“Ừ, công việc hôm nay của anh cũng không có gì, thấy mấy đồ trẻ con này xinh quá nên mua về cho em.” Tiến Đạt nói rồi đặt túi đồ lên bàn. “Sữa này rất tốt cho phụ nữ mang thai, tuy hơi khó uống nhưng em cũng cố gắng uống đi, tốt cho con.”
“Em cảm ơn anh, nhưng lần sau anh không cần mua nữa, mấy thứ này em vẫn còn, đồ cho trẻ con cũng có không ít rồi.” Minh Phương khẽ gượng cười. Cô thực sự không thể cứ như vậy mà nhận sự quan tâm của anh, từ lúc biết cô mang thai, anh chẳng hề hỏi đứa bé là con của ai mà chỉ hết lòng quan tâm đến cô, anh càng quan tâm, cô càng áy náy.
“Mấy thứ này cũng chẳng đáng là bao, quan trọng là em khỏe lên, nhìn xem, em mang thai sáu tháng mà chẳng béo lên chút nào.” Tiết Đạt nói rồi mở một hộp đồ ăn anh đặt mua ở bên ngoài cho cô. “Anh nghe nói đồ ở quán này rất dinh dưỡng cho thai phụ, lại dễ ăn, em ăn thử xem, hợp khẩu vị sau này anh sẽ đưa em đến thường xuyên.” Tiến Đạt vừa nói vừa lấy bát đũa cho cô.
Minh Phương ăn thử một miếng, thấy nó ngon và dễ ăn hơn cô nghĩ nhiều, có lẽ dạo này cô kén ăn quá, cái gì cũng không ăn nên không biết món gì làm cô thấy ngon miệng nữa.
“Anh ăn không?” Minh Phương ngẩng lên hỏi anh.
“Không, em ăn đi.”
Tiến Đạt khẽ lắc đầu, anh nhìn bên cạnh bàn có tập mẫu vẽ thời trang của Minh Phương liền nhấc lên xem.
“Em vẫn làm cộng tác viên à?”
“Vâng.” Cô đáp.
“Chỗ anh vẫn thiếu thiếu thiết kế, em có thể đến chỗ anh...”
“Anh Tiến Đạt.” Minh Phương cắt lời anh. “Công việc của em bây giờ rất tốt, thoải mái, cũng không có áp lực gì.”
“Ừ.” Tiến Đạt ầm ừ không nói gì thêm nữa.
Nắng hoàng hôn nhàn nhạt trải rộng khắp bầu trời, Hoàng Anh chầm chậm bước đến chỗ ngôi mộ nằm một mình, lạnh lẽo một góc nhỏ. Đây là nơi bao nhiêu năm qua Thùy Linh ở, còn anh thì chẳng hề hay biết. Cỏ xung quanh đã được dọn sạch, trên mộ còn đặt một bó hoa tươi.
“Hình như mới có người đến đây.” Đức Trung lên tiếng.
Hoàng Anh không đáp lại mà ngó quanh một lượt, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi vi vu trên cánh đồng, ánh mắt anh thoáng hiện lên chút thất vọng rồi lại nhanh chóng trở về bình thường. Hoàng Anh lặng yên ngồi trước mộ, ngắm nhìn tấm ảnh chụp Thùy Linh dán trước mộ, nụ cười của cô lúc nào cũng rạng rỡ, ngọt ngào. Vậy là đã bảy năm trôi qua, anh cứ ngỡ như cô vừa mới rời khỏi anh, anh từng nghĩ cô nhất định sẽ trở về, nhưng khi nhận được tin tức về cô, tất cả chỉ còn là tấm mồ lạnh lẽo cùng đoạn ghi chép về những ngày tháng ngắn ngủi cuối cùng của cô, những cảnh tượng mà dù anh có cố gắng cũng không thể tưởng tượng hết sự tàn khốc của nó. Từng câu từng chữ giày vò trái tim anh, từng câu chữ viết lên trong sự đau đớn, tuyệt vọng.
Hải Yến nấu nướng xong xuôi mới thấy Minh Phương trở về, sắc mặt có vẻ có chút mệt mỏi.
“Cậu đi đâu mà về muộn thế? Ăn gì chưa?”
“Hôm nay mình về qua nhà.” Minh Phương khẽ nói, cô nhớ lại bóng dáng bố mình lúc chiều, trong lòng lại nhói lên chút đau đớn chua xót, ông ít cười nói hơn trước, cả buổi chỉ đi đi lại lại quanh sân chăm chút cây cảnh nhưng thực ra không hề tập trung.
Thấy thái độ của Minh Phương, Hải Yến hiểu, có lẽ ông vẫn chưa tha thứ cho Minh Phương, cô khẽ an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, sớm muộn chú cũng sẽ hết giận thôi, dù sao hai người cũng là cha con, không thể nói bỏ là bỏ được.”
Minh Phương khẽ gật đầu, thực ra nếu có thể, cô mong ông hãy cứ trút giận lên người cô, đánh hay mắng, sao cũng được, chứ đừng nén đau đớn trong lòng như bây giờ.
“Cậu qua thăm mộ chị Linh à?” Hải Yến lôi túi hoa quả, bánh kẹo trong túi Minh Phương ra.
“Ừ, bây giờ còn đi lại được thì đi, sau này sắp sinh chắc không đi được nữa.” Minh Phương khẽ đáp. Từ lúc Linh mất, việc ra thăm mộ Linh đã là thói quen không thể bỏ của cô, lâu lâu không ra thăm mộ chị, cô thấy không yên tâm. Trong đầu cô lúc đó thoáng hiện lên hình ảnh Hoàng Anh ngồi trầm mặc trước mộ Linh, ánh mắt đau khổ, tuyệt vọng.
“Mai cậu đi làm thì gửi đồ cho chị Trang giúp mình nhé, đồ mình may xong rồi.” Minh Phương lấy ra trong ngăn kéo một túi đựng quần áo.
Hải Yến lôi ra ngắm nghía một lượt với vẻ hài lòng: “Cậu càng ngày càng lên tay rồi đấy, không hổ là thủ khoa của chúng ta. Thế này không chừng lại có người đến cướp bát cơm của tớ đây.”
Minh Phương khẽ cười: “Còn cả tập mẫu này nữa, mình cũng phối vải sẵn rồi, xem duyệt được mẫu nào.”
Hải Yến cầm lấy tập mẫu và cất vào trong túi sách của mình. “Cậu cũng đừng làm việc vất vả quá, ngồi nhiều không tốt cho con đâu, vận động nhiều một chút.”
“Còn mấy tháng nữa là sinh rồi, mình muốn cố thêm một chút cho con.” Minh Phương nói rồi ngồi xuống xới cơm ra bát.
“Ui da...” Cô khẽ nhăn mặt kêu lên.
“Sao thế?” Hải Yến lo lắng hỏi.
“Con đang đạp tớ.” Minh Phương dịu dàng xoa nhẹ lên bụng.
Hải Yến ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống và đặt tay lên bụng Minh Phương, cảm nhận bên trong có động đậy nhẹ, cô thích thú cười: “Thằng nhóc này chưa ra đời đã nghịch ngợm như này, lớn lên chắc bướng bỉnh lắm đây.”
Chớp mắt đã đến mùa thu, những cơn mưa mùa hè vẫn chưa dứt hẳn làm thời tiết trở lên lạnh hơn. Bụng Minh Phương càng lúc càng nặng nề, sức khỏe cô vốn đã không tốt cùng với thời tiết và cuối kì thai càng khiến cảm giác mệt mỏi, khó chịu ngày một tăng.
Minh Phương ngồi trên giường, bàn tay không rời khỏi bộ vest được xếp gọn gàng trong hộp, thực ra cô vẫn không nén được mà tìm đọc tin tức về Hoàng Anh. Thật lạ là cô không còn đau đớn nhiều khi nghĩ về anh nữa, trái tim cô dường như bình yên trở lại. Hoàng Anh và Quỳnh Mai đã trở thành một cặp đôi trai tài gái sắc trong làng giải trí, dù cả hai không ai lên tiếng thừa nhận nhưng đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Sự nghiệp của anh ngày một tốt lên, hôm nay còn đi sự kiện, nhận giải thưởng âm nhạc.
“Cậu đem hộp này đến cho anh Đức Trung nhé, coi như là một món quà của fans tặng.” Minh Phương khẽ cười nhẹ. Trước đây, cô từng hứa với anh sẽ tự tay may tặng anh bộ vest khi anh lên nhận giải thưởng, có lẽ anh chẳng còn nhớ, nhưng cô chỉ muốn thực hiện lời hứa vì chính bản thân cô.
Hải Yến nhìn bộ âu phục được cắt may tinh tế đặt gọn gàng trong hộp, trong lòng lại thấy chua xót, tâm huyết của Minh Phương cả tháng nay đặt vào bộ đồ này, nhưng có lẽ Hoàng Anh mãi mãi không hiểu được.
Hoàng Anh đứng trước gương ngắm lại một lượt trước khi rời khỏi nhà đến hội trường. Đức Trung nhìn Hoàng Anh sau đó đặt một bộ vest khác lên giường.
“Cậu mặc bộ này đi, tôi thấy bộ này đẹp hơn.”
Hoàng Anh quay lại nhìn bộ đồ mới, đường cắt may rất tinh tế, trông đơn giản mà rất sang trọng.
“Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
“Đây là món quà của fans tặng cậu, coi như một lời chúc phúc cho buổi lễ hôm nay.”
Hoàng Anh nghe Đức Trung nói, anh khẽ cười rồi cởi bộ đồ đang mặc ra thay bộ mới vào.
Đức Trung nhìn Hoàng Anh một lượt, quả thực là bộ vest được may dành riêng cho Hoàng Anh, đơn giản nhưng lại đặc biệt toát lên khí chất của Hoàng Anh, trông anh như vương tử nhẹ nhàng bước ra từ cổ tích. Anh khẽ nén tiếng thở dài. Có thể người khác không nhận ra, nhưng anh làm việc cùng Minh Phương nhiều năm, không khó để nhìn ra phong cách của cô, làm sao anh có thể nhầm lẫn, không biết cô ấy bây giờ ra sao, sống có tốt không. Từ lần gặp ở công ty lúc cô xin nghỉ việc đến nay, anh không có bất cứ thông tin gì về Minh Phương nữa.
“Tiếp sau đây là giải thưởng nam nghệ sỹ trẻ xuất sắc của năm.” Giọng MC dịu dàng vang lên. “Cậu ấy là một nghệ sỹ có cuộc sống đơn giản, tùy hứng, nhưng mỗi tác phẩm của cậu được chuẩn bị rất kĩ lưỡng, tỉ mỉ đến từng chi tiết, tiếng ca cũng giống như cuộc sống của cậu ấy, không ngừng mang lại cho người khác nguồn cảm hứng và niềm hi vọng. Với giọng ca nhẹ nhàng, sâu lắng của mình, cậu đã trinh phục trái tim hàng ngàn người, trở thành nghệ sỹ xuất sắc được yêu thích nhất. Mọi người có biết tôi đang nhắc đến ai không?”
Cả hội trường rộ lên tiếng hò hét vang dội.
“Cậu ấy chính là... Hoàng Anh! Xin mời.”
Giọng MC vừa dứt, hội trường lại vang lên tiếng hò hét tên Hoàng Anh cùng một tràng vỗ tay.
“Xin mời Hoàng Anh bước lên sân khấu.”
Hoàng Anh thoáng ngạc nhiên trong phút chốc sau đó đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, trước khi đi anh không quên ngoảnh lên nhìn fans của mình một lượt và nở một nụ cười thật tươi.
“Hoàng Anh, nhận được giải thưởng này anh cảm thấy thế nào?” MC mỉm cười nhìn anh.
“Đầu tiên, xin cảm ơn ban tổ chức đã trao cho tôi giải thưởng này. Cảm ơn công ty đã luôn luôn giúp đỡ tôi, kì thực năm nay tôi vốn không định ra album, nếu không vì công ty thúc giục, chắc có lẽ giờ đây tôi không thể đứng ở đây và vinh dự được nhận giải thưởng này.” Hoàng Anh khẽ cười, trong nụ cười còn vương chút ngốc ngếch.
“Có phải là anh đang ấp ủ một dự án âm nhạc khác và đang trong quá trình chuẩn bị?”
“Ừm, đúng ra là từ rất lâu rồi, nhưng chưa hoàn thành.” Anh đáp.
“Hẳn đó sẽ là một tác phẩm xuất sắc rồi.” Chị MC nói. “Vậy anh có muốn nói gì với fans của mình không, anh xem, các bạn ấy đang đợi kìa.”
“Điều tôi muốn nói là... Cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn bạn bè thân thiết, các fans của tôi, nhờ sự ủng hộ và yêu thương của các bạn tôi mới có ngày hôm nay. Tôi nhất định sẽ cố gắng, không phụ sự kì vọng của mọi người.”
“Hoàng Anh, chúng em yêu anh.” Âm thanh vang lên từ bên dưới hội trường, phá tan không khí yên lặng lúc nãy.
“Tôi cũng rất yêu quý các bạn.”
“Bây giờ Hoàng Anh có thể dành tặng một ca khúc cho các fans hâm mộ của mình không?”
“À. Vâng. Sau đây là bài hát...”
MC rời khỏi sân khấu, nhường lại cho Hoàng Anh. Âm nhạc bắt đầu vang lên, nhẹ nhàng, sâu lắng, tiếng hát của Hoàng Anh vang lên trầm ấm, dịu dàng đầy tình cảm. Hội trường trong phút chốc trở lên yên lặng, dường như cả thế giới ngưng lại.
Minh Phương ngồi trước màn hình laptop, cô khẽ nhấp một ngụm trà, nụ cười khẽ khẽ nở trên môi. Trông Hoàng Anh hôm nay thực sự rất đẹp trai, bộ âu phục cũng rất vừa vặn, sang trọng, hoàn toàn không nhìn ra nó chỉ do một thợ may bình thường may lên. Sau nhiều năm cố gắng, anh bắt đầu được mọi người công nhận tài năng, sự nghiệp càng ngày càng tốt lên, cô thực sự cảm thấy vui vì anh, rất vui. Nước mắt trên khóe mi cô bỗng chốc lăn xuống từ bao giờ.
“Con trai, con xem, ba con giỏi không?”
Hải Yến trở về, điện hành lang đã tắt, xung quanh im lặng, tối om, cô loay hoay một lúc mới mở được cửa. “Minh Phương, cậu ngủ rồi à?” Hải Yến vừa nói vừa mở cửa phòng đi vào.
“A Minh Phương, cậu làm sao thế này?” Hải Yến hoảng hốt kêu lên khi thấy Minh Phương nằm dưới đất gần cửa nhà tắm, máu đã chảy một vũng xung quanh, sắc mặt yếu ớt, xanh xao. Cô gọi mấy lần nhưng không thấy Minh Phương phản ứng gì.
“Làm sao bây giờ.”
Hải Yến luống cuống đỡ Minh Phương lên. “Cậu đợi một lát, xe cấp cứu đến bây giờ.” Hải Yến nắm lấy tay Minh Phương, nước mắt trào ra, trong lòng sốt ruột vô cùng đợi mãi không thấy xe cấp cứu đâu.
Một lúc sau xe cấp cứu đến, Minh Phương được đưa đến bệnh viện, lúc này cô đã bắt đầu lịm đi.
“Cậu cố gắng thêm một chút nữa, sắp đến bệnh viện rồi.”
“Mình mệt quá.” Minh Phương khẽ nói, mặt cô tái nhợt, toàn thân không còn cảm nhận được cơn đau đang hành hạ bản thân mình nữa.
“Đừng nhắm mắt, cậu còn con nữa, cậu nghe không, tỉnh lại đi, Minh Phương.” Hải Yến vừa khóc vừa nói.
“Hải Yến, nhớ... cứu lấy con. Nếu... nếu mình không vượt qua được, xin cậu hãy chăm sóc con mình...”
“Minh Phương, cậu cố gắng một chút nữa thôi chúng ta đến nơi rồi.”
“Người nhà hãy đứng bên ngoài đi.” Bác sỹ nói rồi bước vào bên trong phòng mở, cánh cửa đóng rầm một cái.
“Minh Phương sẽ qua khỏi thôi, em đừng lo.” Tiến Đạt đứng bên cạnh khẽ an ủi.
“Cảm ơn anh, nếu không có anh đến, em chẳng biết làm thế nào cả.” Hải Yến sụt sịt nói.
“Ở đây ai là người nhà của sản phụ? Cô ấy mất máu nhiều quá, cần truyền máu gấp nhưng bệnh viện chúng tôi hiện không còn nhóm máu dự trữ nữa.”
“Tôi, hãy lấy máu của tôi, nhóm máu O.” Tiến Đạt đứng dậy nói.
“Vậy anh hãy đi theo tôi.” Y tá nói rồi đi vào bên trong, Tiến Đạt cũng vội bước theo.
Gần một tiếng sau, bà Lan cùng Minh Phúc chạy đến bệnh viện, thấy Hải Yến đứng bên ngoài phòng sinh, bà lo lắng hỏi: “Sao rồi, con bé sao rồi?”
“Minh Phương đang trong phòng mổ ạ, cậu ấy bị mất máu rất nhiều, anh Tiến Đạt đang ở bên trong truyền máu cho cậu ấy.” Hải Yến đáp, cô đỡ bà Lan ngồi xuống ghế.
“Vất vả cho con rồi.”
“Cô, con xin lỗi, con không để ý cậu ấy cẩn thận.” Hải Yến khẽ cúi đầu, nhìn Minh Phương lúc nãy, cô thực sự sợ đến mất hồn vía, nếu cô không về muộn có lẽ không đến nỗi như vậy, Minh Phương sắp đến ngày sinh, sức khỏe không tốt, còn cô chỉ biết đi chơi.
Tiến Đạt được một ý tá đỡ ra khỏi phòng, sắc mặt anh nhợt nhạt vì mất nhiều máu.
“Anh không sao chứ?” Hải Yến thấy Tiến Đạt như vậy, trong lòng cũng có chút chua xót.
“Anh không sao.” Tiến Đạt đáp. “Cháu chào cô, cô đến từ lúc nào vậy ạ?” Anh quay sang nhìn bà Lan hỏi.
“Cô mới đến, cảm ơn cháu, vì Minh Phương nhà cô mà vất vả như vậy.”
“Không có gì ạ, giúp đỡ cô ấy là việc cháu nên làm.” Anh khẽ cười.
“Cháu ngồi xuống đây nghỉ một lát đi.”
Minh Phúc từ đầu tới cuối không lên tiếng, anh chỉ nhìn Tiến Đạt khẽ gật đầu như muốn nói cảm ơn. Mấy tháng nay Minh Phúc luôn giữ thái độ không bận tâm hay lo lắng cũng không hỏi han Minh Phương, nhưng thực ra trong lòng anh đau xót không kém bất kì ai.
Một lát sau, bên trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc của trẻ con, một y tá từ bên trong bước ra: “Là một bé trai kháu khỉnh, chúc mừng cả nhà.”
Nghe y tá nói, nét mặt lo lắng của mọi người giãn dần ra.
“Cô ấy sao rồi?” Tiến Đạt hỏi.
“Tạm thời vợ anh không có gì nguy hiểm, nhưng mất nhiều máu quá, sau này nên chú ý điều dưỡng.”
Tiến Đạt nghe bác sỹ nói vậy, trái tim anh khẽ lệch đi một nhịp, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười: “Cảm ơn cô. Lúc nào chúng tôi có thể vào thăm cô ấy?”
“Bây giờ có thể vào thăm, nhưng mọi người chú ý yên lặng, bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh đâu.”
Bà Lan bước vào phòng bệnh, nhìn con gái đang mê man không tỉnh, trái tim bà đau quặn lại như ngàn vết dao cứa. Bà lặng lẽ buông tiếng thở dài nặng nề. “Đứa bé ngốc nghếch này, mẹ phải làm sao với con đây?” Bà khẽ nắm bàn tay gầy guộc của Minh Phương, nước mắt không kìm nén được mà lăn xuống.
“Mẹ.” Minh Phúc đặt tay lên vai bà khẽ vỗ an ủi. “Đều tại chúng con không tốt, làm mẹ đau lòng.” Anh nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn bà có chút áy náy lần thương tâm.
Bà Lan tuy không phải mẹ ruột của anh và Minh Phương nhưng bà hết lòng yêu thương hai anh em, từ lúc Minh Phương mang thai đến giờ, không ngày nào bà không suy nghĩ và đau lòng, nhìn bà già đi trông thấy.
“Hai đứa đều là con của mẹ, mẹ không thương thì thương ai? Con ý, đừng có trách em con nữa, hai bố con con ép con bé thành thế nào rồi? Có nhà không dám về, ở trong căn nhà trọ bé tí, làm sao mà sống tốt được. Bố con tức giận, ông ấy cổ hủ thì thôi đi, con cũng như vậy. Minh Phương có làm gì thì nó cũng là em gái con, nó ắt có nỗi khổ tâm của nó, con đừng ép nó nữa.”
Minh Phúc nghe mẹ nói, anh im lặng không đáp lại.
Bà Lan đang thiu ngủ, thấy bàn tay Minh Phương khẽ cử động, bà liền tỉnh hẳn, ánh mắt lo lắng nhìn Minh Phương khẽ gọi tên cô.
“Mẹ...” Giọng Minh Phương yếu ớt vang lên. Cô nhìn xung quanh một lượt, thấy Hải Yến, anh trai, Tiến Đạt đều có mặt, cô bất giác đặt tay lên bụng mình chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, không có cảm giác gì. “Con của con đâu? Nó sao rồi?”
“Yên tâm đi, con của con an toàn, là một bé trai, thằng bé được bác sỹ đưa vào lồng kính theo dõi một thời gian, con đừng lo.” Bà dịu dàng nói. “Bây giờ việc con cần làm chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Gần một ngày vất vả, bà Lan ngủ thiếp đi trên ghế, khuôn mặt vẫn nhăn lại, lo lắng cho Minh Phương. Hải Yến thấy vậy liền quay sang bảo Minh Phúc: “Anh đưa cô về nghỉ ngơi đi, ở đây có em rồi, cứ như thế này cô ốm mất.”
Bà Lan nghe thấy Hải yến nói liền tỉnh lại. “Không, cứ để mẹ ở đây với Minh Phương, về mẹ không yên tâm, cũng không ngủ được. Hải Yến, con về nghỉ ngơi đi, còn đi làm nữa.”
Hải Yến nhìn Minh Phúc khẽ lắc đầu, sau đó nhìn bà Lan: “Cô thức cả đêm cũng mệt rồi, cô mau về nghỉ đi ạ. Bây giờ Minh Phương đang ngủ, cũng không có gì nghiêm trọng cả. Cô nghỉ ngơi thoải mái, chiều quay lại cũng được, cậu ấy tỉnh dậy thấy cô như này sẽ tự trách mình đấy.”
“Cô mau về nghỉ ngơi, ở bệnh viện đã có hai đứa con rồi.” Tiến Đạt đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Bà Lan thấy mọi người đều quyết như vậy không muốn cũng không được, đành gật đầu đồng ý.
Hải Yến đưa chìa khóa nhà mình cho Minh Phúc: “Anh đưa cô về nhà em nghỉ ngơi cho thoải mái, trong tử lạnh còn đồ ăn sẵn và hoa quả.”
“Cảm ơn em.”
Hải Yến khẽ mỉm cười lắc đầu, cô nhìn Minh Phúc và bà Lan rời khỏi, trong lòng có chút trống rỗng.
“Em cũng mệt rồi, ngủ lát đi, anh trông cô ấy cho.” Tiết Đạt nói.
“Vậy em không ngại đâu.” Hải Yến mỉm cười.
Sáng sớm, Hoàng Anh đang ngủ, nghe tiếng chuông cửa kêu ầm ĩ bên ngoài, anh mệt mỏi ngồi dậy, rời khỏi giường đi ra mở cửa.
“Em gọi điện anh không nghe, gõ cửa mãi không mở là sao?” Quỳnh Mai đứng bên ngoài, Hoàng Anh vừa mở cửa liền lên tiếng trách móc.
“Ừ, hôm qua anh mệt quá, ngủ không biết gì.” Hoàng Anh khẽ nói.
“Anh đi uống rượu hay sao vậy, người toàn mùi rượu.” Quỳnh Mai khẽ lắc đầu. “Quần áo cũng không thay.” Cô nhìn bộ đồ nhăn nhúm trên người anh thấy không ưng ý lắm.
“Hôm nay mọi người mới anh đi ăn chúc mừng anh nhận giải thưởng, anh chuẩn bị thay đồ đi rồi đi nhé.” Quỳnh Mai nói, cô ngó xung quanh một lượt căn hộ của Hoàng Anh, đồ đạc có chút lộn xộn, nhìn chiếc áo vest nhăn nhúm trên giường, cô khẽ chau mày: “Thế này hỏng hết áo chứ còn gì nữa.” Cô nói rồi cầm chiếc áo lên.
“Em làm gì vậy? Đừng động đến đồ của anh.” Hoàng Anh giật lấy chiếc áo vest trên tay Quỳnh Mai.
Quỳnh Mai thấy phản ứng thái quá của Hoàng Anh, Anh ôm lấy chiếc áo vest như trân bảo cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh sao vậy? Em chỉ định đem đi là cho anh thôi mà.”
Hoàng Anh khẽ hắng giọng vài cái, anh quay đi chỗ khác: “Em ra phòng khách đi, anh thay đồ rồi ra ngay.”
Quỳnh Mai định nói gì sau đó lại im lặng, tính khí Hoàng Anh gần đây luôn thất thường như vậy, nhưng cô luôn bỏ qua, nhẫn nại đối với anh, thực sự không giống với cô trước đây chút nào, tâm tư, tình cảm của cô đối với anh như vậy, liệu anh có hiểu?
Hoàng Anh nhìn bộ vest treo trên mắc, anh trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút đau thương lẫn oán giận. Nghe tiếng Quỳnh Mai ở bên ngoài, anh như sực tỉnh, đóng cánh tủ quần áo lại và rời khỏi phòng.
“Anh xong rồi đây.” Anh nói và nở một nụ cười với Quỳnh Mai.
“Ồ, anh Trung đợi bên dưới rồi đấy.”
Đức Trung và Trần Lâm đợi ở bên dưới, cậu nhóc thấy Quỳnh Mai đi cùng Hoàng Anh xuống, trong lòng không thoải mái lắm, cậu không thèm nói gì mà quay đi chỗ khác giả vờ chơi điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Cái bà cô này, suốt ngày bám theo Hoàng Anh nhà chúng tôi làm gì.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Hải Yến đang ngủ say giật mình tỉnh dậy. Người gọi đến là Đức Trung, cô nói chuyện với anh vài câu rồi cúp máy.
“Em có việc thì đi đi, anh ở đây chăm Minh Phương.” Tiến Đạt từ bên ngoài đi vào.
Hải Yến nhìn Minh Phương một lát rồi quay lại nhìn Tiến Đạt: “Anh trông cậu ấy hộ em một lát, em quay lại ngay.”
“Ừ, mau đi đi.” Anh cười.
“Anh ăn gì em mua về?” Cô hỏi.
“Cái gì cũng được.”
“Vậy em mua gì anh ăn nấy nhé.” Hải Yến vui vẻ nói rồi rời khỏi bệnh viện.
Hải Yến đến một quán cà phê nhỏ gần trung tâm thành phố, đến nơi đã thấy Đức Trung ngồi đợi từ bao giờ.
“Em để anh đợi lâu rồi phải không?” Hải Yến cười với Đức Trung.
“Không, anh mới đến thôi, em uống gì?” Đức Trung nhìn Hải Yến, dù cô cố gắng cười tươi nhưng vẫn lộ rõ sự mệt mỏi.
“Ừm, nước cam ạ.” Hải Yến đặt túi xách và ngồi xuống ghế.
“Trông em có vẻ mệt mỏi, công việc bận lắm à?”
“Vâng, dạo này có thêm chút việc, công ty em đang chuẩn bị ra mẫu cho mùa mới mà.”
“Bạn anh ở quê gửi lên ít bánh, biết em thích ăn nên anh phần ít lại cho em.” Đức Trung nói, anh đặt một túi bánh lên bàn.
Hải Yến nhìn thấy đồ mình thích ăn thì rất vui, cô liền bóc một cái ra ăn thử. “Đúng là ngon, lâu lắm rồi em không được ăn đặc sản Huế, từ lúc Minh...” Hải Yến nói đến Minh Phương liền im lặng không nói thêm.
“Mỗi lần Minh Phương đến Huế đều mua rất nhiều bánh này về, anh còn tưởng cô ấy thích ăn nữa, hóa ra là em.” Đức Trung nhìn bộ dạng đáng yêu khi ăn của Hải Yến, trong lòng anh thấy rất vui vẻ.
“Vâng.” Hải Yến mỉm cười.
“Cô ấy dạo này khỏe chứ? Từ lúc nghỉ việc đến giờ anh không liên lạc được.”
Hải Yến biết lần này anh đến không phải vì gặp cô mà là vì Minh Phương, vì bộ vest hôm trước, anh định dùng mấy cái bánh này mua chuộc cô sao? Hải Yến im lặng không trả lời vội mà ăn hết cái bánh mới nói. “Cậu ấy vẫn khỏe, hôm trước em còn liên lạc với cậu ấy nữa, cậu ấy về quê, làm ở một công ty thời trang nhỏ ở quê, công việc rất tốt, nhàn.” Cô nói rất nhanh như sợ Đức Trung cướp lời.
Đức Trung nhìn Hải Yến mỉm cười, anh lăn lộn trong nghề nhiều năm, không dám tự nhận là nhìn người giỏi nhưng thừa khả năng để phát hiện ra người khác nói thật hay nói dối. Bộ vest hôm trước là Minh Phương tự tay may cho Hoàng Anh, cô có thể tự làm ra bộ đồ khá như vậy, chắc cuộc sống cũng không đến nỗi tệ, có lẽ cô chỉ không muốn liên lạc với mọi người để tránh nhớ đến chuyện không vui. Chỉ cần cuộc sống của cô ổn là được.
Hải Yến nhìn Đức Trung im lặng như vậy, cô không đoán được anh nghĩ gì, liệu anh có tin lời cô nói không? Nhiều lúc cô chỉ muốn nói ra sự thật, nói ra Minh Phương giờ sống rất không tốt, cô vừa sinh con cho Hoàng Anh, vừa trải qua nguy hiểm. Nhưng cô đã hứa với Minh Phương không thể nói ra. Mà có nói ra thì sao chứ? Hoàng Anh không thể cho Minh Phương gia đình như mong muốn, đứa bé sẽ nghĩ sao khi ba nó ngày ngày hận mẹ nó. Thà rằng là không biết, có lẽ tốt hơn.
Lúc Hải Yến về đến bệnh viện Minh Phương đã tỉnh lại lần nữa, cô đang nói chuyện với Tiến Đạt dù giọng nói yếu ớt khó nghe. Nhìn sắc mặt trắng bợt cũng thân thể gầy gò của Minh Phương, Hải Yến không nến được đau lòng, mắt đỏ hoe.
“Cậu đói không? Để mình đi hỏi bác sỹ xem bây giờ cậu có thể ăn gì.”
“Mình không đói, giờ chẳng có cảm giác gì, chắc là thuốc tê chưa hết tác dụng.” Minh Phương mệt mỏi đáp.
“Ừ, vậy thì để sau.”
“Hải Yến mình có thể thăm con không? Mình chưa được thấy nó.” Cô thều thào nói.
“Thằng nhóc còn nằm trong lồng kính, nó ngủ rồi, ngoan lắm, nó giống hệt cậu, cái mũi, cái mắt, trông như đúc ra từ một khuôn.”
“Vậy à?” Minh Phương khẽ cười. “Vậy thì tốt, mình thật muốn nhìn thấy nó một chút, sợ...” Giọng Minh Phương càng lúc càng yếu đi, khuôn mặt trắng bợt không còn chút khí sắc.
“Minh Phương, cậu sao vậy?” Hải Yến chau mày lo lắng.
“Mình...” Minh Phương lịm đi.
“A...” Hải Yến kêu lên hoảng hốt khi thấy máu chảy đẫm dưới ga giường. “Bác... bác sỹ... mau đến đây...” Cô hoảng loạn kêu lên.
Tiến Đạt ngồi ăn bên ngoài nghe tiếng kêu của Hải Yến liền chạy vào. “Sao vậy?”
“Cậu ấy... cậu ấy chảy nhiều máu lắm, anh mau gọi bác sỹ...” Hải Yến lắp bắp nói, sắc mặt cô cũng tái nhợt vì sợ hãi.
Cánh phòng cấp cứu đóng cửa lại một lúc lâu, Tiến Đạt lại một lần nữa vào tiếp máu cho Minh Phương, lần này trở ra, anh loạng choạng bước đi không vững.
Bác sỹ bước ra khỏi phòng cấp cứu, vẻ mặt không vui: “Những gì chúng tôi có thể làm đều đã cố gắng hết sức rồi, sản phụ mất quá nhiều máu trong khoảng thời gian ngắn, tuy đã truyền máu, cầm máu kịp thời, nhưng cơ thể tổn thương nặng...”
Bà Lan nghe bác sỹ nói xong, bà ngã sụp xuống đất.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại.” Minh Phúc đỡ bà Lan lên.
“Sao số con tôi khổ vậy? Minh Phương ơi, sao người nằm đó không phải là mẹ, con có mệnh hệ gì, mẹ biết làm sao?”
Hải Yến đứng ngây ngốc hồi lâu liền kêu lên: “Mau, mang thằng bé đến đây.” Cô nói rồi chạy vào bên trong phòng: “Minh Phương, cậu tỉnh lại đi, cậu còn con trai cậu nữa, cậu không lo cho nó à? Minh Phương, cậu đi rồi nó làm sao?”
Lát sau y tá bế một bé trai đến, Hải Yến liền ôm lấy thàng bé đặt bên cạnh Minh Phương. “Cậu xem, con trai cậu này, nó dậy rồi, nó đáng yêu, ngoan như vậy, cậu xem.” Hải Yến nói, cô đặt thằng bé bên cạnh Minh Phương đặt tay thằng bé vào lòng bàn tay Minh Phương. Thằng bé ngoan ngoãn, tròn mắt ngước nhìn xung quanh, bàn tay động đậy, chân khẽ đạp tứ tung, miệng phát ra âm thanh khe khẽ.
Trong cơn mê man, Minh Phương thấy mình quay trở lại lúc còn nhỏ. Từ lần đầu tiên gặp Thùy Linh đến những ngày hai chị em chung sống vui vẻ bên nhau.
Cô đi lang thang trên cánh đồng hoa cải gần nhà, gió hiu hiu thổi, mang đến hương hoa từ xa, ánh mặt trời dịu nhẹ. Phía xa có hai bé gái đang vui đùa, nụ cười vang rộn khắp cả cánh đồng.
“Chị Linh...”
Thùy Linh nhìn thấy em gái trước mặt mình, cô dịu dàng mỉm cười:
“Em gái chị lớn rồi, trở thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ rồi.”
“Chị...” Thùy Linh nhìn chị gái, nước mắt bỗng chốc trào ra. “Em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa.”
“Em gái ngoan.” Thùy Linh dịu giọng, bàn tay ấm áp lau khô nước mắt đang rơi trên khuôn mặt Minh Phương.
“Chị đưa em đi cùng chị đi, em cảm thấy rất mệt mỏi.”
“Không khóc nữa.” Thùy Linh dịu dàng an ủi. “Nơi đây không thuộc về em, em phải trở về, con cần em, Hoàng Anh cũng cần em.”
“Chị, chị không trách em sao?”
“Ngốc, chị không thuộc về thế giới này, có em ở bên cạnh anh ấy, chị rất yên tâm. Đi, về nhà đi, về với Hoàng Anh, với Minh Anh.”
“Chị...chị ơi...”
“Minh Phương, con tỉnh lại rồi?” Bà Lan lo lắng hỏi.
Minh Phương nghe tiếng mẹ gọi, cô khẽ mở mắt ra nhìn: “Mẹ.”
“Cuối cùng con cũng chịu tỉnh lại.” Bà khẽ cười.
Minh Phương nhìn mọi người một lượt, rồi cúi nhìn con nằm bên cạnh mình, cô khẽ mỉm cười: “Minh Anh, mẹ không bỏ mặc con một mình đâu.” Cô khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con mình, trên môi thằng bé thoáng hiện lên nụ cười, ánh mắt tròn, trong sáng nhìn Minh Phương.