• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hạ Khuê lập cập về nhà trong cái lạnh buốt của trời, cô xoa xoa ôm lấy khuỷu tay mình chạy một mạch về nhà, khuôn mặt hiện lên niềm vui khó che giấu.

Cô bật tung cả cửa, tuyết từ bên ngoài vì sức đẩy mạnh mẽ của cô mà bay vù vù, một đám bay vào trong nhà, gặp nhiệt độ ấm áp kia mà dần dần chảy ra.

Người cô phủ một tầng nước, thế nhưng cô không bận tâm mà chạy ào ào vào thư phòng.

Cửa mở, cô đưa hai mắt nhìn vào trong, hai bóng dáng cao lớn đang ngồi đối diện nhau nói chuyện.

Người có vẻ đẹp chết người kia chính là anh cô, khuôn mặt tuấn dật, góc độ nhìn nghiêng quá tuyệt vời nếu anh là một diễn viên, dáng người khi ngồi rất tự nhiên mà toát ra khí chất quý tộc, âm u mà lãnh đạm.

Còn người ngồi đối diện chính là người khiến cô thầm thương trộm nhớ, người đó lúc này đang nghiêm mặt, mái tóc hạt dẻ được cắt tỉa cẩn thận.

Cuộc đối thoại đó chỉ vọn vẹn mấy câu, thế nhưng những câu nói đó lại văng vẳng trong đầu cô, đặc biệt là khi anh cô nói... Anh sẽ không phẫu thuật.

- Anh Mẫn à... - Cô mở cửa xông vào, hùng hồ đi đến chỗ anh, vẻ mặt không ưng ý một chút nào, dường như muốn thách đấu với con người bề ngoài khó gần kia.

Chiếc bông tai đỏ cứ như vậy vẫn lóe sáng, âm thanh mồn một thu vào từng từ truyền vào não, mỗi một giây nó lại nhấp nháy máy cái, phải đến một phút sau Triệu Thanh Mẫn đang nhắm mắt, nghe tiếng cô em gái mình thì nhẹ mở một mắt, nhìn cô một cái lại nhắm lại, tiếp tục dưỡng thần.

Đôi lúc anh sẽ rất tinh táo, vẫn linh hoạt, nhưng có lúcc sẽ lu mờ không cảnh giác được.

Hạ Khuê nhìn về phía người đối diện, Trần Minh Tuấn cũng nhìn cô hơi mỉm cười, ngoắc ngoắc tay ý bảo cô đến gần.

Cô ngoan ngoãn làm theo, khi đã đứng trước mặt anh, cô nghiêng người nói nhỏ vào tai anh vài ba câu, sắc mặt người đàn ông tức khắc thay đổi, từ bình thản thành khẩn cấp.

Thế nhưng chỉ mấy giây sau đã lấy lại bình tĩnh, anh gật gật đầu đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô đi ra ngoài cửa.

Người đàn ông vẫn ngồi dựa người ra ghế sô pha, toàn thân tĩnh lặng như một pho tượng đẹp đẽ đến choáng váng.

Khi đã vào phòng ngủ của cô, Trần Minh Tuấn nhìn cô, giữ chặt lấy bả vai gầy yếu kia, không kìm chế nổi mà hoảng hốt hỏi:

- Em nói... Một người giống hệt chị Băng được em chở đến biệt thự của Mạc Đỉnh?

Từ khi quen biết cùng anh, Hạ Khuê nhờ qua mấy bức ảnh mà biết được hầu hết bạn bè quen thân của anh, nhưng chưa gặp mặt, hai năm trước cô được anh đưa đến biệt thự Mạc Đỉnh ở để tham gia bữa tiệc sinh nhật đứa con một tuổi của bạn anh.

Lúc đó đã nhìn thấy ánh mắt của ba người đàn ông thân thích nhất của chị Băng nhìn cô bằng loại ánh mắt giết người, hận không thể đem cô đi nghiền nát.

Cô biết, cô đối với người con gái đó trước kia chỉ có ác ý, không có thiện ý, thế nhưng, bây giờ cô biết sai còn kịp không?

Người con trai này chính là người đã bao dung cô, tha thứ cho toàn bộ việc làm sai trái năm đó của cô, giải thích giúp cô rằng khi đó chỉ mới là một cô gái nhỏ còn ít tuổi, tính tình ngang bướng, không thể trách được.

Mà chuyện cô là em gái nuôi của anh Mẫn, bọn họ cũng đã biết, hình như họ rất ghét anh cô.

Suy cho cùng, mặc dù sau lần đó họ đối xử rất tốt với cô nhưng cô vẫn luôn cảm nhận giữa mình và họ có khoảng cách.

Cô nhìn anh gật gật đầu:

- Em có hỏi, chị ấy tên là Hàn Nhã Hy, mới từ nước ngoài về. Nhìn người rất giống, chị ấy có mái tóc dài vẫn như xưa, chỉ có điều nhìn xinh đẹp mà ấm áp hơn trước rất nhiều.

Lúc xưa cô tiếp xúc với người con gái đấy, chỉ thấy cô ấy đối xử rất tốt với mình, lúc nào cũng bao dung cho mình nhưng lúc tiếp xúc cô luôn cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo từ người đó truyền đến, rất lạnh.

Thế nhưng cô gái mà hôm nay cô gặp mặt, tuy bề ngoài rất giống nhưng cho dù trời tuyết lớn thế nào, lạnh buốt thế nào, nhìn người bên cạnh đều mang lại cảm giác ấm áp, nụ cười dịu dàng, cử chỉ tao nhã.

Đúng là... Rất giống chị em song sinh nha!

Trần Minh Tuấn bỏ cô ở đó, anh lập tức ra ngoài gọi điện, khi cô ngẩng đầu đã thấy dáng người cao lớn đi ra phòng khách, mở miệng nói mấy câu gì đó.

Tai cô ù ù đi, không biết anh đang gọi điện cho ai.

Một lát sau khi anh trở lại, cô đang ngồi trên giường đọc mấy quyển tiểu thuyết, anh ngồi bên giường vuốt nhẹ tóc cô, anh nhẹ giọng:- Hạ Khuê.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt nâu cà phê tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh, một loại quyến rũ đặc biệt.

Anh mím môi, sau đó mở miệng nắm lấy tay cô:

- Băng Băng về rồi, người hôm nay em gặp... Đúng là Băng Băng!

Cả người Hạ Khuê như chạm phải nguồn điện cao áp, mạch máu trong người sôi trào, tuy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn phản lại trở thành trắng bệch.

- Chị Băng... Chị Băng sao? Sao... Sao chị ấy không nhận ra em? Mà... Sao lại tên là... Hàn Nhã Hy? - Cô không biết mình vì sao lại lắp bắp, cơ miệng cứng lại như đóng băng, mỗi cử động thôi cũng đã khó khăn, tê cứng tận cuống họng..

Trần Minh Tuấn cười khổ lắc lắc đầu, anh mở miệng:

- Hạ Khuê, anh xin lỗi, anh nói ra điều này mong em hãy giữ bí mật giùm anh, bây giờ Băng Băng không còn như trước nữa.

Cô biết, cô đã cảm nhận được, có sự khác biệt giữa hai người con gái.

Gió hét ngoài cửa sổ kêu gào, mưa tuyết đập đập ô cửa sổ, cánh cửa rung rung chống lại những đợt tấn công.

- Cô ấy bây giờ là Hàn Nhã Hy, kể cả bây giờ, kể cả sau này, em... Tuyệt đối không được nói cho Thanh Mẫn biết.

Anh lúc trước chính là người muốn đẩy hai người họ lại với nhau, nhưng bây giờ đã bốn năm trôi qua, như người xa lạ, nếu gặp lại chắc gì đã nhớ?

Không phải Triệu Thanh Mẫn mất trí nhớ sao? Không phải Châu Lệ Băng hoàn toàn không biết Triệu Thanh Mẫn là ai sao? Vì sao anh phải đẩy họ lại?

Không lẽ... Nghiệt duyên một lần nữa tái diễn?

Anh mệt mỏi vì đã khiến cho Triệu Thanh Mẫn lâm vào bước đường cùng, chính vì anh đã đầu độc anh ta, đầu độc suốt bốn năm qua, coi như đó là cái giá phải trả khi để cô biến mất.

Mà người đàn ông đó, không cần anh cũng có thứ đầu độc anh ta đến chết đi sống lại.

Sắc mặt Hạ Khuê càng lúc càng trắng, chuyển thành xanh xao, cô cắn cắn môi, không muốn chấp nhận sự thật, vì cô... Còn chưa xin lỗi cô gái đó một cách đàng hoàng.

Cô không chỉ muốn xin lỗi, mà còn muốn chuộc lại lỗi lầm.

Cô lắc lắc đầu:

- Jack, em không muốn, nếu gặp lại lần nữa, chị Băng nhất định sẽ nhận ra em.

Trần Minh Tuấn ôm cô vào lòng, anh thở dài xoa xoa mái tóc cô:

- Hạ Khuê, bây giờ Băng Băng đã không còn như trước rồi, bây giờ cô ấy đã có một cuộc sống mới, hơn nữa đã quên anh trai em rồi, em cũng thấy mà, anh trai em không thể sống trong dằn vặt mãi được.

Đã đến lúc Triệu Thanh Mẫn được giải thoát rồi.

Anh nghe tin cô đã qua Anh, tìm lại được gia đình của mình, cuộc sống rất hạnh phúc.

Cô trở về là muốn đưa mẹ nuôi mình cùng sang đó sống, mẹ ruột cô cũng đã chấp nhận, chỉ còn trông trờ thời gian mẹ nuôi cô sẽ đồng ý.

Như vậy, là viên mãn.

Nhưng anh không biết được, có một người con nhanh chân đón được tin tức nhanh hơn anh nửa tiếng đồng hồ.

Trước lúc anh đến đây, Triệu Thanh Mẫn gọi anh đến, nhưng không mở miệng nói chuyện, hai người giữ khoảng im lặng cho đến lúc Hạ Khuê trở về.

Hạ Khuê ngủ, anh trở lại thư phòng, người kia nghe tiếng mở cửa, mấy giây sau ngẩng đầu nhìn anh, lúc này đôi mắt lưu ly phát sáng.

Trần Minh Tuấn cười nhẹ ngồi xuống đối diện cùng anh:- Hạ Khuê ban nãy đi đường suýt tông phải một chú chó nên giờ vẫn còn sợ hãi.

Đôi mắt tinh tường lóe lên sau mấy giây.

Tiếng pip pip nhỏ từ chiếc khuyên tai truyền tới, tốc độ nhanh hơn.

Khóe miệng Triệu Thanh Mẫn nâng lên, nhìn người đàn ông dối trá trước mặt mình, anh thản nhiên như không:

- Jack, tôi coi cậu là bạn nên nói cho cậu nghe một chuyện... Châu Lệ Băng trở về rồi.

Cuối cùng cũng có tin tức, bức ảnh được gửi qua di động cho anh, đập vào mắt là mái tóc đen dài, cả dáng người nhỏ nhắn xin xắn bao bọc trong chiếc áo khoác dày cộm, hình như cô lạnh, hai tay áp vào má, đôi mắt trong veo đảo quanh khắp nơi.

Cô đứng một bên đường, hình như bắt taxi.

Điều động toàn bộ lực lượng tuyệt đối phải ghi nhớ rõ khuôn mặt của một cô gái, nếu gặp không báo, chịu hình phạt nặng nhất.

Ở bất kì đâu, bất kì quốc gia nào, cho dù đang đi du học, đang làm việc, không được có sơ hở lỏng lẻo mà để tuột mất.

Khi bức ảnh được gửi đến, trái tim người đàn ông run lên từng nhịp, thế nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi là bao, chỉ là con ngươi lưu ly đen thâm thúy nhìn không rời bức ảnh.

Cô ấy chắc chắn là Châu Lệ Băng!

Cuối cùng cũng tìm ra, không ngờ lại chạy đến đất nước Anh xa xôi như vậy.

Nhưng có điều kì lạ, trong hộ khẩu, chứng minh thư mang theo, khuôn mặt là như thế, tên lại là Hàn Nhã Hy.

Khi Trần Minh Tuấn rời đi, hàm răng người đàn ông nghiến chặt.

Rõ ràng là cô ấy, vậy mà người đàn ông luôn miệng nói yêu thương lại một mực phủ nhận nói không phải, chỉ là người giống người.

Nói người kia rõ ràng là Hàn Nhã Hy, nói anh nhìn nhầm.

Dáng người thẳng tắp, ngọn đèn vàng trong thư phòng được điều chỉnh tối lại, tay người đàn ông gõ gõ từng nhịp lên bàn.

Cho dù không phải, anh nhất định biến cô gái đó thành phải.

Tuyệt đối không phải Hàn Nhã Hy mà là Châu Lệ Băng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK