhận một đao của ông đây đi!" Mặt Mạc Bắc Đao Vương đỏ bừng, đao pháp đã hơi lộn xộn, bổ một đao về phía Quan Đông Đệ Nhất Đao, Quan Đông Đệ Nhất Đao mặt vẫn dửng dưng như cũ, dễ dàng tiếp được mười mấy chiêu của Mạc Bắc Đao Vương.

Sau mười mấy hiệp, gã nắm được sơ hở của Mạc Bắc Đao Vương, một đao đánh lên cổ tay Mạc Bắc Đao Vương, nhưng chỉ dùng sống đao. Mạc Bắc Đao Vương chỉ cảm thấy cổ tay phải nhói lên, trường đao rời tay bay ra, mà lúc này đao của Quan Đông Đệ Nhất Đao đã gác lên trên cổ hắn ta.

"Ta thua!" Mạc Bắc Đao Vương buồn bã nói.

Quan Đông Đệ Nhất Đao hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn xuống dưới đài, ngạo nghễ nói: "Kẻ nào không phục cứ đi lên! Ta tiếp từng người một!"

"Ta tới!" Dưới đài lập tức có người lên tiếng đáp lại.

Giang hồ rộng lớn, tàng long ngọa hổ, không ai có thể chống đỡ nổi quá năm trận trên lôi đài. Cho đến khi hắn xuất hiện!

Một đao khách mặc đồ đen, nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng đao khách đồ đen vừa ra tay đã khiến toàn bộ mọi người kinh hãi. Hắn chỉ dùng một đao đã miểu sát Đao Tổ Tào Bất Phàm thắng liên tiếp ba trận.

"Người này là ai? Sao chưa từng gặp qua?"

"Đúng vậy! Đao pháp như vậy mà chưa từng nghe tới thanh danh của hắn."

"Người này mặc đồ đen toàn thân, chẳng lẽ là môn chủ của Hắc Y Môn?"

"Lão phu ở đây! Lão phu cũng không có đao pháp tốt như hắn, một đao đã kết liễu Đao Tổ Tào Bất Phàm! Thật sự là xấu hổ!" Môn chủ Hắc Y Môn La Biến đang vuốt râu dê của mình nói.

"Vậy người này là ai?"

"Không biết!"

Mọi người bàn luận sôi nổi, nhưng ở đây lại không có ai nhận ra đao khách áo đen này.

"Vụ Hàn Đao là của ta!" Đao khách áo đen giọng lạnh như băng nói. Nói xong hắn tung người nhảy lên, đao trong tay tung bay, từng đường đao khí cắt lôi đài làm từ đá ra giống như cắt đậu hũ.

"Cái này thì có là gì? Đao khí thôi mà! Ta nghĩ người nơi này mười người thì cũng tám chín người làm được." Một người ở dưới đài nói.

"Đúng vậy! Chỉ bằng ngươi mà muốn hù dọa ai?" Có người phụ họa ngay sau đó.

Đao khách áo đen hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai không phục cứ đi lên, ta đảm bảo thân thể của ngươi sẽ giống như lôi đài này."

Nói xong lời này, đao khách áo đen liếc nhìn xuống dưới đài, nhưng không một ai dám đối mặt với hắn.

"Phế vật!" Đao khách áo đen khinh thường nói.

Mọi người dưới đài nghe thấy lời này đều giận mà không dám nói gì.

"Vụ Hàn Đao này ta có thể cầm đi chứ?" Đao khách áo đen hỏi.

"Không thể!" Thiên Đao nói.

"Tại sao?"

"Ngươi còn phải đánh bại bảy người chúng ta mới có thể lấy được Vụ Hàn Đao." Giang Nam Thất Đao đồng thanh nói.

"Cái gì? Sao trước đó ta chưa từng nghe nói qua?"

Giang Nam Thất Đao không đáp.

Mọi người thấy vậy không khỏi mừng thầm trong lòng, thậm chí còn có người trực tiếp cười lớn.

"Được! Có điều ta có một yêu cầu!" Đao khách áo đen trầm tư một lát nói.

"Yêu cầu gì?" Thiên Đao nói.

"Ta muốn xem Vụ Hàn Đao trước, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng chứ?" Đao khách áo đen nói.

"Ngươi chờ chút, chúng ta cần bàn bạc một lát." Thiên Đao nói.

"Được!" Đao khách áo đen gật đầu đồng ý.

Thời gian một chung trà trôi qua, Thiên Đao bọn họ đã bàn bạc xong, đồng ý yêu cầu của đao khách áo đen.

Hộp chế tạo từ thép tinh luyện được mở ra, bên trong chứa một trường đao hình dáng tuyệt đẹp, chính là Vụ Hàn Đao.

Đao khách áo đen đang chuẩn bị đưa tay sờ Vụ Hàn Đao lại bị Thiên Đao đưa tay ngăn lại!

"Nhìn thì được, nhưng chưa đánh thắng bảy huynh đệ chúng ta trước thì tuyệt đối không thể đụng vào Vụ Hàn Đao!" Thiên Đao lạnh lùng nói.

"Được!" Đao khách áo đen rụt tay về, Thiên Đao thấy nắm tay của đao khách áo đen thu lại cũng yên lòng, rút bàn tay ngăn cản phía trên Vụ Hàn Đao lại. Ánh mắt đao khách áo đen bỗng nhiên biến đổi, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ thấy tay trái của hắn đưa ra nhanh như chớp, Vụ Hàn Đao đã nằm trong tay, tay phải rút ra, hàn quang chợt lóe, sương trắng ùa tới, Giang Nam Thất Đao muốn ngăn cản đã không kịp rồi.

Vụ Hàn Đao ra khỏi vỏ, nhiệt độ bốn phía cũng giảm xuống mấy phần, sức mạnh băng hàn của Vụ Hàn Đao có thể nhìn thấy rõ.

"Ha ha ha... Giang Nam lão đầu, các ngươi căn bản không muốn giao Vụ Hàn Đao ra đúng không?" Đao khách áo đen đã lắc mình đi tới giữa lôi đài, tay cầm Vụ Hàn Đao, bởi vì khí lạnh ngưng kết bốn phía, không thấy rõ hình dáng cụ thể của Vụ Hàn Đao.

"Mau trả Vụ Hàn Đao lại!" Thiên Đao cả giận nói.

"Trả lại? Nghĩ hay thế! Hôm nay Vụ Hàn Đao trong tay ta, hỏi trong thiên hạ còn ai có thể là đối thủ của ta nữa? Ha ha ha..." Đao khách áo đen cất tiếng cười to, tiếng cười như sấm, chấn động trời đất, ngay cả nước hồ tĩnh lặng cũng nổi lên từng vòng gợn sóng.

"Chúng ta lên! Nhất định phải lấy lại Vụ Hàn Đao!" Thiên Đao nói với sáu huynh đệ của mình.

"Được! Chúng ta cùng lên, dù hắn có Vụ Hàn Đao cũng không phải đối thủ của chúng ta!" Địa Đao nói.

"Giang Nam Thất Đao trận!" Giang Nam Thất Đao cùng quát to, cùng tiến lên vây quanh đao khách áo đen.

"Chuyển!" Bảy người cầm trường đao, bắt đầu vây quanh đao khách áo đen, di chuyển tạo thành hình tròn.

Đao khách áo đen không hốt hoảng không vội vã, Vụ Hàn Đao vung lên, nhắm thẳng cổ Thiên Đao. Thiên Đao là người có võ công cao nhất trong Giang Nam Thất Đao, nếu đánh chết ông ta trước, sáu người còn lại hỗn loạn tinh thần, như rồng mất đầu, tự nhiên sẽ ứng phó thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Thất Đao Trận của Giang Nam Thất Đao cũng không đơn giản như vậy.

Ngay khi đao khách áo đen đánh về phía Thiên Đao, sáu đao còn lại đã chia nhau bổ về phía cổ họng, tim, bụng, lưng, sau đầu gối của hắn, mà lúc này Thiên Đao lại lùi về phía sau, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng nếu đao khách áo đen cố ý muốn giết Thiên Đao, hắn nhất định sẽ bị sáu đao còn lại chém trúng.

Đao khách áo đen chỉ có thể thu tay lại, Vụ Hàn Đao và thân thể hắn cùng xoay tròn, lại chặn từng thế công của sáu thanh đao, còn muốn đánh sáu người lùi lại. Thân thể đao khách áo đen vừa chạm đất, Giang Nam Thất Đao lập tức xông lên, vây lại di chuyển thành vòng tròn quanh đao khách áo đen.

"Được! Giang Nam Thất Đao Trận quả nhiên danh bất hư truyền, Giang Nam Thất Đao cũng vậy!" Đao khách áo đen cười to.

"Bảy huynh đệ chúng ta vốn cùng tiến cùng lùi với nhau!" Giang Nam Thất Đao đồng thanh quát lên.

"Cái gì mà Giang Nam Thất Đao cơ? Hóa ra là lấy nhiều bắt nạt ít!" Dưới đài đã có người không cam lòng nói.

"Đúng vậy, còn cần mặt mũi nữa hay không?"

"Ai! Lời ấy sai rồi, người mặc áo đen kia không giữ lời trước, cần gì phải nói đạo nghĩa giang hồ gì với hắn."

"..."

Mọi người bàn luận sôi nổi, có người bất mãn với việc Giang Nam Thất Đao lấy nhiều bắt nạt ít, cũng có người xỉ vả đao khách áo đen cướp Vụ Hàn Đao.

Đao khách áo đen mấy lần muốn phá đao trận của Giang Nam Thất Đao nhưng đều bị Giang Nam Thất Đao cản lại, đao khách áo đen không khỏi nổi giận, Vụ Hàn Đao trong tay bay lượn, liên tiếp bổ ra mười tám đao, lại chặt đứt hết đao trong tay Giang Nam Thất Đao.

"Đao tốt! Ha ha ha!" Đao khách áo đen ngửa mặt lên trời cười to, nháy mắt chém Giang Nam Thất Đao đang như chim gãy cánh ngã xuống đất, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy chút vết máu nào, trên Vụ Hàn Đao cũng không có.

"Ha ha ha..." Đao khách áo đen nhìn Vụ Hàn Đao cười to, sau đó đưa tay khẽ vuốt ve Vụ Hàn Đao, chỉ thấy trên tay trái đao khách áo đen lập tức kết một tầng băng.

"Vụ Hàn Đao à Vụ Hàn Đao, quả nhiên danh bất hư truyền, từ hôm nay ta chính là thiên hạ đệ nhất đao, ha ha ha..." Đao khách áo đen chấn rụng băng kết trên tay, ngửa mặt lên trời cười dài, giọng nói chấn động bốn phương.

"Hừ! Vụ Hàn Đao là của ta!" Trong đám người đột nhiên có một người nhảy ra, đánh giết về phía đao khách áo đen, người này dẫn đầu, đám người dưới đài đột nhiên náo loạn, chen chúc đánh giết về phía đao khách áo đen, đao khách áo đen thấy vậy cười gằn, hét lớn: "Tới thật đúng lúc, hôm nay ta sẽ lấy máu tươi của các ngươi tế Vụ Hàn Đao!"

Một trận hỗn chiến mở ra, trong tay đao khách áo đen cầm Vụ Hàn Đao vô địch, binh khí trong tay mọi người đều bị Vụ Hàn Đao chém đứt, cộng thêm việc lúc trước mọi người hầu như đều lên đài tỷ thí, trên người có vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ, trong lúc nhất thời căn bản không ai có thể ngăn cản được đao khách áo đen. Đao khách áo đen thật sự đánh tới đâu thắng tới đó, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Nhưng sức lực của con người cuối cùng cũng có lúc hết, chân khí cũng có một khắc cạn kiệt.

Dưới vây công của mấy trăm người, đao khách áo đen vừa đánh vừa lùi, cuối cùng lùi đến bên Tây Hồ, không còn đường lui, lại ôm Vụ Hàn Đao nhảy vào trong Tây Hồ, từ đó không thấy tung tích.

Trận chiến này, người tham dự có hơn ba trăm người, nhưng cuối cùng còn sống trở về lại chưa đủ ba mươi người, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Mà chết dưới Vụ Hàn Đao chừng một trăm lẻ ba người, cao thủ dùng đao trên giang hồ tàn lụi, mãi cho tới bây giờ mới dần dần nhiều lên.

"Oa! Không ngờ Vụ Hàn Đao lợi hại như vậy!" Thiếu nữ váy hồng nghe ông nội mình kể xong, thở dài nói.

"Đúng vậy! Nếu không sao lại gọi là thiên hạ đệ nhất đao chứ?" Ông nội của thiếu nữ váy hồng uống một hớp trà, gật đầu nói.

"Ông nội! Ông nội! Cháu muốn xem thiên hạ đệ nhất đao Vụ Hàn Đao, chúng ta đi tìm thiếu niên tóc trắng đó đi!" Trong đôi mắt to của thiếu nữ váy hồng lóe lên vẻ hưng phấn, nói với ông nội mình.

"Làm bừa! Không được!" Ông nội nàng lập tức từ chối.

"Ông nội! Người ta muốn nhìn mà!" Thiếu nữ váy hồng làm nũng nói.

"Không được!"

"Oa..." Thiếu nữ váy hồng làm bộ khóc lớn, nhưng ông nội nàng hình như đã sớm biết trước, không để ý tới thiếu nữ váy hồng, thản nhiên uống trà một mình.

"Hừ!" Thiếu nữ váy hồng thấy ông nội mình không có động tĩnh gì, ngưng giả khóc, bĩu môi giận dỗi.

"Ông không đi thì cháu đi!" Thiếu nữ váy hồng đột nhiên đảo mắt, đứng dậy làm mặt quỷ với ông nội mình, đi về phía chiếc bàn vừa rồi Mạnh Thập Cửu mới ngồi uống rượu, nhưng Mạnh Thập Cửu đã sớm không thấy tung tích.

Ông nội nàng thấy vậy không khỏi ha ha cười to.

"Ta nhất định sẽ tìm được ngươi, Mạnh Thập Cửu!" Thiếu nữ váy hồng bĩu môi nhỏ giọng thì thầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK