Trong khe hở rườm rà của nham thạch, xuất hiện một bóng dáng nhỏ gầy đang lổm ngổm bò, bám vào vách đá khó khăn leo lên, nàng ngửa đầu ngưng mắt nhìn mây khói lượn lờ phía xa xăm, thở dài một hơi, đáy lòng tự nhủ bao giờ mới có thể đến được ngọn núi cao nhất.
Cho dù leo lên ngọn núi cao nhất thì sao, có thật sẽ tìm được cỏ tiên như trong truyền thuyết?
Hứa Ngự Tiên không dám phán đoán suy luận lung tung, vì một trăm lạng vàng, cùng chức quan của ca ca, nàng mới nguyện ý dấn thân vào hiểm cảnh, leo lên đỉnh núi Thanh Thành hái thuốc.
Kỳ thực cỗ thân thể này vốn quen với việc leo núi hái thuốc, còn nàng chỉ là linh hồn mới nhập vào thân xác này, không sai, nàng là người vừa được chuyển kiếp, khi tỉnh lại không có bối cảnh hiểm hách, hay dung nhan tuyệt thế cùng dàn mỹ nam bao vây, chỉ có duy nhất một ngôi nhà tranh rách nát, cùng vài thứ thảo dược để duy trì cuộc sống.
Cũng may trời không tuyệt đường con người, ở thời điểm cô suýt chết vì đói, một chiếc xe ngựa sang trọng đến đón nàng đưa về Hàng Châu, chờ đợi cô là một nam tử tuấn mỹ. Nguyên lai thân nhân của Hứa Ngự Tiên này còn một người ca ca ruột gọi là Hứa Thiệu Nhung, vào lúc Hứa Ngự Tiên mười ba tuổi, ca ca bỏ nhà ra ngoài lập nghiệp, không nghĩ tới cuối cùng trở thành một quan võ tiếng tăm lừng lẫy ở Hàng Châu.
Có ca ca để dựa vào, Hứa Ngự Tiên cảm thấy cuộc sống trôi qua thật tốt, đáng tiếc một chuyện không mong muốn xảy ra, Đông Lâm Vương người lãnh đạo trực tiếp của anh trai mắc bệnh kỳ quái, phải trèo lên đỉnh núi Thanh Thành hái tiên thảo làm thuốc dẫn, mới có thể đem căn bệnh trị tận gốc, đây vốn là việc đơn giản có thể sai bất kỳ thị vệ nào đó tìm kiếm là được, nhưng đáng tiếc đại phu nói phải là nữ tử thân thể thuần khiết hái tiên thảo mới bảo tồn được tiên khí vốn có của nó.
Nhưng thời đại này nữ nhân đa số được nuôi dưỡng ở khuê phòng, ai có thể leo lên được núi cao, sau đó người trong vương phủ biết tin Hứa Thiệu Nhung có một muội muội biết hái thuốc, liền phân phó Hứa Ngự Tiên lập tức đi núi Thanh Thành.
Kế tiếp, Hứa Ngự Tiên bị đưa lên xe ngựa, lọc cọc chạy thẳng tới đây, sau cùng vứt lại dưới chân núi. Nàng bây giờ tuy không nhớ những kỹ xảo lúc hái thuốc, nhìn thân thể này vốn xinh xắn lanh lợi, kỳ thức hết sức rắn chắc khoẻ mạnh, nên nàng leo núi phi thường thuận lợi.
Mệt mỏi vất vả sau một ngày trời, Hứa Ngự Tiên rốt cục lên được đỉnh cao nhất, lúc này xung quanh tối đen sương mù dày đặc, chỉ có ánh trăng cùng bày đom đóm phát ra ánh sáng mờ ảo, soi rọi con đường phía trước.
Hứa Ngự Tiên hắt hơi một cái, híp mắt nhìn phương hướng trước mặt, cách đó không xa có một hang động, bên trong phát ra vài tia sáng trắng. Hứa Ngự Tiên thận trọng bước tới, núp vào khe đá thò đầu nhìn vào bên trong, nhất thời hai chân mềm nhũn.
Chỉ thấy trên trụ đá, một con bạch xà to lớn đang quấn quanh, ước chừng hai tay nàng đều ôm không xuể vòng eo của nó, lớp da mỏng phát ra ánh sáng trắng như bạch ngọc, cát đá lởm chởm mọc đầy xung quanh, thân thể con bạch xà tựa như dòng nước, hoàn mỹ uốn lượn né tránh, chỉ là đầu nó vùi vào trong thân thể cuồn cuộn, chắc là đang ngủ.
Nhìn dưới chân cột đá, một đống hoa cỏ phát sáng, thật là kỳ diệu, đây có phải là tiên thảo mà đại phu nói đến? Hứa Ngự Tiên đè xuống trái tim đang nhảy bụp bụp, suy nghĩ có nên thừa dịp lúc bạch xà đang ngủ, hái vài cây tiên thảo trở về phục mệnh.
Nhưng nếu nàng bước vào, bạch xà bất chợt tỉnh lại, thì phải làm sao...
Lời của tác giả: Xà có hai cây gậy th*t, nguyên văn nam chủ có ba loại hình thái, hình người, mình người đuôi rắn, hình rắn .
Hình người có một cự vật, nửa người nửa xà cùng hình rắn có hai côn th*t .