Sau khi khóc đã đời một lúc, An Di như đã được giải toả tất cả mệt mỏi và buồn bã chất chứa trong lòng, cũng chẳng còn sức lực đâu để khóc nữa. An Di dựa hẳn vào người Du Thăng, suy nghĩ miên man, cô tự thôi miên mình, chắc chắn chỉ vì biểu hiện của cô hôm nay không được tốt, chắc chắn là vì thầy Ngôn chỉ nhất thời nóng giận, chắc chắn là thầy chỉ có ý muốn nhắc nhở mình, chắc chắn thầy không phải vì ghét mình nên mới nặng lời như vậy... chắc chắn là như vậy.
"Đồ ngốc à cậu làm bị làm sao vậy? Nói cho tớ biết tên khốn nào bắt nạt cậu?" - Du Thăng nhìn người con gái trong lòng, An Di đã ngưng khóc rồi nhưng cứ ngồi đờ ra đấy, từ đáy mắt toả ra một nỗi buồn sâu lắng.
"Tớ ngốc thật" - An Di mơ hồ trả lời.
"Ngốc à khóc đã rồi thì chúng ta về, cậu dựa tớ mỏi hết cả vai rồi này, còn dựa nữa là tớ đòi bồi thường đấy nhá" - Biết An Di vốn không muốn nói cho mình biết Du Thăng không hỏi thêm nhưng không đành nhìn cô mãi buồn như vậy, lại muốn trêu cho cô cười.
"Tên xấu xa nhà cậu, keo kiệt, keo kiệt, tớ không thèm" - An Di đẩy cậu ra, rồi vung tay đấm mấy cái lên vai cậu. Tâm trạng cô cũng đã bình ổn hơn rồi.
"Được được được, tớ xấu xa, tớ cho cậu dựa tiếp, không được buồn nữa" - Du Thăng đưa tay kéo An Di vào lòng.
"Buông tớ ra, về thôi, không thì cả nhà tớ lại cuống lên" - An Di vịn vai Du Thăng rồi ngồi bật dậy.
"Được, tớ chở cậu về, xe cứ để lại trường đi"
"Cậu đói chưa, sang nhà tớ ăn cơm đi" - An Di nói với giọng đầy cảm kích. Cô muốn cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh khi cô buồn, cảm ơn bờ vai của cậu. Thật sự cảm ơn cậu - Du Thăng.
"Coi như cậu biết điều, vừa rồi bị cậu doạ một phen" - Du Thăng vui vẻ nhận lời. Hai người lủi thủi ra về. Sân trường lúc này vô cùng vắng lặng, ai nấy bây giờ có lẽ cũng đều đã yên vị trên bàn ăn ở nhà cùng gia đình, chỉ còn bóng hình đơn độc lẽ loi của Ngôn Hoa lặng lẽ dõi theo hai con người nhỏ bé bước đi trong khuôn viên rộng lớn. Họ đi rồi anh mới cất bước ra về. Trong lòng nặng trĩu những suy tư phiền muộn.
An gia hôm nay không khí náo nhiệt hẳn lên, trong lòng mọi người vốn đã mặc định Du Thăng là con rễ tương lai cho nên khi thấy An Di và Du Thăng quấn quít thì đều rất hài lòng, bữa cơm gia đình cũng vì vậy mà kéo dài thêm, mọi người vô cùng vui vẻ. An Di gượng cười, chẳng ai biết được lòng cô bây giờ đang rối như tơ vò... cũng như ai đấy lúc này, nhìn mấy đĩa thức ăn nghi ngút khói trên bàn lại không có tâm trạng nuốt vào, Ngôn Hoa lấy một phần nhỏ mang cho chú chó con, ngồi nhìn nó một hồi lâu anh lại thở dài buông mình xuống sô pha rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tan học lâu rồi, từ lúc về nhà An Di cứ chôn chặt mình trên giường, cô suy nghĩ rất lâu, phân vân rất lâu cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, dồn hết mọi buồn bã xuống. Cô đi tắm, sau đó chọn cho mình một bộ váy ngắn đơn giản màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xoã chấm lưng, một chiếc nơ bướm nho nhỏ trên đầu, chân mang một đôi giày đế bệch xinh xắn. Ngắm mình trong gương, An Di gượng cười rồi cầm lấy hộp quà nhỏ trên bàn, nhìn đồng hồ bây giờ là năm giờ ba mươi, sớm hơn giờ học nửa tiếng. An Di hồi hộp đến nhà thầy Ngôn.
Cũng như mọi ngày, thầy không có thói quen khoá cửa. An Di vừa khẽ hé cửa vào đã bị một màu đen tĩnh mịch doạ cho thất kinh. Trước giờ đến đây học lúc nào cũng điện đóm đầy đủ cho nên cô cũng không để ý mấy, không ngờ khi không có đèn nơi này cứ như một thế giới tách biệt với ngoài kia, hoàn toàn lạnh lẽo trống trãi với một màu đen u tối. An Di mò mẫm nhích từng bước khẽ gọi: "Thầy Ngôn, thầy Ngôn...", tự dưng An Di cảm giác chân mình vừa giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, xốp xốp rất đáng sợ, lại giật mình khi nghe thấy tiếng chú chó con la oai oái, An Di mất thăng bằng ngã nhào vào một bóng đen vạm vỡ, cái đầu cụng vào khuôn ngực rắn chắc của người đó đến phát đau, lại cảm nhận được mùi hoắc hương quen thuộc quấn lấy khứu giác của mình, An Di bỗng ngập ngừng nhận ra cô vừa ngã vào người của ai: "Thầy... thầy Ngôn?"
"Tách" - tiếng bật công tắc kèm theo luồng ánh sáng vụt lên khiến An Di nhất thời không thích ứng được nhíu mắt lại. Sau khi ổn định tinh thần mở mắt ra đã cảm nhận được ánh mắt ai đó không ngừng nhìn thẳng vào mình, An Di ngượng ngùng vùng ra khỏi cánh tay đang đỡ lấy mình, đỏ mặt quay đi. Ngôn Hoa lúc này vẫn còn trong tình trạng mơ màng, anh nhướng mày nhìn An Di một cái rồi cất giọng khàn khàn còn chưa tỉnh ngủ của mình: "Vẫn còn sớm". An Di lần đầu tiên thấy thầy Ngôn cao ngạo của cô trong tình trạng lôi thôi, đầu tóc rối bù, quần áo hình như từ lúc đi dạy về vẫn chưa thay ra, sơ mi còn nhăn nhúm và đang nửa trong nửa ngoài quần Âu. Cô không nhịn được cười khì một tiếng rồi mới trả lời: "Em có chuyện muốn với thầy nên mới đến sớm". Ngôn Hoa thì vẫn lim dim, anh bảo cô ngồi đợi rồi quay bước vào phòng.
Không gian yên tĩnh trở lại, An Di nghe có tiếng xả nước, chắc là thầy đang tắm. Mười phút sau, con người lạnh nhạt thường ngày của thầy trở lại. Thầy nghiêm túc nói với cô: "Về chuyện sáng nay..."
"Em không phải muốn nói về chuyện sáng nay, em... chuyện đó em biết lỗi rồi, là do em không tập trung, em sẽ không như vậy nữa" - An Di không để thầy nhắc tới chuyện lúc sáng vội vàng ngắt lời.
Ngôn Hoa trầm ngâm một hồi rồi "Ưm" một tiếng, cô hiểu chuyện như vậy lòng anh cũng nhẹ đi phần nào. Thấy thầy không nói gì An Di ngập ngừng mở lời: "Thầy... hôm nay là sinh nhật thầy... em..." - Ngôn Hoa đanh mặt lại một chút, hôm nay là sinh nhật của anh? Phải rồi, hình như là hôm nay, nhưng giờ cái ngày này còn có ý nghĩa gì với anh? Anh cũng chẳng màng nhớ đến làm gì, nhưng sao cô nhóc này lại biết?
"Em... có thứ này muốn tặng thầy, là em tự tay làm mong thầy đừng chê" - nói rồi cô dúi vào tay anh cái hộp nho nhỏ. Vào lúc tay chạm tay thì Ngôn Hoa ngẩn ra đôi chút, phát hiện miếng băng urgo to tướng trên bàn tay trắng nõn của cô. Sao lại bị thương? Trong đầu anh giờ chỉ có câu hỏi này. An Di thấy thầy tiếp tục im lặng nhưng lại nhìn chăm chăm vào tay cô, ánh mắt có vẻ dò xét, cô liền nhanh chóng rụt tay về, xua tay giải thích là do mình bất cẩn.
Ngôn Hoa nhìn cái hộp nhỏ trong tay mình, thở dài rồi đặt nó trở lại tay An Di: "Tôi không có lí do gì để nhận nó"
An Di kích động: "Có, hoàn toàn có, hôm nay là sinh nhật thầy, đây là công sức cả đêm của em, em còn vì nó mà tay mới..." - An Di cầm cái hộp đưa đến trước mặt thầy, đến lúc cần đến dũng khí của mình rồi. Cô hít sâu một cái nhìn thầy rồi nhất quyết đem tâm tư của mình nói thẳng ra với thầy, gì thì gì, ra sao thì ra sao, bây giờ cô không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn bày tỏ tất cả. Ngôn Hoa nhìn thấy sự khẩn trương trong đôi mắt An Di, lòng anh cũng chùng xuống không ít.
"Thầy... em thật sự muốn nói cho thầy biết một việc, dù em biết thầy đã có bạn gái, nhưng như thế thì đã sao? Em... em thật sự... thật sự đã thích thầy mất rồi... em... em... thầy đừng nghĩ là do em nhất thời ham vui hay là tình cảm của em trẻ con... em đã lớn rồi, chỉ bốn ngày nữa thôi thì em đã tròn mười tám tuổi. Em thật sự hiểu rõ tình cảm của bản thân mình mà. Em biết dù cho bây giờ có nói ra thì cũng không thay đổi được gì, thầy cũng chẳng thể thích em. Em... em chỉ là muốn mang tâm tư của mình nói ra với thầy mà thôi, chỉ mong thầy biết ít ra còn có một người thích thầy, đó là em. Tình cảm vốn dĩ không có đúng có sai, chỉ có người dám thừa nhận, dám nắm bắt mà thôi".
Nói xong tất cả, An Di cảm thấy gánh nặng bấy lâu đã được trút bỏ, coi như niềm mong mỏi cuối cùng cũng hoàn thành. An Di lại dúi hộp quà vào tay thầy, đôi mắt long lanh như ánh sao nhìn thẳng vào thầy, truyền tải mọi cảm xúc yêu thương từ tận đáy lòng.
Ngôn Hoa bất giác xiết lấy bàn tay đang đặt trong tay mình, ngay lúc này đây anh muốn mang người con gái nhỏ bé trước mặt ôm chặt vào trong lòng, muốn dùng đôi tay này che chở cho cô ấy mãi mãi, muốn đặt lên đôi môi anh đào xinh đẹp ấy một nụ hôn nồng cháy, mang tất cả hơi ấm của mình sửi cho trái tim của cô. Anh cũng muốn nói cho cô biết rằng trái tim anh bây giờ đã hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Tiếng mở cửa "cạch" vang lên trong không gian trầm lắng khiến Ngôn Hoa vực ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi. Anh buông tay cô ra, nhanh quay bước vào phòng, để lại An Di cùng Du Thăng ngơ ngác nhìn nhau. An Di có chút hụt hẫng, rõ ràng vừa nãy cô cảm nhận được một tia khác lạ trong mắt thầy Ngôn. Thầy muốn nói gì với cô sao?
"Này đại tiểu thư, sao hôm nay đi học sớm thế? Đã hết buồn chưa?" - Du Thăng khều khều nghịch mấy lọn tóc của An Di.
"Hết buồn cái đầu nhà cậu, buông tóc tớ ra mau" - An Di lườm Du Thăng.
"Được được, hai ngày nữa là được nghỉ lễ Giáng Sinh rồi, có nên xin thầy Ngôn cho tụi mình nghỉ học kèm luôn không nhỉ, dù gì tớ cũng phải về Anh đón giáng sinh với gia đình, một mình cậu học thì chán chết?" - Du Thăng đề nghị.
"Tuỳ cái đồ lười biếng cậu"
Buổi học diễn ra trong không khí vô cùng bất thường, ít ra thì Du Thăng cũng cảm nhận được cái gì đó là lạ, tên thầy giáo kì quặc thì không phải nói nhưng An Di hôm nay cũng im lặng lạ thường, cứ cúi đầu làm bài, không quan tâm Du Thăng nãy giờ cứ một mình tự hỏi rồi tự trả lời. Du Thăng cơ hồ nghĩ An Di của cậu chắc chắn đang giấu cậu rất nhiều điều, nhưng giờ cậu cũng đành bất lực. Hỏi thì cô không nói, mọi người cũng chẳng ai biết, cậu còn mặt dày chạy đi thăm dò hết cả An gia cũng chẳng ai biết An Di dạo gần đây ra sao...
"Haizzzz" - Du Thăng thở dài.
*2000 chữ đây... Tối nay còn 1 chương nhưng không biết post khi nào nhé, mọi người đọc vui vẻ