• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Yzhen

Biên: Sae Krs


***

“Cái gì đả tường?”

Có nữ sinh bên cạnh hỏi một câu, Mã Ngọc Cương liền giải thích một chút. Những lời này đúng là tiếng lòng của Triệu Viêm, chỉ cần dời lực chú ý đi thì đám người này sẽ không vây quanh tiếp tục hỏi về lai lịch của mình nữa.

Quả nhiên một đám nữ sinh nghe Mã Ngọc Cương miêu tả “quỷ đả tường” thì sắc mặt lập tức trắng bệch, các nam sinh cũng sôi nổi bàn luận về nhiều câu chuyện “lời đồn gặp quỷ”. Vào lúc này Triệu Viêm cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất không nói thêm gì, ngẫu nhiên chỉ tiếp lời phụ hoạ cảm thán một chút. Ngược lại Hàn Kỳ từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc không biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Triệu ca, sau khi xuống núi anh chuẩn bị đi đâu?”

“Tôi sao? Tôi đến từ đế đô (Bắc Kinh), dự định sẽ trở về.”

Triệu Viêm thật sự có suy tính như vậy, hắn đã rời khỏi trái đất hơn một năm, hiện tại thầm nghĩ tranh thủ thời gian về nhà, hơn nữa bắt tay điều tra chân tướng chuyện mình bị vây giết vào một năm trước.

Có điều hắn trả lời lại làm cho Hàn Kỳ sáng mắt lên: “Chúng tôi cũng từ đế đô đến đây, cùng trở về đi.”

Bọn họ mặc trang phục học sinh đế đô, các nữ sinh thuộc khoa ngoại ngữ, nam sinh thuộc khoa quản lý thông tin kỹ thuật.

“Vậy thật khéo, chờ khi trở lại đế đô, tôi mời mọi người ăn cơm!”

Triệu Viêm cười cười nhưng rõ ràng hắn không nói sẽ đi theo Hàn Kỳ xuống núi. Theo lẽ thường thì vào lúc này đều sẽ nói một câu “Tiện đường, cùng đi nhé” nhưng có lẽ hắn không muốn thân thiết với những người mới quen cho nên không có đưa ra quyết định này.

Mặc dù tạm thời bản thân không có căn cước và điện thoại nhưng từ đây quay về không thể gọi là việc khó.

Hàn Kỳ nghe được sự xa cách trong lời hắn nói, có điều việc này cũng không làm cô thấy phản cảm ngược lại càng thêm yên tâm. Nếu thật sự có toan tính khác với bọn họ thì tất nhiên lúc này Triệu Viêm sẽ cố gắng tiếp cận. Nếu hắn từ chối chuyện kia thì ngược lại có chút tuỳ ý.

Tuy nhiên, mặc dù cô có thể nghĩ được như vậy nhưng lại đánh giá thấp vị trí của mình trong đội ngũ. Dù cho nãy giờ Hàn Kỳ không nói gì nhưng vẫn làm các thiếu nam thiếu nữ cảm thấy chú ý nhất.

Nguyên nhân rất đơn giản: Hàn Kỳ xinh đẹp nhất.

Những người xinh đẹp thường có đặc quyền hơn, điều này phải công nhận. Hàn Kỳ chủ động cùng Triệu Viêm nói chuyện, mặc dù trong đoàn người không ai tham dự nhưng mỗi người đều nhìn thấy. Trong chuyện này, nam sinh vốn tự cho mình là người đứng đầu tên Triệu Phổ để tâm đến nhất.

Triệu Phổ cao 1m83, dáng người cân xứng, có thể coi là hoa khôi. Gia đình cậu ta không thể gọi là cao sang quyền quý nhưng dù sao cũng có thể gọi là “tiểu phú”, chí ít thì cậu ta cũng là một trong số ít người tự lái xe đến trường vào năm nhất. Lần đi dã ngoại này hầu hết chi phí đều do cậu ta chi trả, thậm chí còn gọi hai chiếc xe từ công ty đến để lái suốt chặng đường. Mục đích của cậu ta cũng rất dễ hiểu: theo đuổi Hàn Kỳ.

Nhưng rõ ràng Hàn Kỳ không phát tín hiệu lại cho cậu ta, nhiều ngày như thế vẫn luôn khách khí, cho dù được hẹn mời cũng đi chung cùng bạn cùng phòng. Triệu Phổ vốn tưởng rằng tính tình đối phương lãnh đạm, về sau từ từ bồi dưỡng là được.

Tất nhiên vào lúc này cậu ta chọn bỏ qua việc mình đã vứt bỏ Hàn Kỳ lại mà chạy trốn.

Sự chú ý của cả đội đều bị Hàn Kỳ và Triệu Viêm thu hút, Triệu Phổ cảm thấy khó chịu nên bắt chước Mã Ngọc Cương hồi nãy ném ra một chủ đề kinh sợ: “Thật ra mọi người vừa nói đến ‘quỷ đả tường’… Tôi còn từng gặp thứ ghê sợ hơn nhiều…”

Khi cậu ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, rõ ràng là có hứng thú. Trong lòng Triệu Phổ có chút tự đắc, bắt đầu nói: “Kể lại thì đây cũng là chuyện xảy ra vào ba năm trước…”

Đây là câu chuyện “gặp ma” của Triệu Phổ. Khi còn học cấp ba, cậu ta vô tình nhìn thấy bóng dáng phản xạ của một người phụ nữ mặc đồ trắng từ trong gương tại phòng của mình, nhưng lúc quay đầu lại thì không phát hiện gì cả. Lúc đó người hầu và cha mẹ cậu ta đều không có ở nhà nên chắc chắn không thể nào là nhầm lẫn được. “Sau đó, tôi luôn ngủ không được yên giấc, gặp phải đủ loại ác mộng nhưng lúc tỉnh dậy thì tôi không nhớ được bất cứ thứ gì. Tôi đã bị ốm một thời gian, cha tôi đã nhờ một vị sư phụ giúp tôi làm lễ cúng bái, từ đó về sau không còn chuyện gì xảy ra nữa.”

Câu chuyện này không có tình huống kỳ quái nhưng lại là câu chuyện có thật, thế nên người nghe xung quanh đều dựng tóc gáy, thậm chí có mấy nữ sinh nhút nhát còn nhìn trái phải một chút, sợ gặp phải hồn ma nữ quỷ vân vân nào đó giữa vùng hoang dã này.

Ngược lại, vẻ mặt Hàn Kỳ lại rất bình tĩnh, trông có vẻ không có hứng thú. Điều này làm Triệu Phổ hơi thất vọng, nhưng khi cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viêm thì bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt này khiến Hàn Kỳ quay đầu lại, hình ảnh trước mắt cũng làm cô sửng sốt: chẳng biết từ lúc nào Triệu Viêm đã đeo kính chắn gió lên, đồng thời tay cầm lưỡi dao găm sáng loáng…

Cũng may con dao găm kia không phải làm từ kim loại mà toàn thân được làm bằng xương cốt màu vàng sẫm mài bóng, có lẽ sẽ không cắt phải da làm hắn bị thương…

Tuy nhiên bộ dạng đeo kính của Triệu Viêm rất quái dị. Hắn lặng lẽ bước đi, phối hợp cùng bộ trang phục và hành vi lúc này của hắn lại tạo cảm giác hoà hợp kì lạ.

“Triệu ca?”

Đôi mắt của Triệu Viêm nhìn vào khoảng không bên cạnh mọi người, sau khi nghe tiếng gọi của Triệu Phổ và Hàn Kỳ, hắn quay đầu lại chậm rãi tháo kính chắn gió và cất con dao găm của mình đi: “À, thật ra tôi có hơi cận thị nên nhìn xa không rõ được nên cần đeo kính lên nhìn. Còn con dao găm này là bùa hộ mệnh chính tay tôi làm ra, nghe cậu nói sợ hãi quá nên bất giác tôi muốn cầm nó để có cảm giác yên tâm.”

Nói xong, hắn mỉm cười như thể cảm thấy xấu hổ vì sự “nhát gan” của mình.

“Ồ, tôi còn sợ nó sẽ làm tay anh bị thương đó. Con dao găm này không được mài bén, đúng chứ?”

Triệu Phổ tin là thật, cũng không cảm thấy lời hắn nói có vấn đề gì. Thay vào đó cậu ta dành sự chú ý của mình lên con dao găm làm bằng xương.

“Tất nhiên là không. Thứ này cũng tương tự chiếc vòng tay, có thể coi là một món đồ chơi.”

Lời giải thích nghe có vẻ hợp lý của Triệu Viêm xua tan nghi ngờ của Triệu Phổ, có điều Hàn Kỳ lại mím môi, cô luôn nhớ tới ánh mắt bất cần của đối phương khi đối mặt với lợn rừng… Loại người này ngay cả khi tử vong uy hiếp thì mặt cũng không chút thay đổi, vậy làm sao có thể sợ một câu chuyện ma được?

Nghĩ đến thái độ luôn đổi hướng chủ đề của Triệu Viêm, Hàn Kỳ nhiều lần mở miệng muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.

Triệu Viêm không chú ý tới sự khác thường của Hàn Kỳ. Trên thực tế, hắn mới vừa “thi pháp” – đúng vậy, chính là sử dụng “Tử Linh pháp thuật”.

Thật ra Triệu Viêm vẫn còn kém xa “Tử Linh pháp sư” chân chính. Tại thế giới đó, những người thi triển được pháp thuật cấp 2 mới được công nhận là “Tử Linh pháp sư”, còn một số người mới chỉ dùng được pháp thuật cấp 0 và cấp 1 chỉ được gọi là “học đồ”.

Bản thân “Tử Linh pháp sư” không có “ma lực” hoặc “pháp lực”. Tất cả các pháp thuật đều phải dựa vào “tinh thần lực” để chế tạo mô hình, đồng thời dùng “Tử Linh lực” để chế tác đạo cụ ma thuật – kính chắn gió của hắn có pháp trận “Vong Giả nhãn (đôi mắt của người chết)” và con dao găm chính là nơi cất giữ “Tử Linh lực”.

Sau khi nghe câu chuyện ma quái của Triệu Phổ, hắn khá tò mò và ngay lập tức muốn xem xem những pháp thuật mình học được có sử dụng được tại trái đất hay không, thế nên hắn đã dùng kính chắn gió đồng thời sử dụng kỹ năng pháp thuật cơ bản nhất: “Vong Giả nhãn”.

Khi nhìn xung quanh qua “Vong Giả nhãn” thì hắn nhận ra “Tử Linh lực” cũng rất phổ biến tại trái đất.

Điều này làm suy nghĩ của hắn có chút rối loạn nhưng để không bị mọi người nhìn thấy sự khác lạ, Triệu Viêm chậc lưỡi tiếp tục nói: “Ma nữ áo trắng? Nghe nói áo trắng sẽ không có việc gì lớn, nhưng nếu là áo đỏ sẽ rất phiền phức.”

“Ừ, tôi cũng có nghe qua rồi, mặc áo đỏ chính là lệ quỷ!”

Mã Ngọc Cương đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, mọi người mãi tán gẫu nên không để ý đến sự do dự ngay sau đó của Triệu Viêm, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Cả đội nhanh chóng đến được lối ra dưới chân núi. Các sinh viên đại học bị cuốn vào các câu chuyện ma quái đến nỗi gần như quên mất chuyện lợn rừng rơi chết dưới sườn núi và tia sét. Ngược lại thì Hàn Kỳ luôn giữ bí mật một cách chu đáo cẩn thận.

Cô tìm kiếm những thông tin liên quan đến “cáp treo” trên điện thoại di động, ngày càng phát hiện ra sự bất thường của Triệu Viêm. Trong khi đang đoán thân phận thì Hàn Kỳ bỗng thấy hắn vẫy tay chào tạm biệt cả đội.

Triệu Viêm mỉm cười và nói “tạm biệt” với bọn họ, nhưng đột nhiên lại nói thêm một câu: “Tối nay hãy ngủ sớm nhất nếu có thể! Đừng thức khuya.”

Ý nghĩa của lời này thật mơ hồ khiến cho tất cả sinh viên đại học đều không thể lý giải được: tất cả mọi người đều chỉ là người xa lạ tình cờ gặp nhau, một đường tán gẫu chuyện ma với nhau mà thôi, sao lại giống như cha mẹ mà nhắc họ phải ngủ sớm?

Cho nên cuối cùng mọi người vẫn không để tâm đến nó. Mã Ngọc Cương muốn mời hắn đi ăn tối nhưng hắn lại từ chối. Mọi người đều đến thuyết phục thêm vài câu nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được nên bèn vẫy tay chào tạm biệt.

Đầu tiên, nam sinh viên năm nhất về cơ bản không có ý thức “kết giao”. Thứ hai, các nữ sinh không nghĩ rằng có quan hệ quá nhiều với những người lạ sẽ có ích lợi gì. Vì vậy cả đôi bên đều biết sau khi chia tay sợ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Nhưng ngay khi Triệu Viêm quay đi, Hàn Kỳ đột nhiên ngăn hắn lại rồi chạy tới với cái chân đang khập khiễng.

Trên đường về thì mắt cá chân của cô đã hồi phục được kha khá, tuy nhiên bây giờ hầu như vẫn chưa thể chạm đất. Sau khi chạy đến trước mặt Triệu Viêm, cô cất giọng lí nhí như muỗi kêu: “Có việc này… Triệu ca, hôm nay anh đã cứu em, chờ, chờ khi em về thành phố nhất định phải mời anh ăn cơm, được không?”

Ngược lại, tri ân báo đáp, Hàn Kỳ đã học được từ khi còn rất nhỏ, dù sao hôm nay Triệu Viêm đã cứu mạng cô nên cô không thể nhắm mắt làm ngơ như những người khác. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô rất tò mò về danh tính của Triệu Viêm – anh chàng này có khí chất rất thần bí, Hàn Kỳ luôn cảm thấy anh ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Triệu Viêm nhìn vào ánh mắt chân thành của cô, nhưng không từ chối. Hắn không mang theo điện thoại di động, vì thế Hàn Kỳ hỏi tài khoản WeChat của Triệu Viêm và lấy điện thoại di động ra trước mặt hắn để thêm bạn bè.

Lỗ tai cô hơi đỏ lên, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô kết bạn với một người xa lạ. Triệu Viêm cũng chưa rời đi ngay lập tức, hắn do dự một chút rồi thì thầm nói: “Ừm, cảm ơn em đã giúp đỡ. Hôm nay em giúp anh giữ bí mật, anh không có quà cảm tạ em. Có thứ đồ nhỏ này có thể xem như một tấm bùa hộ mệnh, đúng vậy, là do anh tự làm, có lẽ sẽ hữu dụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK