Tuy nhiên, mọi chuyện chẳng đơn giản thế, Lỗi và Tuấn cũng lên một kế hoạch "chuộc thân" cho Lỗi để kiếm một số tiền từ Mạc Toàn nữa chứ, cứ vậy mà bỏ không thật uổng phí. Cứ coi như đó là tiền để bù đắp cho trái tim "mỏng manh yếu đuối" của Tuấn khi xém chút là bị Lỗi bẻ cong phục vụ cho kế hoạch đi. Lúc còn hợp tác với Lỗi bản thân cậu còn nghĩ muốn đè Lỗi thử một lần xem sao, nhưng may quá, kế hoạch kết thúc sớm, nếu còn tiếp diễn chắc cậu cong veo rồi!
Ngày ngày Lỗi vẫn làm công việc làm thêm của bản thân, cậu cũng lặng lẽ điều hành công ty của mình nữa, cho nên phải nói toàn bộ thời gian của cậu gần như kín mít. Nhưng cậu chẳng thể dừng lại, vì dừng lại bản thân sẽ bị nghi ngờ, và dễ dãi để Mạc Toàn nuôi được thì cậu sợ rất nhanh anh ta sẽ chán, như vậy chẳng phải công cốc ư. Cho nên cậu phải quăng dây dài bắt cá to, từng bước thực hiện kế hoạch.
Còn về phần Mạc Toàn, để có thế che tai mắt của mẹ, anh đã tốn rất nhiều công sức, anh nhờ Tùng Lâm điều tra về tai mắt của mẹ giúp mình, xem anh ta có điểm yếu gì để dễ dàng mua chuộc hay không. Không phụ sự tin tưởng của bạn thân, Tùng Lâm đã lôi cho cậu một điểm yếu chí mạng của tai mắt phu nhân đó chính là hắn ta trước khi trở thành người đắc lực dưới tay phu nhân thì đã từng là một kẻ ham mê cá độ. Phu nhân biết chuyện này không ư, Tùng Lâm tin chắc và Mạc Toàn cũng chắc chắn rằng phu nhân biết, nhưng có thể bà ấy cũng dùng điểm yếu đó để thao túng anh ta, chẳng phải bản chất của những tay cá độ chính là cần tiền ư. Chỉ cần ai cho anh ta nhiều tiền anh ta sẽ trung thành với người đó, nhưng nó cũng như con dao hai lưỡi, bởi vì nếu có người cho hắn nhiều tiền hơn phu nhân, chẳng phải phu nhân bị bán đứng hay sao. Thế nhưng, cũng nên thử một lần xem sao.
Mạc Toàn thử bóng gió cho hắn ta một khoản tiền lớn, chỉ cần hắn chọn lựa kỹ càng chuyện gì cần báo chuyện gì không cần báo cho phu nhân thôi. Đương nhiên hắn ta ban đầu không đồng ý, nhưng bởi vì số tiền kia không hề nhỏ, và chuyện mà giám độc muốn hắn ta dấu theo bản thân cậu ta thì nó cũng chẳng to tát gì, chỉ là tuổi trẻ yêu đương thôi, khi còn trẻ hắn cũng từng vì yêu mà bất chấp như vậy. Cho nên, hắn đồng ý.
Cũng từ khi đó thỉnh thoảng Mạc Toàn lại gọi Lỗi đi tới hộp đêm chơi cùng anh, thực sự là chơi, bởi vì trái tim non nớt của kẻ bắt đầu yêu như anh không có gì đen tối hay nhiễm bụi trần cả. Anh gọi Lỗi ra chỉ là để hai người nguồi uống rượu, rồi thi thoảng anh ngồi nghe cậu kể về chuyện gì xảy ra ngày hôm nay, có gì bực tức trong người không, rồi sau đó anh lại chỉ cười. Từ bao giờ những lời than phiền cũng trở lên đáng yêu như vậy, nhất là lời than phiền được kể ra từ một giọng trầm, không hề nũng nịu. Đúng là không ai bình thường khi yêu, có khi yêu nhau rồi nhìn cái cục rỉ mũi của đối phương cũng có thể tưởng tượng ra một hóa thạch thượng cổ.
Còn Lỗi, cậu thực sự kể ra mấy cái chuyện nhàm chán cậu gặp phải ngày hôm đó cho anh nghe, mỗi ngày một câu chuyện, bởi lẽ cậu chẳng biết phải nói gì với anh. Khi còn ở bên Mỹ cậu từng hẹn hò rồi chứ, nhưng đó là hẹn hò cùng với mấy cô nàng tây chân dài sành điệu. Còn bây giờ, cậu phải ngồi đây để nói chuyện cùng một gã đàn ông còn men hơn cả cậu.
"Hôm nay tôi gặp một tên công tử lần đầu dẫn người yêu đi chơi thì phải, anh ta thể hiện trước mặt bạn gái mình, nhưng cái tên nhà quê ấy còn chẳng thể phân biệt được món ăn nhanh và món tráng miệng vậy mà còn hoạnh họe việc tôi mang thức ăn gì ra trước thức anh gì ra sau, thật chán chết!"
Đó, cái câu chuyện của họ, một người nói, người còn lại nghe, nghe xong lại chỉ cười rồi chẳng nói gì, thi thoảng lại thêm câu: "Tôi cho ngưởi xử hắn nhé". Rồi người kia lại nhếch môi khinh bỉ, cách giải quyết giang hồ này từ khi nào mà có thế?
Nhảm nhí! Nếu có ai mà vô tình chứng kiến hay nghe câu chuyện của họ đều thấy nó nhảm nhí biết nhường nào. Nhưng họ cứ thi thoảng lại xuất hiện ở đây với câu chuyện nhạt nhẽo như vậy, rồi họ ngồi bên nhau cả đêm, tới rất muộn mới dời đi. Bởi vì người ta không biết, đó là thời gian duy nhất họ có thể ngồi bên nhau nếu không muốn ai biết.
Hôm đó, không như mọi khi, anh nhớ cậu. Cả ngày hôm nay anh đã phải có mặt ở phòng họp chuẩn bị cho dự án mới, đầu anh đang rất đau, anh nghĩ tới cậu, nghĩ muốn được cậu xoa đầu cho, muốn được nằm trên đùi cậu thư giãn, cái ý nghĩ xoẹt qua khiến cho anh nóng bừng người. Hô hấp cũng vì vậy mà có phần khó nhọc. Anh nhấc điện thoại lên gọi cho cậu, tiếng tút tút khô khan phía đầu dây bên kia khiến tim của anh còn loạn hơn. Sau hai hồi chuông cậu nhấc máy:
- Alo, lại chỗ cũ đúng không, anh cứ đến trước nhé.
Anh ngập ngừng, giọng nói thể hiện rõ sự lúng túng:
- À, không.. cái đó.. ờm.. Cậu chuẩn bị đi hôm nay tôi đón cậu.
Bụp, trong đầu Lỗi có gì đó nổ tung, không phải chứ, anh ta định làm gì mình ư? Cái đó.. không có lẽ nào anh ta nhanh vậy đã muốn đè cậu, cái con người đó hôm nay ăn phải thuốc nổ à. Sau bao ngày tiếp xúc và những gì cậu điều tra cậu không hề dự tính tới chuyện đó lại đến nhanh như vậy. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ có ngày phải như vậy, muốn con mồi cắn câu phải cho nó ăn được chút ít nó mới tham lam đớp cả lưỡi. Nhưng cậu chỉ không nghĩ nó nhanh như thế.
Thấy đầu dây kia im lặng, anh càng trở lên bối rối, có phải anh khiến cho cậu ấy khó chịu hay không, anh có phải hay không đã khiến cho cậu ấy nghĩ anh giống những người khác thèm muốn cậu ấy, anh siết chặt điện thoại trong tay, hồi hộp chờ cậu trả lời.
- Được!
Cậu vậy mà đồng ý, anh vui như mở cờ, thở mạnh ra, anh muốn đưa cậu đến nơi yên tĩnh, nhưng anh sẽ cố gắng không làm gì cậu, anh cố đè cái suy nghĩ kia xuống, đúng vậy, anh chỉ muốn thư giãn chút thôi.
Vậy là ba mươi phút sau anh đến đón cậu. Anh chờ sẵn trong xe, cậu tiến lại gần rồi tự mở cửa phái tay lái phụ ngồi vào vị trí đó. Anh nhìn cậu, cả hai chạm vào ánh mắt nhau rồi xấu hổ quay đi, hai người đàn ông gần ba mươi tuổi đang xấu hổ với chính ý nghĩ của bản thân mỗi người, mỗi người một suy nghĩ, chiếc xe yên lặng lăn bánh chạy đi.