• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Sae Krs

***

“Tiểu Xuyên, con tỉnh rồi?”

Tần Mai lập tức tiến lại gần. Trên thực tế, từ đêm qua, Hồ Nhạc Xuyên đã đứt quãng tỉnh lại vài lần, nhưng mỗi một lần tỉnh lại, hoặc là trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ quỷ dị, hoặc là lẩm bẩm một vài từ khó hiểu. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mỗi lần lại nhanh chóng mê man, chưa hề có lúc nào ‘thanh tỉnh’. Đương nhiên, loại tình huống này khiến người làm mẹ như Tần Mai sợ hãi, nhưng kết quả kiểm tra của chuyên gia cho thấy mọi thứ vẫn rất bình thường, cuối cùng đề nghị bà chuyển sang khoa tâm thần.

Với tiền đề như vậy, trong lòng Tần Mai căng như dây đàn. Bà sợ nếu cứ như vậy con trai sẽ trở thành ‘bệnh nhân tâm thần’ không thể hồi phục, cho nên nắm chắt lấy tay của Hồ Nhạc Xuyên: “Tiểu Xuyên, nhìn mẹ, con đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Mẹ? Đây là đâu?”

Hồ Nhạc Xuyên buồn ngủ nhìn mẹ mình, sau đó lại thấy Triệu Viêm và Lý Thất Dạ mặc đồng phục cảnh sát đứng bên cạnh. Cậu ta có chút nghi hoặc ngồi dậy: “Bọn họ là ai? Mẹ… sao mẹ lại khóc?”

Từ hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Mai nghe thấy Hồ Nhạc Xuyên tỉnh táo nói chuyện với bà. Bà mừng đến phát khóc, nhưng lại không dám nói nhiều, chỉ nói: “Không sao là tốt rồi... Không có chuyện gì đâu. Con khỏe chưa? Có đau đầu không? Tiểu Xuyên... Tiểu Xuyên?!”

Tần Mai đang nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Hồ Nhạc Xuyên bắt đầu không khống chế được trợn lên trên. Vẻ mặt vốn mê mang của cậu ta bắt đầu trở nên khiến người ta vô cùng sợ hãi. Hai mắt chỉ nhìn thấy tròng trắng, khóe miệng nhếch lên như bị ai kéo, tiếng cười ‘ha ha ha ha’ khiến bầu không khí trong phòng đột nhiên đông cứng lại.



Triệu Viêm nhướng mày, hắn có thể nhìn ra đây không phải là chuyện đùa, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân. Phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy có lẽ cậu ta đã mắc bệnh tâm thần kiểu như ‘đa nhân cách’. Cảnh sát Lý Thất Dạ bên cạnh càng không biết rõ tình huống, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sao Tần Mai có thể để ý đến vấn đề của anh cảnh sát, bà vừa sợ vừa sốt ruột, cố gắng nắm lấy tay Hồ Nhạc Xuyên: “Con trai! Con sao thế? Nói cho mẹ biết đi! Đừng dọa mẹ, được không...”

Nhưng bất kể bà hét thế nào, bộ dạng quỷ dị của Hồ Nhạc Xuyên cũng không thay đổi, tiếng cười của cậu ta ngừng lại, trong miệng bắt đầu nhỏ giọng thì thầm những lời khó hiểu. Tần Mai đã bị dọa sợ, bà dùng sức lay động bả vai con trai, nhưng hoàn toàn không thể cắt ngang lời nói không ngừng của đối phương.

Lý Thất Dạ có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Triệu Viêm, phát hiện hắn đang nghiêng đầu. Sau khi nheo mắt nghe vài giây, bỗng nhiên Triệu Viêm mở miệng nói: “Cậu ấy đang nói tiếng Thái.”

Tần Mai sửng sốt, mặc dù bà không hiểu con trai đang nói gì, nhưng cẩn thận nghe đặc điểm phát âm thì hình như thật đúng là tiếng Thái...

Không đợi hai người trong phòng trả lời, Triệu Viêm lại tiếp tục nói: “Cậu ấy đang nói ‘Chắc chắn phải chết, phải chết’, câu sau là ‘Có thể lập tức chết’. Cậu ấy đã từng học tiếng Thái sao?”

Tần Mai cảm giác lông tơ cả người sắp dựng đứng, bà không kịp tự hỏi vì sao Triệu Viêm nghe hiểu tiếng Thái, trực tiếp trả lời: “Nó chưa từng học Tiếng Thái bao giờ! Trước đây nó chỉ đi đến Thái Lan vài ngày... Chắc chắn thằng bé sẽ không học tiếng Thái —”

Triệu Viêm ý thức được chuyện này có gì đó không ổn, hắn vừa định tiếp tục nói chuyện thì Hồ Nhạc Xuyên vốn đang nằm trên giường đã bật dậy, nhảy xuống giường chạy về phía cửa sổ!

“Cậu muốn làm gì?!”

Lý Thất Dạ là một cảnh sát nên có khứu giác cực kỳ nhạy bén ở phương diện này. Anh ta vừa nhìn thấy phương hướng chạy của đối phương đã cảm thấy không đúng, cơ thể đã phản ứng trước một bước. Bởi vì anh ta vừa vặn đứng ở bên cạnh con đường Hồ Nhạc Xuyên đến cửa sổ, cho nên theo bản năng đưa tay muốn ngăn cản đối phương...

“Bịch!”

Kết quả là Lý Thất Dạ cao 182, nặng 85kg, vừa tiếp xúc với đối phương thì bản thân đã bị đụng đến bay nghiêng ra ngoài. Lúc này, anh ta cảm thấy như vừa mới bị một chiếc ô tô đụng phải. Rõ ràng Hồ Nhạc Xuyên thấp hơn anh ta một cái đầu, tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy?

Hồ Nhạc Xuyên loạng choạng một chút, nhưng sau khi điều chỉnh vài giây lại trực tiếp nghiêng người lao vào tấm kính...

Tần Mai kinh hãi hét lớn. Nơi này là tầng 14, nếu nhảy xuống chắc chắn không thể sống sót!



“Rầm!”

Một tiếng va chạm lớn vang lên, nhưng của kính toàn cảnh chỉ xuất hiện một vết nứt. Nhờ việc xây dựng phòng bệnh cao cấp không bị cắt xén nguyên vật liệu nên hiển nhiên kính cường lực không dễ vỡ như vậy.

Mà Hồ Nhạc Xuyên bị bắn lùi lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, tiếp tục chạy về phía cửa sổ, lần này là hướng đầu về phía trước. Nếu như dùng lực vừa rồi va chạm, lần này hoặc là đập vỡ kính rơi xuống lầu, hoặc là đầu nở hoa ngay tại chỗ...

Lý Thất Dạ vừa mới bị tiểu mập mạp này đụng đến mức nửa người tê dại, còn chưa thể đứng dậy được. Tần Mai, một người phụ nữ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì. Mà ngay khi Hồ Nhạc Xuyên lần nữa vọt tới trước cửa sổ, cơ thể của cậu ta lại đột nhiên dừng lại ở vị trí cách cửa kinh chỉ có nửa mét — Triệu Viêm nắm lấy eo của nhóc mập mạp, ném cậu ta trở lại giường như thể ném một cái bao tải!

“A——”

Sau khi ngã xuống giường, Hồ Nhạc Xuyên tràn đầy năng lượng xoay người đứng lên, cậu ta điên cuồng gào thét, đứng dậy vung quyền, đấm về phía Triệu Viêm. Lúc này, thoạt nhìn động tác của tiểu mập mạp có chút cứng ngắc, Triệu Viêm giơ tay ngăn cản, kết quả lại bị một quyền này đánh cho cơ thể chấn động...

Đối phương có sức mạnh rất lớn, điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Lý Thất Dạ đã một lần nữa đứng lên. Anh ta cũng cảm thấy nhóc mập mạp trước mắt này rất không đúng, định xông tới muốn giúp Triệu Viêm đè lại. Nhưng vừa tiếp một đấm, anh ta đã phát hiện sức mạnh của đối phương đã vượt quá sức tưởng tượng của bản thân: Triệu Viêm có thể hời hợt đỡ đòn công kích của đối phương, nhưng đến lượt anh ta bị đấm thì lập tức mất thăng bằng, lui về sau ba bốn bước, đụng vào tường.

Anh ta thường xuyên thực chiến ở phòng boxing nên trợn mắt há hốc mồm, bởi vì một quyền này không kém bao nhiêu với vị tán thủ cấp tỉnh đã về hưu ở đó. Nhưng mấu chốt là... đối phương béo mập trắng tròn như vậy, làm sao có thể có sức mạnh lớn thế kia?

“Bốp!”

So với sự bối rối của Lý Thất Dạ, tư thế của Triệu Viêm lại trầm ổn hơn nhiều, không giống như đang đánh nhau. Nhóc mập mạp giống như phát điên liên tiếp ra nắm đấm, phối hợp với các đòn đánh bằng khuỷu tay và đầu gối. Nhưng mỗi lần động tác mới thực hiện được một nửa đã lập tức bị Triệu Viêm nhìn như tùy ý chặn lại — nắm đấm bị ấn xuống, chân nhấc lên bị đạp trở về. Mặc dù Hồ Nhạc Xuyên có sức mạnh to lớn, nhưng vì động tác không hoàn chỉnh nên hoàn toàn không thể phát huy.

Qua vài đợt công kích như vậy, Triệu Viêm đột nhiên cúi đầu, vươn tay, túm lấy cánh tay nhóc mập mạp, quẳng cậu ta ngã xuống đất!

Hầu hết mọi người nghĩ rằng kỹ năng chiến đấu đường phố lợi hại nhất là tán thủ hoặc boxing. Nhưng trên thực tế, ‘đấu vật’ mới là kỹ năng hiệu quả và mạnh mẽ nhất trong cận chiến. Mặc kệ là đối thủ như thế nào, chỉ cần bắt được sơ hở thì một giây là có thể đập đối phương xuống đất, tuyệt đối không có lần tiếp theo ‘anh tới tôi lui’.



Lúc này, Hồ Nhạc Xuyên chính là như thế. Sau khi bị Triệu Viêm đập xuống đất, cậu ta bị khóa chặt khớp tại chỗ, ngoại trừ điên cuồng vặn vẹo cơ thể ra thì hoàn toàn không thể làm được gì khác. Nhưng điều này vẫn chưa khiến nhóc mập mạp từ bỏ phản kháng, cậu ta đạp mạnh hai chân, muốn tìm một chỗ mượn lực, kết quả một cước đạp vào giường bệnh bằng sắt. ‘Rầm’ một tiếng — cậu ta đã đá lan can dùng để bảo vệ biến dạng...

“Tiểu Xuyên... Tiểu Xuyên, con sao vậy...”

Tần Mai nức nở, bà định đến gần nhưng lại bị Triệu Viêm ngăn cản: “Đừng đến đây! Đi gọi người tới, phải khống chế cậu ta lại!”

Câu sau là hắn nói với Lý Thất Dạ. Mặc dù viên cảnh sát giao thông này không phải cấp dưới của hắn, nhưng Lý Thất Dạ cũng biết rất rõ, lúc khẩn cấp nên nghe lời hắn. Chỉ qua hai lần giao thủ ngắn ngủi, anh ta đã hiểu được tiểu mập mạp trước mặt hoàn toàn không phải là người bình thường có thể đối phó, chỉ có anh chàng Triệu Viêm này hoặc là tuyển thủ chiến đấu chuyên nghiệp, hoặc là người đứng đầu một số chức nghiệp đặc thù.

Vì vậy anh ta xoay người kéo Tần Mai đến gần cửa, trước khi đi còn lo lắng: “Cậu có thể giữ chặt cậu ta không?”

“Không thành vấn đề, anh đi nhanh đi!”

Sắc mặt của Triệu Viêm rất bình tĩnh, rõ ràng còn dư lực. Lý Thất Dạ dứt khoát xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc này, Tần Mai cũng khôi phục một chút bình tĩnh. Dù sao bà cũng không phải là nội trợ ở nhà mỗi ngày, bà được gọi một tiếng ‘Tổng giám đốc Tần’ là vì năng lực thật sự. Bà mở khóa điện thoại di động, mở ra danh bạ, đồng thời nói với Triệu Viêm cách đó vài mét: “Bây giờ, bây giờ tôi có thể làm gì? Như vậy có khiến thắng bé bị thương không?”

Triệu Viêm xua tay, hắn còn kịp chưa nói gì thì Hồ Nhạc Xuyên đang bị khống chế lại đột nhiên xụi lơ. Loại lực lượng quỷ dị này biến mất khiến Triệu Viêm sửng sốt. Hắn lập tức nheo mắt, một tay nhanh chóng đeo kính gió, đồng thời rút con dao găm ra.

Động tác này khiến Tần Mai hoảng sợ. Lúc này, dù nhìn như thế nào thì tư thế của Triệu Viêm cũng giống như muốn đâm chết Hồ Nhạc Xuyên... Nhưng Triệu Viêm cũng không rảnh giải thích với bà, thấp giọng niệm chú ngữ, sau đó một lần nữa mở ra ‘mắt Vong Giả’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang