Hoàng Anh ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại chơi trò chơi mặc Trần Lâm đang đứng bên cạnh trang điểm cho mình, thỉnh thoảng khuôn mặt lại hiện lên nét cười thoải mái.
“Chà, hôm nay trông anh đẹp trai gớm nhỉ?”
Hoàng Anh quay lại nhìn Quỳnh Mai, cô từ bên ngoài đi vào, nụ cười dịu dàng nhìn anh, trên tay cầm ly cà phê đưa cho anh.
“Bình thường anh vẫn đẹp thế mà.” Anh cười, đỡ cốc cà phê trên tay cô.
“Em chỉ khen lịch sự mà anh tưởng thật à?” Cô bĩu môi. “Uống cà phê của anh đi.”
“Anh sắp lên sân khấu rồi, không được uống cà phê, lát lại mất giọng.” Trần Lâm chau mày không hài lòng. Mấy năm nay, mọi công việc liên quan đến Hoàng Anh chủ yếu do cậu xử lí, cậu không muốn gây ra sơ xuất gì. Hoàng Anh quả thực không phải một nghệ sỹ dễ chiều, những thứ liên quan đến công việc thì không sao nhưng cuộc sống bình thường anh luôn không chịu nghe lời mà uống rất nhiều cà phê, còn hay uống rượu, ảnh hưởng đến sức khoẻ. Nhiều lúc cậu nghĩ, còn Minh Phương ở đây thì thật tốt, ít ra có người dám nói anh, làm trái lời anh.
Quỳnh Mai thấy Trần Lâm không vui trước sự có mặt của mình, cô cũng không hề vì vậy mà buồn hay khó chịu, dù sao cô cũng quen với việc người khác không thích mình, huống hồ cô và Trần Lâm từng có chút hiểu lầm, cô chỉ coi thái độ của cậu nhóc như thái độ của một đứa trẻ.
“Chị tiện mua luôn nước cho em này.” Quỳnh Mai đặt ly nước xuống bàn sau đó đi loanh quanh ngắm nghía mấy bộ đồ Hoàng Anh sẽ mặc trong concert tối nay.
“Cảm ơn chị.” Trần Lâm nói nhỏ, cậu len lén nhìn Quỳnh Mai rồi lại quay đi ngay lập tức. Có lẽ nào tình yêu sẽ làm thay đổi tính cách một con người, biến Quỳnh Mai từ một bà cô khó tính trở nên dễ tính hơn rồi? Hoặc là do cậu có thành kiến với Quỳnh Mai ngay từ đầu. Người con gái này ở bên cạnh Hoàng Anh bao năm nay, thay đổi rất nhiều vì Hoàng Anh nhưng thực sự vẫn chưa thể dành được vị trí mong muốn trong trái tim Hoàng Anh, thực ra cũng đáng thương. Không biết trong lòng Hoàng Anh còn để dành vị trí cho ai, Minh Phương hay Thùy Linh đã qua đời từ lâu, cậu không rõ.
…
“Mẫu này em sửa chút phần cổ nhé, chị nghĩ như này hiệu ứng sẽ tốt hơn.”
Minh Phương vạch thêm vài nét lên tờ giấy rồi nhìn bản vẽ với ánh mắt hài lòng hơn.
“Vâng, cảm ơn chị.” Cô bé nói.
“Không có gì.” Em tiếp tục làm việc đi.
Minh Phương cười rồi trở về bàn làm việc của mình, cô ngồi xuống và bắt đầu tập trung công việc của mình, chuẩn bị mẫu cho mùa mới.
“Hôm nay mọi người chịu khó tăng ca nhé, xong bộ sưu tập mùa này chúng ta sẽ thoái mái đập phá một bữa, ok?” Hải Vân từ trong phòng làm việc đi ra.
Mọi người nghe vậy đều vui vẻ đồng ý. Hải Vân tuy là trưởng phòng, cô nghiêm túc trong công việc nhưng bình thường rất vui vẻ, dễ gần. Cô luôn là người tiên phong rủ rê mọi người trong công ti đi ăn uống, tụ tập sau giờ làm việc, tạo không khí thân thiện, thoải mái với mọi người.
“Minh Phương, còn cậu thì sao? Hay đón Minh Anh đến đây?” Hải Vân quay sang nhìn Minh Phương.
“Không sao, mình gọi điện báo với trường mẫu giáo một tiếng là được.” Minh Phương đáp.
Minh Phương gọi điện thoại đến trường học. Cô chờ máy một lúc mới có người bắt máy:
“Alo, cô giáo Thu à? Tôi là Minh Phương, mẹ của Minh Anh.”
“Vâng chào chị.” Giọng cô giáo dịu dàng vang lên.
“Hôm nay tôi tăng ca, cô giáo giúp tôi nói với Minh Anh ở trường đợi tôi đến đón được không?”
“Được ạ. Em sẽ nói với cháu.” Cô giáo ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Chị nhớ đến đón cháu sớm nhé, để thằng bé một mình chơi trong trường cũng...” Thu khẽ nén tiếng thở dài, cô cũng không biết phải nói sao, cô biết cuộc sống của một bà mẹ đơn thân vừa đi làm vừa nuôi con không dễ dàng nhưng nhìn Minh Anh lủi thủi một mình chơi trong lớp đợi mẹ, cô cũng thấy xót xa.
“Cảm ơn cô giáo.” Minh Phương gượng cười rồi cúp máy. Trong tim cảm thấy chua xót, cô biết cô không phải người mẹ tốt, cả ngày, cả tuần chỉ biết lo công việc, nhưng nếu không như vậy, cô cũng không thể lo cho cuộc sống của mình và con trai.
Sau khi sinh con hơn một năm thì Minh Phương được nhận vào làm nhân viên chính thức của công ty, cũng là nhờ sự giúp đỡ của Hải Vân. Với mức lương trung bình, tạm đủ để nuôi hai mẹ con, Minh Anh từ nhỏ sức khoẻ không tốt, nếu cô không làm thêm, chịu khó làm việc, làm sao có thể nuôi nổi con?
Nhìn đồng hồ đã điểm đến sáu rưỡi tối mà công việc vẫn chưa xong, Minh Phương đành bỏ dở đi đón Minh Anh, giờ này thằng nhóc chắc đã đói bụng.
Cô vừa đến lớp đã thấy Hải Yến ngồi cùng Minh Anh ăn gà rán.
“Cậu đến từ bao giờ vậy?”
“Mình vừa đến, cô giáo bảo cậu chưa đến đón Minh Anh nên mình qua đây luôn.”
“Mẹ, mẹ ăn gà rán không?” Minh Anh thấy mẹ liền chạy đến ôm mẹ rồi đưa miếng gà của mình cho Minh Phương.
Minh Phương ôm con trai khẽ cười: “Con ăn đi.”
“Cậu phải tăng ca à! Lúc nào mới được về?” Hải Yến hỏi.
“Mình cũng không biết. Đang định đón Minh Anh qua chỗ làm.” Cô đáp.
“Để Minh Anh đi concert cùng mình cũng được.” Hải Yến nói rồi quay sang nhìn Minh Anh: “Minh Anh, con muốn tham gia concert với mẹ không?”
“Được ạ, được ạ.” Minh Anh hào hứng nói.
“Vậy con xin mẹ Phương đi.” Hải yến nháy mắt với cậu nhóc.
Minh Anh quay sang nhìn Minh Phương nũng nịu: “Mẹ ơi, mẹ cho con đi nghe nhạc với mẹ Yến nhé!”
Minh Phương chau mày nhìn Hải Yến, lại không nỡ thấy Minh Anh thất vọng, dù sao công việc của cô chưa hoàn thành, không cho Minh Anh đi cùng Hải Yến thì cũng chỉ là bắt con ngồi chơi một mình ở công ty cô mà thôi.
“Con nhớ nghe lời mẹ Yến, không được chạy linh tinh, ở đó đông người, cẩn thận đi lạc nhé.”
“Dạ, con biết rồi ạ.” Minh Anh ngoan ngoãn gật đầu sau đó ôm hôn tạm biệt Minh Phương.
“Đi nhé.” Hải Yến vẫy tay tạm biệt Minh Phương rồi cùng Minh Anh rời khỏi.
Minh Phương trở lại công ty làm nốt việc. Trời cũng khá muốn, mọi người đều đã về hết, chỉ con một mình cô ngồi trong văn phòng, phòng bên cạnh là của Hải Vân, vẫn sáng đèn.
Hải Vân chuẩn bị về, thấy Minh Phương vẫn ngồi làm việc, cô khẽ hỏi: “Cậu chưa về à?”
“Ừ, mình làm nốt mấy thứ.”
“Bé Minh Anh đâu rồi? Cậu không đón nó đến đây à? Mấy hôm tớ không gặp cu cậu, nhớ ghê cơ.”
“Không, nó đi concert cùng Hải Yến rồi.” Minh Phương cười. “Hôm qua thằng bé cũng nhắc đến cậu, bảo hôm nào mời cậu đến nhà chơi đấy.”
“Ha, thật á, vậy hôm nào hẹn hò bé đi xem phim mới được.” Hải Vân vui vẻ đáp.
“Cậu đừng có chiều nó quá, các cậu lần nào gặp nó cũng mua quà nọ quà kia.”
“Nó ngoan mà, đáng yêu nữa.” Hải Vân nói. “Thôi cậu đừng làm việc nữa, để mai đi, về nhà đi concert cùng Hải Yến và con, ở đây mình có tấm vé, nhưng hôm nay có hẹn khác mất rồi.” Hải Yến nháy mắt với cô.
Minh Phương cầm tấm vé trên tay, lâu rồi cô không tham gia concert của Hoàng Anh, hay hôm nay nhận tiện đón Minh Anh.
Minh Phương đến buổi concert, vừa mới bắt đầu được một lúc, Hoàng Anh đang đứng trên sân khấu tham gia hoạt động cùng fans và MC, cô nhìn xung quanh tìm vị trí ghế của mình, ở ngay gần sân khấu, vị trí khá đẹp, tấm vé này chắc không rẻ. Vị trí cũng gần với chỗ Hải Yến ngồi.
Thấy Minh Phương đến, Hải Yến nói to: “Cậu đến sao không bảo mình kiếm vé.”
Minh Phương đưa cho Hải Yến tấm vé của mình, cô nàng sáng mắt ra nhìn: “Uầy, vé vip nhé, kiếm đâu ra mà mình mua mãi không được.” Cô nói rồi liếc xung quanh tìm người quen.
“Có rồi.” Hải Yến nảy ra một ý định rồi rời khỏi chỗ của mình, lát sau quay lại với nụ cười đắc ý.
“Đổi được chỗ rồi, đi thôi.” Hải Yến nói rồi kéo Minh Phương và Minh Anh đi theo mình.
Hải Yến đi theo các buổi biểu diễn của Hoàng Anh nhiều, quen được nhiều bạn, nên cô có thể đổi được chỗ ngồi với người khác. Bạn bè ai cũng biết Hải Yến là bạn gái của Đức Trung, quản lý của Hoàng Anh, dùng một ấn phẩm đặc biệt nào đó có chữ kí của Hoàng Anh đổi lấy một chỗ ngồi hoàn toàn không thành vấn đề.
Trên sân khấn, MC đang chọn khán giả lên chơi trò chơi với Hoàng Anh, bên dưới fans nhao nhao giơ tay, hò hét ầm ĩ. Minh Phương ngồi ở vị trí trung tâm, cô sợ bị ánh đèn sân khấu chiếu vào nên chỉ chăm chú chuẩn bị đồ ăn vặt cho con trai mà không hề nhìn lên trên.
“Hàng ghế số ba, cậu bé mặc áo trắng và cô gái bên cạnh.”
MC vừa lên tiếng, ánh đèn liền rọi vào chỗ Minh Phương ngồi, chiếu sáng cả một góc, Minh Phương giật mình, cô cúi gằm mặt rồi chạy khỏi ghế ngồi của mình.
Hải Yến vui vẻ bế Minh Anh lên sân khấu, nhìn bóng Minh Phương chạy đi cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
…
Quỳnh Mai đi chầm chậm phía sau nhìn bóng dáng Hoàng Anh, càng ngày cô càng cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì về anh khi nhìn vào bóng lưng cô độc ấy, tính tình anh thất thường, lúc vui vẻ lúc trầm lặng, đôi khi đối xử với cô dịu dàng quan tâm, nhưng đôi lúc lại hờ hững. Nhưng tất cả những thứ đó chưa phải là tình yêu, cô hiểu, chỉ là không nói ra, cô muốn cho anh và cho cả bản thân mình thêm thời gian. Cô không tin, chân tình của cô lại không khiến anh cảm động. Quỳnh Mai mạnh dạn bước nhanh về phía anh, nắm lấy bàn tay anh.
“Anh muốn đi ăn gì không?”
Hoàng Anh khẽ nhìn xuống bàn tay mình, anh định buông tay ra nhưng bị bàn tay Quỳnh Mai nắm chặt, trước nay cô vẫn luôn chủ động như vậy, anh không ngạc nhiên, không muốn ruồng bỏ nhưng trái tim anh không cách nào mở ra một lần nữa. Linh đi rồi, Minh Phương lừa dối anh, anh chẳng thể tin tưởng ai thêm lần nào nữa, anh không muốn bản thân mình sẽ lại tổn thương.
“Hay là đi uống gì?” Quỳnh Mai vẫn không chịu buông tha. Đáp lại sự nhiệt tình của cô chỉ là sự hờ hững của anh. Lẽ nào hôm nay anh đã nhìn thấy cô ấy nên mới như vậy? Vị trí của cô ấy quan trọng trong tim anh thế sao? Quỳnh Mai muốn hỏi nhưng không sao thốt lên lời, chỉ đành giữ chúng trong im lặng, mãi mãi biết chúng thành bí mật của riêng cô.
“Đi đi, em đói mà.” Quỳnh Mai nói rồi kéo tay anh đi nhanh khỏi con phố nhỏ.
Hoàng Anh chầm chậm bước theo cô, ánh mắt không ngừng ngước về phía sau.
“Hôm nay em thực sự đã đến ư?” Hoàng Anh muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi ai, lúc ánh đèn sân khấu chiếu xuống khán đài, anh chỉ kịp nhìn bóng một cô gái vụt chạy mất, trên khoé mắt còn đọng nước, nhưng anh không dám khẳng định. Bao năm nay, anh hận cô nhưng mỗi lúc nhớ đến Linh, hình ảnh cô cười nũng nịu với anh lại xuất hiện, anh không phân biệt rõ đâu là Linh, đâu là Minh Phương, anh cũng không phân biệt rõ, anh yêu hay hận cô. Linh dường như là kí ức mờ ảo, như là giấc mơ, người khiến anh oán hận mỗi khi nghĩ đến lại là Minh Phương.
…
Minh Phương nhìn chằm chằm vào hộp nhẫn đặt trên bàn, tâm trí không biết đã trôi dạt đến phương nào. Hôm qua, trước khi đi công tác xa, Tiến Đạt đã cầu hôn với cô, anh muốn cô suy nghĩ về chuyện này cho đến khi anh quay lại.
Mấy năm nay, dù là cô từ chối anh, rồi sinh con, anh vẫn luôn ở bên cô, quan tâm cô, chăm sóc cô và Minh Anh những lúc khó khăn nhất. Trong nhà cô, không một đường dây điện hay bóng đèn nào là chưa qua tay anh sửa sang. Từ nhỏ, Minh Anh thiếu thốn tình cảm của một người cha, vẫn là Tiến Đạt ở bên cạnh quan tâm nó, cô không thể phủ nhận sự quan trọng của anh với hai mẹ con cô, nhưng cùng anh kết hôn lại là chuyện khác. Cô rất cảm động trước tình cảm của anh dành cho cô, nhưng như vậy không công bằng với anh, anh càng tỏ ra không quan tâm đứa bé là con ai, cô lại càng không thể làm ngơ.
“Tiến Đạt cầu hôn cậu rồi à? Cậu đồng ý chưa?” Hải Vân bên cạnh khẽ lên tiếng.
Minh Phương giật mình ngẩng lên nhìn, cô gật đầu nhưng không tỏ thái độ gì.
“Anh ấy rất tốt, lại quý Minh Anh như vậy, mình nghĩ thằng bé cũng không phản đối khi anh ấy trở thành bố dượng của nó đâu.” Hải Vân nói.
Minh Phương nhìn Hải Vân: “Cậu thấy như vậy là cách tốt nhất sao?”
“Minh Phương, chúng ta là phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần được che trở, bảo vệ, Minh Anh cũng cần một người cha yêu thương. Bao nhiêu năm như vậy, mình nghĩ đủ để thử thách tình cảm của anh Đạt dành cho cậu có nghiêm túc hay không rồi.”
Hải Vân nhìn ánh mắt Minh Phương có chút chua xót lại có chút bất lực.
“Hoặc là cậu có thể tìm gặp bố Minh Anh, nói với anh ta về sự tồn tại của đứa bé.” Hải Vân nói vậy, nhưng cô nghĩ điều này là không thể, nếu không, Minh Phương đã không khổ sở một mình nuôi con bấy lâu nay.
Minh Phương cười nhẹ: “Cảm ơn cậu, mình sẽ suy nghĩ kĩ.”
Hải Vân không nói, gương mặt cô chỉ thoáng hiện nét cười nhưng chân mày vẫn chưa giãn ra, cô không hiểu nụ cười, ánh mắt của Minh Phương lúc nãy nghĩa là gì, nhưng cô vẫn mong Minh Phương có được hạnh phúc, một gia đình yên ổn.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Minh Phương vang lên cắt ngang giữa chừng.
“Alo, cô giáo Thu ạ.”
“Vâng, cô nói sao ạ? Minh Anh ở lớp đánh nhau với bạn học ạ?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Minh Phương cúp máy, vừa nhìn lên đã thấy ánh mắt lo lắng của Hải Vân: “Cậu mau đi đi.”
“Cảm ơn cậu.” Minh Phương nói rồi vội vã cầm túi xách của mình chạy đi.”
Minh Phương đến trường, nghe cô giáo chủ nhiệm thuật lại mọi chuyện, cô đi đến phòng y tế thấy hai đứa trẻ và một người phụ nữ nữa ở bên trong, người phụ nữ kia ôm đứa trẻ đang khóc lóc ầm ĩ, an ủi không ngừng. Minh Phương nhìn miếng băng trên trán đứa bé rồi nhìn Minh Anh đứng bên cạnh, khuôn mặt cũng bị cào vài cái, quần áo vương bẩn nhưng lì lợm không khóc một tiếng. Minh Phương xót con nhưng không đến an ủi con mà chỉ hỏi: “Tại sao con đánh bạn?”
Người phụ nữ trẻ kia thấy phụ huynh của Minh Anh đến liền quay ngoắt sang: “Cô là mẹ của Minh Anh phải không? Cô xem, cô dạy con kiểu gì mà để nó gây sự, đánh bạn học thành ra thế này?”
Đứa trẻ được mẹ ôm càng được thể khóc to hơn: “Mẹ, bạn ấy không chỉ một lần đánh con mà nhiều lần đánh con rồi.”
Minh Phương đã được nghe cô giáo nói qua, cô quay sang nhìn con trai, chưa kịp nói thì Minh Anh đã lên tiếng: “Bạn ấy đánh con trước.”
Mẹ đứa trẻ kia càng phẫn nộ hơn, không trút giận được vào đứa bé chỉ đành dành những lời lẽ cay nghiệt cho Minh Phương. Minh Phương không biện hộ gì mà chỉ thay con trai mình xin lỗi.
“Cô không được phép nói mẹ cháu như thế!” Minh Anh lớn tiếng gào lên, ánh mắt chứa đầy sự tức giận.
“Minh Anh! Con không được phép hỗn láo với người lớn!” Minh Phương quay lại nhìn con trai mình quát. “Con mau xin lỗi cô và bạn đi, sai thì phải biết nhận lỗi chứ!”
Minh Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mẹ quát lớn như vậy, cậu nhóc sợ hãi nhưng ấm ức nhiều hơn, nước mắt cứ thế tuôn ra: “Con không sai, là bạn ấy cùng mấy bạn khác bắt nạt con trước. Chúng nó nói con là đứa con hoang không có ba. Nói mẹ là người phụ nữ xấu xa, lăng nhăng nên mới sinh ra con, vì vậy con mới đánh lại chúng nó. Vì sao mẹ bắt con xin lỗi chứ?” Minh Anh càng nói càng khóc to rồi chạy ra khỏi phòng y tế.
Mấy người lớn trong phòng sững người ra không biết phản ứng sao với những gì vừa nghe được. Người phụ nữ trẻ kia nghe vậy, biết con mình mới là người sai trước, cô im lặng không nói được lời nào, chỉ trân trân nhìn Minh Phương, vừa thấy hổ thẹn lại ngại ngùng, cô cũng không thể ngờ bọn trẻ con có thể nói ra những lời ấy.
Minh Phương lặng người, mắt cô đỏ hoe, vội vã chạy theo Minh Anh giọng hớt hải gọi với theo con: “Minh Anh, đừng chạy nữa.”
Minh Phương nhìn theo con chạy ra đến đường phố, nhìn phía trước một ô tô đang lao tới, Minh Phương hốt hoảng lại lại ôm lấy con. Tiếng xe phanh gấp trên đoạn đường vắng tạo lên âm thanh chói tai kéo dài. Khi mọi người xung quanh phản ứng lại thì đã thấy một người phụ nữ ôm một đứa trẻ nằm trên đường, khuôn mặt đứa bé tím tái, còn mặt người phụ nữ nhợt nhạt trắng bệch, vừa đau đớn vừa hoảng loạn.
“Minh Anh... tỉnh lại đi con... Minh Anh, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ không nên quát mắng con, mẹ sai rồi, mẹ xin con, con tỉnh lại đi...”
Xe cấp cứu đưa Minh Phương và Minh Anh đến bệnh viện, Minh Phương vừa tập tễnh chạy theo xe đẩy, miệng không ngừng gọi tên con lặp đi lặp lại nghe đến xót lòng. Vết thương ở chân khiến Minh Phương đau không bước đi nổi nhưng cô vẫn cố chịu đựng chạy theo xe, khuôn mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt.
“Chị hãy đợi bên ngoài để chúng tôi cấp cứu.” Một y tá lên tiếng nhắc nhở rồi giơ tay cản Minh Phương lại trước cửa phòng cấp cứu.
Minh Phương thẫn thờ đứng lại, nhưng không đứng nổi nữa, cô ngồi bệt xuống, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn hướng vào phía cánh cửa đã đóng.
Y tá đứng gần đấy nhìn cảnh tượng như vậy cũng thấy xót xa, cô lại gần và khẽ lên tiếng khuyên nhủ: “Cháu bé không sao đâu, chị đừng quá lo, chân chị cũng bị thương rồi, chi bằng hãy đi xử lí vết thương trước đi.” Cô vừa nói vừa đỡ Minh Phương lên.
Minh Phương mệt mỏi không còn chút sức lực, cô nương theo y tá mà đứng lên: “Cảm ơn, tôi không sao.” Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi phòng cấp cứu.
Một lát sau, bác sỹ bước ra nói: “Cháu bị gãy một tay, có hiện tượng máu tụ trên não, em hãy mau chóng nộp viện phí đi, chúng tôi phải làm kiểm tra sâu hơn mới rõ tình hình.”
Minh Phương nghe bác sỹ nói, cô không đứng vững nổi suýt ngã xuống đất, may có y tá lúc nãy đứng bên cạnh đỡ.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Minh Phương, bác sỹ kia cũng thấy không nỡ mà an ủi thêm: “Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu tụ máu nhỏ có thể uống thuốc là hết, còn lớn hơn một chút chúng tôi sẽ suy nghĩ đến phẫu thuật, em không cần lo lắng quá. Bây giờ em đi làm thủ tục nhập viện cho cháu đi.”
“Vâng.” Minh Phương đáp một lời nhẹ bẫng rồi rời đi như người mất hồn, chân còn tập tễnh bước thấp bước cao.
Bác sỹ nhìn theo nói với cô y tá bên cạnh: “Em đưa cô ấy đi làm thủ tục, nếu thiếu tiền thì lấy của anh trả trước một khoản, làm thủ tục cho cô ấy nữa, chân của cô ấy thương không nhẹ đâu.”
Đây không phải lần đầu hai mẹ con Minh Phương đến khoa nhi, anh vốn là bác sỹ chuyên điều trị cho Minh Anh nên cũng hiểu chút hoàn cảnh của Minh Phương, Minh Anh sức khoẻ từ nhỏ vốn không tốt, từ nhỏ đến lớn không ít lần phải vào bệnh viện, anh lại không thể giúp gì hơn ngoài việc tận tâm chăm sóc Minh Anh hơn những đứa trẻ khác.
Hải Yến cùng bạn bè ở trong nhạc hội, nhận được điện thoại của Minh Phương, nghe giọng Minh Phương hoảng loạn trong điện thoại, toàn thân lạnh toát, cô vội vã rời khỏi và bắt xe đến bệnh viện.
Minh Phương đang ngồi trước phòng phẫu thuật, một chân được băng bó, sắc mặt cô trắng nhợt như thạch cao ở chân cô. Thấy Hải Yến đến cô cũng không ngẩng lên nhìn, tay chỉ vào bên trong: “Con đang ở trong đấy băng bó tay. Bác sỹ nói trên não con có máu tụ, phải uống thuốc, cũng có thể phải phẫu thuật. Là tại mình, tất cả là tại mình, mình không nên quát mắng nó, nếu không nó đã không chạy ra đường để rồi bị tại nạn.” Minh Phương cứ lẩm bẩm vài lần như vậy.
Hải Yến ôm lấy Minh Phương khẽ an ủi. “Không sao, con sẽ không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá.”
Cô nói rồi quay sang nhìn cô giáo chủ nhiệm, cô khẽ nói cảm ơn rồi hỏi rõ mọi chuyện xảy ra chiều nay.
“Minh Phương, cậu ở đây nhé, mình đi gọi điện thoại chút.”
Hải Yến nói rồi đi ra ngoài gọi điện cho mấy người quen biết hỏi vay tiền. Cúp máy, Hải Yến ngồi xuống đất ôm mặt khóc.
Hoàng Anh ngồi trong phòng hoá trang, tay cầm điện thoại chơi game, chốc chốc lại ngẩng lên cười nói với Quỳnh Mai, thời gian gần đây, Quỳnh Mai ít tham gia các hoạt động mà chủ yếu là dành thời gian bên Hoàng Anh, nhiều người đồn rằng hai người tình cảm tốt đẹp, sắp đi đến kết hôn.
Mấy nhân viên hậu trường thấy Hải Yến hằm hằm đi tới, ai hỏi gì cũng không nói, họ không ngăn cản vì biết Hải Yến là bạn gái của Đức Trung.
Hải Yến nhìn Hoàng Anh vui vẻ với Quỳnh Mai lại nghĩ đến cảnh Minh Phương như người mất hồn cùng đứa con trai đang cấp cứu, cô như điên lên, cầm cốc cà phê trên bàn hất thẳng vào mặt Hoàng Anh làm nước bắn tung toé.
Mọi người đều biết Hải Yến không chỉ là bạn gái của Đức Trung mà còn là fan lâu năm của Hoàng Anh, thấy phản ứng như vậy của Hải Yến ai cũng kinh hãi. Họ nhìn Hoàng Anh lại nhìn Hải Yến.
“Cô làm cái trò gì vậy?” Quỳnh Mai gắt lên.
“Khốn nạn!” Hải Yến chửi. “Anh là tên khốn nạn, vô trách nhiệm! Anh ở đây hạnh phúc yêu thương với cô ta, có biết người phụ nữ của anh và con anh đang cấp cứu trong bệnh viện không?” Hải Yến dường như lôi hết những ấm ức của Minh Phương bao năm nay dồn nén, cô lớn tiếng chửi mắng.
“Chị Hải Yến, chị nói linh tinh cái gì vậy? Chị xem phim nhiều quá rồi phải không?” Giọng Trần Lâm run run vang lên.
Hải Yến nhìn xung quanh, giờ cô mới ý thức được tính nghiêm trọng trong lời nói lúc nãy của mình, cô ấp úng không biết nói gì toan chạy đi.
Hoàng Anh biết Hải Yến không phải là người biết nói đùa, khuôn mặt của cô bây giờ cũng không giống nói đùa, anh giữ tay Hải Yến lại, giọng nói không to cũng không nhỏ, nhưng rõ ràng từng chữ. “Em vừa nói gì?”
Hải Yến vùng tay ra khỏi, cô muốn chạy đi nhưng Đức Trung đã xuất hiện, anh không cười mà nghiêm túc nói với Trần Lâm: “Cậu ra ngoài, không để ai vào đây hay đi qua đây hết, hai người vừa nãy ở đây, nói với họ không được phép tiết lộ chuyện này ra.”
Trần Lâm vâng một tiếng rồi chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại Hoàng Anh, Hải Yến và Đức Trung.
Chưa đầy năm phút sau, cánh cửa bật mở, khiến Trần Lâm đứng bên ngoài giật mình.
Hoàng Anh lao ra khỏi toà nhà trước sự ngỡ ngàng của mọi người, thậm chí anh còn chưa thay áo dính đầy cà phê do Hải Yến hắt lên, tóc ướt bết lại.
“Anh Hoàng Anh...” Trần Lâm ngạc nhiên.
“Hoàng Anh, cậu đứng lại.” Đức Trung từ bên trong chạy theo, tiếp đó là Hải Yến.
…
Hoàng Anh chạy đến trước cửa phòng bệnh, anh đứng sững lại, ánh mắt trân trối nhìn vào bên trong. Minh Phương nửa đứng nửa quỳ trước giường, người gầy rộc, tiều tuỵ hơn nhiều so với hình ảnh của cô năm năm trước trong trí nhớ của anh. Quần áo nhàu nhĩ, có nhiều vết bẩn, chân đắp thạch cao, ánh mắt đau khổ nhìn đứa con hôn mê trên giường bệnh- đứa trẻ mà mới hơn một tuần trước anh gặp ở concert, hôm đó thằng bé còn vui vẻ, hoạt bát cười với anh, chẳng ngờ hôm nay đã nằm im trên giường bệnh.
“Minh Anh, con ngoan tỉnh dậy đi. Mẹ sai rồi, sau này không bao giờ mẹ lớn tiếng quát con nữa. Con muốn gì mẹ cũng chiều cả. Tỉnh dậy đi, mẹ sẽ đưa bố về với con, con mong muốn có bố bên cạnh phải không? Là mẹ sai rồi, mẹ không tốt nên mới để con chịu tiếng con hoang.” Minh Phương khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con trai, một tay vuốt nhẹ má của thằng bé. Thằng bé vẫn im lặng chìm trong cơn hôn mê. Cô trốn tránh bao lâu cũng không thể trốn mãi được, Hải Vân nói đúng, đứa trẻ cần một người bố ở bên nó, cô đã không thể để bố ruột ở bên nó sao cô cứ cố chấp giữ lấy tình yêu của mình, không chấp nhận người khác chứ. Chỉ cần người đó yêu thương mẹ con cô, có gì không được?
Hoàng Anh bước vào bên trong, nhìn Minh Phương lại nhìn Minh Anh một lượt. Quả thực thằng bé giống anh như đúc, đến giờ anh mới để ý đến. Lúc gặp thằng bé, trái tim anh tự nhiên có một cảm giác thân thiết, yêu mến thằng bé, sau đó còn thỉnh thoảng nhớ đến nó, anh chỉ nghĩ đơn giản là mình vốn yêu quý trẻ con, không có gì lạ cả.
“Nó... là con tôi?” Hoàng Anh khẽ hỏi.
Minh Phương nghe giọng Hoàng Anh phía sau, cô giật mình ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại xen chút sợ hãi. Cô không nói, chỉ lặng người ngồi chỗ cũ nhìn anh.
“Minh Phương, mình xin lỗi, trong lúc tức giận mình đã...” Hải Yến khẽ nói, cô cúi đầu vân vê tà áo. Đức Trung đứng bên cạnh, anh không nói mà lặng lẽ nắm lấy tay Hải Yến.
Minh Phương bám vào thành giường, đứng dậy một cách khó khăn: “Không sao, bao lâu nay bắt cậu giúp mình cũng làm khó cậu rồi.”
Hải Yến định nói gì nhưng bị Đức Trung kéo kéo tay lôi đi.
“Chúng ta đi thanh toán tiền viện phí.” Anh quay sang nhìn Trần Lâm:
“Cậu về chuẩn bị một bộ quần áo mới, sắp xếp ổn thoả bên đó, nói MC kéo dài thời gian, Hoàng Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
Trần Lâm vâng dạ rồi chạy đi, trước khi rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn không quên ngoảnh lại vài lần. Vậy là trước đây có lần cậu nhìn thấy một thai phụ giống Minh Phương là thật, lúc đó cậu còn nghĩ mình nhìn nhầm. Hôm đó chính là ngày Hoàng Anh nắm tay Quỳnh Mai trước đám đông phóng viên, Minh Phương một tay ôm bụng, nhìn người mình yêu bên cạnh người khác xa dần, lúc đó cô ấy cô độc thế nào?