Không sai, cô là trợ lý cho nghệ sỹ, cho người đang hát bài hát kia. Đồng thời, anh cũng là thần tượng của cô, nhưng việc này không nhiều người biết, bởi trước mặt anh, mọi người chỉ thấy cô cằn nhằn nhắc nhở anh cái này, cái kia.
Làm trợ lý cho Hoàng Anh, ngoài cô ra còn một người nữa, công việc lúc bận thì bận tối mặt tối mũi, lúc rảnh thì lại thảnh thơi trêu đùa. Dạo gần đây, danh tiếng của anh lên đều đều, công việc cũng vì thế mà bận liên tục không có lúc nghỉ ngơi.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Minh Phương giật mình ngồi dậy, vội vàng mở máy nghe, vâng dạ một lúc rồi cúp máy. Là cô Hồng, người giúp việc cho Hoàng Anh gọi nhờ cô để ý đến anh mấy hôm cô ấy nghỉ phép về quê, cô còn tưởng mình ngủ quên bị quản lí gọi điện tìm nữa. Minh Phương vươn vai một cái, nhăn nhó vì cổ và vai đau nhức, chiếc mặt nạ đã khô đét trên mặt cô rơi xuống đất. Có lẽ đêm hôm qua cô đắp mặt nạ chưa kịp rửa mặt thì đã ngủ quên luôn trên sô pha. Minh Phương ngáp dài một cái rồi uể oải rời khỏi sô-pha đi đánh răng rửa mặt. Bây giờ vẫn còn sớm, cô phải sang nhà Hoàng Anh giúp anh chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp linh tinh rồi đến studio chụp ảnh.
Minh Phương đứng trước cửa nhà Hoàng Anh một lúc lâu, gọi điện hay bấm chuông cũng không thấy động tĩnh gì, cô khẽ chau mày, đêm qua sau khi về nhà chắc chắn anh lại lên mạng mà không chịu đi ngủ sớm nên giờ không dậy được rồi, nhắc anh bao nhiêu lần cũng không nghe. Minh Phương lấy trong túi xách ra một chiếc chìa khóa nhỏ, thực ra cô có chìa khóa sơ cua nhà anh nhưng cô không muốn dùng đến, trừ phi có chuyện gấp hay phải quay về lấy đồ, dù sao đây cũng không phải nhà của cô.
Bước vào đến nhà, thứ đập vào mắt Minh Phương là quần áo lộn xộn, đồ đạc bừa bãi, kịch bản, giày, túi,… mỗi thứ một nơi, cô khẽ lắc đầu và đi vào trong phòng ngủ. Quả nhiên Hoàng Anh vẫn đang ngủ, điện thoại chắc là tắt chuông rồi. Nhìn bộ dạng anh ngủ say, khuôn mặt với ngũ quan tinh tế, hài hòa, đẹp đến mức không có khuyết điểm, lúc ngủ hiền lành như một đứa trẻ, trán khẽ chau lại. Khóe môi Minh Phương không giấu nổi nụ cười dịu dàng. Cô làm trợ lý cho anh nhiều năm, mặc thời gian trôi đi nhưng dường như anh vẫn giống như anh của nhiều năm trước đây, một chút cũng không thay đổi.
“Vũ Hoàng Anh! Dậy! Muộn rồi!” Cô nói rồi lôi cái chăn đắp trên người anh xuống.
Hoàng Anh nhăn mặt định kéo chăn lên nhưng không thấy, quờ quạng vài cái cũng không thấy mới mở mắt ra nhìn Minh Phương.
Minh Phương khẽ cười, cô biết anh nhất định sẽ tìm chăn nên đã cố tình vứt nó xuống đất để anh phải tỉnh ngủ.
“Lạnh chết anh rồi.” Hoàng Anh nhăn nhó cúi xuống nhặt chăn định đắp lên người.
“Ai bảo mùa đông lạnh thế này còn mặc quần đùi đi ngủ, không mặc được cái quần dài cho tử tế vào à? Cảm lạnh ốm ra đấy anh Trung lại mắng bọn em không chăm sóc anh cẩn thận.” Cô vừa nói vừa quay đi nhặt quần áo bẩn vương vãi quanh phòng.
“Mà sao hôm nay em đến sớm thế?” Hoàng Anh hỏi.
“Cô Hồng nhờ em qua xem ổ lợn của anh thế nào rồi. Không ngoài dự đoán, trông khủng khiếp thật.” Cô lên tiếng mỉa mai, tay vẫn không ngừng dọn dẹp.
“Ầy, đi làm về mệt mà, sao em không dịu dàng được một chút nhỉ? Đanh đá thế này ai nó thèm lấy em?”
Hoàng Anh vừa nói dứt lời đã bị Minh Phương ngẩng lên lườm cho một cái sắc lẹm.
Hoàng Anh thấy mấy cái quần của mình trên tay Minh Phương liền giật lại, miệng ấp úng: “Cái này để anh tự dọn dẹp được rồi.”
Minh Phương thấy Hoàng Anh hơi lúng túng liền mỉm cười.
“Anh ngại cái gì? Đồ của anh em còn thấy ít à?” Minh Phương và Hoàng Anh làm việc cũng nhau nhiều năm, sớm đã thân thiết như người thân trong nhà nên đôi khi tính xấu, bừa bãi hay đồ của anh cô cũng quen thuộc mà không thấy ngại ngùng gì.
“Anh xong thì ra ăn sáng đi, em chuẩn bị rồi, lát nữa còn đi chụp hình không muộn mất, chín giờ xe đến đón đấy.” Cô vừa nói vừa nhặt mấy quyển sách rơi xuống đất, lá thư kẹp trong quyển sách rơi ra ngoài. Lá thư đã cũ, các nếp gấp mòn hết cả, chứng tỏ nó được mở ra gấp vào nhiều lần. Nét chữ trong thư mềm mại như hoa bay bướm lượn. Trên bàn còn một chiếc hộp đựng các lá thư khác và vài bức hình cũ chụp Hoàng Anh và một cô gái. Có lẽ đêm qua anh thức khuya vì xem đi xem lại những món đồ cũ này.
Minh Phương khẽ thở dài định đặt lá thư lại thì Hoàng Anh bước ra thấy lá thư cô đang cầm trên tay, sắc mặt anh không có biểu cảm gì. Minh Phương đặt lá thư xuống, cô gượng cười nhìn anh:
“Đi ra ăn sáng đi, em chuẩn bị xong rồi.”
Cô nói rồi ôm đống quần áo trên tay bước ra ngoài. Câu chuyện cũ này cô biết, người xung quanh anh đều biết chỉ là không ai biết rõ, cũng không ai dám hỏi anh, cô gái ấy bây giờ ở đâu, không ai biết, có lẽ Hoàng Anh cũng không biết. Anh chỉ lặng lẽ âm thầm đợi cô ấy, vì anh tin cô gái ấy nhất định sẽ giữ lời hứa, sẽ trở về bên anh.
Lúc Hoàng Anh ăn sáng xong cũng là lúc Minh Phương dọn dẹp xong, anh không nhắc tới lá thư cô cầm trên tay, Minh Phương cũng coi như mình chưa từng nhìn thấy lá thư ấy mà cùng anh đi xuống tầng một, xe đang chờ anh ở bên dưới.
“Hi, chào mọi người.” Hoàng Anh bước vào phòng và lên tiếng.
“Hoàng Anh đến sớm thế?” Mấy người bên trong thấy Hoàng Anh liền đứng dậy đáp lại.
Mọi người chào hỏi qua một lượt rồi bắt tay vào công việc, người trang điểm, người chuẩn bị trang phục, phụ kiện. Hoàng Anh vừa trang điểm vừa thảo luận với nhiếp ảnh về chủ đề của shoot hình, Minh Phương khẽ liếc qua nhìn nhiếp ảnh một cái thầm đánh giá. Tiến Đạt là một nhiếp ảnh khá nổi tiếng trong giới, phong cách rất chuyên nghiệp như những gì người khác nói với cô, anh ta rất khó tính, yêu cầu vô cùng khắt khe. Cô chưa từng gặp anh ta, vốn nghĩ anh ta phải thuộc kiểu mặt than nhưng giờ gặp mới thấy anh ta khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng, Tiến Đạt khá hài hước và dễ nói chuyện.
“Minh Phương, lấy hộ anh cái ba lô, cảm ơn.” Đợi Tiến Đạt rời khỏi Hoàng Anh mới lên tiếng. Minh Phương cầm ba lô đưa cho Hoàng Anh, liền bị anh kéo lại gần: “Bắt quả tang có người không làm việc mà ngắm trai nhé!” Hoàng Anh nói, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong xinh đẹp.
Minh Phương mới chỉ nhìn Tiến Đạt một cái đã bị Hoàng Anh bắt được, cô thẹn quá hóa giận toan giơ tay lên nhưng lập tức bị giữ lại.
“Em tính hành hung nghệ sỹ của em đấy hả, mặt anh mà để lại vết tích gì em ăn nói sao với công ty?” Hoàng Anh thấy Minh Phương tức giận càng muốn trêu.
Minh Phương hạ tay xuống khẽ mỉm cười ngọt ngào: “Hoàng Anh yêu quý, anh uống gì không, em đi mua.”
“Cà phê đen không đường nhé, cảm ơn em.” Hoàng Anh tươi cười.
Minh Phương không đáp lại mà lập tức rời khỏi tòa nhà, đến quán cà phê gần đó mua đồ uống cho mọi người.
Lúc cô quay trở lại, Hoàng Anh đã bắt đầu chụp ảnh được một lúc. Những lúc bình thường, Hoàng Anh đôi khi trầm tư yên lặng, đôi khi nghịch ngợm hay trêu mọi người như một đứa trẻ, không nghiêm túc chút nào, nhưng một khi bắt đầu công việc lại rất nghiêm túc và chăm chỉ. Hoàng Anh khoác trên người áo vest dài màu trầm với đường cắt may tinh tế kết hợp cùng áo sơ mi trắng bên trong, chiếc khăn quàng hờ trên vai thỉnh thoảng bay bay lên vì gió thổi. Nhìn đơn giản nhưng lại đặc biệt tôn lên khí chất của anh. Ánh mắt anh lúc thâm trầm, lúc lại ưu tư dường như làm cả thế giới xung quanh ảm đảm, khi đột nhiên bật cười lại khiến cả thế giới dường như bừng sáng.
“Được rồi, bộ này chụp như vậy thôi, Hoàng Anh, cậu thay bộ khác đi.” Tiến Đạt nói, ánh mắt khe khẽ hiện nét cười nhìn vào màn hình biểu hiện sự hài lòng.
Minh Phương đưa ly cà phê đen cho Hoàng Anh và nói dịu dàng: “Cà phê của anh đây, uống nhiều vào cho bổ da.”
“Cảm ơn em.” Hoàng Anh mỉm cười đưa lên miệng uống một ngụm bỗng cảm thấy vị mằn mặn khác thường liền ngẩng lên nhìn chỉ thấy Minh Phương đang mỉm cười với Tiến Đạt.
“Anh Tiến Đạt, cà phê của anh.”
“Cảm ơn em, làm phiền em rồi.” Tiến Đạt đáp lại rất lịch sự.
“Không có gì, em chỉ tiện đường ra ngoài mua đồ uống cho mọi người thôi.” Minh Phương khẽ cười, sau đó ngoảnh lại nhìn Hoàng Anh và nháy mắt trêu anh. Cà phê của mọi người đều bình thường, duy chỉ có cà phê của Hoàng Anh là cô cho thêm một vị đặc biệt, vị của nó làm cà phê khó uống nhưng không hề ảnh hưởng gì. Hoàng Anh này thường xuyên trêu trọc cô, không trả đũa chút sao được.
“Chị Phương, trò của chị có ổn không? Nhỡ anh ấy uống vào mà đau bụng thì chết chị em mình đấy.” Trần Lâm khẽ lên tiếng hỏi. Trần Lâm cũng là trợ lý của Hoàng Anh, cậu kém cô một tuổi, làm việc cho Hoàng Anh gần hai năm và thường xuyên bị Hoàng Anh trêu trọc.
“Em yên tâm, chút soda thôi mà, em quên anh ấy suốt ngày trêu chúng ta sao? Thỉnh thoảng cũng phải cho anh ấy hưởng chút mùi vị đặc biệt chứ.” Minh Phương khẽ cười đắc ý.
“Chỉ có chị với anh Trung là dám dây vào anh ấy, chứ em nào dám.” Trần Lâm khẽ than.
“Đấy là vì em dễ bắt nạt. Chị mà cũng như em thì sớm đã bị anh ấy giày vò chết rồi, làm sao theo được đến bây giờ.” Cô đáp.
“Chị đi theo anh ấy tận năm năm trời, giỏi thật.”
“Ừ.” Minh Phương khẽ mỉm cười, cô làm trợ lý cho Hoàng Anh đã hơn năm năm, nhưng thời gian đi theo anh có lẽ còn lâu hơn thế. Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, khiến con người ta khi ngoảnh lại cũng bất giác mà giật mình.
Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc trong thành công cùng với sự hài lòng của nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Đức Trung đã đi ra ngoài tiễn Tiến Đạt, chỉ còn Minh Phương, Trần Lâm ở lại thu dọn mấy đồ đạc mang theo.
“Cứ tưởng hôm nay sẽ hoàn thành sớm, mà cũng muộn thế này rồi, đói chết mất. Lát nữa chị phải mời em đi ăn bánh đấy chị Minh Phương.” Trần Lâm càm ràm.
“Sao lại là chị mời em mà không phải là em mời chị?” Minh Phương chau mày tỏ vẻ không vừa ý.
“Chị gái, tiền lương tháng này của em bị thằng oắt kia nó tiêu mất rồi. Chị không thương em thì em nhịn đói mất thôi.” Trần Lâm làm nũng.
Minh Phương khẽ lắc đầu chán ngán. “Thằng oắt kia” mà Trần Lâm nói đến có thể là ai ngoài Tuấn Tom, bạn thân của Trần Lâm, hai người này thân thiết vô cùng, ở chung nhà, tiêu chung tiền, đến quần áo đôi khi cũng mặc lẫn lộn. Thân đến mức khiến cô nhiều lần nghi ngờ giới tính của hai đứa mà không dám hỏi.
“Ui da, đau bụng quá!”
Minh Phương và Trần Lâm đang nói chuyện thì nghe thấy Hoàng Anh ôm bụng kêu lên, thần sắc anh cũng có chút không ổn.
“Anh làm sao vậy?” Minh Phương chạy đến lo lắng hỏi.
“Đau bụng quá, chắc tại uống cà phê của em rồi.” Hoàng Anh vẫn không ngừng nhăn nhó khiến Minh Phương và Trần Lâm sợ đến tái mặt.
“Anh biết khó uống mà còn cố tình uống à?”
“Thì tại anh buồn ngủ quá, sợ ảnh hưởng đến shoot hình.”
“Lúc nãy vẫn bình thường mà, có đau lắm không, cần đi bệnh viện không để em gọi xe.”
Minh Phương lo lắng đứng dậy định chạy đi gọi tài xế thì thấy Đức Trung đi vào, giọng lạnh tanh.
“Cậu thôi đi, ly cà phê đó cậu đổ đi rồi chứ nào có uống mà đau với ốm.”
Minh Phương nghe vậy liền quay lại nhìn Hoàng Anh, thấy anh cười nhăn: “Hóa ra em cũng biết sợ, lần sau chừa cái tội chơi xấu anh đi nghe chưa!”
“Anh…” Sao cô lại quên mất anh là diễn viên chứ, Minh Phương bực mình không thèm nhìn Hoàng Anh mà xách túi đồ đi thẳng ra ngoài.
“Đáng đời nhà cậu, mấy người chúng tôi chỉ có cô ấy là chăm sóc cậu tử tế, mà cậu làm cô ấy giận rồi, sau này có việc đừng tìm chúng tôi.” Đức Trung đắc ý cười, tiện tay còn thúc cho Hoàng Anh một cái.
Hoàng Anh quay sang nhìn Đức Trung với ánh mắt ai oán. Có nhà nghệ sỹ nào như thế này? Nhà người ta coi nghệ sỹ của mình như vàng như bạc. Còn nhà anh, hở ra là anh bị quản lý với trợ lý bắt nạt, mà quản lý của anh cũng không giống người bình thường.
Hoàng Anh vừa bước ra khỏi cửa bỗng thấy dạ dày có chút không ổn lắm, anh khẽ chau mày.
“Sao thế?” Đức Trung ngoảnh lại hỏi.
“Hình như đau bụng thật, không phải cà phê mà là đau dạ dày.” Hoàng Anh đáp.
“Để tôi lấy thuốc.” Đức Trung nói rồi chạy ra chỗ Minh Phương tìm thuốc.
Minh Phương ngồi trên xe, một lúc sau thấy Đức Trung đi đến, Hoàng Anh và Trần Lâm cũng đi theo sau. Đức Trung mỉm cười nói cô tìm thuốc đau dạ dày, lại thấy sắc mặt Hoàng Anh nhợt nhạt không giống như đang trêu mình, Minh Phương liếc mắt nhìn Hoàng Anh rồi đưa thuốc và bình nước ấm cho anh.
“Anh sai rồi, lần sau không dám trêu trọc em nữa.” Giọng Hoàng Anh dịu dàng vang lên nhưng Minh Phương cũng không đáp lại mà chỉ ngồi dịch vào bên trong cho mọi người lên.
“Đừng tức giận nữa trợ lý của tôi ơi, em mà giận mọi người ở đây đều không có cơm ăn đâu.” Hoàng Anh vẫn không ngừng.
Minh Phương khẽ quay mặt đi giấu nụ cười đang dần hiện lên trên khóe môi, lát sau mới nghiêm mặt quay lại nhìn Hoàng Anh:
“Anh có thể nghiêm túc chút không?”
“Được chứ, tất nhiên, lúc nào anh cũng nghiêm túc. Tất cả đều nghe theo trợ lý tiểu Phương xinh đẹp.”
Trần Lâm ngồi trên cũng quay xuống nói theo: “Toàn bộ nghe chị hết.” Còn Đức Trung cũng đưa ra bộ mặt nghiêm túc và giơ tay ra tạo kiểu numberone.
Minh Phương nhìn bộ mặt nghiêm túc của Hoàng Anh và mọi người khiến cô không nhịn được mà bật cười, trong lòng đôi khi lại nhen nhóm chút ấm áp. Làm việc cùng mọi người, nhiều lúc cô cảm giác bản thân như em gái được chiều chuộng chứ không hề giống một trợ lý. Công việc nhiều lúc mệt mỏi, áp lực thậm chí đôi khi còn bị đồng nghiệp ghét mà dựng chuyện linh tinh nhưng cũng có nhiều kỉ niệm rất vui vẻ.
Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi thì Đức Trung liền lôi tập tài liệu ra đọc:
“Sáng mai sáu giờ Minh Phương qua gọi Hoàng Anh dậy giúp anh nhé, mai phải bay vào Huế quay phim. Chúng ta sẽ ở trong đấy một tuần, mọi người chuẩn bị hành lý đầy đủ. Trần Lâm, đừng quên đồ gì đấy.”
“Em biết rồi ạ.” Trần Lâm khẽ gật đầu.
“Cậu mà quên tôi cho cậu đi bộ về lấy đấy nhé.” Hoàng Anh cười.
“Còn cậu, tối nay ngủ sớm cho tôi, đừng để tôi thấy đêm khuya mà nick cậu vẫn sáng hay có hoạt động gì.” Đức Trung quay sang nghiêm mặt nhìn Hoàng Anh đang cười.
Minh Phương ngồi bên cạnh, cô yên lặng không nói gì, môi khẽ mím lại nhưng ánh mắt vẫn lộ ra nét cười.
“Ngày mùng tám có một phỏng vấn cùng fans gặp gỡ, tuyên truyền phim, cụ thể tôi sẽ nói sau.”
“Ngày mười bảy có một event…”
“Cái này thì thôi đi, dù sao hôm đấy cũng đang trong đoàn phim.” Hoàng Anh nói.
Đức Trung nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn với vẻ không vừa ý lắm.
“À, mấy bài hát hôm trước cậu xem chưa? Thấy thế nào?”
“Không thích, không hợp với tôi lắm, chuyện phát hành album cứ để sau đi.” Hoàng Anh đáp.
“Cậu cũng thật không sợ công chúng quên mặt đấy nhỉ. Không tham gia event, phỏng vấn thì quên, giục ra album mới cũng không chịu.” Đức Trung lắc đầu bất lực.
“Ngày hai mươi mốt có một buổi phỏng vấn, cậu chuẩn bị cho tốt, đừng có mà vừa nói vừa nghĩ, ậm à ậm ừ đấy. Minh Phương, em nhắc cậu ấy giúp anh nhé, ngày ngày nhắc, giờ giờ nhắc. Khi phỏng vấn cậu nghiêm túc chút, giữ hình tượng chút đi, đừng có làm chúng tôi thêm phiền nữa. Cậu nói xem, vào nghề bao nhiêu năm nay mà không có chút ý thức giữ gìn hình tượng trước mắt công chúng gì cả, bao nhiêu cố gắng của chúng tôi bị mấy việc làm hay ho của cậu phá hỏng cả.”
“Ây a, fans nhà tôi thích tôi như vậy mà. Mọi người vui vẻ là được, phải không nào?” Hoàng Anh nói, mắt vẫn dán vào điện thoại.
“Cậu cũng không thể hùa theo họ như vậy được, vui vẻ một lúc cũng không sao, nhưng cậu phải nhớ cậu là thần tượng, không thể suốt ngày nghịch ngợm.” Đức Trung chau mày.
“Tôi biết rồi, sau này bớt nói linh tinh, bớt nghịch ngợm, giữ hình tượng nam thần lạnh lùng băng giá được chưa nào.” Hoàng Anh đặt điện thoại xuống nghiêm túc nhìn Đức Trung tỏ vẻ chân thành.
“Nam thần lạnh lùng? Cậu bớt mấy việc điên khùng của cậu đi tôi đã vui lắm rồi. Nam thần, cậu biết trên mạng đang hot câu gì không? ‘Idol nhà chúng em không phải nam thần mà là nam thần kinh’ đấy, nghe qua chưa?”
Đức Trung vừa dứt lời, Minh Phương và Trần Lâm đã không nhịn được mà cười ầm ĩ trong xe.
“Anh Trung, bộ dạng của anh bây giờ, bọn em thực sự không quen lắm.” Trần Lâm lên tiếng.
Thực ra con người Đức Trung vốn không phải khó tính như vậy, Đức Trung đối với người khác vẫn rất vui vẻ, nhã nhặn nhưng làm việc cùng Hoàng Anh nhiều năm, lại là bạn thân của Hoàng Anh, anh thừa hiểu tính cách của bạn mình, anh không thể không nghiêm túc một chút. Với sự phát triển của phim ảnh và âm nhạc hiện nay, một nghệ sỹ xuất hiện, nổi tiếng và rồi lại nhanh chóng bị chìm vào quên lãng. Nếu cứ để Hoàng Anh tùy hứng muốn làm gì thì làm, không nhân lúc cậu đang nổi tiếng mà ra nhiều tác phẩm thì sớm muộn sẽ bị công chúng lãng quên. Là một người bạn của Hoàng Anh, anh cố gắng làm nhiều nhất có thể cho cậu ấy, nhưng bản thân anh cũng biết rằng Hoàng Anh không phải là người ham danh tiếng, thích sự hào nhoáng của showbiz. Cậu ấy chỉ đơn thuần là làm việc mình thích, sống thật với bản thân mình mà thôi. Vì vậy mà có những việc anh cũng không thích ép buộc Hoàng Anh, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua, đôi khi anh báo lịch trình cho Hoàng Anh cũng chỉ làm cho có, bản thân anh thừa biết cái nào Hoàng Anh sẽ tham gia, cái nào không. Chỉ có thể nói Hoàng Anh có nhiều điểm không giống với các nghệ sỹ cùng lứa tuổi khác.
“Vậy là tối nay chúng ta rảnh phải không? Đi xem phim nhé.” Hoàng Anh nói.
“Được ạ, được ạ.” Trần Lâm nhiệt tình đồng ý.
“Xem cái gì mà xem, cậu về nhà đọc kịch bản chuẩn bị cho quay phim ngày mai đi, không thì nghỉ ngơi cho khỏe.” Đức Trung quay sang lườm Hoàng Anh một cái khiến không khí trong xe trở lên lạnh lẽo.
“Cậu khó chịu gì chứ, chẳng mấy khi mới có hai hôm rảnh rỗi, không để cho mọi người giải trí một chút, cậu định bóc lột họ đến hơi thở cuối cùng à? Đức Trung à, cậu không cần chưng bộ mặt đen thui đó ra, tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì. Thư giãn chút đi, ha.” Hoàng Anh vỗ vai Đức Trung nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Đức Trung yên lặng không đáp nhưng khuôn mặt đã hiện lên sự khinh bỉ, lịch trình của Hoàng Anh mà cũng được coi là bận rộn thì anh nguyện bỏ nghề, không làm quản lý nữa.
“Anh Trung, đi xem phim một hôm đi mà, từ tuần sau anh Hoàng Anh cũng full hoạt động rồi, có được rảnh đi chơi đâu.”
Trần Lâm không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng tính tình vẫn trẻ con, ham chơi, được nghỉ một buổi là tranh thủ rủ rê mọi người đi chơi, cậu nhóc thấy Hoàng Anh có ý, cậu làm sao nỡ lòng từ chối. “Chị Minh Phương, chị cũng muốn đi xem phim phải không? Chị không biết chứ, phim mới ra rạp là oppa Hàn Quốc chị yêu thích nhất đấy, không đi thì tiếc lắm.”
