• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc Toàn, cậu say rồi đó, hôm nay cậu làm cái quái gì mà uống say tới như vậy, cậu không giống mọi khi chút nào.

Đó là giọng nói của Tùng Lâm, anh là bạn thân của Mạc Toàn. Cả hai cùng nhau lớn lên bên nhau, bởi vì bố Tùng Lâm là trợ thủ đắc lực của bố Mạc Toàn. Từ ngày đầu lập nghiệp bố của Tùng Lâm đã luôn hỗ trợ gia đình Mạc Toàn rồi. Họ lại bằng tuổi, nên từ ăn ở học hành vẫn luôn làm cùng nhau. Giữa họ không có khoảng cách chủ tớ, chỉ là những người bạn thân. Tùng Lâm cũng không có ý định theo nghiệp cha để làm cho tập đoàn XM nhà Mạc Toàn, cho nên từ bé anh luôn theo đuổi ước mơ của bản thân là làm một luật sư thì tới bây giờ anh đã đạt được, danh tiếng của anh vô cùng tốt.

Mạc toàn lại chẳng được tự ý lựa chọn, bởi phía sau anh là cả một gia tộc, là cả một tập đoàn nên từ nhỏ anh đã phải đi trên con đường gia đình cậu định sẵn. Cho nên tính cách anh rất trầm ổn. Vậy mà hôm nay bỗng dưng anh lại uống tới say mềm, có chuyện gì vậy chứ?

Tùng Lâm đưa Mạc Toàn trở lại căn hộ của anh, pha cho anh chút nước giải rượu, dìu anh lên giường rồi trở về nhà. Hôm nay không thể bồi anh được, Tùng Lâm ngày mai còn có một phiên tòa. Trước khi đi anh đã dặn dò rất kỹ người giúp việc để ý tới Mạc Toàn.

Uống xong cốc nước giải rượu, Mạc Toàn lăn lộn trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ chuyện hôm qua lại hiện ra rõ mồn một. Hôm qua vậy mà anh đã hôn một tên nam nhân? Đây là cái tình huống gì? Tại sao mọi chuyện lại như vậy?

Chuyện kể ra thì rất dài. Hôm qua, sau khi cùng đối tác bàn bạc xong một mối làm ăn. Như bình thường anh sẽ để cho trợ lý của mình tiếp đãi hậu cần phía sau, nhưng hôm nay thì trợ lý của anh lại xảy ra tình huống đặc biệt, vợ cậu ta trở dạ ngay lúc đó. Tình huống bất ngờ khiến anh trở tay không kịp đành tự mình tiếp đón đối tác kia. Mọi thứ đã được sắp xếp sẵn rồi cho nên nếu anh có ngồi một chút cũng không sao, anh nghĩ vậy. Nhưng thật trớ trêu, anh không hề biết rằng vị đối tác này lại có sở thích đó, hắn thích đàn ông, và cái màn phía sau do trợ lý sắp xếp là tặng cho hắn một gã trai tơ mới vào nghề.

Anh cảm thấy buồn nôn với mấy hành vi đó ngay trước mặt mình. Những cử chỉ vuốt ve, những cái đụng chạm nơi kín đáo. Anh cười lạnh, thì ra người nào đằng sau cũng có mặt tối. Cho dù vị đối tác kia đã có gia đình và rất thành công. Về phía tìm hiểu rõ ràng mọi hành vi, sở thích đối tác này anh không thể chê trợ lý của anh được, anh ta làm việc rất tốt, chính vì vậy anh mới an tâm để anh ta sắp xếp các buổi tiếp đãi như này. Nhưng tình huống hôm nay anh ta không hề báo lại. Thật khiến Mạc Toàn tức chết.

Chuyện chẳng có gì đáng nói, anh cũng không thiếu chuyên nghiệp tới mức biểu tình rõ ràng trên mặt như vậy nếu như không phải việc tiếp đó xảy ra. Trợ lý của anh tìm hẳn hai người cho đối tác. Kết quả hắn ta chọn 1 người, còn người còn lại đang tiếp cận anh. Cái quỷ gì vậy, tại sao lại thế này, nếu ngay bây giờ đứng dậy thì đối tác của anh sẽ không hài lòng, đây là vụ làm ăn rất lớn, anh đích thân đi ký kết là vì nó vô cùng quan trọng. Không thể để nó hủy mất được.

Anh nhíu mày chịu đựng nốt cho tới khi đối tác của mình ôm eo chàng trai trẻ kia dời đi. Anh đứng dậy dũ áo như thể phủi bụi bẩn cặn bã trên người vậy, nhưng bất ngờ thay khi anh định quay đầu bỏ đi thì bị chàng trai nhỏ con hơn mình kia kéo lại rồi đáp lên môi anh một nụ hôn. Không phải anh yếu, mà là hơi men làm anh chếnh choáng khá nhiều. Anh đẩy cậu ta ra, rút khăn lau miệng thật nhanh rồi quay lại đấm cho cậu thanh niên kia một cú đấm. Kết lại chỉ một câu: "Ghê tớm".

Mạc Toàn ra khỏi đó, nhưng khi anh chưa kịp báo lái xe tới đón bởi vì hôm nay anh uống rượu không thể lái xe, thì anh lại đụng chạm một người xăm trổ kín người và đang rất say xỉn. Bọn họ cố tình. Anh chắc chắn vậy, bởi vì làm gì có kẻ nào say mà lại khôn khéo tới mức che chắn hết tầm nhìn của nhân viện ở đây, hoặc họ đang cố tình lờ như không thấy. Anh bị kéo ra xa khỏi cửa lớn và kéo vào con hẻm gần đó. Một số kẻ đang cố lột hết những thứ trên người anh, một số kẻ khác đang nhấn đầu anh xuống để không nhận ra ai, bọn chúng lại chẳng làm anh bị thương. Có lẽ là bọn chúng chỉ muốn cướp đồ anh tiện thể dằn mặt anh nhưng chúng biết mấy việc cỏn con đó anh sẽ không tố cáo nếu chúng không làm anh bị thương, anh cũng cần sĩ diện để đứng trên thương trường, nếu vì việc này mà anh làm um lên thì người ta sẽ cười nhạo anh cho coi. Xem cái nơi xảy ra vụ việc cũng đủ để anh bị bới móc tới mức nào rồi.

Khi anh bị cướp sạch mọi thứ đến mức trên người chỉ còn lại mỗi bộ quần áo nhàu nát thì bọn chúng bỏ đi để lại anh bê bết đứng đó. Ngẩng đầu lên, cậu nhóc kia đứng đó từ lúc nào.

- Cậu cố tình đúng không? Bọn chúng là người của cậu à?

Cậu ta liếc nhìn anh khinh bỉ:

- Anh bị điên đó à? Tôi làm thế mà còn đứng đây ư? Xem ra anh không cần tôi giúp đâu.

Nói rồi cậu ta đang định rời đi thì Mạc Toàn giữ lại.

- Được, coi như cậu không liên quan, nhưng chuyện này không được nói ra ngoài.

Cậu lại liếc anh, điệu bộ chán ghét vô cùng, Cậu ta rút trong túi quần ra điếu thuốc, châm nó lên rồi rít một hơi. Mạc Toàn đánh giá cậu từ đầu đến chân. Cậu ta tuy rằng ở cái thân phận kia, người ta nói là gì nhỉ? Nằm dưới? Thì cái dáng người của cậu cũng không hề nhỏ nhắn gì, cậu cao cũng trừng 1m75- 1m78, dáng người có vẻ tập qua thể hình qua nên săn chắc vạm vỡ vô cùng, mái tóc để gọn gàng nhìn còn có nét công tử. Người như cậu ta có thể làm người mẫu mà, sao lại còn làm cái nghề này? Hay nghề này dễ kiếm ăn hơn.

- Này! Nhìn gì vậy.

Giọng cậu trầm trầm rất dễ nghe. Mạc Toàn khẽ nhếch miệng cười, cố gắng đứng thẳng dậy, vốn chuẩn dáng một người cao 1m82 lại cân đối như vậy thì khi đứng lên có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu ta. Nhưng hơi men cộng với trận giằng co kia khiến Mặc Toàn hơi khom người, vừa hay ánh mắt Mạc Toàn chạm vào đôi mắt sau hơi khói thuốc kia. Đôi mắt mà tới mãi sau này anh vẫn không hiểu, tại sao lại hiện vẻ chán ghét nhưng lại có chút lưỡng lự không đành lòng như vậy.

- Gọi cho tôi chiếc taxi đi.

Mặc Toàn nói với cậu, cậu ta vứt điếu thuốc xuống, di di cho tàn hẳn rồi nhìn Mặc Toàn:

- Anh đang nhờ tôi đấy à? Vậy tại sao lại nói như vậy?

Mạc Toàn nghĩ, hay là thôi tự làm, nhưng lại nhìn cái dáng vẻ lôi thôi này anh không hề muốn mình được lên trang nhất sáng mai, nó sẽ là nỗi xấu hổ không thể gột sạch.

- Nhờ cậu!

Hai chữ này gần như nghiến răng mà nói. Cậu ta chỉ cười hừ một tiếng, rồi giúp anh gọi xe. Khi anh đã lết lên xe cùng sự giúp đỡ của cậu, thì cậu lùi lại phía con hẻm tối đen, nhét tay vào túi quần, đứng đó nhìn anh rời đi. Cái bóng dáng ấy khiến Mạc Toàn ghi nhớ mãi.

Ngày hôm nay, cái hình ảnh nụ hôn khi đó cứ ám ảnh lấy Mặc Toàn, cả ánh mắt và dáng người kia nữa cứ lởn vởn trong tâm trí khiến anh phải tìm cách không nghĩ tới. Nhưng kì lạ, càng không nghĩ lại càng hiện ra. Nên mới có cái trận say này đây, nhưng ai mà ngờ, đến say rồi anh cũng nhớ tới. Cho nên anh hoài nghi, có phải hay không anh cũng có vấn đề về xu hướng giới tính. Trước nay quá bận khiến anh chẳng thể để tâm việc gì khác ngoài việc phấn đấu mỗi ngày nên anh chưa thực sự hiểu được con người mình hay chăng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang