Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Một khi đã rơi vào một vũng bùn lầy nào đó, thật khó mới có thể thoát ra ngoài được. Nhưng nhiều khi, đã có sự trợ giúp bên cạnh, cũng không cách nào có thể lôi kéo nó ra khỏi vùng lầy tối tắm đó.
Họa chăng... Nó chỉ là một cơ hội duy nhất trên hàng triệu cơ hội... Duy nhất một lần trong đời sẽ mong gặp được kì tích mà cứ nghĩ nó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nếu có cơ hội đó, phải chăng tôi ước một lần được ở bên cạnh em không một chút tính toán, ở bên em không một chút lo âu muộn phiền... Ở bên em, được ôm lấy thân hình nhỏ bé của em... Được bên em, hôn lên mái tóc đen dịu nhẹ hương thơm...
Trên ô tô một người đàn ông bước xuống, khuôn mặt lạnh lùng ủy khuất nhưng vẻ đẹp hiện lên trên khuôn mặt lại làm lay động lòng người.
Hiện tại, người của các đám báo chí bu kín xung quanh ô tô, thấy người đàn ông đó bước xuống đã nháo nhào chồm người lên phỏng vấn, chỉ tiếc là đội bảo vệ của người đàn ông kia xem chừng còn không để một bàn tay nào lọt qua được vòng vây chứ đừng nói tiếp cận.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm kia, trên người diện bộ vest đen sang trọng vẫn không chút suy chuyển nào.
- Chủ tịch, tập đoàn SA đang chờ chúng ta! - Hồ Lâm Sinh một tay giơ đồng hồ lên nhìn, phút chốc ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt vẫn lãnh đạm đi bên cạnh.
Người đó nhìn Hồ Lâm Sinh gật đầu, vừa chuẩn bị bước đi đột nhiên hàng lông mày nhíu chặt lại.
Người đàn ông ôm lấy ngực mình, cơn đau âm ỉ không biết từ đâu truyện tới, đã rất lâu rồi, anh không có cái cảm giác đau đớn này.
- Mạc Đỉnh, mình đã nói rồi mà, mặc như vậy không được đâu! - Chất giọng đó nghe thật ngộ nghĩnh, trong veo, người nghe cũng chỉ tưởng chừng chủ nhân của nó mới chừng mười bốn mười lăm.
Hồ Lâm Sinh đã quen với biểu hiện này của người đàn ông, đáy mắt anh trầm xuống, hỏi han:
- Anh không sao chứ?
Người đàn ông mặc dù đau nhưng vẫn lắc đầu.
Cơn đau qua đi sau vài phút, bất chợt người đàn ông dựng thẳng người, đánh cặp mắt lưu ly đen kia quanh một vòng, đôi mắt bỗng sáng lên rồi tắt ngúm.
Vọng tưởng còn chưa tắt thì nhất định không nên tin vào mắt hay tai mình nữa, hai thứ đó đã hoàn toàn mất tác dụng.
Vừa mới đây anh còn mới nhìn thấy một khuôn mặt trắng hồng, vì cô gái đấy mặc áo rồi khoác mũ lên nên anh không thể thấy được toàn bộ thân hình của cô ta. Chỉ vì đông người mà trong một giây cô ta đã biến mất giữa biển người.
Khuôn mặt đó... Không sai biệt là bao...
- Chủ tịch! - Hồ Lâm Sinh cố gắng nói to với anh, anh quay đầu lại.
- Chủ tịch, anh sao vậy? - Cậu ta trông có vẻ lo lắng.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không rung chuyển, chỉ có điều đôi mắt đã lệch đi một nhịp.
- Không sao, chúng ta đi thôi!
Dáng người ấy bước đi, đám phóng viên xung quanh vẫn đi theo anh.
Châu Lệ Băng chẳng hiểu sao lại thấy tim mình đập dữ dội, giống như vừa mới đây có thứ gì đó đang tác động đến cô rất mãnh liệt, cô ngẩng đầu quay đi quay lại không thấy có gì đặc biệt, nhưng điều khiến cô sựng lại là bóng người quay đi lúc đó, dáng người đó, toát ra một sức hút lạ thường, từng bước đi cương nghị khiến cô phải lưu tâm. Nhìn lướt qua, cô ngạc nhiên vì dáng người này giống giống Nguyễn Bá Nam.
Cô nhăn mặt nhìn Mạc Đỉnh, lại nhìn xuống bộ đồ của mình, vẻ mặt cô rất tức tối.
- Bà xem, ăn mặc nhìn giống con nít thế này, Nguyễn Bá Nam, chắc chắn, anh ta sẽ cười mình!
Mạc Đỉnh vừa nhìn cô, vừa đưa tay che miệng cười, đã phát hiện ra Châu Lệ Băng không còn kiên nhẫn như trước, cô thôi cười, lại xoay người cô gái này một vòng:
- Chu cha, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Băng Băng nhà ta dễ thương thế này cơ mà! Đừng nói nhiều nữa! Chúng ta mau về nhà!
Châu Lệ Băng mỉm cười gật đầu.
Một năm nay, cô đã thay đổi nhiều rồi, bản thân cô hoàn toàn không biết gì nhưng những người xung quanh cô, ai cũng có thể nhận ra tính cách của cô, nó khác xưa rất nhiều!
