• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Anh yêu cô gái ấy, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh muốn đem tất cả sinh mệnh của mình che chở cho cô ấy suốt đời."
"Không, anh không cần sự thương hại đó, anh vốn đã cô độc như vậy, anh không muốn ai đó lại bước vào thế giới tăm tối của anh, không muốn thêm một ai vì anh mà chịu đau buồn nữa. Huống hồ người đó là cô, là cô gái anh yêu. An Di - xin lỗi".
Đêm hôm nay, một chiếc Audi lao vun vút trên từng con đường thành phố D, từ những ngóc ngách nhỏ bé, lặng thinh đến những con lộ đông đúc, rực rỡ ánh đèn. Chiếc xe điên cuồng nhấn ga, vượt qua không biết bao nhiêu ngã tư, không biết bao nhiêu đèn đỏ... cũng hù doạ không ít người đi đường.
Ngôn Hoa bây giờ đang như một tên điên cuồng, không thể khống chế bản thân cũng không thể thôi suy nghĩ. An Di - người con gái duy nhất bước vào cuộc đời anh, mang đến cho anh biết bao rung động mà anh chưa từng trải nghiệm, mang đến cho anh những tiếng cười từ tận thâm tâm. Trước khi gặp cô anh là một người suy nghĩ bất định, không có niềm tin cũng không hề muốn tin tưởng ai khác, anh chỉ sống cho anh, cho những thứ vô vị mà anh mãi mê theo đuổi.
Đến một ngày, người con gái ấy đã đến, đưa tay kéo anh ra khỏi những cơn ác mộng của thực tại, người con gái với nụ cười ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp khiến anh không thể ngừng mong nhớ, mùi hương thiếu nữ ấy đã chiếm trọn trái tim anh, tấm lòng lương thiện cùng sự quan tâm của cô đã khắc ghi sâu thẳm trong anh. Anh yêu cô gái ấy, yêu tất cả những gì thuộc về cô. Anh muốn đem tất cả sinh mệnh của mình che chở cho cô ấy suốt đời.
Thế nhưng... ngoài anh ra bên cạnh cô còn biết bao nhiêu người cũng sẵn sàng yêu cô như vậy, bảo vệ cô như vậy? Giữa anh với cô vốn đã có một bức tường vô hình ngăn cản, anh không thể bước tới, cũng không thể nào rời đi được. Cô không thể nào hiểu được con người anh. Liệu một ngày cô biết anh là ai, biết được gia cảnh cùng con người thật của anh liệu cô có còn cảm giác đó? Cảm giác cô thích anh? Hay lúc đó tình cảm ấy sẽ trở thành thương hại? Không, anh không cần sự thương hại đó, anh vốn đã cô độc như vậy, anh không muốn ai đó lại bước vào thế giới tăm tối của anh, không muốn thêm một ai vì anh mà chịu đau buồn nữa. Huống hồ người đó là cô, là cô gái anh yêu. An Di - xin lỗi.
Chiếc xe dừng trước câu lạc bộ thể hình của Trịnh Phong, Ngôn Hoa không nói không rằng cũng chẳng màng chào hỏi. Anh đi đến phía sàn boxing thách đấu mấy tay to con, dân không chuyên như anh dù cho có khoẻ cỡ nào cũng khó mà đấu lại bọn dân chuyên như họ, sau mấy hiệp thì trên người anh lưu lại không ít vết bầm tím, gương mặt nam thần cũng vì chịu đòn mà bê bết máu. Trịnh Phong thấy người bạn suốt đêm không ngừng bị xem như bao cát, cậu ta không hề có ý muốn phản khán, cứ như vậy bị đánh cho cả người mềm oặt vẫn ương ngạnh không rời đài thi đấu. Không chịu được nữa, Trịnh Phong bước lên kéo cậu ta xuống, mang chai nước lạnh hắt từ trên đầu cậu xuống, rửa trôi bao nhiêu là máu và mồ hôi, chỉ mong cậu ta tỉnh táo lại. Trịnh Phong giận dữ lớn tiếng mắng Ngôn Hoa: "Con người chỉnh chu đường hoàng bình thường của cậu đâu rồi? Bây giờ ở đây diễn trò ta đây mạnh mẽ với đám boxer dở hơi khinh người ấy? Muốn chết à?". Ngôn Hoa không trả lời, anh nhếch mép trả lại Trịnh Phong một nụ cười đểu giả. Anh muốn chết à? Anh đang làm gì vậy? Anh không còn nhận ra bản thân mình nữa rồi.
Trịnh Phong lôi cậu bạn ra xe, lái thẳng đến nhà cậu ta rồi dìu cậu ta ném xuống giường như cái xác chết rồi mới yên tâm. Chỉ sợ để cậu ta tự lái xe về nhà thì hôm sau không may lại phải đến đám tang của cậu ta. Cái tên cao ngạo này thì ra cũng có lúc ăn vạ như vậy sao? Sống một mình lại không biết tự lo cho bản thân khiến thân phận làm bạn như Trịnh Phong cậu đây phải vất vả. Từ cái ngày đầu tiên gặp cậu ta ở trường anh đã biết con người này thật không tầm thường, trẻ tuổi tài cao lại lạnh lùng ngang ngạnh, chính trực. Khó khăn lắm mới nắm bắt được tâm ý của cậu ta, để trở thành bạn bè cũng không phải chuyện dễ, mỗi cái cách giao tiếp khác lạ của cậu ta thôi thì đủ để doạ người khác chạy mất, nói chi đến việc hiểu được nội tâm của cậu ta. Nhưng những người không bình thường sẽ cùng thuyền với người không bình thường mà. Ít ra thì Trịnh Phong cũng được coi như người bạn mà Ngôn Hoa cậu ta tin tưởng, đã vậy cậu ta còn âm thầm giúp đỡ anh rất nhiều chuyện, điều này không thể chối cãi được việc Trịnh Phong coi cậu ta là bạn tốt. Đã vậy ngày hôm nay người bạn tốt này còn cư nhiên là người duy nhất thấy được sự đau khổ mềm yếu trong nội tâm Ngôn Hoa, anh không thể lơ đi được, chỉ sợ cậu bạn này lại vì vậy mà tự tổn thương.
"Cạch" - Trịnh Phong đóng cửa, cuốc bộ đón taxi về nhà sau khi đã rửa và băng vết thương cho Ngôn Hoa, vốn không muốn để tên điên này ở lại một mình nhưng anh cũng có chuyện của mình, cũng không tiện ở lại, thôi thì mai lại đến.
Ngôn Hoa miên man một lúc rồi lảo đảo bước vào nhà tắm. Anh cứ đứng như vậy không biết bao lâu cho nước lạnh xả thẳng vào mặt mình, bao nhiêu cảm giác tê rát từ những vết thương kéo đến bủa vây thân xác anh, anh cần tỉnh táo, anh muốn tỉnh táo, anh không cho phép mình đánh mất bản thân một lần nữa, anh không còn cơ hội để sửa chửa bất cứ sai phạm nào nữa... Nhưng anh đã sai rồi, đã phạm sai lầm lớn nhất rồi... Anh yêu cô.
...
Đã ba ngày kể từ khi An Di bày tỏ với thầy Ngôn, tuyệt nhiên không hề thấy thầy đi dạy, không phải là đang tránh cô đó chứ? Suốt cả năm học chưa từng thấy thầy vắng một tiết học nào, nhưng thêm hôm nay nữa thì thầy đã vắng của lớp A mất năm tiết rồi. Vì Du Thăng đã xin nghỉ học kèm đến qua dịp giáng sinh cho nên ngoài ở trường thì An Di không còn cách nào gặp được thầy Ngôn. An Di cứ mãi nghĩ ngợi lung tung, không phải vì chuyện mình tỏ tình đã kinh động đến bạn gái của thầy đó chứ? Có khi nào vì vậy mà thầy sẽ chuyển công tác không? An Di đến việc nhìn thầy cũng không còn có cơ hội nhìn nữa sao? Tại sao thầy lại không đi dạy? Tại sao, tại sao? An Di cô chỉ muốn nói với thầy rằng cô thích thầy thôi mà, chỉ cần có thể được gặp thầy thì yêu thầm cũng được mà... Cô vốn không cần gì mà? Đầu óc An Di cứ rối tung rối mù.
Hôm nay với thân phận là lớp trưởng đi nhận thông báo nghỉ Giáng Sinh cho lớp nhưng An Di lại xem đây là cơ hội đến phòng hội đồng thăm dò chút tin tức của thầy Ngôn. Sau khi phải ngồi nghe cô chủ nhiệm huyên thuyên thông báo dặn dò một tràng dài dòng như mọi khi xong rồi An Di vẫn cứ kiếm chuyện để hỏi cô, kéo dài thêm chút thời gian ngồi lại, cô chủ nhiệm thì lại vô cùng nhiệt tình, cứ như vậy hai người nói mãi không ngớt. An Di miệng thì cứ trao đổi không thôi nhưng tai và tâm trí cứ hóng hớt những giáo viên xung quanh, chỉ mong nghe được ai đó nhắc tới cái tên mà cô đang mong đợi.
Cuối cùng thì An Di cũng đợi được tới lúc đó, cả căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng trao đổi nho nhỏ của những giáo viên chủ nhiệm với học trò của mình, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. An Di cố gắng vểnh tai lên nghe. Là của thầy Trịnh Phong, thật không may cho cô là thầy ấy lại mang điện thoại ra ngoài nghe, một chút hi vọng trong cô vừa loé lên lúc này cũng vì vậy mà vụt tắt. Nói chuyện với cô chủ nhiệm xong rồi An Di lủi thủi về lớp. Đến hành lang bỗng thấy cô chủ nhiệm đang đôi co gì đấy với thầy Trịnh Phong. "Haizzz" - An Di thở dài một cái, chuyện hai người họ có tình cảm với nhau cả trường đều biết, bây giờ còn ở đây kéo kéo đẩy đẩy, đúng là khoa trương mà. An Di định lãng đi nhưng nghe được gì đấy khiến bước chân cô chững lại.
"Anh đi đâu mà vội vậy? Vẫn còn trong giờ làm việc mà?" - Tiếng cô chủ nhiệm dò xét.
"Em nghĩ nhiều rồi, tên bạn thân đại nhân của anh bệnh đến không biết sống chết ra sao rồi đây, mấy hôm nay ngày nào anh cũng phải chăm hắn như con mình vậy, em còn không biết thông cảm?" - thầy Trịnh Phong dáng vẻ vội vội vàng vàng.
"Ý anh là thầy Ngôn?" - cô chủ nhiệm ngỡ ngàng.
"Không là cậu ta thì còn ai có khả năng hành hạ người yêu bận rộn của em đây?" - giọng thầy có chút đùa cợt.
"Thôi vậy anh mau đi đi, em xin nghỉ giúp anh"
...
An Di không phải là nghe nhầm chứ? Vừa rồi thầy Trịnh Phong bảo rằng thầy Ngôn bị bệnh mấy hôm nay sao? Hoá ra lí do thầy không đi dạy là vì thầy bị bệnh? An Di mừng thầm trong lòng chưa được mấy giây thì lại đần ra. Thầy bị bệnh? Thầy Ngôn đang bị bệnh? Sao thầy lại bị bệnh? Thầy sẽ không sao đó chứ?
"An Di, sao còn ở đây, mau về thông báo cho lớp" - cô chủ nhiệm chợt thấy An Di đứng ngẩn ra ở góc hành lang như người mất hồn liền lên tiếng hỏi.
"Em đi ngay" - An Di đang suy nghĩ bị tiếng của cô làm cho giật mình lúc này cô mới nhớ việc mình cần phải làm.
...
Suốt trên đường về nhà Du Thăng cứ thấy An Di ngẩn ngơ mãi chẳng biết vì sao? Có khi nào do ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy cho nên phải suy nghĩ nhiều như vậy không? Trong lòng cậu đây cũng nôn nóng không kém. Ngày mai nữa thôi An Di của cậu đã chính thức lớn khôn rồi, ngày đính ước của hai người nhất định sẽ không xa. Người con gái xinh đẹp hiền lành này đây rồi sẽ là vợ của cậu, cậu yêu An Di, yêu từ khi nào chẳng biết. Chỉ biết từ bao giờ cậu đã nguyện cả đời này của cậu sẽ dành để yêu thương cô, che chở cho cô. Cậu đã dự định ngày mai tặng cho An Di một bất ngờ lãng mạng. Cậu rất háo hức chờ đợi phản ứng của An Di. Cô sẽ chắc chắn rất cảm động, nhất định sẽ rất vui. Cậu rất muốn cô mỉm cười vì mình, nụ cười do chính cậu mang đến.
Cả An gia từ hôm nay đã bắt đầu ráo riết chuẩn bị tiệc sinh nhật linh đình cho đại tiểu thư. Quản gia người làm từ trên xuống dưới ai nấy đều bận bịu chuẩn bị. An phu nhân và mẹ chồng ráo riết lo phần khách mời. An lão gia thì cùng đầu bếp thảo luận các món ăn sẽ thiết đãi, An tổng dù bận công việc mấy nhưng ngày mai là ngày sinh nhật mười tám tuổi của con gái cưng, là một ngày quan trọng với ông cho nên cũng vì vậy mà dẹp mọi việc của công ty sang một bên để thu xếp tiệc tùng.
An Di vừa về nhà đã bị sự náo nhiệt làm cho phiền đến đau đầu, cô vốn không có chút tâm trạng nhớ đến ngày mai là sinh nhật mình. Mới lúc sáng còn háo hức mong chờ ngày sinh nhật trưởng thành của mình vậy mà giờ An Di lại bị tin tức thầy Ngôn bệnh làm cho ủ rũ. Không màng đến mọi người, An Di liền về phòng vùi mình xuống giường trầm tư.
Cô muốn biết tình trạng thầy Ngôn lúc này, thầy bị bệnh gì mà đến tận mấy ngày vẫn chưa khỏi? Cô có nên đến thăm thầy không? Nhưng cô lấy tư cách gì quan tâm đến thầy đây? Đúng vậy, cô vẫn chỉ là học trò của thầy thôi. Nhưng cô thật sự lo cho thầy, thầy sống chỉ có một mình thì phải làm sao? Cô có thể đến nhà giúp thầy không? Nhưng... ngộ nhỡ bạn gái thầy ở đấy? À... An Di quên mất việc thầy đã có bạn gái. Nghĩ đến đây thôi đầu óc của An Di đã lung tung hết cả rồi. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa... An Di chìm vào giấc ngủ.
*2000 chữ tiếp theo của hôm nay. Đọc xong ngủ sớm nha mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK