Cậu nhìn quanh nhà, nghe ngóng một hồi, hoàn toàn yên lặng. Cậu đành đánh bài chuồn, đi khỏi đây trong yên lặng. Cậu trở về nhà và chỉ để lại một tin nhắn cho anh: "Cảm ơn giám đốc đã đưa về, tôi về đây.". Nhưng mà, điện thoại anh lại đang để trong nhà cho nên anh hoàn toàn không biết cậu đã rời đi. Lúc này anh còn đang bận mua cháo cho cậu nữa.
Với cái chân bất tiện, cậu bám vào tường rồi mân ra ngoài đường. Khu này không có xe chạy dịch vụ, an ninh vô cùng nghiêm ngặt không cho phép xe lạ ra vào. Vì vậy cậu chỉ đành cố gắng đi dọc theo những bức tường để về nhà. Quãng đường này với cậu còn xa hơn cả cuộc thi chạy điền kinh hồi trung học nữa.
Khi cậu về đến thì điều tiếp theo cậu làm chính là tắm rửa thay quần áo và.. bỏ đi. Mặc dù hôm qua say mèm không cả nhớ được gì cả nhưng cái ý định trước khi say ngày hôm qua thì cậu vẫn nhớ. Cậu bây giờ là đang đi thực hiện nó mà thôi.
Đợi khi anh mua cháo về thì căn nhà đã không còn bóng người nữa. Anh tìm từng phòng, gọi cậu từng hồi mà không thấy. Lúc đó cũng có lẽ ra hoảng loạn vì sự mất tích của cậu mà anh đột nhiên quên mất điều hiển nhiên là dùng thiết bị di động liên lạc cho cậu. Đợi khi càng tìm càng không thấy anh đứng giữa nhà tự vò đầu điên cuồng:
- Em đi đâu rồi, sẽ không có chuyện gì chứ..
Không hiểu điều gì khiến cho anh nghĩ tới rằng cậu lại gặp nguy hiểm. Từ ngày nhìn thấy bố anh ở nhà cậu thì anh luôn lo sợ quá khứ kia lặp lại. Hôm nay cậu lại mất tích trong chính căn nhà của anh khiến cho anh hoàn toàn tin vào những điều bản thân suy diễn. Anh cắm mặt chạy ra xe, anh phi thẳng về nhà họ Mạc.
- Cậu chủ..
Vừa về đến nhà, anh đã chạy sộc vào trong. Quản gia chỉ kịp chạy ra đón anh nhưng còn chưa kịp chào anh đã chạy lại túm tay áo ông ấy.
- Bố tôi đâu? Ông ấy đâu rồi.
- Thiếu.. thiếu gia, chủ tịch còn đang ngủ..
Quản gia già lắp bắp, cậu chủ có biết bây giờ mới là bảy giờ sáng hay không, có chuyện gì cấp bách đến mức tới đây vào sáng sớm như này chứ. Bình thường chủ tịch cũng đúng bảy giờ mười năm mới tỉnh cơ mà.
Mạc Toàn sau khi nghe xong lập tức chạy lên phòng phủ bật tung cửa của bố mình ra. Anh chạy lại bên giường ngủ lớn tiếng gọi bố mình.
- Bố..
Cũng gần tới giờ thức dậy cho nên giấc ngủ của Mạc Xuân Phong cũng chỉ là cơn mơ màng, bị cậu con trai quý tử lớn tiếng gọi khiến ông giật mình mở mắt ra rồi ngồi bật dậy.
- Ơi.. ơi.. gì thế.
Bao lâu rồi con trai không về, vừa về gọi một tiếng bố như thể long trời nở đất như vậy khiến ông chưa tỉnh hẳn mà đáp bằng cái giọng hốt hoảng cùng lo lắng vô cùng. Nó là kiểu giọng của một ông bố chứ không phải cái giọng trầm trầm uy nghiêm thường ngày. Chính bản thân Mạc Toàn còn không tin cái giọng điệu anh vừa nghe.
- Bố làm gì cậu ấy rồi.
Luc này Mạc Xuân Phong cũng đã với tay lấy cái kính bên giường đeo lên nhìn rõ người trước mắt rồi. Ông lấy giọng một chút rồi nhíu mày nhìn con trai. Cái thằng con này của ông cũng chỉ có chuyện liên quan tới thằng bé đó mới hốt hoảng như thế.
- Mày đây là làm sao? Mất người thì đến tìm bố à? Ta đâu có giữ người nào đâu.
Anh không tin bố mình nói, anh không đếm hai câu liền quỳ sụp xuống dưới giường. Nhìn thẳng vào mắt bố mình khẩn thiết.
- Bố, con xin bố, đừng hại cậu ấy nữa có được không. Cậu ấy đâu còn gì nữa. Con cũng không dây dưa với cậu ấy nữa rồi. Bố thả cậu ấy ra được không.
Thằng con không có tiền đồ này khiến ông đột nhiên thấy rất chướng mắt, vớ cái gối ông ném thẳng về phía anh.
- Im miệng. Sáng ra mày đã ầm ĩ cái gì, ta nói không làm là không làm. Người của mình còn không tự bảo vệ được, để cậu ấy chạy mất còn ở đây ăn vạ. Mày xứng đáng ở một mình cả đời.
Anh nhìn bố anh đây là giận dỗi chứ không phải kiểu tức giận thông thường cho nên anh đã nghĩ không lẽ bản thân anh nghĩ oan cho bố mình. Anh cẩn thận nghĩ lại lời bố anh vừa nói. Ông ấy nói "người của mình" là ý gì.
- Bố.. thực không phải bố cho người bắt cậu ấy à.
Mạc Xuân Phong càng thêm giận, ông mở miệng định nói nhưng lại thôi, sau đó thật lâu mới điều chỉnh tâm trạng mà nói.
- Chuyện như thế nào?
Giọng nói ông đã nhẹ nhàng hơn, còn mang theo chút quan tâm để nói. Anh lúc này cũng buông lỏng cảnh giác mà kể lại cho ông.
- Đêm qua cậu ấy say, con đưa về nhà nhưng sáng nay tỉnh dậy thì con mới ra ngoài một chút quay lại đã không thấy cậu ấy nữa.
- Nhà bị cậy cửa à?
Ông nghe tới đó chỉ hỏi một câu như vậy như khiến anh sực nhớ ra gì đó.
- Không.. không có.
- Trích camera giám sát chưa?
- Chưa.. con chưa.
- Điều tra an ninh ra vào chưa?
Anh im lặng hẳn. Đúng vậy, sao anh cái gì cũng chưa làm mà đã vội vàng chạy tới đây chứ. Có lẽ bóng ma quá lớn trong anh khiến anh chẳng đủ bình tĩnh suy nghĩ gì hết.
Mạc Xuân Phong thở dài, nhìn con trai bằng ánh mắt coi thường.
- Thế rồi gọi điện cho thằng bé chưa?
- Dạ?
Nghe bố anh nói, anh giật mình ngẩng đầu lên. Ơ đúng rồi, gọi điện. Anh đem tay sờ hết túi này túi khác nhưng không thấy điện thoại đâu cả. Bố anh chéo miệng thở dài rồi ra khỏi giường đi rửa mặt đánh răng. Mặc kệ thằng con ngớ ngẩn ngồi thừ ra đó.
- Chắc là nhà thằng bé cũng chưa tới hả?
Chướng mắt nhìn anh vẫn thần người ở đó, ông vừa đánh răng vừa ngó đầu ra hỏi thêm một câu. Anh như bừng tỉnh, chạy vội ra ngoài đến một câu chào cũng quên không nói. Anh lại phi thẳng về nhà cậu xem cậu ở đó hay không.
Mạc Xuân Phong nhìn bóng con chạy khỏi mới cười bất lực.
- Cái thằng này, ngoài ba mươi rồi mà..
Khi Mạc Toàn chạy tới thì nhà cậu cũng chẳng có ai, anh tìm loạn lên mà không thấy. Bất lực đến bật khóc, anh lại vội chạy về nhà tìm kiếm điện thoại của mình.
Khi cầm điện thoại, anh nhìn thấy tin nhắn kia mới như bỏ được một tảng đá xuống. Thì ra là cậu ấy tự dậy rồi về, nhưng sau đó cậu ấy lại đi đâu. Lúc nãy anh đã dùng điện thoại tại nhà riêng của bố gọi đi cho cậu nhưng số máy thuê bao. Giờ anh lại gọi lại lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được. Cậu ấy chạy đi đâu mất rồi.
Còn một nơi nữa là công ty, anh vội vàng thay đồ rồi đến công ty. Tới nơi anh chạy ngay đến phòng làm việc của cậu, nhìn vào ghế của cậu. Nó trống không, anh vội vàng hỏi Eric.
- Tuấn Anh chưa tới ư?
- Giám đốc, hôm nay cậu ấy xin nghỉ phép rồi.
- Cậu ấy có nói có việc gì không?
- Không có, chỉ nói có việc quan trọng phải làm thôi.
Mạc Toàn thất thần quay lại bàn làm việc, anh đau đầu bóp trán một hồi.
- Rốt cuộc em trốn đi đâu chứ?