Về đến biệt thự, cô cùng Mạc Đỉnh bước vào. Như thường lệ, mẹ cô lúc này vẫn còn ngồi may áo, tuy cô đã dặn bà đừng làm việc nặng nhọc nhưng xem ra bà Diệp Hà rất cố chấp, rất khó để có thể thuyết phục!
Đi lên tầng lại đi xuống tầng, Châu Lệ Băng không thấy sự xuất hiện của Nguyễn Bá Nam thành sinh nghi, khóe miệng cô cong lên.
"Anh ta chắc hẳn là ở ngoài vườn!"
Quả nhiên như dự đoán của cô, lúc cô đi ra, trong vườn ngoài một người đàn ông kia, thật sự là không còn ai.
Dáng người cao lớn, không gầy cũng không vạm vỡ nhưng khi tiếp xúc lại mang lại cho người ta cảm giác an toàn, khuôn mặt tuyệt đẹp chỉ tiếc là không có tiên nhân ở đây, nếu không cũng bị anh ta hớp hồn.
Nguyễn Bá Nam trên tay cầm vòi nước đang tưới cho những cây hoa hồng nhung kia, khuôn mặt cực kì chăm chú, thỉnh thoảng, khóe miệng anh ta lại nở nụ cười.
Châu Lệ Băng tuy ngoài mặt đối xử tốt với anh nhưng thật sự trong lòng cô luôn coi anh như người anh trai của mình, ngoài ra không hơn không kém, nhưng vì tình cảm của anh dành cho cô quá sâu nặng khiến cô không cách nào tách ra khỏi.
Cô không biết, nhưng trong lòng cô luôn tồn tại một cảm giác rất kì lạ, cảm giác đó thật khó hiểu, bản thân cô không tài nào nghĩ ra được.
Mỗi đêm, mỗi khi nhắm mắt, cô sẽ lại thấy cái dáng người ấy, dáng người mà cô luôn đứng ở phía sau nhìn đến, người đó thật sự giống Nguyễn Bá Nam nhưng cô không cách nào gắn anh ta vào hình ảnh người ấy được, giữa họ không có một sự liên kết nào cả.
Đứng ngẩn ra một lúc, cô không hề biết Nguyễn Bá Nam đã phát hiện sự xuất hiện của cô, anh để vòi nước ở dưới đất, từ từ tiến lại.
Dưới ánh nắng vàng, mái tóc nâu hạt dẻ nổi bật trên làn da trắng, anh chăm chú nhìn cô.
Anh không nói gì mà luồn tay vào eo, ôm cô từ phía sau, anh cúi đầu xuống vai cô, cắn nhẹ trên làn da trắng ngần.
Châu Lệ Băng nhíu mày:
- Sao anh lại không tưới tiếp đi?
Nguyễn Bá Nam cười nhẹ, khuôn mặt tràn đầy sự nũng nịu, anh đung đưa người cô, khoảng cách giữa hai người dường như là không có:
- Băng Băng, anh mới công tác về liền ra đây chăm sóc cho hoa, vậy mà em không khen anh, lại còn hỏi anh như tra tấn vậy!
Cô hết nói nổi, người đàn ông này vừa mới từ nước ngoài về, chưa nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi lại đi lo cho mấy bông hoa hồng nhung, thật sự mà nghĩ, anh ta thật đúng là ngốc!
Cũng không thể trách anh ta, cô vốn dĩ thích loại hoa này!
Bàn tay to lớn quấn nhẹ những sợi tóc đen dài của cô, anh đùa nghịch không biết chán:
- Băng Băng, em phải thưởng cho anh! Nghĩ gì thì nghĩ, anh cũng cần một lời an ủi!
Châu Lệ Băng nhăn mặt, an ủi của anh, chính là...
Bờ môi anh đào kia bất ngờ hôn lên má cô một cái, lực ở eo đồng thời siết chặt, Nguyễn Bá Nam tiếc hận chỉ muốn đem cô cho vào bụng mình!
Châu Lệ Băng biết ý né tránh, cô mè nheo với anh:
- Bá Nam, em muốn anh cõng!
Được lắm, chiêu này độc! Nhưng em yên tâm, sớm muộn gì em cũng là của anh!
Nguyễn Bá Nam cười híp mắt, cuối cùng cũng nghe cô được một câu.
Vậy là anh phải cõng cô gái nhỏ vào nhà, đến khi cõng xong, người anh cũng rã rời hẳn!
Con heo! Dạo này em ăn gì mà nặng thế!
Bước ra từ phòng họp, sắc mặt Triệu Thanh Mẫn không chút thay đổi, họa chăng có phần lãnh đạm hơn trước?
Hồ Lâm Sinh đi ngay sau lưng anh, cậu ta cũng không hỏi nhiều, theo anh đã hai năm, không lẽ anh còn không biết rõ tính tình của người đàn ông này sao?
Triệu Thanh Mẫn quay người nhìn vào khuôn mặt Hồ Lâm Sinh, anh ta mấp máy môi:
- Giờ đi đâu ạ?
Nghe xong, người đàn ông đó quay người, anh nhàn nhạt mở miệng:
- Đến khách sạn nghỉ ngơi!