Sáng thứ hai đầu tuần, trời không những đen xì mà còn lạnh đến run người, gió từng cơn kèm theo hơi ẩm của những ngày mùa mưa lùa qua làn tóc đen dài thẳng mượt của cô nàng thiếu nữ xinh đẹp đang vội vã trên đường đến trường vì ngủ dậy muộn, An Di thầm nghĩ hẳn là tiêu rồi, ngày đầu tiên nhập học nếu mắc phải mưa thế này thì ông trời thật bất công. Trước đây vài phút cô còn nằng nặc đòi tự mình đi bộ đến trường không cần tài xế đưa đi, dù gì nhà cũng không xa trường mấy.
Đúng là bất công thật khi suy nghĩ của An Di lại thành sự thật, trời bắt đầu rả rích mưa, cô nàng ngay lập tức chạy vào mái hiên bên đường, hậu đậu làm sao cô lại bị vấp phải thành vỉa hè, ngay giây phút An Di nghĩ mình chuẩn bị hôn mặt đường thì một cánh tay rắn chắc kịp thời đưa ra đón lấy trọn vẹn bờ eo thon thả.
Một giây, hai giây, ba giây... An Di mở mắt xoay người lại, trước mặt cô nàng là gương mặt vô cùng đẹp trai, nam tính mà lại trắng hồng, đúng chuẩn của một mỹ nam, thần thái thì trông nghiêm nghị, khó gần nhưng lại cực kì thu hút, tim cô bắt đầu đập loạn lên, hai má cũng từ từ mà ửng hồng. Chết rồi, An Di nghĩ bệnh mê trai đẹp của mình lại tái phát rồi.
"Này, không định đứng dậy à?" - Anh chàng gằn giọng cắt ngang mạch suy nghĩ của An Di, cô vội vàng đẩy anh ra rồi đứng dậy quay mặt đi để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Rồi như chợt nhớ điều gì An Di cất giọng lí nhí: "Cảm ơn anh! Cảm ơn đã đỡ tôi!".
Anh gật đầu quay đi vào mái hiên trú mưa. Trông dáng vẻ của anh chắc là một người kiệm lời trên người lại toả ra một sự lạnh lùng khó tả. Bây giờ An Di mới nhìn anh kĩ hơn, thân hình cao lớn, anh chàng này ít nhất cũng phải cao 1m85, bờ vai rất rộng, dáng người lại vạm vỡ, cánh tay lúc nãy đỡ eo cô rõ ràng là cơ bắp cuồn cuộn, chắc hẳn anh tập gym rất đều đặn, giây phút chạm mắt lúc nãy cô cũng đã nhận thấy được lông mi anh rất dài, lại cong vút còn đôi đồng tử đen lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt, xa cách và vô cùng lạnh lùng. Anh mặc áo sơ mi cùng quần Âu trông rất lịch lãm, ắt hẳn là một người tri thức uyên bác.
Lúc này anh lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô mà cất giọng: "Nhìn đủ chưa, định tắm mưa à?" - Trong lời nói rõ ràng là có ý cười nhàn nhạt. Lúc này An Di mới tỉnh mộng mà kịp chạy vào mái hiên tránh mưa.
Một giây, hai giây, ba giây... An Di nhận ra là tim mình lại vô cớ mà đập loạn lên lần nữa, rõ ràng là trời lúc này đang rất lạnh nhưng cô có cảm giác như đang đứng gần lò lửa vậy. Chết rồi, không lẽ cô đã trúng tiếng sét của Cupid rồi sao? Không đúng, rõ ràng cô là người không tin vào mấy chuyện tình yêu phù phiếm, chớp nhoáng đó. Trước giờ rất nhiều tên con trai theo đuổi cô, mấy tên ấy không phải tầm thường, cô cũng không mảy may ngó tới, nói đến thích trai đẹp thì thực ra cũng chỉ là thích ngắm mấy chàng trai lung linh, xa vời trên phim ảnh. Còn bây giờ trước mặt cô là một đấng nam nhi khí chất ngời ngời, thật khiến cho cô phải chú ý mãi thôi. Cô thật sự bị thu hút rồi sao? Nghĩ đến đây An Di vô thức phản kháng suy nghĩ của mình mà nhích xa ra một chút rồi lẳng lặng cúi đầu tiếp tục miên man. Có lẽ nhận thức được không khí khác thường nên anh lại gằn giọng. Lúc này bên kia đường, hai ba người cũng đang vội vã chạy về phía này, nhận thấy điều đó An Di tự biết họ cũng chạy vào đây trú mưa nên lại nhích người vào một chút. Vô tình tay cô lại đụng phải tay anh, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, An Di bất chợt rùng mình. Anh chàng này từ thần thái, ánh mắt, giọng nói, đến ngay cả bàn tay cũng đều lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ.
Lúc này An Di cơ hồ nhìn ra nụ cười nhạt trên môi con người lạnh lùng ấy, cô lại bối rối mà thốt ra hai từ: "Xin lỗi", rõ ràng là anh lại cười, nụ cười này đậm hơn, lại mang chút ấm áp khó tả. An Di nghĩ mình điên rồi, mới chỉ gặp anh vỏn vẹn mấy phút thôi mà anh lại khiến cô phải vận động hết đống chất xám vốn lười biếng của mình để phân tích ngoại hình anh, lại còn tốn thêm tâm tư tình cảm suy tư não nề về việc trúng tiếng sét ái tình.
Mãi suy nghĩ An Di không biết từ lúc đầu đến giờ anh vẫn luôn nhìn cô. Cô nhóc này đúng là thú vị, ngày khai giảng đã đi học muộn, hớt ha hớt hãi làm sao lại vấp ngã nhào vào người anh, rồi mãi nhìn anh chăm chú, lại trầm ngâm dịch người tránh anh, hết cảm ơn lại rối rít xin lỗi, đúng là rất... "Đáng yêu" - Anh nghĩ mãi mới ra hai từ này, thế là lại cười nhạt một cái. Cô gái trước mặt anh quả đúng là một tiểu mỹ nhân, có chút non nớt lại thoáng rất tinh nghịch, ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết một hai năm nữa thôi đây sẽ là bông hoa mà bất cứ ai cũng nâng niu, trân trọng muốn có được, tự dưng tim anh lại có chút ngứa ngáy. Mưa thưa hạt dần rồi tạnh hẳn, không khí bây giờ mới tươi mới và trong lành làm sao. Đám cây cỏ hai bên đường xanh mướt sau trận tắm mát, mấy chú chim trú mưa nơi đâu chẳng biết bây giờ lại tung cánh hót ríu rít, đúng là khiến cho người ta thêm vui vẻ. An Di lại tiếp tục vội vàng chạy đến trường, chỉ sợ trễ chút nữa lại bị cho đứng ngoài cổng, ngày đầu đi học mà để lại ấn tượng xấu thật không tốt chút nào. Ngược lại với cô, Ngôn Hoa ung dung bước từng bước, chậm rãi, trầm mặc hưởng thụ sự tươi mới của đất trời. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh nhận việc, chỉ đến ra mắt việc gì phải vội. Cứ chậm rãi mà xem cô nữ sinh phía trước "diễn trò".
Như cảm nhận được có người ở phía sau, An Di bất giác xoay người lại nhìn, cuối cùng tự hại mình giật mình, cô nghĩ thầm không lẽ anh đẹp trai kia lại bị biến thái, theo cô một đoạn đường dài đến tận trường, vừa nghĩ cô lại thấy rõ ràng là không đúng, anh ta trông bất thường chỗ nào chứ, tại cô tự nghĩ nhiều, tự doạ mình thôi chẳng qua là cùng đường thôi, dù nghĩ vậy chốc chốc cô vẫn xoay người lại nhìn, anh vẫn ung dung đi phía sau cô. Mãi lo nghĩ nên tốc độ An Di chậm hẳn đi, lúc cánh cổng trường to lớn đóng kín mít sừng sững trước mặt thì cô nhận ra cũng đã hối hận không kịp, An Di nghĩ mình tiêu thật rồi liền đi cầu xin bác bảo vệ may ra còn đường thoát. Người bảo vệ thấy có học trò thì từ trong phòng trực thò đầu ra nhìn, ông có vẻ là một người già dặn nhưng trông cũng rất hiền từ, không chút suy nghĩ An Di vội chạy đến làm mặt đáng thương.
"Bác ơi cháu bị mắc mưa nên mới trễ một chút, bác niệm tình ngày đầu năm học cho cháu vào đi!"
"Học trò à, không phải bác không muốn cho cháu vào nhưng ai đi trễ cũng nói như cháu thì bác ăn nói với nhà trường làm sao?"
"Cháu năn nỉ mà, cháu nói thật mà, bác tin cháu đi!" - An Di giả vờ khóc lóc thảm thiết
"Bác cũng không muốn làm khó dễ cháu nhưng cháu ráng đợi giám thị ra điểm danh nhé"
Vừa nghe đến "giám thị" An Di đã sợ xanh mặt, đây là ngày đầu tiên cô nhập học mà không lẽ lại bị điểm mặt đi trễ sao, cô nàng lại ra sức giả vờ gào khóc.
"Bác cứ để trò ấy vào, là em ấy mắc mưa thật, lúc nãy trú cùng tôi."
Phía sau có người hình như đã xem kịch đã rồi liền cất giọng, không đúng, cái giọng trầm trầm, lành lạnh này hình như nghe hơi quen quen tai thì phải. Cô liền xoay người lại, bổng giật nảy mình, lại là anh? Anh tại sao lại suất hiện tại đây, lẽ nào là đi theo cô thật? Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì bác bảo vệ cũng lên tiếng hỏi ngay
"Cậu học trò này..." - Ông còn chưa nói hết câu anh đã nhanh chóng trả lời một cách lạnh lùng
"Tôi là Ngôn Hoa, giáo viên mới đến hôm nay, đã gặp qua lần trước lúc đến gặp hiệu trưởng."
Như là đã hiểu, bác bảo vệ vội mở cổng lại còn nở một nụ cười hiền hậu mời anh vào, An Di nhờ vậy mà cũng được vào trường. Vui vẻ chưa đầy năm giây cô bỗng chợt khựng lại, anh vừa mới nói gì? Anh là giáo viên? Là giáo viên? Sao có thể trẻ như vậy được chứ? Vừa nãy anh lại giúp cô? Cô có nằm mơ không? Sao lại trùng hợp như vậy chứ?... Đang bận tự trả lời đống câu hỏi vớ vẩn của mình thì phía trước có tiếng vọng lại
"Vào học rồi đấy cô nương." - Là anh, lại là anh? Bóng lưng cao rộng, thẳng tấp mất hút sau cánh cửa phòng hiệu trưởng, rồi bỗng như chợt nhớ là mình đã trễ rồi An Di lại một mạch chạy thẳng lên tầng 2, đến trước cửa lớp mình. Sau một buổi sáng đầy lâm li bi đát của mình An Di bây giờ mới lấy lại bình tĩnh mà vào lớp, sau khi thưa chuyện và xin lỗi cô chủ nhiệm thì mới đứng trước bục giảng tự giới thiệu với cả lớp.
"Chào các bạn, mình là An Di, mới chuyển trường từ London về, mong được làm quen với tất cả các bạn, hy vọng chúng ta sẽ thật vui vẻ" - Vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên chan chát, lại loáng thoáng tiếng của mấy cậu nam sinh: "Ôi, mỹ nhân kìa", "Xinh thật", "Trắng quá đi"...
An Di thoáng ngượng nhưng lại thấy rất vui, đi đến chỗ đã được sắp xếp ở bàn đầu tiên đối diện với bàn giáo viên. Cô thầm nghĩ có lẽ ông bố hay lo của cô ở nhà đã sắp đặt sẵn muốn cô học hành thật chăm chỉ đây mà. Nghe bên dưới có tiếng gọi mình, An Di quay lại thì ra là Du Thăng. Cậu ta là bạn thanh mai trúc mã của cô, quen nhau từ lúc gia đình cô sang Anh định cư lúc 6 tuổi, nhà cạnh nhau lại học chung từ tiểu học lên tận trung học, có thể nói là rất thân và rất thông hiểu lẫn nhau, cô luôn quý trọng người bạn này, lần này theo gia đình về sống cùng ông bà tưởng sẽ chia tay nhau cô còn chưa kịp buồn thì không hiểu sao cậu bạn dở hơi này cũng đi du học, không ngờ lại là đến đây du học, dù thấy rất buồn cười nhưng An Di lại thấy rất vui vì ít ra còn có cậu ta thân thiết. Nghĩ đến đây cô liền nở nụ cười ngọt ngào trêu đùa Du Thăng: "Nói đi du học thực ra lại chạy đến đây, cậu theo tớ à?"
Du Thăng chỉ cười trừ xong lại bĩu môi: "Cứ coi là vậy. Tớ theo cậu thì cậu yêu tớ được chắc, chỉ là sợ cậu lạ nước lạ cái lại gây chuyện thôi, nên mới..."
An Di véo má Du Thăng: "Được rồi, bổn cô nương đây thương Tiểu Thăng nhất", Du Thăng nhăn nhó: "Tớ không phải Tiểu Bối*, cậu đừng có véo như vậy nữa, mau quay lên"
*Tiểu Bối là chú chó Husky của An Di ^.^
Lúc này, cô chủ nhiệm đã huyên thuyên xong một tràng dài các thông báo, nội quy, phân công ban cán sự,... không biết vì An Di thực sự rất đáng tin hay là vì An Di thực sự xinh xắn mà lúc bầu lớp trưởng sau khi Du Thăng tiến cử thì mọi người đồng loạt nhất trí chọn cô làm lớp trưởng. Cô cũng rất vui vẻ nhận lời, nhưng cô không biết được chức danh này từ giờ về sau sẽ gián tiếp hại cô không thể thoái lui. Tin cuối cùng cô chủ nhiệm giới thiệu trường của cô vinh dự đón các giáo viên ưu tú từ nước ngoài về giảng dạy, thực lực và chuyên môn đều cao, lớp cô sẽ đón một thầy giáo dạy môn Hoá học, nghe đến đây An Di bỗng bần thần cầu nguyện trời đất đừng là vị thầy giáo cao cao tại thượng lúc sáng nay, rõ ràng cô nghe anh nói là giáo viên mới đến, nếu phụ trách lớp cô thì ngượng chết đi được. Cô chủ nhiệm lại tiếp tục huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất về thầy giáo sẽ dạy lớp, nào là đẹp trai 25 tuổi, con nhà tài phiệt ở Anh, học y đại học Harvard của Mỹ, nói được 5 thứ tiếng... An Di lẩm bẩm trong đầu thầy ấy giỏi như cô nói thì đi mà đi mà cứu hoà bình thế giới đến đây dạy học làm gì? Nghĩ xong cô lại "Hừ" một tiếng chẳng mấy quan tâm. Lúc này ngoài sảnh tự dưng ồn hẳn lên, chắc là có gì náo nhiệt lắm đây, nghĩ xong An Di cũng hùa theo các bạn nhoài người ra xem. Bỗng dưng mạch máu trên mặt cô căng ra, lại... lại là anh? Ma vương lạnh lùng, xin anh đừng bước vào lớp này rồi bảo anh chính là giáo viên dạy môn Hoá học, đẹp trai 25 tuổi, con nhà tài phiệt ở Anh, học đại học y Harvard, nói được 5 thứ tiếng mà cô chủ nhiệm vừa mới ca tụng đấy nhá? Tim cô đập loạn xạ cả lên, ngay lúc đó anh bước chuẩn xác vào lớp này, hướng thẳng đến bàn giáo viên lạnh lùng gật đầu chào cô chủ nhiệm, ánh mắt anh thoáng lướt qua bàn đối diện thấy gương mặt đỏ như gấc của An Di thì không nhịn được nở một nụ cười nhạt. An Di nghĩ mình hôm nay xui xẻo tận mạng rồi, hay là trước khi ra khỏi nhà bước nhầm chân rồi cho cô gặp toàn chuyện xui xẻo còn bị tên ma vương lạnh lùng này đeo bám? Cô không dám tin vào mắt mình nữa, ông trời hôm nay ngủ dậy muộn hay sao không nghe những lời thỉnh cầu của cô? Chả lẽ định mệnh bắt cô phải dính lấy tên lạnh lùng này sao? Đúng là chuyện xấu nào cũng bị anh thấy hết sáng nay, dậy muộn, bất cẩn, háo sắc, làm bộ ngây thơ khóc lóc,... kiểu gì anh cũng đã thấy cả, vậy thì... cứ mặc mọi chuyện tới đâu thì tới. Trông vẻ mặt dở khóc dở cười của cô, Ngôn Hoa khẽ nhíu mày nhưng trong lòng thì đang rất buồn cười. Đã bao lâu rồi anh không có được cảm giác này? Anh trầm mặc nhìn cả lớp một lượt rồi hắng giọng nói.
"Từ hôm nay tôi sẽ phụ trách môn Hoá học và Ngoại ngữ của lớp này, tôi tên Ngôn Hoa." - Nói xong anh cũng ngay lập tức gật đầu chào rồi quay đi.
Vẫn là thái độ ngắn gọn, lạnh lùng đầy cao ngạo của anh. Khi An Di định thần xong thì anh cũng đã đi mất, chỉ còn bóng lưng thấp thoáng từ từ khuất sau cửa sổ. Anh vừa nói gì? Không những môn Hoá học mà Ngoại ngữ cũng do anh bá chiếm thì một tuần có lẽ phải đối mặt anh không ít. An Di rầu rĩ mãi đến cuối giờ lại bị cô chủ nhiệm gọi lại huyên thuyên chức phận một hồi lâu xong lại nhờ cô mang danh sách lớp đến phòng giáo vụ cho cho thầy Ngôn, vốn đang mãi suy nghĩ, lại chẳng quen nghe tên ai đó là thầy Ngôn nên cô cứ như vậy ngây ngây ngốc ngốc đi đến trước cửa phòng giáo vụ mới chợt nghĩ, thầy Ngôn vừa nãy cô nói không phải là Ngôn... Ngôn Hoa đó chứ? An Di khóc không thành tiếng thầm cầu trời anh đừng ở trong ấy rồi lẳng lặng mang xấp danh sách vào phòng giáo vụ đặt lên bàn làm việc có tên to đùng "Ngôn Hoa", thật may là anh không có ở đây, có lẽ giờ này ông trời đã ngủ dậy rồi nên vừa nãy mới nghe lời cầu khấn của cô. Cô nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng, đến cửa ngay lập tức đâm sầm vào khuôn ngực rắn chắc, vạm vỡ của ai đó đau đến nỗi ngẩn ra một lúc mới ngước lên.
"Em... em xin lỗi anh, à không... không, em xin lỗi thầy!" - Ngay sau đó An Di ngay lập tức biết được là mình lại phạm thượng rồi nên co giò bỏ chạy, khiến cho Ngôn Hoa phì cười, hàng mi dài rung rung theo tiếng cười trông vô cùng quyến rũ.
Anh đến bàn làm việc nhìn đống danh sách lại cười nhạt một cái, cô nhóc này mang danh sách cho anh mà cứ như đặc công trinh thám, đúng là rất "Đáng yêu". Anh cầm xấp giấy lên lật đi lật lại xem rồi bỗng chú ý đến cái tên được khoanh đỏ chú thích. An Di: lớp trưởng.
Cái tên An Di này... chính là cô gái đó sao? Không đúng, cô ở Anh mà, sao có thể là cô gái đó? Suốt buổi tối hôm đó anh vẫn trằn trọc mãi, đến trong mơ anh cũng vô thức nhớ tới cái tên đó: AN DI.