Minh Phương nghe vậy khẽ liếc nhìn Trần Lâm, thần tượng của cô từ bao giờ biến thành oppa Hàn Quốc mà cô không hay biết? Nhóc con này rõ là thích đi xem phim của thần tượng đóng nhưng đổ thừa cho cô.
“Chị…”
Trần Lâm lay lay người Minh Phương không ngừng, ánh mắt cầu xin. Minh Phương ngán ngẩm nhìn cậu nhóc, fangirl mê idol của mình cô thấy nhiều nhưng fanboy mà mê idol nam đến nỗi đâu đâu cũng thấy ảnh của idol như Trần Lâm thì cô mới gặp lần đầu, cậu nhóc này không phải fan bình thường mà còn là một fan cuồng, cuồng đến mức hết thuốc chữa.
Minh Phương vẫn im lặng không nói, cô cũng muốn đi xem phim nhưng lại không thể chiều theo hai đứa trẻ trong xác người lớn kia mà không để ý đến cảm xúc của Đức Trung được. Đức Trung dù nghiêm khắc thì cũng là vì suy nghĩ cho Hoàng Anh, ngay cả cô cũng ham chơi không hiểu chuyện thì làm sao làm việc với anh đến bây giờ.
“Thôi được rồi, hôm nay đi xem phim, dù sao thì tôi cũng không phải là người trả tiền, có thiệt đi đâu đâu.”
Đức Trung nói, khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, còn Trần Lâm bên cạnh sung sướng hận không thể nhảy ngay trên xe ôm ghì lấy Đức Trung.
“Anh Trung muôn năm!”
“Thôi thôi, cậu tha cho tôi đi.” Đức Trung đẩy Trần Lâm đang ôm mình ra, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng khuôn mặt đã giãn ra có vẻ thoải mái hơn chút. Anh thấy Minh Phương nhìn mình thì khẽ mỉm cười, cô cũng cười đáp lại. Minh Phương hiểu rõ, Đức Trung luôn tỏ ra nghiêm khắc, khó tính nhưng thực ra anh rất chiều và quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là Trần Lâm.
Bốn người Hoàng Anh, Đức Trung, Minh Phương và Trần Lâm sau khi xem phim xong liền cùng nhau đi ăn đêm, dạo phố. Trần Lâm thấy ánh mắt của Minh Phương nhìn vào những bộ quần áo trong cửa hàng thời trang không rời.
“Chị muốn đi mua sắm à? Em cùng chị đi.”
“Không phải.” Minh Phương khẽ lắc đầu.
“Ồ.”
“Thói quen nghề nghiệp thôi.” Đức Trung nói. “Minh Phương tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang.”
“Vậy sao chị không làm nhà thiết kế mà lại đi làm trợ lý? Chị có khiếu thẩm mĩ như vậy, nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.”
Minh Phương mỉm cười, cô khẽ liếc qua nhìn Hoàng Anh, thấy anh cũng đang nhìn mình như đợi câu trả lời, cô đáp: “À, là vì học lực của chị không tốt, đồ án tốt nghiệp không được đánh giá cao, lại còn không chịu khó học hỏi nên không theo được.” Khóe môi Minh Phương vẫn hiện lên nụ cười nhưng ánh mắt đã chuyển sang nhìn hướng khác.
Nhiều năm trước, đã từng rất nhiều lần Minh Phương đi bộ qua đoạn đường này. Ánh mắt cũng nhìn vào những cửa hàng thời trang, nhưng không phải vì cô thích những bộ quần áo mắc trên manoquin mà là vì cô đang tưởng tượng đến một ngày, những bộ trang phục do chính tay cô may sẽ được mặc lên manoquin như vậy. Sau đó, vì nhiều nguyên nhân mà cô lựa chọn rời khỏi ngành thời trang, ước mơ ngày nào chỉ đành gác lại. Những lần cô có việc đi qua con phố này, ánh mắt nhìn vào những cửa hàng thời trang chỉ còn lại sự tiếc nuối. Nhưng cô không hối hận vì lựa chọn của mình năm đó, cuộc sống của cô bây giờ cũng rất tốt, công việc rất vui vẻ, cô cũng dần quen thuộc với nó mà không muốn từ bỏ nữa.