***
“Cẩn thận một chút, ở đây có rất nhiều động vật hoang dã!”
Phía sau truyền đến giọng nói của một bạn cùng phòng, cô gái Hàn Kỳ đi ở phía trước quay đầu lại cười cười, bước chân thả chậm một chút.
Nơi này là khu thắng cảnh thiên nhiên Dã Tam Pha, Hà Bắc. Ba người bạn cùng phòng của Hàn Kỳ hẹn ba nam sinh cùng trường cùng đi chơi, năm nay bọn họ mới chỉ là sinh viên năm nhất, đang ở tuổi tràn đầy sức sống. Sau khi thoát khỏi trường trung học giống như nhà tù, ‘hoạt động kết nối ký túc xá’ của trường đại học là thời điểm tốt để các chàng trai cô gái quang minh chính đại tiếp xúc với nhau. Cho nên cả buổi sáng đi bộ ở khu thắng cảnh rừng nguyên sinh, miệng của những sinh viên này gần như không lúc nào nhàn rỗi.
Các nữ sinh vẫn rụt rè hơn một chút, trong khi các nam sinh thường năng động hơn. Tuy nhiên, với tư cách là nữ sinh xinh đẹp nhất trong đội ngũ, Hàn Kỳ hoàn toàn không lên tiếng trên đường đi, vẫn luôn lẳng lặng bước đi ở phía trước.
Cô cao 1m65, ngũ quan tinh xảo, kiểu tóc màu đen đuôi ngựa bình thường nhất. Trong mắt người khác, Hàn Kỳ là loại thiếu nữ thanh thuần nhà bên tiêu chuẩn, nhưng so với các bạn cùng phòng vui vẻ ở xung quanh, tính cách cô nàng lại hướng nội, trong lúc lơ đãng, giữa hai hàng lông mày luôn có vẻ u buồn.
Lúc này đã là đầu tháng mười, vì để tránh ‘tuần lễ vàng’ người đông nghìn nghịt, thân là sinh viên đế đô, bọn họ đã cố ý chọn một ngày cuối tuần để ra ngoài du lịch. Sau khi qua giờ cao điểm, trên đường núi đã vắng bóng người, mùa thu vàng đã đến, cảnh sắc rừng nguyên sinh khi nhìn xuống có một phong vị khác.
“Đúng rồi, không biết mọi người đã nghe một tin tức từ năm ngoái chưa? Dã Tam Pha gặp một sự cố lớn... nhưng đã nhanh chóng bị thế giới bên ngoài phong tỏa tin tức.”
Là người địa phương ở đây, nên trên đường đi Mã Ngọc Cương kiêm vai trò hướng dẫn viên du lịch, nhưng loại rừng nguyên sinh này cũng thật sự không có gì để giới thiệu. Vì thu hút sự chú ý của các nữ sinh, cậu đành phải không ngừng kể ra một ít chuyện tình quái dị hoang đường. Nhưng những câu chuyện như “Hồ ly tinh”, “Sơn Thần quỷ quái” đã tương đối cũ, người nghe nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Để hồi phục tỷ lệ nghe, cậu vội vàng tung ra ‘đòn sát thủ’ mà nãy giờ vẫn luôn giữ lại.
“Đây cũng không phải là lời đồn đại từ mấy chục năm mấy trăm năm trước, mà là chuyện có thật đó!”
Mã Ngọc Cương đẩy kính gọng đen trên sống mũi, dáng người thấp bé mập mạp, cậu cố gắng cất bước đuổi theo đội ngũ, chỉ vào một khu vực cách đó không xa nói: “Thấy bên kia không? Một năm trước nơi này bỗng nhiên xuất hiện sấm sét ầm ầm khiến một mảng lớn cây cối bị san bằng nên được người ta cho là có hiện tượng siêu nhiên. Mọi người xem, cây cối trên nửa sườn núi này đã biến mất, bây giờ chỉ còn lại những bụi cây thấp.”
“Có thể có hiện tượng siêu nhiên gì chứ? UFO? Người ngoài hành tinh?”
Bạn cùng phòng bên cạnh Hàn Kỳ hỏi một câu, nhưng lúc này mọi người nhìn qua, thật sự phát hiện bên kia có hơi không thích hợp. Khu rừng lẽ ra có nhiều cây cối rậm rạp dường như đã bị cạo bỏ, trông rất quỷ dị.
“Nghe nhân chứng kể rằng đó là do sấm sét, hơn nữa trực thăng của quân đội cũng được điều động đến, sau đó khu thắng cảnh đã bị phong tỏa một tháng mới mở cửa. Nội dung trên mạng về việc này đã được bị sàng lọc, nếu mọi người tìm kiếm thì chắc chỉ có thể tìm thấy mấy ảnh chụp màn hình nhanh trên trang web...”
“Thật không đó? Bây giờ tớ tìm thử xem…”
“Không cần cậu tìm, xem này, thật sự đúng là có.”
Mấy nam sinh nhanh tay, đã giơ màn hình điện thoại lên đọc tiêu đề trên ảnh chụp màn hình trang web: “Đêm 12 tháng 10 năm 2015, kinh ngạc phát hiện Dã Tam Pha...”
Nhưng không đợi mọi người xem xong tiêu đề, toàn bộ thế giới trong nháy mắt đã biến thành một mảnh màu trắng. Trong tầm mắt của mọi người đã không còn ánh sáng gì khác ngoài một tia chớp thật lớn đột ngột xuất hiện, cùng lúc đó, tiếng sấm nổ tung bên tai.
“Két!”
Tiếng này hoàn toàn khác với tiếng sấm nặng nề lúc bình thường, một đám sinh viên đại học đều cảm thấy đầu óc sắp nổ tung vì làn sóng âm này. Các nữ sinh bị dọa đến sắt mặc tái nhợt, gần như tất cả đều nằm liệt trên mặt đất. Những nam sinh thì cúi người xuống, không tự chủ được phải bịt lỗ tai lại.
Sau khi tầm nhìn trở lại bình thường, những tia lửa lớn màu cam đang rơi xuống không xa trước mặt. Tình cảnh tận thế đến nhanh, biến mất cũng nhanh.
“Chỉ là, chỉ là sấm sét thôi, mọi người ngồi xổm xuống trước, Hàn Kỳ? Cẩn thận đừng để đụng vào những tia lửa phía sau.”
Triệu Phổ dẫn đầu trong nhóm nam sinh lên tiếng an ủi mọi người, nhưng lời còn chưa dứt, tiếng kêu vang trời của đám chim đã truyền tới. Bọn họ quay đầu nhìn lại, rõ ràng phát hiện hàng ngàn con chim đang chạy trốn sấm sét về phía xa, cảnh tượng như vậy bọn họ thật sự chưa từng thấy trước đây
Không hiểu sao Hàn Kỳ lại nhớ tới cảnh tượng trong bộ phim thảm họa “2012”, vô số đàn chim chạy trốn để tránh thảm họa tận thế.
“Không phải sắp xảy ra động đất chứ?”
Vẻ mặt của Mã Ngọc Cương thay đổi, cậu là người địa phương, coi như quen thuộc với địa hình nơi này, lập tức nói: “Chúng ta mau đi về phía trước, qua sườn núi này là đến đường xuống núi! Nếu đi nhanh, hai mươi phút là có thể xuống núi rồi!”
Ngược lại, lời này đã nâng cao tinh thần mọi người, ai cũng lập tức tăng tốc tiến về phía trước. Hàn Kỳ đi theo phía sau Mã Ngọc Cương đang thở hổn hển, ánh mắt không ngừng nhìn về phía sườn núi bên cạnh. Tia chớp kia đột nhiên xuất hiện, ngoại trừ lưu lại nhiều tia lửa ra thì không hề gây cháy cây cối. Trong không khí có một ít mùi ozone gay mũi sau khi điện phân, nhưng đi được vài bước đã nhanh chóng tiêu tán.
Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Mã Ngọc Cương kể lúc nãy không nhỉ?
Cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên loạng choạng, phát hiện bản thân đã giẫm lên chân Mã Ngọc Cương. Hàn Kỳ không biết vì sao cậu ta lại đột ngột dừng lại, vội vàng mở miệng nói: “Thật ngại quá, tớ không thấy…”
Lời xin lỗi nhỏ nhẹ bỗng im bặt, bởi vì khi ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy trên con đường núi trước mặt có một con lợn rừng vô cùng lớn.
Rốt cuộc Hàn Kỳ cũng hiểu được vì sao Mã Ngọc Cương dừng lại, lớn lên ở vùng núi, cô đương nhiên biết những thứ như “lợn rừng” đáng sợ đến mức nào. Trong thôn không sợ sói, không sợ hồ ly, chỉ sợ nhất là lợn rừng!
Cô nhớ rõ chú Quan ở đầu thôn đã bị lợn rừng cắn chân, đến bây giờ đi lại vẫn cần nạng, mà con lợn cắn chú ấy chỉ có năm mươi kí… trong khi con lợn rừng đang chắn giữa đường ở phía trước vô cùng to lớn, chắc cũng khoảng hơn một trăm kí!
Con lợn rừng lớn như vậy, giết người cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Đội ngũ bảy người vừa vặn chắn ở trên con đường lợn rừng đi tới. Nó nhìn thấy mọi người vẫn chưa lui về phía sau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn qua, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Những sinh viên phía sau Hàn Kỳ làm sao có thể thấy thứ này ở ngoài sở thú? Có hai nữ sinh ‘a’ lên tại chỗ.
“Suỵt!”
Tuy Hàn Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng cô cũng là nữ sinh duy nhất vẫn còn bình tĩnh. Sau khi đưa tay bịt miệng người bạn cùng phòng Hồ Lệ Lệ đang muốn thét chói tai, cô nhanh chóng thấp giọng nói: “Lùi về phía sau! Chậm một chút! Chúng ta tìm một sườn núi để leo lên, đừng chặn đường của nó!”
Đây là cách tránh né duy nhất có thể nghĩ được trong lúc vội vàng này. Một con lợn rừng lớn như vậy, cho dù là người trong thành phố chưa từng thấy qua cũng hiểu được việc này đáng sợ bao nhiêu. Đừng nói đến sinh viên tay không tấc sắt, do dù là mấy người đàn ông mạnh mẽ cầm trường mâu trong tay, nói không chừng cũng đến đưa thức ăn cho nó.
Lúc này, Hàn Kỳ cảm giác hai chân hơi nhũn ra, nhưng vẫn đưa tay túm lấy Mã Ngọc Cương đang run cầm cập. Sau khi phục hồi tinh thần lại, cô vội vàng lui về phía sau, nhưng chưa đi được hai bước, tất cả mọi người lại phát hiện con lợn rừng phía trước bỗng nhiên cúi đầu, sau đó cất bước chạy về phía này!
“Chạy đi!”
Không biết là ai hét lên một tiếng, đội ngũ vốn coi như đang rút lui có trật tự trong nháy mắt sụp đổ. Hàn Kỳ chỉ nghe thấy các loại tiếng thét chói tai vang lên. Mã Ngọc Cương ở phía trước quay đầu bỏ chạy hồn phi phách táng, kết quả là cơ thể khổng lồ của cậu đụng phải Hàn Kỳ bên cạnh, nhất thời làm cơ thể cô mất cân bằng, cổ chân trật khớp, đau đớn ngồi trên mặt đất…
Ngẩng đầu lên, con lợn rừng trông cồng kềnh đã lao đến chỗ cách đó chưa đầy ba mươi mét. Cổ chân Hàn Kỳ đau đến mức không thể đứng lên, dưới tình thế cấp bách, cô đành phải đưa mắt nhìn về phía vách núi bên cạnh. Vách núi không leo lên được nhưng có thể trượt xuống theo vách núi, như vậy không chừng còn có cơ hội chạy thoát.
Lúc này Hàn Kỳ thật sự đã chuẩn bị tâm lý ngã chết, cô dùng tay chân điên cuồng bò ra ngoài vài bước, nhưng vừa đến mép đường, cô đã thấy một bàn tay gầy gò tái nhợt đột nhiên từ phía dưới duỗi lên!
“A!”
Thật sự Hàn Kỳ không hề chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức phải kêu lên. Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện đây không phải cương thi trong phim kinh dị gì mà chỉ là một chàng trai vừa vặn đang trèo lên từ phía dưới…
Người thanh niên đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn xoay người mà lên, trang phục của hắn vô cùng chú ý trong mắt Hàn Kỳ: dưới chân mang một đôi giày da màu đen theo phong cách công nghiệp, trên quần dài màu nâu có bốn túi căng phồng; một con dao găm treo trên thắt lưng da trâu màu đen, nhìn chất liệu của cán dao hình như là một loại xương cốt nào đó.
Áo sơ mi màu vàng nhạt của hắn có cổ áo loại lá sen nhìn rất buồn cười, tay áo là kiểu tay áo phồng, hai cổ tay có khuy đồng cài lại. Lạ lùng nhất là trên cổ người này đeo một cái kính bảo hộ hình tròn, kích thước trái phải còn không bằng nhau. Hàn Kỳ có hơi sững sờ, cái tên này... đang cosplay gì đó hả?
Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ thoáng qua trong đầu, nguy cơ trước mắt khiến cô lập tức hét lên: “Cẩn thận!”
Nhưng tên này cũng không quay đầu chạy trốn như cô tưởng tượng mà liếc mắt nhìn con lợn rừng, sau đó bước ra hai bước, trực tiếp đứng ở trước mặt cô.
Hàn Kỳ lập tức cảm giác người này điên thật rồi, con lợn rừng hơn trăm kí, hắn cho rằng hắn ngăn được sao?
Kết quả là một giây sau, con lợn rừng kia giống như đụng phải mãnh thú gì đó, vậy mà thật sự dừng lại ở cách đó hơn mười mét.
Mặc dù không biết vì sao nó dừng lại, nhưng Hàn Kỳ ý thức được lúc này vừa vặn là thời cơ tốt để chạy trốn. Cô cố gắng muốn đứng dậy, nhưng bởi vì cổ chân đau đớn nên lại quỳ trên mặt đất. Cô cảm thấy bản thân không thể đi được, nhưng người trước mắt này ít nhất cũng có thể không chôn cùng cô. Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Kỳ lập tức tiếp tục hét lớn: “Anh còn đứng đó làm gì?! Mau chạy đi!”
“A, chờ một chút.”
Vẻ mặt Hàn Kỳ sững sờ, cô thật sự không nghĩ tới bản thân liều mạng hét lên lại nhận được hồi âm như vậy, trong lúc nhất thời nằm yên tại chỗ.
Mà tên trước mắt này thuận thế nhặt một hòn đá to bằng nắm tay bên chân, đồng thời không biết từ lúc nào, tay phải của hắn đã rút ra một sợi dây thừng đen nhánh từ trong túi. Cổ tay run lên, hòn đá đã lọt vào túi da ở giữa dây thừng.
Ngay sau đó, Triệu Viêm mạnh mẽ giơ cánh tay lên, trong nháy mắt, tiếng ném đá tràn ngập trong tai của Hàn Kỳ.
Sợi dây màu đen dài gần hai mét, vung lên chỉ hai vòng mà âm thanh đã trở nên cực kỳ sắc bén. Cùng lúc đó, con lợn rừng to lớn dường như cảm nhận được sự uy hiếp, không kêu một tiếng đã tăng tốc lao tới nơi này.
Khoảng cách mười thước chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hàn Kỳ hoàn toàn không cách nào thừa nhận nỗi sợ hãi do lợn rừng mang đến, sắc mặt cô trắng bệch, cố gắng nhào về một bên. Mà Triệu Viêm thì không hề sợ hãi cất bước về phía trước, xoay eo, lắc tay…
“Bành!”
Sau tiếng va chạm kinh người là tiếng gào thét chói tai của lợn rừng vang lên. Hàn Kỳ đã bò đến ven đường núi, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng trước mắt…